Ngự Phồn Hoa

Chương 6




Chẳng lẽ Ngô Uyển coi trọng của hồi môn ở Giang Nam hay sao? Còn cố ý làm phiền Từ Doanh Ngọc như vậy? Thật ra đơn giản là mượn miệng của Từ Doanh Ngọc để nói với quan trường ở Hoài Dương một câu mà thôi.

Lâm Vĩnh Thường cũng hay lui đến nha môn làm việc, quan trường Hoài Dương đang rung chuyển thì rốt cục cũng ổn định trở lại.

“Lương đại nhân, quân đội Hoài Dương hiện tại luyện tập thế nào rồi?” Lâm Vĩnh Thường hỏi Tuần phủ Hoài Dương Lương Đông Sơ.

Lương Đông Sơ cung kính bẩm báo, “Được Vĩnh Định Hầu thao luyện nên đội ngũ luôn chỉnh tề, rất bưu hãn mạnh mẽ.”

“Nghe nói Lương đại nhân và Vĩnh Định Hầu hình như bất hòa thì phải?” Lâm Vĩnh Thương liếc nhìn Lương Đông Sơ, Lương Đông Sơ bất chợt toát mồ hôi hột, nếu Lâm Vĩnh Thường xuống đài thì Tuần phủ Hoài Dương như hắn sẽ có cơ hội cai quản quân chính Hoài Dương.

Những kẻ có cơ hội thì làm sao lại không muốn cắn miếng thịt béo này cơ chứ?

Ai ngờ được chiều gió thay đổi, hôm nay Đông Nam, ngày mai Tây Bắc, bỗng nhiên Lâm Vĩnh Thường có thể giữ vững cái ghế Tổng đốc, vì vậy Lương Đông Sơ vội vàng lôi kéo giao tình với Vĩnh Định Hầu, chưa kịp tạo quan hệ tốt thì đã bị người ta lừa gạt.

Lương Đông Sơ vội nói, “Hạ quan hoàn toàn là người bình thường đối với việc quân sự, không phải là người trong nghề, nếu không phải có kẻ bảo rằng Vĩnh Định Hầu ngày ngày thao luyện quấy nhiễu dân chúng thì hạ quan cũng sẽ không đến đó xem xét, kết quả là hạ quan nói vài câu vô ý khiến Vĩnh Định Hầu tức giận. Mong rằng đại nhân có thể giúp hạ quan hòa giải với Vĩnh Định Hầu.”

Lâm Vĩnh Thường như cười như không, “Vĩnh Định Hầu ngày ngày thao luyện, làm sao có thời gian rãnh rỗi đi quấy nhiễu dân chúng cơ chứ? Lương đại nhân dễ tin người, tật xấu này cũng không tốt đâu.”

“Đại nhân giáo huấn rất phải.”

“Còn nữa, nay trong triều rất nhiều tấu chương buộc tội bản quan, không biết khi nào thì chức vị Tổng đốc này sẽ đổi chủ.” Lâm Vĩnh Thường nói, “Lương đại nhân là Tuần phủ, không biết khi nào thì sẽ nắm quyền ở Hoài Dương. Quân sự và chính trị bất hòa chính là điều tối kỵ trong quan trường.”

Lâm Vĩnh Thường thấy sắc mặt của Lương Đông Sơ xấu hổ, ngay cả che giấu cũng không được thì bèn cười ha ha, “Lương đại nhân lớn hơn bản quan vài tuổi, luận về kinh nghiệm quan trường thì không đến phiên bản quan nhiều lời, bản quan thật sự là múa rìu qua mắt thợ rồi. Lương đại nhân đừng chê cười bản quan.”

Lương Đông Sơ cười ngượng, “Lâm đại nhân nói đùa rồi.”

Trầm Chuyết Ngôn sắp thành thân, nhà cửa của Lâm Vĩnh Thường lại chật chội, cũng may nay Lâm Vĩnh Thường ra ngoài nhậm chức, bằng không hai cậu cháu và tức phụ phải chen chúc ở cùng một sân vườn thì sẽ khiến người ta chê cười.

Trầm Chuyết Ngôn bàn bạc với Ngô Uyển, hắn tính xây một vách tường để chia sân ra làm đôi, chẳng qua làm như vậy thì có chút tù túng, Ngô Uyển mỉm cười nói, “Chỉ là ở tạm thời mà thôi, không sao đâu, sau này Lâm đại nhân thành thân thì nhất định sẽ mua một tòa nhà khác lớn hơn.”

“Ừm.” Trầm Chuyết Ngôn có chút áy náy, “Ta thật sự là nghèo khó, ngoại trừ chân tình thì chẳng có gì cả.”

Ngô Uyển mỉm cười, “Cũng đâu có sao.” Lời ngon tiếng ngọt mà có thể nói dễ dàng như thế.

“Uyển nương, nàng đến xem ta viết thiệp mời đi.” Trầm Chuyết Ngôn kéo tay Ngô Uyển, Ngô Uyển gỡ tay hắn ra, “Vẫn chưa thành thân mà, đừng động tay động chân.”

Trầm Chuyết Ngôn chép miệng, “Sớm muộn gì cũng thành thân thôi.” Nữ nhân gì mà khó khăn quá.

Ngô Uyển trừng mắt với hắn, Trầm Chuyết Ngôn lập tức sửa miệng, cười làm lành, “Biết rồi, Uyển nương, ngồi xuống bên này đi.”

Ngô Uyển khẽ nhếch môi, cùng Trầm Chuyết Ngôn xem danh sách khách mời, phải đãi tiệc như thế nào, đón khách như thế nào, thiết kế cổng chào ra sao, ngay cả việc trang hoàng nhà cửa đều do Ngô Uyển giới thiệu những người thợ có tay nghề cho Trầm Chuyết Ngôn.

Tuy rằng Ngô Uyển biết đọc chữ nhưng về văn chương thư pháp thì hoàn toàn không thể sánh bằng Trầm Chuyết Ngôn, Trầm Chuyết Ngôn viết chữ như rồng bay phượng múa, trước tiên liệt ra danh sách bằng hữu của mình, tỷ như đám người Ngụy Tử Nghiêu, sau đó là đồng liêu của Lâm Vĩnh Thường, Trầm Chuyết Ngôn nói, “Cũng không biết đồng liêu của cữu cữu có thể đến hay không?”

“Có sao đâu, không cần mời cũng được, ta nghe nói Lý tướng là ân sư của Lâm đại nhân, chỉ cần mời Lý tướng thì đám thuộc hạ nhất định sẽ đến.” Ngô Uyển nhắc nhở Trầm Chuyết Ngôn, “Còn có Từ tướng nữa, nữ nhi của Từ tướng là Từ đại nhân, chàng nhớ rõ chứ?”

“Xem nàng nói kìa, ta đâu có già đến mức đãng trí mà quên Từ nữ quan cơ chứ?” Trầm Chuyết Ngôn nói, “Ta còn mời cả Bỉnh Đường nữa đấy.”

“Từ Bỉnh Đường thì mời hay không mời cũng không sao, nhưng nhất định phải đến mời Từ tướng. Từ tiểu thư đến Hoài Dương mở Thiện Nhân đường, Lâm đại nhân là Tổng đốc Hoài Dương, nhất định đã hỗ trợ Từ cô nương rất nhiều. Ta nghe nói đoàn người của Từ cô nương cũng ở phủ Tổng đốc.” Ánh mắt của Ngô Uyển khẽ nheo lại, mang theo một chút khôn khéo, “Còn nữa, ta đã hỏi thăm, lúc lâm triều Từ thượng thư đã nói thay Lâm đại nhân vài câu. Từ thượng thư là Đế sư, chàng đích thân mời, nhất là Từ thượng thư vốn đã nói thay Lâm đại nhân vài câu thì chắc chắn sẽ nhận lời tham dự.”

Ngô Uyển nói, “Chỉ cần mời được Từ tướng và Lý tướng thì những người khác tất sẽ đến theo!”

“Theo ý của ta thì Lâm đại nhân hiện tại ở tận Hoài Dương, nay e rằng không trở về kịp, chúng ta thành hôn thì dù sao cũng phải có trưởng bối.” Ngô Uyển mỉm cười, “Tôn sư như phụ thân. Lý tướng là ân sư của Lâm đại nhân, cũng xem như là phụ thân của Lâm đại nhân. Chàng cứ xem Lý đại nhân là trưởng bối, mời ông ta đến làm chủ hôn thì chúng ta sẽ rất có thể diện.”

Trầm Chuyết Ngôn gật đầu, “Tuy rằng Lý tướng không hề thích ta, nhưng lúc này cũng chỉ có thể kiên trì đến thử một phen.”

“Vì sao ông ấy lại không thích chàng?” Ngô Uyển cũng không nỡ để Trầm Chuyết Ngôn gặp phải trắc trở, nếu bị người ta sỉ nhục thì có gì mà hay, Ngô Uyển liền hỏi.

Trầm Chuyết Ngôn nói, “Lần trước vì ta uống say nên để lỡ ân khoa, kể từ đó Lý tướng gặp ta thì sẽ hừ hừ hai tiếng. Tiếp theo là sau khi ta viết bài về Triệu gia thì ngay cả hừ hừ ông ấy cũng không thèm.”

“Chuyện này có gì đâu, chỉ cần không đánh không mắng là được, chàng kiên nhẫn một chút đi. Hừ hừ hai tiếng thì tính gì đâu.” Ngô Uyển thấy chuyện này cũng bình thường thôi.

Trầm Chuyết Ngôn nói, “Để ta đến mời Từ Bỉnh Đường trước, bảo hắn giúp chúng ta nhờ Từ tướng mở miệng nói vài câu tốt.”

Hôn phu hôn thê hai người cứ như vậy mà quyết định ổn thỏa số khách mời.

Lý Bình Chu có chút khó chịu khi Trầm Chuyết Ngôn muốn thành thân với Ngô Uyển.

Chẳng qua Lý Bình Chu nhận được lá thư của đồ đệ Lâm Vĩnh Thường, trong thư Lâm Vĩnh Thường bảo rằng chỉ có một đứa cháu trai là người thân duy nhất trên đời. Nay dòng họ của hắn chẳng còn ai, hắn lại không ở đế đô, vì vậy phải thỉnh cầu Lý Bình Chu giúp chủ trì hôn sự cho Trầm Chuyết Ngôn.

Lý Bình Chu thật lòng ưa thích Lâm Vĩnh Thường, hắn rất chiếu cố đến Lâm Vĩnh Thường, thậm chí còn âm thầm xem Lâm Vĩnh Thường là người thừa kế của mình.

Trầm Chuyết Ngôn đến nhà, Lý Bình Chu cũng không bày ra vẻ mặt niềm nở với người này. Bởi vì hắn nhìn thấy Trầm Chuyết Ngôn thì sẽ nghĩ đến việc người này say xỉn bỏ lỡ ân khoa, khiến hắn chỉ muốn đánh cho một trận! Nay lại thú một nữ thương nhân làm thê tử, lại là một nữ nhân đanh đá chua ngoa nữa chứ!

“Sư công, đồ tôn thỉnh an ngài.” Trầm Chuyết Ngôn cúi người thật sâu để vái chào.

Hôn sự của Trầm Ngô đã định, có nhiều lời cũng vô ích. Chẳng qua Lý Bình Chu cảm thấy Trầm Chuyết Ngôn thật vô phúc, chuyện này, chuyện này, thật ra hắn có một tiểu tôn nữ, năm nay mười ba tuổi, qua hai năm nữa sẽ đến tuổi thanh xuân. Lúc ấy cũng là lúc Trầm Chuyết Ngôn thi lại ân khoa, nếu Trầm Chuyết Ngôn đỗ tiến sĩ thì đây sẽ là một hôn sự rất tốt. Nhưng tiểu tử này có mắt không tròng, nay lại đòi thành thân với một nữ nhân đanh đá chua ngoa!

Lý Bình Chu hừ một tiếng, “Ngồi đi.”

“Sư công, đồ tôn xin thỉnh an ngài.”

“Đồ tôn nghe nói sư công thích uống Thiết Quan Ân, trùng hợp đồ tôn có một ít, muốn đem đến hiếu kính sư công.” Trầm Chuyết Ngôn mỉm cười.

Lý Bình Chu phân phó, “Phúc tử, đem trà của Chuyết Ngôn đưa đến pha thành một ấm rồi mang ra đây.”

Người hầu lĩnh mệnh rồi lui ra, Trầm Chuyết Ngôn bắt đầu nói năng vô nghĩa, “Nhìn sắc mặt của sư công cũng không tệ.”

“Có việc gì thì cứ nói thẳng.” Đương nhiên Lý Bình Chu cũng không thích nhìn đến hắn, nhất là hiện tại Trầm Chuyết Ngôn muốn thú Ngô Uyển. Nếu sớm biết Trầm Chuyết Ngôn như vậy thì hắn nên sớm cùng Lâm Vĩnh Thường quyết định trước mọi việc. Nhìn tiểu tử ngốc này thì cũng biết là đã bị yêu nữ lừa rồi.

Trầm Chuyết Ngôn cười ngượng, “Sư công, tuổi của đồ tôn cũng không còn nhỏ, con đường làm quan lại chẳng nên trò trống gì. Mạnh Tử có viết, bất hiếu có ba điều thì không có người nối dõi tông đường là tội bất hiếu lớn nhất. Đồ tôn không có sản nghiệp, lại không có bản lĩnh, tướng mạo bình thường, nay may mắn được thục nữ ưu ái. Đồ tôn đã nói với cữu cữu, muốn thú Ngô cô nương làm thê tử. Cữu cữu thấy Ngô cô nương công dung ngôn hạnh, mọi việc đều chu đáo cho nên cũng đồng ý.”

“Chẳng qua cữu cữu không ở đế đô, chỉ có sư công là trưởng bối của đồ tôn, đồ tôn muốn làm phiền sư công giúp đồ tôn chủ trì hôn lễ.”

“Tố Trác đã gửi thư nói về việc này.” Lý Bình Chu nói.

Trầm Chuyết Ngôn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, gãi đầu nói, “Vậy mà đồ tôn cũng không biết.” Đứng dậy tạ ơn Lý Bình Chu, “Đa tạ sư công.” Lập tức đóng đinh chuyện này.

Lý Bình Chu thở dài, “Đâu có gì, Tố Trác là ái đồ của ta, ngươi giống như nhi tử của hắn, cũng chính là đồ tôn của ta. Các ngươi không có trưởng bối, ta giúp an bài mọi việc cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng mà chẳng lẽ ngươi không hề lo lắng đối với hôn sự này hay sao?”

Lý Bình Chu cảm thấy đáng tiếc, “Với tài văn chương của ngươi thì ân khoa sắp tới chắc chắn ngươi sẽ nắm được chín phần.” Trầm Chuyết Ngôn khác với Lâm Vĩnh Thường, Lâm Vĩnh Thường vừa thanh liêm lại thẳng thắn, rất có thủ đoạn mưu trí, là một chính trị gia bẩm sinh. Nhưng Trầm Chuyết Ngôn lại có chút ngốc nghếch, tuy nhiên bản tính của hắn đơn thuần thiện lương, là một hảo hài tử đáng tin cậy. Lý Bình Chu muốn gả tôn nữ cho hắn cũng là vì coi trọng phẩm hạnh của hắn.

Từ khi Trầm Chuyết Ngôn làm chủ bút Tập san Hoàng thất thì coi như đã là tâm phúc của Hoàng thượng, bất quá trên người của Trầm Chuyết Ngôn chưa từng nhiễm hơi thở quần là áo lượt của đám vương tôn công tử, nay vẫn kiên trì mỗi ngày đọc sách làm văn, thật sự hiếm thấy.

“Đỗ tiến sĩ thì chẳng lẽ còn lo danh môn thục nữ của đế đô không chịu hay sao?” Lý Bình Chu hỏi.

Trầm Chuyết Ngôn cười cười, “Sư công, nay cữu cữu bị người ta hãm hại. Ngô cô nương nguyện ý cùng đồ tôn chia sẻ hoạn nạn. Ngày sau đồ tôn đỗ tiến sĩ thì e rằng khó tìm được người như vậy.”

“Nghe nói năm xưa sư công cũng bị người ta hãm hại, bị đày đến lĩnh Nam, sư tổ mẫu vẫn chấp nhận đi cùng để chăm sóc cho sư công, trải qua hoạn nạn cùng nhau, tình thâm ý trọng.” Trầm Chuyết Ngôn nịnh hót Lý Bình Chu, “Đồ tôn thật sự rất ngưỡng mộ và kính nể.”

Lý Bình Chu không nhịn được cười mà mắng nhẹ một câu, “Cũng biết học cách trêu ghẹo ta nữa à.”

Lý Bình Chu không phải không hoài nghi xuất thân của Lâm Vĩnh Thường, hơn nữa Lâm Vĩnh Thường có địa vị cao, nhưng vẫn chưa thành thân, lại càng khiến người ta nghi ngờ. Chẳng qua Lý Bình Chu vẫn nhớ rõ Phạm Lâm Hi là một người không hề tệ chút nào. Lý Bình Chu có bản tính liêm khiết, cũng là người dốc hết sức trong chính trị, hắn hiểu rất rõ, nếu Phạm Lâm Hi không phải lão sư của Lệ thái tử thì có lẽ Phạm gia đã có kết cục khác.

Huống chi năm xưa khi hắn bị Phương hoàng hậu hãm hại thì Phạm Lâm Hi từng đứng trên kim loan điện nói giúp hắn, “Bình Chu xưa nay làm người ngay thẳng, nếu bệ hạ lạm sát vô tội thì sẽ khiến thần tử khắp thiên hạ phải lạnh tâm.” Vì thế thay vì bị chém đầu thì chuyển sang sung quân, đày đi ba ngàn dặm.

Nay cho dù Lâm Vĩnh Thường có xuất thân như thế nào thì Lý Bình Chu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn Lâm Vĩnh Thường gặp nạn.

Khác với tình nghĩa của Lý Bình Chu đối với Lâm Vĩnh Thường, Từ Tam là người không được lợi thì sẽ không dậy sớm.

Sở dĩ hắn nói thay Lâm Vĩnh Thường đương nhiên là có công lao của Từ Doanh Ngọc, chẳng qua Từ Tam có suy tính khác: Lâm Vĩnh Thường đã ba mươi mà vẫn chưa thành thân, không biết có phải là có vấn đề gì ở đây hay không.

Nữ nhi của hắn thì đương nhiên hắn hiểu rõ, tuy rằng Từ Doanh Ngọc nói vài câu hy vọng phụ thân giúp Lâm Vĩnh Thường đỡ lời, chẳng qua Từ Tam rất hoài nghi không biết có phải nữ nhi nhà mình và Lâm Vĩnh Thường lâu ngày nảy sinh cảm tình gì hay không.

Nam chưa thành thân, nữ chưa xuất giá, khuê nữ nhà mình lại tốt tính như thế, quả thật chẳng có điểm nào mà không tốt. Lâm Vĩnh Thường thì sao, đương nhiên cũng không tệ, so với Tăng Tĩnh trước kia thì hơn hẳn ba ngọn Thái sơn.

Nhưng Lâm Vĩnh Thường không thành thân có phải vì trên người có nô ấn, hay là có bệnh gì đó không tiện nói ra?

Chỉ cần nghĩ đến đây thì Từ Tam có chút lo lắng, hắn vội vàng viết thư gửi cho khuê nữ nhà mình, ngàn dặn vạn dặn: Nay phụ thân của ngươi và Lý tướng đang cố sức vớt lấy Lâm Vĩnh Thường, cho dù thật sự có nô ấn thì tốt nhất là nên cắt bỏ miếng thịt kia đi rồi bảo là bị sói cắn.

Tiếp theo lại lấp liếm: Khuê nữ à, ngươi không còn nhỏ nữa, tuy rằng tiểu tử ở đế đô cũng không ít, chẳng qua lão phụ thân này đã xem tới xem lui mấy lượt mà chẳng thấy ai có thể xứng đôi với ái nữ của ta cả. Nếu khuê nữ có quen biết trang tuấn kiệt nào đó, dù sao thì trong nhà chúng ta cũng không phải người cổ hủ, chỉ cần Ngọc nhi thich thì trên căn bản phụ mẫu cũng sẽ không nói gì cả. Lần thứ hai thành thân sẽ do Ngọc nhi ngươi tự quyết định.

Minh Trạm cũng cho rằng Lâm Vĩnh Thường kỳ thật không dễ dàng gì rơi đài như thế, tuy rằng Lâm Vĩnh Thường không có gia cảnh tốt, nhưng làm quan nhiều năm như vậy thì Lâm Vĩnh Thường cũng không phải uổng công.

Đồng liêu nào hoặc ân sư nào nên kết giao thì hắn đều đã kết giao. Hơn nữa, người như Từ Tam và Lý Bình Chu cũng bỏ sức nhiều như vậy để vớt lấy Lâm Vĩnh Thường. Theo lời của Lâm Vĩnh Thường thì người này cũng có suy đoán rất chuẩn xác đối với địa vị của mình ở trong lòng Hoàng thượng.

Mặc cho ai cũng không ngờ được hôn lễ của Trầm Chuyết Ngôn lại xảy ra một biến cố kinh tâm động phách đến như vậy.

Từ Doanh Ngọc nhận được thư của phụ thân, quả thật nàng không biết nói gì.

Lá thư này đương nhiên Từ Doanh Ngọc tuyệt đối không thể để Lâm Vĩnh Thường đọc, nhưng nàng vẫn thuật lại ý tứ đại khái cho Lâm Vĩnh Thường biết. Lâm Vĩnh Thường nói, “Đa tạ Từ tướng đã viện thủ. Từ đại nhân giúp đỡ ta rất nhiều, ta thật sự không biết lấy gì để báo đáp.”

Từ Doanh Ngọc mỉm cười, “Lâm đại nhân không cần nói như vậy, khiến ta nghĩ đến những tuồng kịch thường có một tiểu thư gặp nạn nào đó, sau một câu không biết lấy gì để báo đáp thì tất sẽ có câu lấy thân báo đáp tiếp theo đó.”

Hắn đang bị trêu ghẹo ư? Khuôn mặt hòa nhã của Lâm Vĩnh Thường trở nên ngây ngẩn, hắn nheo mắt lại, xuất ra phong thái trưởng bối, vội vàng xua tay, nghiêm mặt nói, “Nha đầu không được nói bậy, nữ hài tử làm sao có thể nói những lời như vậy cơ chứ? Để người khác nghe được thì sẽ rất khó gả cho người ta đó.”

Khóe môi của Từ Doanh Ngọc mang theo một chút mỉm cười, “Chuyện này Lâm đại nhân cũng không cần phải lo cho ta.”

Nữ hài tử bình thường mà nghe nói đến mấy chữ lập gia đình thì nhất định sẽ ngượng ngùng, sau đó bỏ trốn. Lâm Vĩnh Thường lại cảm thấy Từ Doanh Ngọc càng ngày càng khó chơi, hắn tính nói như thế để đối phó Từ Doanh Ngọc, nào ngờ Từ Doanh Ngọc lại bình thản ung dung ngồi như trước, ngược lại khiến Lâm đại nhân có chút ngượng ngùng. Lâm đại nhân đành phải mỉm cười với Từ Doanh Ngọc, “Đã đến trưa rồi nhỉ.” Cô nương à, cô nương nên trở về dùng bữa đi.

“Đúng vậy, hiếm khi rãnh rỗi như hôm nay.” Từ Doanh Ngọc không tiếp thu lời của Lâm Vĩnh Thường mà chỉ nói, “Lần trước nếm thử canh gà của Lâm đại nhân quả thật là rất ngon, ta có bảo tỳ nữ của mình học làm nhưng tỳ nữ tay chân vụng về, làm vài lần cũng không ra được mùi vị của Lâm đại nhân.”

Lời này là sao đây, mùi vị của Lâm đại nhân, Lâm đại nhân cũng không phải canh gà, làm sao lại có mùi vị gì cho được. Lâm Vĩnh Thường bị một nha đầu trêu ghẹo khiến hắn khó tránh khỏi mà oán thầm vài câu, bèn nói với Từ Doanh Ngọc, “Chỉ cần đưa tỳ nữ của Từ đại nhân đến đây thì bản quan sẽ dạy nàng ta một hôm, cũng chẳng tính là gì cả!”

Từ Doanh Ngọc thản nhiên mỉm cười, “Xưa nay có câu quân tử xa trù phòng, huống chi Lâm đại nhân có thân phận như vậy. Nếu truyền ra ngoài là Lâm đại nhân dạy tỳ nữ của ta làm canh gà thì còn ra thể thống gì nữa? Sẽ có người bảo ta là ngông cuồng, ngay cả thanh danh của Lâm đại nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng, như vậy rất bất nhã.”

“Nếu Lâm đại nhân có lòng muốn dạy, nếu không chê ta ngu dốt thì không bằng dạy ta cũng được, ta sẽ chỉ lại cho tỳ nữ, như vậy sẽ thỏa đáng hơn.” Từ Doanh Ngọc nhìn về phía Lâm Vĩnh Thường, “Lâm đại nhân thấy thế nào?”

Lâm Vĩnh Thường cũng không phải kẻ ngốc, huống chi Lâm Vĩnh Thường nghĩ đến cháu trai ngốc nghếch của mình cũng biết theo đuổi giai nhân, có câu yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Lâm Vĩnh Thường là người tinh ranh, cũng không phải kẻ mù, đương nhiên cũng phát hiện Từ Doanh Ngọc đối xử khác biệt với mình. Nhưng Từ gia có ơn đối với hắn, Từ Doanh Ngọc người ta liên tiếp giúp hắn, Lâm Vĩnh Thường lại càng không dám lừa gạt Từ Doanh Ngọc, hắn mở miệng nói một cách gian nan, “Từ tiểu thư, Lâm mỗ không có ý thành thân.”

Nghe nói như thế thì Từ Doanh Ngọc vẫn thản nhiên, ngay cả lông mi cũng không chớp, “Ta biết, trên người có sẹo thì làm sao có mặt mũi để thành thân cơ chứ, như vậy sẽ không liên lụy đến người ta. Cho dù là ta thì cũng sẽ nói một câu Lâm đại nhân không nên thành thân.”

Tuy Từ Doanh Ngọc nói như vậy nhưng Lâm Vĩnh Thường cũng không giận mà chỉ cười xòa, “Từ tiểu thư nói rất đúng.”

Đối mặt với da mặt dày như tường thành của Lâm Vĩnh Thường thì Từ Doanh Ngọc cảm thấy người nên nổi nóng là mình mới đúng, chẳng qua nếu chết vì tức thì cũng không tốt, Từ Doanh Ngọc mỉm cười, “Ta không có hứng thú đối với chung thân đại sự của Lâm đại nhân, ta chỉ chờ Lâm đại nhân rửa tay chỉ ta làm món canh gà mà thôi.”

“Đương nhiên đương nhiên.” Lâm Vĩnh Thường cười.

Từ Doanh Ngọc tức đến mức trước mắt hóa thành màu đen, hận không thể đấm cho Lâm Vĩnh Thường ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.