Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 13: Tại Sao Là Tôi?




Lăng Thiên căn bản không thèm để ý phản ứng của hắn, giống như đang tự nói một mình vậy:"Lúc ngươi cảm giác được bằng phi tử và con gái của mình cũng không đủ bảo đảm cho mình nên ngươi đã chọn biện pháp này: giả vờ điên!" Lăng Thiên lãnh đạm nói:"Không thể không nói rằng đây là một biện pháp rất hay. Cho dù cha ta có tức giận hơn nữa thì cũng không tiện xuống tay với một người điên, dù sao đó cũng không phải là chuyện vinh quang gì. Mà trong hoàn cảnh này còn có vợ con ngươi nên ngươi chắc không đến nỗi bị chết đói, vậy là ngươi có thể ung dung sống chờ ngày quật khởi lại! Ừm, đầu tiên sẽ là xuống tay trên người cô cô của ta! Ha ha, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, huống chi các ngươi đã có mười mấy năm vợ chồng? Ngươi đương nhiên biết tính tình cô cô nhu nhược, trái tim mềm yếu, vốn hay ỷ lại ngươi, chính vì vậy nàng chính là sơ hở để ngươi đánh vào. Mà ngươi làm trò cũng thực sự giống thật, ngay cả ta nhìn mãi mà không có sơ hở!"

Lăng Thiên tán thán:"Diệu kế! Quả thực là diệu kế! Hơn nữa ngươi lại không hề ngại thân phận cũ, làm ra những hành động cực kỳ dơ bẩn, cho nên bất kể ai cũng không nghi được là ngươi giả vờ. Ai cũng sẽ không thể tin nổi là ngươi – một đế vương lại có thể thê thảm đến mức này! Cả ta cũng không nhìn ra được sơ hở, chỉ là hoài nghi ngươi mà thôi! Kế sách này, quả là tuyệt diệu!" Lăng Thiên cười hi hi nói:"Nhưng mà, không nói đến chuyện ngươi điên thật hay điên giả, với ta mà nói, chỉ cần hoài nghi là đủ rồi! Huống gì còn có một việc mà ngươi chưa dự tính đến, ngươi biết là gì không?"

"Là gì?" Không biết từ lúc nào, vẻ điên dại kia của Long Tường đã biến mất, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng nhìn Lăng Thiên. Lăng Thiên từ đầu đến giờ vẻ như không nhìn hắn, tự nói một mình nhưng mỗi câu đều mạnh mẽ nói đúng tim đen của hắn, khiến cho Long Tường cũng không thể giả điên được nữa. Người ta đã phát hiện ra, giả vờ nữa chỉ càng thêm nực cười!

"Lăng gia còn có ta!" Lăng Thiên chỉ vào mũi mình nói:"Về khoản diễn trò này, ta giỏi hơn ngươi nhiều! Nói cho ngươi biết, bổn công tử đã diễn trò từ khi còn nằm trong bụng mẹ! Ngươi nghĩ danh hiệu "Thừa Thiên đệ nhất hoàn khố" của ta là do đâu mà có hả? Ngươi không ngờ lại có dũng khí diễn trò trước mặt ta. Coi như là ngươi diễn trò giống thật, nhưng con mắt của ngươi đã bán đứng ngươi rồi. Ngươi quả thực là một ứng cử viên sáng giá cho giải Oscar đấy! Buồn cười thật!" Lăng Thiên tàn nhẫn cười nói.

Long Tường đương nhiên không hiểu cái gì gọi là "ứng cử viên sáng giá" với lại "Oscar", hắn chỉ trầm mặc không nói, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.

"Chẳng qua, ngươi diễn trò này đã nhắc nhở ta một chuyện vô cùng quan trọng" Lăng Thiên chậm rãi đi 2 bước, vẻ mặt nhẹ nhõm giống như vừa giải quyết được một vấn đề khó khăn lớn, cười ha hả nói:"Vốn ta đang buồn bực, xử lý ngươi thế nào đây? Giết? Không giết được! Thả ra? Càng không được! Nhưng không giết, không thả thì chẳng lẽ lại nhốt ngươi cả đời sao? Hơn nữa có cô cô ta ở đó, ngươi vẫn luôn có cơ hội quật khởi trở lại! Mà ta thì không dại gì chơi với lửa kiểu đó. Ha ha, ngay lúc mà ta đang đau đầu thì ngươi lại bắt đầu giả điên!"

Lăng Thiên lại gần Long Tường:"Ngươi đúng là một đại thiên tài! Không ngờ lại nghĩ hộ ta biện pháp!" Lăng Thiên cười cười, lộ ra hàm răng trắng lóe sáng như sứ. Trong mắt Long Tường thì đó giống như là một con sói đói đang há mồm về phía hắn vậy. Hắn không khỏi hoảng sợ nói:"Ngươi…ngươi muốn làm gì?"

Lăng Thiên đắc ý cười cười, cúi đầu thấp nói nhỏ nhẹ:"Ngươi đã muốn diễn trò này, ta đồng ý giúp ngươi hoàn thành! Lần này ngươi sẽ được điên, mà là điên thực sự, được chứ?"

Lăng Thiên giống như rất thành khẩn "trưng cầu ý kiến" của Long Tường, một tay đưa ra vỗ nhẹ vào sau đầu hắn:"Có một chỗ này, nghe nói là có bề mặt bí ẩn của đại não, nếu thần kinh bên trong bị phá hỏng, sẽ biến ngươi thành một người ngu ngốc thực sự! Chủ ý của ngươi quả thực là tuyệt vời, ha ha! Để ta được khen ngợi đầu óc của đế vương như ngươi một lần! À, nhưng có một điều nên nói để ngươi yên tâm, đứa con chưa ra đời của ngươi ta sẽ tử tếchăm sóc nó! Chẳng qua nếu thế này cũng hơi khó nghe một chút, ngươi biết ta có thói quen nhổ cỏ tận gốc! Nhưng thôi, nể mặt cô cô ta sẽ làm cho hắn từ khi bắt đầu có ký ức, sẽ không biết rằng hắn có họ "Long". Cái họ đó quả là làm cho người ta nổi ác tâm, không phải sao? Ha ha, trừ phi hắn cũng là người thế giới khác xuyên thời không đến đây, tiếc là khả năng này quá thấp, ha ha!"

Long Tường mặc dù không biết cái gì gọi là vỏ ngoài đại não, cái gì là thần kinh, cái gì là xuyên thời không…nhưng hắn có thể cảm thấy được chuyện không ổn, không khỏi mở miệng hét lớn:"Cứu mạng a…!"

Tiếng hô chưa kịp phát ra ngoài đã im bặt, chỉ thấy sau đầu chấn động, nội lực của Lăng Thiên đã cuồn cuộn đánh vào….

Lăng Thiên phủi phủi tay, nhẹ nhàng tiêu sái đi từ trong thạch thất ra ngoài, giống như vừa mới đi dạo chơi về vậy.

Bên ngoài lúc này đã có cả một đám đông đứng đó, Lăng lão phu nhân, Lăng Nhiên, Kiểu Nguyệt công chúa đứng một bên, Lăng lão gia tử đứng một bên. Mẫu thân Sở Đình Nhi cũng đến. Vừa thấy Lăng Thiên đi ra, mọi người bỗng vây quanh:"Sao rồi?"

Lăng Thiên sắc mặt trầm trọng, "buồn bã" lắc đầu không nói câu nào. Nhưng vẻ mặt hắn đã nói cho mọi người biết kết quả.

"Phịch" một tiếng, Lăng Nhiên đã quỳ xuống trước mặt Lăng Thiên, ôm lấy hai chân hắn:"Thiên nhi, Thiên nhi, ta biết ngươi có thể cứu hắn mà, ta biết ngươi có năng lực đó. Cô cô ban đầu bị trúng kịch độc ngươi cũng có thể cứu được mà. Cô cô khẩn cầu ngươi, van xin ngươi cứu hắn đi. Mặc dù hắn tội lỗi tày trời, hèn hạ vô sỉ, nhưng dù sao đó cũng là chồng của cô cô mà. Hắn là cha của biểu tỷ ngươi mà! Thiên nhi! Cầu xin ngươi cứu hắn đi!" Nói xong Lăng Nhiên liền dập đầu xuống, khóc lớn…

Lăng Thiên vội vàng đỡ nàng dậy:"Cô cô, người định làm ta tổn thọ sao? Người yên tâm, chỉ cần còn một tia hi vọng, Lăng gia ta cũng sẽ không bỏ qua tìm cách cứu chữa cho hắn. Ta sẽ dán cáo thị tìm tất cả các đại phu y thuật cao minh lại đây để chữa trị tốt cho hắn. Chẳng qua bệnh này của hắn là tâm bệnh, khác với việc cô cô bị trúng độc ban đầu. Nội lực của ta không có biện pháp chữa trị, xin người đừng trách ta"

Lăng Nhiên mờ mịt đứng dậy. Nàng là nữ nhi của Lăng gia, đương nhiên cũng có kiến thức, biết điều Lăng Thiên nói là nàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ được gì nữa…

Mọi người mở cửa đá ra xem, ánh mắt Long Tường bên trong ngốc trệ, tán loạn, đang ngây ngốc cười hì hì nhìn mọi người. Bên mép chảy nước dãi ròng ròng. Mọi người chẳng cần nhìn lần thứ hai cũng có thể khẳng định được vị Thừa Thiên hoàng đế này quả thực đã điên rồi. Chỉ riêng cái loại ánh mắt này đã không thể nào giả vờ được.

Lăng Nhiên cùng Kiểu Nguyệt công chúa ngây người ra nhìn, thân thể mềm nhũn rồi bất tỉnh nhân sự! Mọi người lo lắng đỡ dậy, mãi lúc sau mới tỉnh, vừa tỉnh đã lập tức cất tiếng khóc xé lòng…

Lăng Thiên thở dài một hơi, nói:"Truyền lệnh ra, tìm các danh y trên khắp đại lục này! Bất kể tốn kém bao nhiêu bạc, bất kể người đó ở đâu cũng phải mời đến đây!"

Gia đinh bên cạnh vội lên tiếng vâng lệnh rồi lập tức chạy đi truyền lệnh! Lăng Nhiên cùng với Kiểu Nguyệt hai người ánh mắt nhìn Lăng Thiên tràn ngập cảm kích! Long Tường tâm địa điên cuồng xuống tay máu lạnh đối với Lăng gia, Lăng Thiên có thể ra lệnh như vừa rồi vì hắn mà mời tất cả danh y đến chữa bệnh, không tiếc tiền bạc và công sức…Làm như vậy thực sự đã là hết lòng rồi!

Chẳng qua các nàng không biết một điều là, dưới sự phá hủy mãnh liệt của nội lực Lăng Thiên, đừng nói là đám đại phu lều cỏ bây giờ, cho dù là ở thế giới trước của Lăng Thiên, đến bệnh viện y thuật nổi tiếng nhất toàn chuyên gia hàng đầu tập trung cũng phải bó tay. Cho dù lại có người xuyên thời không đến nhập vào người Long Tường, sợ rằng cũng chỉ cả đời làm một kẻ ngu ngốc mà thôi…

Xử lý xong chuyện Long Tường, Lăng Thiên bỗng cảm giác cả người nhẹ nhõm! Nhưng lúc nhìn Lăng Nhiên đau lòng như thế, trong lòng hắn cũng có chút xót xa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Long Tường lão tiểu tử này tội lỗi tày trời, không có lý do nào để tha thứ cả. Ngày hôm nay hắn nhận kết cục như vậy, so với tội của hắn đã là nhẹ nhàng rồi. Nhưng với Lăng Nhiên thì lại khác, bất kể Long Tường thế nào, đó cũng là nam nhân của Lăng Nhiên, là cha của con Lăng Nhiên. Về điều này, không cách nào thay đổi được cả!

Hoặc có thể nói phụ nữ cả thiên hạ đều giống nhau ở điểm này! Lăng Thiên thở dài một tiếng, không khỏi nghĩ đến Lăng Thần. Thiết nghĩ nếu ngày nào đó, người ở vị trí của Long Tường lúc này là mình, thì Lăng Thần sẽ ra sao? rằng nàng còn điên cuồng hơn cả cô cô mình mất! Dù cả thiên hạ quay lưng, người người căm phẫn mình nhưng Lăng Thần nào có sợ. Lăng Thần cuối cũng vẫn là Lăng Thần của mình!

Nhớ lại kiếp trước của mình, cũng có nhiều cô gái tốt ôn nhu thông minh nhưng lại yêu nhầm kẻ sát nhân, thậm chí tội không thể tha như buôn lậu thuốc phiện, người người căm ghét. Chẳng lẽ mấy cô gái đó không biết nam nhân của các nàng là tội phạm sao? Không phải, lý do là vì ma lực của tình yêu ảnh hướng đến các nàng, dù biết là sai, dù biết rằng phải đối mặt với tất cả mọi người, nhưng trong lòng các nàng không hề muốn người mình yêu thương phải chịu chút tổn hại nào!

Phụ nữ dại! Lăng Thiên thở dài một hơi, quay về tiểu viện của mình. Vừa mới ngồi xuống, bên ngoài biệt việt đã nhận được tin tức: Phùng Mặc đã áp tải hàng binh xử lý tốt, không có vấn đề gì. Nhưng Thủy Thiên Nhu thì đang làm ầm ĩ muốn gặp mặt hắn.

Lăng Thiên đưa tay xoa xoa thái dương, than một tiếng dài, thực sự không biết nói gì. Rõ ràng mình đã dự định nghỉ ngơi thật thoải mái vài hôm, đi du sơn ngoạn thủy, nào ngờ việc cứ dồn dập tìm đến.

Lăng Thần nhìn ra được tâm tư của hắn, thản nhiên cười nói:"Công tử đúng là vất vả thật. Nếu người khác cũng ở hoàn cảnh như công tử, sợ rằng đã sớm khô kiệt rồi…"

Lăng Thiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong lòng lại bắt đầu nổi sóng. Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại, cười tà nói với nàng:"Công tử ta quả là sắp khô kiệt đến nơi rồi.. Thần nhi thử tự mình kiểm tra xem…"

Quyển 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.