Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé

Chương 10




Sau đó ánh mắt của hắn lại rơi vào Huyền Sương Trùng ở bên cạnh Đinh Ninh.

Ánh mắt của Độc Cô Bạch rất ôn hòa, khóe miệng của hắn vẫn mang theo một tia mỉm cười nhưng chẳng biết tại sao con Huyền Sương Trùng lại vô cùng sợ hãi, thân thể của nó không tự chủ được mà cuộn sát vào người Đinh Ninh.

Chứng kiến động tác của con Huyền Sương Trùng, lông mày của Đinh Ninh thoáng nhíu lại, nhưng Độc Cô Bạch đã thu liễm sự vui vẻ lại, hắn chăm chú nhìn Đinh Ninh rồi nói: “Ta cảm thấy được kiếm thức này rất hữu dụng với mình, uy lực cũng rất lớn nhưng ta và lão sư lại không sao tìm hiểu được rõ ràng.”

Nghe Độc Cô Bạch nói như vậy, khuôn mặt của đám người Từ Liên Hoa dần trở nên nghiêm túc, sau đó lại ngày càng khiếp sợ.
Tuy mấy câu nói đó của Độc Cô Bạch cực kỳ đơn giản nhưng lại mang đến những thông tin khiến cho người ta khiếp sợ.
Hiển nhiên là Độc Cô Bạch muốn thỉnh giáo Đinh Ninh về kiếm thức.

Người của Độc Cô Gia mỗi thời đều là thiên tài kinh tài tuyệt diễm, có thể trở thành lão sư của Độc Cô Bạch thì tu vi và thận phận tất nhiên lại càng kinh người. Vậy mà một thứ mà cả Độc Cô Bạch lẫn lão sư của hắn đều không hiểu thấú thì giờ lại chuẩn bị được đem ra để nhờ Đinh Ninh chỉ giáo.

Độc Cô Bạch nhìn Đinh Ninh rồi nói tiếp: “ Kiếm thức Khổng Tước Lục này xuất phát từ Minh Vương tàn kinh, chính là bộ tàn kinh mà Úy Lão Tử tu luyện.”

Đám người Từ Liên Hoa vốn đã vô cùng khiếp sợ, khi nghe thấy cái tên này thì trong lòng lập tức dậy lên sóng to gió lớn.

Trong điển tịch của toàn bộ các tu hành giả tại Trường Lăng, Úy Lão Tử còn có một cái tên khác là “Phiên Lang Vương.”

Ngày xưa toàn bộ khu vực từ phía bắc Quan Trung cho đến vùng quan ngoại đều là thuộc khống chế của Phiên tộc, mà thủ lĩnh của tất cả các phiên tộc ấy chính là Úy Lão Tử.

Úy Lão Tử xưng vương hơn hai mươi năm, từ đầu đến cuối đều chinh chiến không ngớt với quân đội của Đại Tần Vương Triều, cho đến trước khi Nguyên Vũ hoàng đế đăng quang một năm mới bị quân đội Đại Tần đánh bại và giết chết, mà người giết chết Úy Lão Tử hồi đó chính là Đại tướng Thiên Lương quân của Đại Tần – Độc Cô Lương Sinh.

Độc Cô Lương Sinh được phong Hầu chính là nhờ lần lập đại công bình định Phiên vương này.

Trong ghi chép của rất nhiều điển tịch thì Đại Tần Vương Triều không thể an ổn trong hơn hai mươi năm, dù phần lớn nguyên nhân là do bị ba triều Hàn, Triệu, Ngụy kiềm chế nên phần lớn lực lượng của Đại Tần Vương Triều lúc đó đều được sử dụng để chinh chiến với ba triều này, nhưng còn một nguyên nhân nữa cũng không thể bỏ qua đó là Úy Lão Tử chính là một trong những tu hành giả mạnh nhất thiên hạ khi ấy.

“Mặc dù Úy Lão Tử bị gia phụ giết chết nhưng đó không phải là bởi tu vi cá nhân của hắn không bằng gia phụ, để giết chết hắn Thiên Lương quân phải trả một cái giá vô cùng lớn.”

“Sau khi Úy Lão Tử chết, phần lớn Kiếm Kinh này bị cha ta đoạt được, mà nó cũng có thể coi là Kiếm Kinh mạnh nhất của Độc Cô gia chúng ta.”

Độc Cô Bạch nhìn đám người Từ Liên Hoa đang khiếp sợ khó tả và Đinh Ninh vẫn đang bình tĩnh như trước, lời nói lại càng trở nên chậm rãi: “Trực giác của ta cho thấy một thức Khổng Tước Lục này rất mạnh, chẳng qua là tìm hiểu mãi mà vẫn không thể tham ngộ được.”

Trực giác đôi khi là một thứ rất hư vô mờ mịt, nhưng với một ít người thì có thể dùng từ thiên phú đặc biệt để hình dung.
“Cho ta xem Khổng Tước Lục.”

Đinh Ninh không nói lời thừa nào, ngay khi Độc Cô Bạch ngừng giảng giải, hắn liền lặng lẽ nói.

Độc Cô Bạch cũng không hề do dự, liền cho tay vào ngực lấy ra một tấm da thú.

Tấm da thú này có một màu xanh lục hiếm thấy vô cùng quỷ dị, nhìn qua thì nó có vẻ vô cùng bền bỉ, nhưng khắp nơi đều thủng lỗ chỗ như bị mối ăn, rất nhiều chữ viết và hình vẽ phía trên cũng bị mài mòn như sắp biến mất, vừa nhìn đã thấy là một vật vô cùng cũ kỹ.

Đến cả Trương Nghi đang đun nước cũng có chút thất thần, quên cả nhìn lửa cháy.

Đồng tử của Đinh Ninh hơi co lại, trong lòng cũng sinh ra sự kính trọng vô hạn đối với thiếu niên Độc Cô gia này. Đây hiển nhiên chính là bản gốc của Minh Vương Kiếm Kinh của Úy Lão Tử, trên đó có vài kiếm chiêu bí mật của Độc Cô Bạch, vậy mà hắn lại có thể trực tiếp đem ra như vậy.

Mà động tác của hắn lại không hề có bất kỳ sự do dự nào.

Đinh Ninh đưa tay ra nhận lấy mảnh da thú của Độc Cô Bạch rồi sau đó trải ra trước mắt.

Ánh mắt của Độc Cô Bạch không dừng lại quá lâu trên tấm da thú mà mình đã xem kỹ vô số lần này.

Hắn quen thuộc từng con chữ, từng hình vẽ, thậm chí là từng lỗ thủng và nếp gấp của tấm da thú này.

Khi Đinh Ninh vừa cúi xuống, bắt đầu chăm chú quan sát tấm da thú này được một lúc thì hai đồng tử của hắn liền hơi co rút lại.
Một cỗ trực giác mãnh liệt lại tràn ngập trong tim hắn.

Hắn hít sâu một hơi rồi bắt đầu trầm mặc chờ đợi.

Ngày càng có nhiều thí sinh đi ra từ bóng râm nơi sườn núi, tất cả những thí sinh này đều không biết tấm da thú trong tay Đinh Ninh là thứ gì, cũng không biết hiện tại hắn đang làm việc chi nhưng khi nhìn thấy rõ người đang ngồi cạnh Đinh Ninh thì tất cả đều vô cùng khiếp sợ.

Bọn hắn không rõ vì cái gì mà Từ Liên Hoa, Hạ Uyển, Dịch Tâm, thậm chí cả Độc Cô Bạch đều yên lặng ngồi cạnh Đinh Ninh.

***
Không chỉ có những thí sinh này cảm thấy không sao hiểu nổi.

“Ngươi có nghĩ đến việc này không?”

Phan Nhược Diệp nhìn những bóng hình trẻ trung đang đắm chìm trong ánh mặt trời dưới kia, quay đầu nhìn Hoàng Chân Vệ, lạnh lùng hỏi.

“Không có.”

Hoàng Chân Vệ trực tiếp lắc đầu, nhưng sau đó lại ôn hòa nói: “Nhưng ta có thể hiểu được nguyên nhân của chuyện đó.”
Phan Nhược Diệp nhìn hắn một cái.

Hoàng Chân Vệ có chút cảm khái mà nói: “ Bởi vì bọn chúng đều rất trẻ tuổi… Bởi vì còn quá trẻ nên rất dễ dàng xúc động, bản thân việc dùng ý nghĩ của người trưởng thành để dự đoán hành vi của bọn chúng đã là rất sai lầm. Hơn nữa bởi vì bọn chúng còn quá trẻ cho nên nếu có làm sai việc gì thì thường thường cũng sẽ không bị bề trên trách phạt quá nghiêm khắc.”

Tiểu hài tử làm sai thì dĩ nhiên sẽ dễ được tha thứ hơn so với người lớn.

Tiểu hài tử lại càng hào phóng của cải hơn.

Chẳng qua là dù có như vậy thì tên thiếu niên quán rượu này lại có thể thắng hay sao?

Phan Nhược Diệp nhìn bóng dáng của Đinh Ninh ở phía đằng xa, có chút không hiểu rõ tâm tình của chính mình.

***

Cái nồi vang lên âm thanh lục bục.

Nước đã sôi.

Trương Nghi mở nắp nồi ra, tỷ mỉ rót nước sôi vào vài cái bát sứ rồi sau đó bắt đầu bưng nước cho mọi người.

“Mời dùng trà.”

Sau khi đem một chén nước nóng đến trước mặt Độc Cô Bạch, Trương Nghi liền khom người xuống thi lễ vô cùng biết ơn.

Trong suy nghĩ của hắn thì bất kỳ một hành vi nào có thể giúp được “tiểu sư đệ” của mình đều đáng được cảm tạ.

Nhưng vừa mới nói xong thì hắn liền nhận ra rằng bát nước trong veo, đến một lá trà cũng không có, vì vậy hắn lại cảm thấy mình dùng từ không phải phép, đành ngượng ngập nói lại: “Mời uống nước.”

Độc Cô Bạch cười cười, đón lấy bát nước của Trương Nghi đang đưa tới, chuẩn bị mở miệng nói.

Nhưng đúng lúc này nụ cười của hắn bỗng cứng lại.

Bởi vì Đinh Ninh vốn một mức cúi đầu xem Kiếm Kinh giờ đã ngẩng đầu lên.

Đinh Ninh ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, về phía bóng râm trên sườn núi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều không tự chủ được mà bị hắn kéo theo, cùng nhìn về phía đó.

Trương Nghi quay người, sau đó hắn thấy rõ một người đang đi ra từ trên sườn núi, trong mắt liền tràn ngập vẻ vui mừng và kinh ngạc, nhịn không được mà kêu lên: “Nam Cung Thải Thục!”

Lúc này thiếu nữ đó đã bị máu tươi nhuộm đỏ nửa người, mái tóc vô cùng lộn xộn, đi đứng cũng cực kỳ khó khăn, nhưng vừa nghe tiếng kêu vui mừng của Trương Nghi thì nàng cũng kinh hỉ hô lên một tiếng, cả người bỗng như tràn đầy khí lực, liền bước một bước dài về phía trước.

Độc Cô Bạch biết rõ người thiếu nữ này chính là Nam Cung Thải Thục của Thanh Đằng Kiếm Viện, hắn hiểu được sự mừng rõ của đám người Trương Nghi nhưng trong lòng thì không khỏi hơi thất vọng.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Đinh Ninh bỗng vang vọng vào tai bọn họ.

“Ta đã biết điểm mấu chốt.”

Một loạt tiếng hít sâu vang lên.

Ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều nhìn vào Đinh Ninh.

Độc Cô Bạch cũng cảm giác được nét mặt của mình đang trở nên cứng ngắc vô cùng, hắn không tự chủ được mà lên tiếng: “Ngươi đã biết mấu chốt?”

Đinh Ninh dùng tay vuốt ve mảnh da thú màu lục, nhẹ gật đầu đáp: “Để ta xem kiếm của ngươi.”

Độc Cô Bạch hít một hơi thật sâu.

Tay trái hắn nhận lấy mảnh da thú và đút vào trong ngực, sau đó tay phải liền rút kiếm ra.

Một vòng sáng màu xanh nhạt đẹp mặt xuất hiện trong mắt mọi người.

Trong tay Độc Cô Bạch xuất hiện một thanh trường kiếm mỏng như cánh ve.

Chuôi kiếm có màu vàng nhạt, lưỡi kiếm mà xanh lục, mỏng đến mức trong mờ, bên trên có khắc rất nhiều phù văn trông tựa như sắp xuyên thủng cả lưỡi kiếm mỏng.

Cả thanh kiếm này trông cứ như cánh một con chuồn chuồn.

“Thanh kiếm này chính là bội kiếm của Úy Lão Tử năm đó, trước đây hắn dùng thanh kiếm duy nhất này để đối địch.” Độc Cô Bạch lại hít sâu thêm một hơi rồi nhìn Đinh Ninh và nói: “Ta cũng không chọn bất kỳ thanh nào khác trong kiếm cốc.”

Nam Cung Thải Thục còn chưa đi xuyên qua các túp lều để đến được trước mặt bọn hắn, đám người Từ Liên Hoa còn chưa kịp suy nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Độc Cô Bạch thì Đinh Ninh đã nhìn hắn và bình tĩnh nói: “Cho nên năm đó phụ thân ngươi cùng các tướng lĩnh của Thiên Lương quân chưa từng được thấy Úy Lão Tử dùng đến kiếm thức Khổng Tước Lục này.”

Thân thể của Độc Cô Bạch chấn động mạnh, hắn cực kỳ trịnh trọng nhìn Đinh Ninh rồi nhẹ gật dầu, đáp: “Đúng vậy.”

Ánh mắt và thần sắc của đám người Từ Liên Hoa lại một lần nữa hiện lên vẻ khó tin.

Đinh Ninh đương nhiên không thể nào thấy được cảnh chiến đấu trên chiến trường năm đó, hiện giờ hắn có thể khẳng định như vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là hắn đã hoàn toàn nhìn thấy được điểm mấu chốt của kiếm thức này.

Không khí tựa hồ như có chút đình trệ.

Độc Cô Bạch nhìn Đinh Ninh rồi hỏi: “Vấn đề là ở thanh kiếm?”

Đinh Ninh lắc đầu, nói: “Vấn đề nằm ở rất nhiều thanh kiếm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.