Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 21




Trời dần lạnh xuống. Bây giờ trăng lên cao,cây lá theo làn gió khẽ nhảy nhót rơi lả chả những chiếc lá khô hay những cành hoa mỏng manh.

Nó không ngủ được,ngồi ngẩn ngơ bên nhóm lửa nhỏ kia.

-"Hơ...hơ...hơ..."-Hắn choàng mền đến ngồi cạnh nó.-"Bộ ngày ngủ không được hả?"

Nó quay sang gật đầu.

Hắn cau mày nhìn nó ngồi bên nhóm lửa nhỏ này. Trời ngày một se lạnh dần mà cũng không chút biểu cảm về thời tiết. Nhóm lửa nhỏ này thì nhằm nhò gì. Hắn suy nghĩ,lấy tay choàng mền khoác vào vai,kéo nó đến cạnh mình.

-"Như thế sẽ ấm hơn."

Nó bỉu môi gật đầu. Cô bộ cũng tốt quá ta.

-"Mà sao giờ này chưa ngủ?"-Nó nhem nhuốt mấy cành củi khô vào đống lửa.

-"Ngủ không được."-Thực chất là thấy nó ngồi một mình mới chạy ra đây.-"Vậy thì mình đi dạo đi."

-"Đi dạo?"

-"Ưm."

Hắn nắm tay nó kéo đi qua mấy hòn đá to vắt ngang sông. Qua bên đấy là một vườn hoa dại tuyệt đẹp. Cứ như một thiên đường. Người dân ở nơi này cũng thức khuya. Họ nói chuyện rôm rả bên khóm lửa và những đĩa trái cây dại bên trên đầu.

Nó ngạc nhiên nhìn nơi này. Quả thật đúng là nơi người ta thư giản cắm trại. Có cả vườn hoa,suối mát,cây ước mơ. Cứ như thể phong cảnh trong một bức tranh được tiên nữ ngao du bốn phương đặt chân đến mang lại cảm giác lưu luyến.

-"Hoa đẹp quá."-Nó khen ngợi.

Hắn xỏ tay vào túi quần bỉu môi nhìn những dãy hoa lộn xộn quyến rũ người nhìn nhờ vào làn gió nhẹ thoảng hương và ánh trăng mập mờ thấp thoáng hay tiếng suối chảy róc rách.

Hắn bụm miệng cười gian. Bây giờ mà xuất hiện quỷ quái hay ma cỏ gì đó. Nó sẽ nhảy vào lồng ngực mình ôm và nhân tiện thổ lộ trước khi ra đi. Vui quá nhỉ >.

Vừa quay sang là bóng nó mất tăm nơi nào làm hắn loạn lên. Ơ cái con nhỏ này đi đâu rồi nhỉ? Hay bị ma bắt đi. Mình còn chưa nói gì cơ mà.

-"Nhật. Mày ở đâu?"-Hắn hét lên.

-"Gì vậy mày?"-Nó ở sau lưng hắn nãy giờ chống nạnh quan sát sắc thái biểu cảm vô đối kia. Sao toàn là gian xảo không vậy nhỉ? Không có lúc nào là thành thật cả. Đúng là Hoàng Minh Quân không phải mẫu nam mình thích rồi. (Nhưng anh ý thích chị ý >.

-"Hả?"-Hắn giật mình quay lại nhìn nó. Cái bản mặt bơ cộng ướp lạnh kia làm hắn nổi hết da gà nuốt nước bọt xuống họng không thông. Coi bộ quỷ không xuất hiện bất ngờ ở đây mà mình bất ngờ dẫn quỷ đến đây thì có. Chuẩn cmnr!

Nó chóng nạnh cau mày đi đến gần hắn. Thái độ đấy là gì?

-"Sao? Tưởng tao đi đâu hả?"

Hắn im lặng gật đầu nhanh chóng.

-"Hì hì.."

-"Cười con khỉ? Hái nhụm hoa cho tao coi."-Nó quay sang đám hoa kia huých huých.

Hắn tròn mắt ngạc nhiên. Người mạnh mẽ cá tính như nó mà cũng thích h-o-a sao. Có nghe lầm không nhỉ?

Nó vòng tay trước ngực thở dài nhìn hắn.

-"Sao vậy?"

Hắn gượng cười lắc đầu nhanh chóng. Chạy nhanh đến ngắt một ít hoa cho nó. Nó nhận được hoa cười mủm mỉm dưới ánh trăng kia,trông giống như tiên dáng trần nhờ người thường ngắt hoa vui chơi vậy.

-"Quỷ thành tiên."-Hắn ngây dại nhìn nó.

Bộp.

Nó quất ngay bạt tai lên đầu làm hắn tỉnh hơn ruồi ngây lại nhìn nó. Tiên lại hoá quỷ.

-"Nói cái gì đó?!"-Nó trừng mắt hỏi hắn.

-"A....ha...ha..."-Hắn gượng ước vẫy vẫy tay cho qua.-"Chỉ là đùa chơi thôi mà. Mà bà thích hoa gì?"

Nó xoa cằm suy nghĩ. Hoa mà nó thích sao? Vô số. Nhưng nó không biết rõ là mình thích hoa gì,thấy hoa là cười tít lên.

-"Hoa Nhật."-Và nó đặt tên lụi cho loài hoa mình thích chính là tên mình.

(@@)

Hắn tròn mắt nhìn nó. Hoa Nhật là hoa ở Nhật hả ta. Có loài hoa đó trên nước mình không nhỉ?

-"Hoa Nhật? Nó ở đâu vậy? Tao chưa thấy bao giờ."

Nó bụm miệng cười khích khích nhìn hắn ngố ngố suy nghĩ về loài hoa mình đặt ra.

-"Hoa mà tao thích sẽ tên là hoa Nhật."

(@@)

-"Làm ơn vô viện giúp tao."-Hắn chịu thua nó.

Rắc.

Nó lạnh lùng nhìn hắn bằng ánh mắt của quỷ dữ.

-"Nói lại tao nghe."

Hắn khóc thầm khi nói chuyện với nó. Sao lại nam tính vậy chứ? Chẳng dịu dàng chút nào. Mai mốt dắt về nhà ra mắt chắc dòng họ bị nó xơi luôn quá (T_T)

-"A....ha...ha...thôi đi về đi. Khuya rồi."

Nó lườm yêu hắn rồi cũng lủi thủi trên tay mấy cành hoa dại đi theo hắn về lều. Chắc bây giờ mọi người ngáy như lợn rồi.

Nhưng không. Vừa về đến là bắt gặp ngay ánh mắt dò xét của cả bọn. Đặc biệt là gã và nhóc. Chưa để cho mọi người nói gì là nhanh như chớp chụp lấy câu hỏi.

-"Đi đâu về vậy?"-Nhóc ghen nhìn hắn.-"Chị đừng đi với anh Quân nữa."

Hắn nhếch nữa môi nhìn nhóc. Nó làm như mình là đứa chuyên dụ dỗ con gái hai sao mà tỏ thái độ xa lánh mình vậy trời.

-"Nói vậy là có ý gì hả?"-Hắn hét lên.

Gã xanh mặt chen giữa hắn và nhóc trong khi nó đang đứng ở giữa hai người không hiểu cái đệch gì xảy ra.

-"Thôi...thôii..."-Gã quay sang nhìn nhóc rồi lại nhìn hắn.-"Đừng tiếp cận Lam Minh Nhật của tôi nữa nha cha nội. Người ta là hoa đã có chậu mà cứ ồn ồn lên."

Cả bọn đưa bản mặt (-.-)" nhìn gã nói chuyện bựa vãi nồi đấy. Phải là hoa đã có chủ mới đúng chứ.

Hắn vuốt mũi lườm hắn. Cái gì mà hoa đã có chậu chứ. Mà đúng thôii,nếu đã có chậu thì chủ là mình đây.

-"Hoa đã có chậu đấy."-Gã vòng tay trước ngực bỉu môi nhìn hắn.

Hắn tức giận kiềm chế nãy giờ ùa lên.

-"Cầm búa đập chậu lấy hoa vô tư."

(@@)

-"Ha...ha...ha.."-Anh với chàng nghe câu nói của hắn xong phá cười. Đúng thặc,chỉ có thể là Hoàng Minh Quân mới nghĩ ra mấy câu nói hư cấu đó.-"Hay cmn chết đi được."

Gã tức xồng máu lên núm lấy cổ áo hắn nắm chặt. Có vẻ như đang giỡn mặt với mình đây mà.

-"Sồn nhất Việt Nam."

Hắn nắm tay gã kéo mạnh ra.

-"Mày ít quá. Bây giờ mà hoa có chậu,người có chủ."

Ban nãy là gã chen giữa. Bây giờ là nhóc chen giữa nhìn hắn và gã.

-"Anh Khôi thôi ngay đi. Em sẽ không cho chị Nhật của em bị cướp đi đâu."-Nhóc nói làm gã bơ mặt nhìn chằm chằm.-"Còn anh Quân thích thì cứ đập hoa đập chậu. Nhưng chị em không phải là hoa hay chậu."-Hắn còn sốc hơn gã khi nghe câu nói của thằng nhóc hỹ mũi chưa sạch 15 tuổi kia.

Chưa kịp để ba đứa xông lên thì nó từ xa đến gần bơ mặt nhìn làm hành động như bị thời gian làm đứng lại thôi ngay cái kiểu chân đá,tay đấm,mồm nói. Trở về ban đầu. Cả ba bỏ tay ra trước nép đường cho nó đi lên như bảo vệ xếp hai hàng chào đón chủ nhân.

-"Liệu hồn."-Nó còn quất cho một câu làm cả ba im bặt.

Thái Mỹ Hoà và nàng bật cười lắc đầu nhìn nó và ba anh kia. Công nhận chỉ có nó mới làm ba đứa ấy im mồm. Nhân tài ngăn cản chiến tranh. (>.

-"Không ai ngủ được thì đua xe đi. Ye!"-Nhỏ từ trong lều chui ra hét ầm lên.

Nếu nói nàng có năng khiếu thiết kế,nó giỏi đánh đấm thì nhỏ là thiên tài đua xe. Cô nàng đã từng đạt giải đua trong thế giới đêm khi mình chỉ mới 13 tuổi.

-"Ngay ở đây?"-Nó với nàng tròn mắt nhìn nhỏ (@@).-"Thế còn xe đâu?"

Nhỏ cười gian đến giữa khoác vai nó và nàng. Hai đứa ngu ngốc này mới đấy đã quên nhỏ là ai. Là Nguyễn Minh Phong cháu gái của tập đoàn thành phố A đấy trời nạ.

-"Nếu mày muốn có ngay bây giờ."-Nhỏ đi lên trước chống nạnh nói tiếp.-"Tao thấy mình đua xe ở đường nhựa trên thành phố nhiều quá. Muốn xem đường đất ở nơi ít dân này tốt cỡ nào."

Nó với nàng xoa cằm mặt gian hơn nhỏ cười đểu. Một ý kiến không tồi. Quay sang định rủ cả bọn kia thì thấy ai nấy cũng làm lơ nhìn quanh tứ phía huých sáo.

-"Chế nào đua không?"-Nhỏ chạy lại hỏi.-"Ai đua lại tao. Tao làm ôsin một tháng."

-"MÀY NÓI NHÁ NGUYỄN MINH PHONG."-Vừa nghe xong là ba tụi hắn hét vào mặt nhỏ.

Nhỏ vòng tay trước ngực gật đầu liên hồi.

-"Đổi lại?"

Ba tụi hắn bỉu môi xoa cằm suy nghĩ thì gã với nhóc chen vào nhau lập tức.

-"Nếu bọn này thua. Một tháng trời chị sẽ được tất cả gọi là chị."

Nhỏ bật cười. Chị? Nghe có vẻ ngon.

-"Được đấy."

Nó với nàng thấy nhỏ đắc ý,không biết cân đo suy nghĩ. Nói về đua xe thì ba tụi nó ngang nhau nhưng xét về mặt kĩ thuật thì nó với nàng thua xa nhỏ. Nhìn qua ba tụi hắn thì cũng biết tay đua không đáng ngờ. Gã và nhóc thì khỏi chê rồi. Đua xe chỉ là chuyện nhỏ.

Thái Mỹ Hoà đắng đo quay qua nhìn Hoàng Minh Long không mấy quan tâm.

-"Anh có đua không?"

Hoàng Minh Long ngước lên nhìn Thái Mỹ Hoà,xoa đầu cười nhẹ.

-"Không. Em đang bị cảm."

Thái Mỹ Hoà cong môi nhìn Hoàng Minh Long lúc nào cũng nghĩ đến mình.

-"Mà anh có muốn đua không?"

-"Bộ em muốn tôi đua lắm hả?"

Thái Mỹ Hoà suy nghĩ một hồi. Cũng có chút muốn mà cũng có chút không. Muốn xem tài anh ấy như thế nào nhưng việc đua xe ở đường đất có khi rất nguy hiểm.

-"Thôi."-Thái Mỹ Hoà cười tươi nhìn Hoàng Minh Long.-"Anh ngồi xem với em."

-"Ừm."

Em nãy giờ dưỡng sức trong lều nghe việc đua xe có chiến lợi phẩm nhảy ra nhanh như gió.

-"Em...em...cũng muốn đua."

Vừa dứt lời là bị cảm đám xua ra một bên. Con nít không xen vào chuyện người lớn.

-"Mấy người đừng xem thường em nha."-Em hét lên. -"Ắt xì..."

(-_-) {-_-}

-"Thôi. Em bỏ cuộc."-Vừa ắt xì một tiếng là người em lạnh hẳn lại.

Lập tức 10 chiếc xe đua Bugatti Veyron Super Sport xuất hiện trước mặt đường chờ đợi chủ nhân đến lái. Nhỏ cảm ơn mấy thuộc hạ đã mang xe đến một cách lễ phép.

Hoàng Minh Long dắt Thái Mỹ Hoà đứng một bên quan sát nhìn cả bọn đang chuẩn bị đua.

-"Hoàng Minh Long cũng phải đua đi chứ."-Nhóc nói to.

Hoàng Minh Long trầm mặc lắc đầu nhìn nhóc.

-"Sao vậy? Tôi chưa thấy tài đua xe của cậu đấy nha."-Nhóc muốn níu Hoàng Minh Long -một tay đua đáng lườm chứ không phải giỡn.

-"Hoà đang bị đau. Tôi không để cô ấy ở một mình được."-Hoàng Minh Long nắm đôi tay đang nóng lên của Thái Mỹ Hoà.

-"Gì mà cưng vợ như cưng trứng vậy cha nội."-Em thấy Hoàng Minh Long quan tâm,lo lắng cho Thái Mỹ Hoà nổi ganh tị.

-"Thôi để em ấy chăm sóc bé Hoà đi."-Nhỏ lên tiếng.

Cô từ đâu xuất hiện đứng cạnh Thái Mỹ Hoà cười hiền,quay sang nhìn Hoàng Minh Long.

-"Để bé Hoà đó cho chị. Em qua thể hiện tài năng cho vợ mình coi đi."

Hoàng Minh Long nhìn Thái Mỹ Hoà. Thấy nhỏ hăng hái gật đầu cười bảo mình. Hoàng Minh đi nhanh đến chiếc xe còn lại.

-"Anh Long sẽ vượt chị Phong cho mà xem."-Thái Mỹ Hoà nói lớn làm nhỏ khùng lên.

-"Nè con nhỏ kia. Chị mình không cỗ vũ,đi cỗ vũ bên chồng đi nha."

Mọi ánh mắt dồn lên người nhỏ.

-"Người ta bênh chồng mình là đúng rồi."

-"Bé Hoà đương cmn nhiên cỗ vũ cho thằng Long là chuyện bình cmn thường."

-"Bà Phong sồn quá đi."

Cô thấy vậy lắc đầu chịu thua cho cái bọn chuyên gia đi bình luận người ta.

-"Thôi. Chuẩn bị nè."

Bíp.

Cô vừa cất tiếng còi lên là 10 chiếc xe ban nãy đã không thấy đâu.

Dẫn đầu bây giờ là nhỏ đang réo riết nhả khói ở phía sau. Tiếp theo là ba tụi hắn,nó và nàng. À còn có Hoàng Minh Long đang sát gần nhỏ,chỉ cần lơ đãng một chút là nhỏ sẽ mất ngôi vị quán quân ngay. Trong khi gã,nhóc đang ganh nhau ở top 3.

Chưa đầy 15 phút thì nó và nàng đã bắt kịp nhỏ đi sát hai bên lượn lách sang trái sang phải. Hoàng Minh Long bắt ngay thời cơ vượt lên trước.

-"Chết bầm."-Nhỏ văng hai từ để lại nó và nàng vượt lên đi ngang tầm với Hoàng Minh Long.

Lại vượt lên nhưng lần này là gã và nhóc đang kề cận ba tụi hắn.Hắn quay sang lườm gã đang đứng sát mình. Nghĩ đến hoa với chậu kia thì hắn có thêm động lực vượt ngang tầm với nó.

Nhóc và gã hiểu ngay hắn đang muốn khiêu chiến cướp đoạt nó,vượt ải để anh và chàng top 3.

Anh thấy nàng đang vượt rào mấy tên kia lên rồi lại xuống,xuống rồi lại thua. Không chấp nhận đi lên ngang tầm với nhau. Chàng thì im im mới ghê,mới đó đã nhanh tầm sức đuổi kịp nhỏ và Hoàng Minh Long.

-"Vợ đua không tồi."-Chàng khen ngợi.

Như đã nói, chỉ cần quan tâm thứ khác ngoài việc đua xe là sẽ bị người khác vượt bậc. Hoàng Minh Long lại lần nữa chớp cơ hội vươn lên.

-"Câm ngay."-Nhỏ thấy tài của Hoàng Minh Long không kém mình mắng cho chàng hai chữ rồi bỏ lại với làn khói bụi.

Chàng lắc đầu cười cười nhìn nhỏ. Không biết lúc mình nói ra kết cuộc thì Nguyễn Minh Phong làm sao nhỉ? Chắc cũng tỉnh rụi.

Đây sẽ là bài học cho chàng vì đã chủ quan. Nó với hắn từ đâu vượt lên trước bỏ lại nàng - anh,nhóc - gã theo đuôi.

Đường cua đến gần. Đây là thời điểm để về đích. Tay lái mạnh và kỉ thuật cua giỏi thì có ở cũng bắt lấy thời điểm ngang tầm với cả bọn phía trước.

Đương nhiên là gã và nhóc,hai đối tủ nặng kí đã ngang tài ngang sức với nhỏ và Hoàng Minh Long trong tí tách. Mặc dù nó và nàng không kỉ thuật điêu như bốn người phía trước về đường cua nhưng nếu là đường thẳng thì chuyện dễ dàng. Mới đấy nó và nàng cũng sát cánh hai bên. Riêng anh và hắn thấy người mà mình yêu đi đâu là cứ bám sát theo. Mà bám sát đấy đã làm họ ngang tài với nhau. Ngay từ đầu Hoàng Minh Quân và Cao Hoàng Nam không có ý định đua xe,nhưng vì muốn biết tài vượt cấp bậc đua của ba tụi nó như thế nào nên mới đi theo. Đây chỉ là nhượng bộ theo sát đuôi nàng và nó. Nếu đua thật thì nhỏ chỉ là con tép mà thôi. (Hai anh ý đoạt giải quán quân đua xe ở Mỹ suốt mười mấy năm liền trong khi chàng chỉ chăm chú vào việc đứng nhất trường nhưng đua xe cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với chàng)

Kít...

Khói bụi bay mù mịt đến làm cô,em và Thái Mỹ Hoà đứng ho sặc sụa không nhìn rõ gì trước mắt. Nhưng chỉ trong năm phút trấn tỉnh lại thì đã thấy cả bọn đứng ở đấy hồi nào không hay.

(@@)

Mới có 15 phút 22 giây mà đã trở lại rồi sao. Chuyện vớ vẩn gì đây. Đúng rồi do đường ngắn mới như vậy.

Em khoác áo khoác chạy đến nhìn cả bọn. Hình như là chưa xuất phát. Đúng rồi là chưa xuất phát.

-"Mấy người chưa xuất phát hả?"

(-_-)

Cả bọn lườm em đang nói chuyện hư cấu với mình. Cái con nhỏ này có vấn đề về mắt lẫn thần kinh rồi.

-"Tránh ra."-Nhỏ hấc em ra chỗ khác chạy đến hỏi cô.-"Ai đến trước?"

Cô bỉu môi nhún vai.

-"Một lượt về đích."

Nhỏ tròn mắt nhìn cô. Một lượt vượt về cùng à. Vậy giải đua của mình đâu? (T_T) hết tự cmn cao luôn rồi.

-"A.....ha....ha...-"Ba tụi hắn bật cười xem nhỏ thất vọng tràn trề.

-"Không được. Đua lại đi."-Nhỏ hăng hái.

-"Khụ...khụ..."-Thái Mỹ Hoà nãy giờ ho sặc sụa vì mấy khói bụi kia làm Hoàng Minh Long lo lắng không thôi. Quay sang lạnh lùng nhìn nhỏ.-"Thôi đi. Khuya rồi. Về lều ngủ mai còn về trường."

Cả bọn nghe xong gật đầu đồng ý ngay lập tức. Để nhỏ ở lại bơ ướp lạnh với mấy chiếc xe đang hăng hái kia.

-"Nè..."-Nhỏ réo lên.

Im lặng.

Nhỏ tự đập vào mặt. Đúng là ở riết y như nhau. Bây giờ mới biết cảm giác của hắn khi bị cả bọn cho bơ ướp lạnh vào mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.