Ngũ Phụng Triều Long

Chương 21: Cuộc hội Đại Mao Phong




Hậu hoa viên Thần cung, chiếm cứ diện tích không lớn, nhưng thanh tịnh và tao nhã. Chỉ thấy hành lang ngoằn nghèo quanh co. Những cây tùng bách xanh tươi cao chót vót, những hòn kỳ thạch* với muôn vạn hình dạng vờn quanh, khác hoàn toàn muôn hoa khoe sắc trong Ngự hoa viên.

*Kỳ thạch: là loại đá do thiên nhiên tạo nên hình dáng, chất liệu, màu sắc khác nhau, thường được dùng để ngắm nhìn tạo cảnh.

“Phạm hiệp sĩ, nơi này thích hợp trò chuyện chăng?” Bước vào một tòa đình đài, Lộ Ánh Tịch nhíu mày, mở miệng nói. Nơi này là chỗ riêng tư bí mật của Hoàng đế, ngay cả nàng cũng không được phép bước vào, nếu không phải Phạm Thống dẫn đường, chưa chắc có thể đi trót lọt không chút trở ngại như thế. Bởi vậy có thể thấy, Hoàng đế đặc biệt tin tưởng Phạm Thống.

Phạm Thống nhăn mày, sắc mặt u ám, trầm giọng nói: “Hoàng hậu cứ yên tâm, Phạm mỗ nhất định sẽ không làm chuyện gì vượt quá khuôn phép.”

“Gặp riêng Hoàng hậu, không tính là vượt quá khuôn phép sao?” Lộ Ánh Tịch tự ý cười duyên, như đang bàn luận về người khác, không liên quan gì tới mình.

Đôi mắt Phạm Thống thêm vài phần lo lắng, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn: “Phạm mỗ khuyên Hoàng hậu, làm việc gì cũng nên nghiêm túc. Hoàng hậu là bậc mẫu nghi thiên hạ, làm việc gì cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt công dung ngôn hạnh, mới là tấm gương cho tất cả nữ tử trong thiên hạ.”

“Phạm hiệp sĩ đang trách Bản cung không biết điều sao?” Lộ Ánh Tịch giả bộ giận hờn, lông mày không vui mà cau lại, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo ta đây của Hoàng hậu.

Phạm Thống chắp tay khom người, nhưng giọng nói không hề dịu xuống, vẫn cứng rắn: “Phạm mỗ không dám. Phạm mỗ chỉ là hy vọng Hoàng hậu hiểu rõ thân phận của mình.”

Lộ Ánh Tịch cảm thấy không thú vị, không hề giả bộ nghiêm túc nữa, miễn cưỡng hỏi: “Rốt cuộc Phạm hiệp sĩ muốn nói cái gì? Nói thẳng đi.”

Phạm Thống cũng không dong dài, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm nàng, nói thẳng: “Chuyện ‘Linh cơ’, Hoàng thượng đã biết. Phải chăng Hoàng hậu từ đây về sau nên cắt đứt mọi quan hệ với Nam Cung Uyên?”

Lộ Ánh Tịch khẽ giật mình. Hoàng đế không nói gì, hà cớ gì hắnlại đi quản cái việc chả can hệ gì tới mình? Quả thực là trung thành và tận tâm, dũng cảm đến ngu ngốc rất đáng khen.

Lại nghe hắn ta căm phẫn nói: “Hoàng thượng nhân từ, không muốn truy cứu. Thế nhưng Hoàng hậu không cảm thấy có chút hổ thẹn nào sao?”

Lộ Ánh Tịch bất đắc dĩ thở dài nói: “Các người biết chuyện gì của ‘Linh cơ’?”

Sắc mặt Phạm Thống dần đỏ lên, không biết là do quá căm phẫn, hay là lúng túng thẹn thùng, nghiến răng tức giận nói: “Trong lòng Hoàng hậu đã biết rõ, còn cần hỏi lại?”

Lộ Ánh Tịch nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Ta làm sao biết được các người đã biết những gì rồi.” Nàng thích tự xưng là “ta”, nhưng trong cung này lại rất ít khi dùng như thế. Nhưng hiểu tại sao, nàng lại dung túng bản thân tự xưng như thế trước mặt Phạm Thống. Có lẽ bởi vì hắn ta là người giang hồ, không thuộc về hoàng cung này, khiến nàng cảm thấy có chút tự do.

Sắc mặt Phạm Thống lúc này đã từ đỏ đổi thành đen, nghiếnrăng ken két, lại bất chấp lễ nghi cung cấm, tức giận khiển trách: “Ta chưa bao giờ gặp qua nữ nhân nào lại không biết liêm sỉ giống như ngươi vậy! Rõ ràng là người đã có chồng, nhưng vẫn cùng tình nhân cũ ám muội qua lại trắng trợn! Có xứng đáng với phu quân không?!”

Thấy hắn ta vô cùng tức giận, Lộ Ảnh Tịch chỉ nhàn nhạt cười, trả lời: “Cây ngay không sợ chết đứng, ta không cần giải thích với ngươi.” Giữa nàng và sư phụ, thanh cao như nước. Đừng nói tới thân thể, ngay cả tâm, cũng cách một lớp màn. Đây là vết thương lòng của nàng, nàng không muốn nói ra với bất kỳ ai. Nếu như Phạm thống và Hoàng đế trước nhất mực cho rằng nàng không tiết hạnh, thế thì tùy họ vậy.

“Bí mật sâu xa của ‘Linh cơ’, chính là dùng linh dược pha với máu người, lại dùng nội công thâm hậu truyền vào huyệt đạo phía sau gáy của người bệnh, Phạm mỗ nói có sai không?” Cặp mày của Phạm Thống lạnh lùng dựng đứng, giọng điệu lạnh lẽo bức người.

“Không sai.” Lộ Ánh Tịch thành thực gật đầu.

“Lúc vận công, cả hai người đều phải trần truồng, mới không bị khí nóng trong cơ thể bốc lên làm ảnh hưởng, bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma*, có đúng vậy không?” Phạm Thống hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Xem nàng còn có thể ngụy biện không! Khi hắn tra được việc này thì không khỏi sửng sốt. Thật khó mà tin được, đến khi Hoàng thượng cho hắn hay, trên cánh tay của Hoàng hậu không có thủ cung sa, hắn mới không thể không tin. Nam Cung Uyên kia cùng nữ nhân này, lúc đó nhất định không giữ được bình tĩnh, làm chuyện quan hệ bất chính! Nghĩ tới Hoàng thượng chính là nhân vật anh hùng cái thế, lại phải sánh đôi với một Hoàng hậu thất trinh như vậy, thiên lý ở đâu?!

*Tẩu hỏa nhập ma: Khi luyện công, có nhiều nguyên nhân dẫn đến việc cơ thể không thể chịu nổi khí lực nên bị tẩu hỏa, nhập ma với các biểu hiện như: khí trong cơ thể hỗn loạn, khí huyết ứ trệ, tâm thần bất ổn…

Lộ Ánh Tịch mím môi, đôi mắt sáng u ám, không tiếp lời. Những lời Phạm Thống nói, đều là sự thật. Nhưng lúc đó giữa nàng và sư phụ có mảnh vải lụa ngăn cách, ngoại trừ cổ, không có chút cảnh xuânnào lộ ra ngoài. Nàng mất thủ cung sa, là bởi vì dược tính của thuốc. Lúc đầu, nàng không hi vọng bị Hoàng đế biết, chính là sợ tạo thành hiểu lầm. Nhưng nếu đêm đại hôn đó Hoàng đế và nàng động phòng, thì tất cả mọi thứ cũng không trở thành vấn đề.

“Không còn lời nào để nói.” Phạm Thống vẻ mặt nghiêm nghị nhìn nàng chằm chằm, tức giận khó dằn xuống.

Lộ Ánh Tịch rủ mắt trong giây lát, sau đó thản nhiên mà giương mắt, cười khúc khích nói: “Chuyện khuê phòng của ta và Hoàng thượng, cớ sao Phạm hiệp sĩ lại quan tâm như thế?”

Phạm Thống bị lời của nàng chẹn họng, khuôn mặt góc cạnh hơi méo mó, lại lần nữa đỏ ửng lên, đôi môi rung rung cả buổi, cuối cùng mới thốt nổi một câu: “Phạm mỗ là vì cảm thấy Hoàng thượng không đáng bị như vậy.”

“Chẳng lẽ…” Lộ Ánh Tịch trêu ghẹo mà nhìn hắn, thanh âm kéo dài, mới nói ra phần kế tiếp: “Không phải Phạm hiệp sĩ thầm mến Hoàng thượng đấy chứ?”

Phạm Thống trợn to hai mắt, con ngươi muốn rớt ra ngoài, thực muốn cho nàng một chưởng chết ngay lập tức.

Lộ Ánh Tịch cười ha hả, tự nhủ nói: “Thì ra đúng là như vậy, thú vị, thú vị.”

Nàng càu nhàu lẩm bẩm, sau đó xoay người ra khỏi đình đài, tự mình rời khỏi Hậu hoa viên.

Phạm Thống đứng yên tại chỗ, thân hình cao lớn căng cứng ngắc, khóe mắt co rút mãnh liệt, trong ngực hừng hực tức giận. Nữ nhân vô liêm sỉ chết tiệt này! Hành vi lẳng lơ, tư tưởng xấu xa, đâu chỉ không xứng làm Hoàng hậu, căn bản là không xứng làm nữ tử!

Dù cơn giận dữ của Phạm Thống ngập trời, tâm tình Lộ Ánh Tịch vẫn vui vẻ trở lại Phượng Tê cung, bờ môi nở nụ cười gượng gạo. Không ngờ chỉ vài lời đùa bỡn, cũng có thể chọc cho người khác tức chết. Vị Phạm đại hiệp này thực sự là “kỳ tài” hiếm thấy.

Nhưng vừa mới sải bước vào tẩm cung, khóe môi đang cong lên của nàng liền thu hồi trở về.

“Tâm trạng Hoàng hậu rất vui sao?” Hoàng đế uể oải dựa vào trường tháp, nghiêng người liếc mắt nhìn nàng. Xem ra cũng đã đợi nàng một lúc.

“Hoàng thượng sao lại ở trong cung của Thần thiếp? Vừa nãy, không thấy Hoàng thượng dùng bữa, hay là bây giờ Thần thiếp sai người hầm bát canh?” Nàng vừa ân cần quan tâm, trong lòng vừa oán thầm. Hắn thân là vua một nước, không thèm đếm xỉa việc triều chính, ngược lại chạy tới chỗ nàng trốn việc, làm người ngoài nhìn vào, lại nói nàng dụ dỗ mê hoặc hắn.

“Không cần.” Hoàng đế phất tay, như tùy tiện nói: “Lúc Trẫm quay trở lại phát hiện Hoàng hậu đã không còn ở đó, nên đến Phượng Tê cung xem sao.”

Lộ Ánh Tịch âm thầm nhíu mày, có cần phải báo cho hắn, nàng cùng Phạm Thống lén lút nói chuyện hay không? Nhưng đây cũng là chuyện không hợp lễ nghi.

Hoàng đế dò xét nhìn nàng, bờ môi đẹp đẽ nhếch lên, hờ hững nói: “Hoàng hậu ít nhiều cũng cần phải chú ý, gần đây trong cung lưu truyền lời đồn đãi, có lẽ Hoàng hậu cũng có nghe.”

Lộ Ánh Tịch chậm rãi thả lỏng nếp nhăn trên trán, thong dong cười nói: “Hoàng thượng thánh minh, chắc chắn cũng biết lời đồn chỉ là đồn thổi.” Ý trong lời nói của Hoàng đế, rõ ràng đã biết Phạm Thống tìm nàng. Hoàng cung tuy lớn, nhưng tất cả mọi chuyện hắn đều nắm chắc trong lòng bàn tay sao?

“Tuy nói vậy, nhưng cuối cùng vẫn là miệng lưỡi con người đáng sợ, mọi việc Hoàng hậu đều phải cẩn thận, tốt hơn hết chớ để người ta dèm pha.” Giọng điệu của Hoàng đế nhu hòa, như là phát ra từ sự quan tâm từ tận đáy lòng.

“Đa tạ Hoàng thượng nhắc nhở, Thần thiếp nhất định ghi nhớ trong lòng.” Lộ Ánh Tịch tiếp nhận thiện ý, giọng nói ấm áp mà đáp lại.

Hoàng đế chống tay lên thanh vịn của nhuyễn tháp , thản nhiên đứng dậy, đến gần nàng, đưa tay phải lên trước mặt nàng, giọng nói như gió xuân ấm áp: “Chiếc mộc trâm này, là lúc trước Trẫm tự tay làm, hôm nay tặng cho Hoàng hậu.”

“Tạ ơn Hoàng thượng ban tặng.” Lộ Ánh Tịch tiếp nhận cây mộc trâm trong tay hắn, giơ lên ngắm kĩ, trong lòng không khỏi rung động. Cây mộc trâm thủ công này vô cùng tinh tế, đủ thấy người chạm khắc đã bỏ ra bao nhiêu công sức, trên thân trâm lớn bằng ngón tay, có khắc mấy chữ nhỏ… Tặng thê tử kết tóc của ta.

Nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, nhất thời im lặng. Cây mộc trâm này không đáng giá, nhưng mà…. Hắn vì sao phải tặng nàng? Chỉ vì nàng là Hoàng hậu của hắn, hay là hắn định lấy lòngcủa nàng? Hoặc là, lúc hắn chạm khắc cây mộc trâm này, thực ra sớm đã có ý trung nhân. Những lời thầm thì hắn nói đêm đó, câu “không thể yêu”, là chỉ ai…

Thấy nàng giật mình, ý cười bên môi Hoàng đế càng sâu. Cầm lấy cây trâm trong tay nàng, thay nàng cài lên búi tóc, sau đó lùi hai bước, tán thưởng nói: “Tay nghề của Trẫm hình như không tồi. Mà dung nhan Hoàng hậu xinh đẹp tuyệt trần. Như thế lại càng thêm tao nhã.”

Nàng hời hợt mỉm cười, nhẹ giọng mở miệng: “Hoàng thượng lúc trước khắc cây mộc trâm này, là muốn đưa cho Hoàng hậu tương lai?”

“Ừ.” Hoàng đế gật đầu, ánh mắt không khỏi trở nên xa xăm, như thể trở về hồi ức thời niên thiếu tươi đẹp, chậm rãi nói: “Khi đó Trẫm chưa lên ngôi, không biết nữ tử bên cạnh Trẫm trong tương lai sẽ như thế nào. Lúc thiếu thời ngây thơ không biết gì, trong lòng không khỏi nuôi hi vọng. Tình nồng ý đượm, nên duyên vợ chồng.”

Nghe đến đây, trong lòng Lộ Ánh Tịch càng thêm khẳng định, đã từng có một nữ tử như vậy tồn tại trong hồi ức đã qua của Hoàng đế. Nàng ngước mắt nhìn hắn, khuôn mặt như được chạm khắc của hắn vô cùng tuấn tú, mày rậm dài đến tóc mai, đôi mắt sâu sắc. Nhưng vầng trán anh tuấn ấy, đã thấp thoáng nhuộm bao nhiêu sương gió mệt mỏi rã rời. Nếu không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện. Nhưng nàng thấy được, tâm của hắn, so với tuổi của hắn thăng trầm hơn nhiều.

Im lặng hồi lâu, nàng mới tiếp lời của hắn, khẽ ngâm nga nói: “Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau.”

Hoàng đế nhẹ cười, mặt mày hơi nhăn lại, tuấn tú mê hoặc người ta.

Lộ Ánh Tịch cũng cười, đôi mắt sáng long lanh, cùng hắn lẳng lặng nhìn nhau.

Hắn và nàng đều biết rõ, vế còn khuyết của câu thơ này. “Nghe lòng chàng hai ý, thiếp đành đoạn tình này.”

Nàng vì nữ tử không biết tên kia mà thở dài, cũng là vì hắn mà cảm thán. Người đã từng có tình cảm đó, giờ đã lấy người khác. Mà giai nhân kia, chẳng biết hôm nay lưu lạc ở nơi nào?

Nàng chợt sâu sắc cảm nhận được, hắn và nàng quả là giống nhau, đều là người không được tự do. Có lẽ chính là bởi vì như vậy, hắn mới muốn tranh thủ đoạt quyền thế lớn hơn nữa và giang sơn kiên cố. Chỉ có như vậy, hắn mới ăn ngon ngủ yên, để cho mình có nhiều tự do hơn một chút.

Hai người cách nhau hai bước chân, yên lặng đối diện nhau, ánh mắt đều trong suốt phát ra thứ ánh sáng chói mắt, giống như đềucó thể nhìn thấu lòng nhau.

Thế nhưng, mặc dù có thể nhìn thấu, thì làm sao? Hắn và nàng, đã định trước là kẻ địch của nhau.

Hết chương 27-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.