Ngự Hoàng

Chương 50: Vụ nổ




Thánh miếu là cấm địa ở Sắc Vi đế quốc, từ thời lập quốc, trừ hoàng đế và hoàng hậu Sắc Vi, ai cũng không được vào.

Cách Lực Tân cũng không ngoại lệ, dù y là thái tử, tiếp theo sẽ là hoàng đế, nhưng trước mắt mà nói, y vẫn chưa là hoàng đế, cho nên không thể quang minh chính đại tới, hiển nhiên là lén vào.

Bởi vậy chỉ có thể đợi đến đêm.

Bảo vệ thánh miếu vốn là cao thủ, nhưng quái dị ở chỗ lại không chạm mặt bất kì ai.

"Kỳ quái" tiến vào thánh miếu, Cách Lực Tân khó hiểu nói, nếu biết vào dễ dàng như vậy, y sớm đến xem rồi.

"Nơi này cũng không có bảo bối gì, hiển nhiên không muốn lãng phí nhân lực, năm đó thiên tuệ đế dùng chiến thuật tâm lý, mà không phí người nào vẫn có thể lừa được một thời gian dài.

Tổ tiên trí tuệ vô tận, năm đó Sắc Vi đế quốc không cường đại như hiện tại, thiên hạ loạn lạc, bất kể là Mạn La đế quốc, Sắc Vi đế quốc, hay Anh Túc đế quốc, đều phải đề phòng.

Cũng may lúc ấy các quốc gia đều không thái bình, ngôi vị hoàng đế lại càng không vững, cho nên phòng ngoài không quá mức phiền hà, vì ai cũng không có tâm tư xâm chiếm quốc gia khác.

Nói đến Thiên Tuệ đế nhất thống Sắc Vi đế quốc, có công lao lớn nhất là Tiếu vương Vô Trần, cũng là nam hậu đầu tiên của Sắc Vi đế quốc, tồn tại từ trước đến nay.

Mọi người nhìn khắp bốn phía, trong thánh miếu chỉ có thổ long.

Thổ Linh Châu từ trong người Thiên Nguyệt Triệt bay ra lần nữa, kim sắc tỏa sáng, Thổ Linh Châu tiến vào miệng thổ long, thổ long từ bùn đất đúc thành, nhất thời trông rất sống động.

Phanh...

Đá vỡ vụn văng ra tứ phía, hoàng quang mãnh liệt bắn ra chung quanh.

Thổ bay vài vòng quanh thánh miếu, từ từ khôi phục hình người, cùng nam tử mờ ảo trong Ma giới giống nhau.

"Thần Chủ." Thổ quỳ xuống đất.

Thiên Nguyệt Triệt tiến lên một bước, đỡ hắn dậy, "Ủy khuất ngươi." Trăm lời muốn nói, cuối cùng chỉ nhàn nhạt ba chữ, tẫn tỏ tâm ý.

Mọi người rời khỏi thánh miếu, giống như lúc đến, vô thanh vô tức, mà thánh miếu cũng trở lại như ban đầu, bất đồng duy nhất chính là, thân thể thổ long đã không còn bên trong.

Bọn họ quay về thái tử điện của Cách Lực Tân.

Đối với thổ long, Cách Lực Tân tò mò hơn bất kì ai, dù sao cũng liên quan tới lịch sử quốc gia.

Mấy người tĩnh tâm ngồi xuống, đợi thổ long chậm rãi kể lại, "Sau chuyện xảy ra trên đỉnh Linh Sơn, Thổ Linh Châu mang theo linh hồn của ta đến Sắc Vi đế quốc, có lẽ là thiên ý, linh hồn của ta thức tỉnh, phát hiện thân thể đã ở trong tượng thổ long Sắc Vi đế quốc cung phụng.

Vì hương khói cường thịnh, linh hồn vốn không trọn vẹn dần dần có sinh khí, do đợi quá lâu, linh hồn và tượng thổ long hợp thành một thể, nhưng năm đó bị thương thật sự quá nặng, ta phải để linh hồn và thân thể hoàn toàn dung hợp nên mới tiến vào trạng thái ngủ say.

Không biết qua bao lâu, khi tỉnh lại, phát hiện mình ở trong cơ thể người kia, dùng thần thức, ta biết mình ở Ma giới, mà người kia là Ma tộc.

Cũng may người này không biết uy lực Thổ Linh Châu, ta đem Thổ Linh Châu bị nát bấy trong cơ thể người nọ dung hợp, vốn định rời đi, nhưng Ma giới quá lớn, ta không cách nào rời đi được, hơn nữa ta đã cùng tượng thổ long trong thánh miếu kết hợp, mạo muội rời khỏi Ma giới quá mức nguy hiểm.

Đáng mừng là, ký chủ Ma tộc của ta vô cùng thuần khiết, nhưng thân thể người nọ rất yếu, ta lợi dụng sự thuần khiết của hắn ngưng tụ lực lượng, đồng thời giúp thân thể hắn phục hồi, không biết qua bao nhiêu năm, ta lại lần nữa ngủ say .

Lần tiếp theo tỉnh lại, ta phát hiện mình ở trong tay những người bình thường, làm cầu cho tiểu hài tử Ma tộc chơi, mà gia đình này là những kẻ trộm mộ, chắc hẳn ký chủ lúc trước, bởi vì ta ngủ say rồi chết.

Quá nhiều chuyện, ta không nhớ rõ ràng, đang lúc ta phiêu dạt, ta phát hiện nguyên linh có cảm ứng, đó chính là tám năm trước (Đó là thời điểm Thiên Nguyệt Triệt bị xà công kích đả thương, thánh linh châu có phản ứng.)

"Tám năm trước, là lần đầu tiên bổn điện sử dụng thánh linh châu." Thiên Nguyệt Triệt nhớ lại năm đó, vốn cho rằng mẫu phi dùng xà, không ngờ là Tinh Linh hoàng, càng thêm không ngờ y chính là mẫu phi, nữ nhân kia ngay từ lúc sinh hạ hắn cũng đã điên rồi.

Khó trách gia tộc mẫu phi không hành động, bởi vì linh hồn Tinh Linh hoàng đã khống chế thân thể mẫu phi, mà gia tộc mẫu phi cũng bị Tinh Linh hoàng khống chế, nghĩ đến chính mình sống trong tầm mắt Tinh Linh hoàng, toàn thân Thiên Nguyệt Triệt không thoải mái.

Nam nhân kia, ở một nơi nào đó trong cung len lén quan sát hắn, muốn hại hắn, lại không để hắn chết, rốt cuộc là tại sao?

Chuyện Thổ nói, mọi người chỉ hiểu đại khái, chuyện đã qua quá nhiều năm, thật sự không thể nào rõ ràng, tỷ như năm đó, sao nam nhân Ma tộc kia biết được trong thánh miếu của Sắc Vi đế quốc có Thổ Linh Châu.

Bất quá, trên đời có điều bí mật, nên thế giới mới thú vị, không phải ư?

Ngũ thần tướng đã tìm đủ, kế tiếp là việc Thiên Nguyệt Triệt khôi phục trí nhớ và lực lượng, nghĩ tới đây, Thiên Nguyệt Triệt lại dị thường kích động.

Quang Minh thần tử, Quang Minh thần tử, thật sự muốn gặp mặt ...

Thời điểm rời Sắc Vi đế quốc, Thiên Nguyệt Triệt đưa thư cho ca ca Khánh Trúc đang ở Anh Túc đế quốc.

Nửa tháng sau.

Mạn La đế quốc. Hoàng cung.

Thiên Nguyệt Triệt trở lại Kim Long điện, chuyện đầu tiên là trực tiếp cởi y phục xuống, giang hai tay nhào vào ôn tuyền, hồng bảo thạch bên cạnh phát ra ánh sáng ấm áp, phi thường xinh đẹp.

"Chung quanh đều bị ngươi làm ướt." Thiên Nguyệt Thần nói, đồng dạng tiến vào ôn tuyền, cảm giác thoải mái lan tỏa.

Ôn tuyền không lớn, nhưng cũng đủ để Thiên Nguyệt Triệt chơi đùa, nhớ lại lúc nhỏ, ở trên đùi Thiên Nguyệt Thần, sợ ngâm nước, hiện tại nước chỉ đến thắt lưng hắn.

"Ta đang kích động, không giống ngươi, một chút biến hóa cũng không." Tay chân giang ra, toàn thân đều thả lỏng trong nước.

"Đừng tắm lâu, sẽ nhiễm phong hàn" Thiên Nguyệt Thần chỉ ngâm một lát liền đứng dậy.

"Ngươi đi làm gì?" Thiên Nguyệt Triệt nheo mắt lại, miễn cưỡng hỏi.

"Ra ngoài hơn hai tháng, chẳng lẽ Triệt nhi không biết, phụ hoàng có rất nhiều việc cần để ý." Thiên Nguyệt Thần mặc thường phục hoàng đế huyền y thêu kim long, "Mệt mỏi thì về giường ngủ, đừng ngủ ở đây."

"Biết biết, phụ hoàng vừa về tới hoàng cung liền trở nên dài dòng." Thiên Nguyệt Triệt dứt khoát nhắm mắt.

Lần này trở lại, mang đến không ít khách nhân, Nặc Kiệt định sắp xếp họ ở khách lâu, nhưng Thiên Nguyệt Triệt bảo hắn sắp xếp ở Mạn La các, nhóm người Mạc Tà vừa vào Mạn La các liền bị rừng hoa anh đào bên trong hấp dẫn.

"Thật đẹp, đây là hoa gì, chưa từng thấy qua." Mạc Tà than thở.

"Đây là tiểu điện hạ cố ý chuẩn bị cho bệ hạ, nhớ năm đó, cũng không thiếu nô tài bị lăn qua lăn lại, các ngươi cẩn thận một chút, nó là bảo bối của tiểu điện hạ, trong cung đã có nương nương vì ham thích, liền cho người hái mấy cành, thiếu chút nữa bị tiểu điện hạ biến thành phân bón, phải biết rằng khi đó tiểu điện hạ mới... Mới bảy tuổi." Cũng bởi vì chuyện này, thiên hạ bắt đầu đồn đãi, tiểu điện hạ Mạn La đế quốc tùy hứng, ương ngạnh.

"Đây là cây anh đào." Kim tiến lên tiếp được cánh hoa rơi xuống.

"Đúng rồi, chính là cây anh đào, Kim công tử cũng biết?" Mắt Nặc Kiệt tỏa sáng, rất có ý tứ học giỏi.

Kim gật đầu cười, hiển nhiên hiểu được, đây là hoa của thế giới kia.

Nặc Kiệt dẫn mọi người vào Mạn La các, kiến trúc mà Kim phi thường quen thuộc, đây là kiến trúc theo phong cách hiện đại, toàn bộ Mạn La các tạo thành hình tròn, tầng thứ nhất là đại sảnh, theo bậc thang xoắn đi lên, tầng thứ hai là khách phòng.

Từ bên ngoài nhìn vào, Mạn La các chỉ có hai tầng, nhưng thật ra là ba tầng.

"Phía dưới, tiểu điện hạ gọi là tầng hầm, tiểu điện hạ nói đó là chỗ làm việc của hắn, các ngươi có thể nhìn, nhưng đừng động tay, những thứ kia rất đáng giá." Nặc Kiệt thập phần kiêu ngạo nói.

Mới đến, muốn xem xét cũng không phải không có thời gian.

"Nặc tổng quản, chúng ta muốn tắm rửa trước, hay tổng quản cũng muốn tắm chung?" Mạc Tà khiêu mi, có chút mập mờ nói.

Phi phi phi... Nặc Kiệt thối lui mấy bước: "Bổn tổng quản còn không tận tình đến đó." Trở lại hoàng cung, mọi thứ hiển nhiên quen thuộc với Nặc Kiệt, "Người của Mạn La các, mọi người tùy ý sai khiến, cũng đừng khách khí."

Đợi Nặc Kiệt rời đi, Liệt La Đặc nhìn chằm chằm Địch Trạch, "Sao ngươi không về?"

Địch Trạch nhăn mặt: "Ta lo lắng cho ngươi mà? Tiểu điện hạ cũng nói, khách nhân trụ ở Mạn La các."

"Ta thế nào không nhớ, ngươi là khách nhân ở đây?" Liệt La Đặc không để mình bị đẩy vòng vòng.

"Vậy coi như chủ nhân một nửa?" Địch Trạch khẩn cầu.

"Thế nào, ngươi muốn cùng bệ hạ tranh?" Liệt La Đặc cố ý vặn vẹo ý tứ của y.

"Ta nào dám, ta đối với ngươi là một lòng một dạ." Địch Trạch thề thốt, cùng Thiên Nguyệt Thần tranh, y không có nhiều đầu như vậy, huống chi Thiên Nguyệt Thần không phải chủ nhân một nửa, mà là chủ nhân toàn bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.