Ngự Hoàng

Chương 31: Điện thoại




“Triệt nhi?” Cảm giác được thân thể Thiên Nguyệt Triệt khẽ run rẩy, Thiên Nguyệt Thần vội vàng ôm chặt lấy hắn, “Triệt nhi, làm sao vậy?”

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, nhưng mặt mũi thì dần dần trắng bệch, “Phụ hoàng…” Cảnh tượng trước mắt là những oan hồn dân chúng vô tội từng bị hạ sát đầy tàn nhẫn chẳng lưu tình, tiếng lòng của họ vần vũ thê lương, chẳng hiểu sao truyền được vào tận sâu trong lòng Thiên Nguyệt Triệt.

Hắn không phải là thần, mặc dù là Vương của Thần tộc nhưng không thể thay thế ông trời.

Thiên Nguyệt Triệt cố gắng chống cự lại cảm giác chua xót ấy, nhưng không thể, với khả năng của hắn bây giờ, hắn làm không được gì hết.

“Phụ hoàng, bọn họ thật đáng thương.” Trong lúc bối rối, hắn chỉ có thể bấu chặt lấy người bên cạnh, để mặc nước mắt tuôn rơi, “Thật đáng thương.”

Lòng y cũng đau, những thứ này không chỉ tác động tới một mình Thiên Nguyệt Triệt.

“Triệt nhi, tỉnh táo lại, tỉnh táo lại cái đã.” Không xong, y quên mất, linh hồn Quang Minh thần tử đặc biệt nhạy cảm với những chốn như thế này, đặc biệt, tà khí quanh họ thực sự quá mạnh, dòng máu Ám Dạ trong cơ thể Triệt nhi vẫn còn chưa thể sử dụng được, oán khí sẽ bị linh lực của Quang Minh thần tử dẫn dắt, dễ dàng xâm chiếm ý thức của hắn mất thôi.

“Phụ hoàng …. Phụ hoàng ….” Hai tay níu chặt Thiên Nguyệt Thần, ý thức Thiên Nguyệt Triệt có phần hỗn loạn, những kí ức năm xưa sống trên địa cầu hết thảy một lần nữa dồn dập dội trở về, những thời khắc hắn cô độc đứng nhìn thế giới hòa hảo, người người vui đùa, loại tư vị này hắn khó mà nuốt.

“Triệt Nhi không có chuyện gì.” Ôn nhu vỗ về tiểu bảo bối, “Triệt nhi, phụ hoàng không phải đã nói sao? Ta sẽ cùng ngươi.” Đời đời, kiếp kiếp, dùng sinh mệnh vô biên này tận lực ở bên bảo hộ cưng chiều ái nhân.

“Phụ hoàng …. Phụ hoàng ……..” Thiên Nguyệt Triệt càng khóc mãi không dứt, tay siết mỗi lúc một chặt hơn, không ngừng tìm kiếm mùi vị quen thuộc nọ, “Phụ hoàng……”

“Triệt nhi, không khóc.” Ngón tay nhẹ lau đi những giọt nước mắt khiến y đau lòng, “Triệt nhi còn nhỡ rõ cây anh đào trong nội cung không? Triệt nhi từng nói đó là lễ vật tặng cho ta.” Cúi đầu, vươn đầu lưỡi muốn quét trở về gương mặt tươi tắn kia, cảm giác ướt át, quyến luyến hai người.

“Triệt nhi luôn kiêu ngạo như vậy, khiến ta không biết nên đặt Triệt nhi ở đâu cho xứng đáng.” Âm tranh nam nhân đều đặn vang mãi tới mê người, ẩn ẩn lo lắng ẩn ẩn yêu thương, “Triệt nhi nhớ kỹ chứ? Ta từng nói, rất yêu Triệt nhi, cho nên Triệt nhi không bao giờ cô đơn hết, quá khứ đã xa lắm rồi.”

Linh hồn bé nhỏ tựa như từ trong bóng tối bắt được một viên cầu sáng lung linh, chiếu rọi mọi thứ, hé mở thiên đường. Thiên Nguyệt Thần chính là ánh dương của Thiên Nguyệt Triệt, bừng lên ám áp, Thiên Nguyệt Triệt vươn tay muốn bắt lấy nhưng tại sao càng lúc càng trôi nhanh.

“Triệt nhi……Triệt nhi….” Tinh cầu đột nhiên phân tách, Thiên Nguyệt Triệt mê mang,một viên lại một viên, thêm một viên nữa.

Linh hồn nhỏ bé không ngừng kiếm tìm, rốt cuộc …….. nước mắt ngưng lại, có một cảm giác ấm áp vây bọc toàn thân, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nam nhân nọ nhẹ nhàng lau đi nước mắt hắn, “Phụ hoàng…….”

Mười bảy tuổi năm ấy, đặt chân đến cái thế giới này, cho dù đã hiểu chuyện đi chăng nữa, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên. Lại sống thêm mười ba năm ở đây, mười ba năm người đó không rời mình một bước, ngày trôi, tháng trôi, thu đông xuân hạ, chưa bao giờ nói rằng bản thân mệt mỏi, “Phụ hoàng.”

Chặt chẽ ôm lấy nam nhân ở trước mắt, ánh nhìn lo lắng biết bao, khiến tim hắn đau nhói.

Thiên Nguyệt Thần không nói gì, chỉ đơn giản ôm đáp lại vòng tay ấy, vĩnh viễn cũng không buông tay.

Tựa như kiếp trước cùng sống cùng chết, phân tách ngũ thần tướng để bảo trụ linh hồn lẫn nhau. Tình cảm là một loại chấp nhất, kiếp trước hay kiếp này cũng vẫn bền vững như vậy thôi.

Đợi cho Thiên Nguyệt Triệt ổn định lại, Thiên Nguyệt Thần mới đưa mắt nhìn về phía những cô hồn dã quỷ xung quanh. Ám lực toát ra mạnh mẽ,Không tự biết lượng sức mình, lại dám cắn nuốt linh hồn của Triệt nhi.

Nhưng ngay tại thời điểm Thiên Nguyệt Thần chuẩn bị hủy diệt hết thảy thì ngay giữa trung tâm bãi tha ma có một thân ảnh hồng sắc, mờ ảo hiện lên.

“Quang Minh thần tử.” Hồng ảnh phát ra âm thanh của nữ nhân.

Thiên Nguyệt Triệt chấn động,Người nọ biết mình?

“Ngươi là ai?” Thiên Nguyệt Thần hỏi, đem Thiên Nguyệt Triệt che chở trong vòng tay, cảnh giác nhìn nàng.

“Ta là nữ vương của chính quốc.”

Nữ vương?Thiên Nguyệt Triệt nhớ đến linh hồn nữ tử dựa vào chuôi kiếm. Cô muốn đi ra nhưng Thiên Nguyệt Triệt cự tuyệt. Nơi này sẽ hút lấy hồn phách xa lạ, Thiên Nguyệt Triệt vô cùng chán ghét, không giống như sự tinh thuần của linh hồn cô.

“Tất cả đều là ngươi làm? Thư phi, sứ giả Dĩ Sắc Liệt quốc, bao gồm cả người đàn bà trên thuyền kia? Mục đích chỉ để dụ ta tới đây thôi sao?” Thiên Nguyệt Triệt cầm tay Thiên Nguyệt Thần, để y thêm yên tâm.

“Quang Minh thần tử.” Hồng ảnh trôi nổi hướng tới gần họ, “Trong truyền thuyết, linh lực của Quang Minh thần tử có thể khôi phục hết thảy những thứ đã bị hủy diệt?”

“Cho nên?” Thiên Nguyệt Triệt đã rõ mục đích của nữ nhân kia.

“Ta muốn quốc gia của ta, con dân của ta. Ta muốn ……. Ta muốn người nam nhân kia chết.” Trong thanh âm của nàng là oán hận chồng chất, kéo theo những cô hồn dã quỷ xung quanh nhất loạt bi thống kêu theo.

“Một quốc gia từ trong lịch sử, cái này ta vô năng.” Đừng nói là bây giờ thân thể hắn không cho phép, ngay cả khi hắn có đủ bản lĩnh, hắn cũng chỉ thanh lọc oán khí trong linh hồn nàng mà thôi, mối thù hận đã quá sâu nặng, chỉ biết mang đến tai họa cho thế gian.

“Như vậy là đàm phán thất bại?” Thanh âm nữ tử trở nên xa xôi vọng về.

“Không phải, là âm dương khác biệt.” Bọn họ có nhắc tới đàm phán sao.

“Ha ha ha ….” Nữ tử cười to, vung tay lên, thân ảnh của Liệt La Đặc, Địch Trạch, La Tắc Nhĩ, còn có nữ tử trên thuyền kia cùng với Nặc Kiệt, còn có……….thân thể của Thiên Nguyệt Thần.

“Thế nào lại có tới hai bệ hạ kia chứ?” Cũng là Nắc Kiệt kêu lên trước tiên.

Linh thể Thiên Nguyệt Thần nhanh chóng đi tới chỗ thân thể của mình, một loạt bạch y nữ tử chắn đường bước tới.

“Cút ngay.” Thiên Nguyệt Thần trầm giọng.

Linh hồn mặc dù di xuất gỡ khỏi gánh nặng thân thể nhưng linh lực cũng sẽ vì thế mà tiêu tốn gấp đôi.

Bamột tiếng, một thanh kiếm chĩa xuống Liệt La Đặc, Địch Trạch, La Tắc Nhĩ cùng thân thể của Thiên Nguyệt Thần.

“Tiểu điện hạ nếu như không đáp ứng thỉnh cầu của chúng ta, nhưng người này sẽ……” Hồng y nữ tử làm 1 động tác phất tay, “Trong đó có phụ hoàng yêu quý của điện hạ đúng nhỉ.”

“Ngươi dám?” Thiên Nguyệt Triệt áp chế tức giận, kẻ này cư nhiên dám uy hiếp hắn.

Nữ nhân mạnh tay hơn, lưỡi kiếm trượt qua cổ Thiên Nguyệt Thần, màu đỏ li ti hiện ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.