Ngự Hoàng

Chương 15: Nụ hôn đầu




“Phụ hoàng, có đôi khi lời Nặc Kiệt nói chỉ có thể tin được bảy phần thôi.” Thiên Nguyệt Triệt từ trong vòng ôm của nam nhân chui ra, ở trên giường lăn qua lăn lại.

“Kia còn ba phần nữa đâu?” Đem tay ra một lần nữa chặn tiểu đông tây đang nghịch ngợm không ngừng kia lại.

“Bị hắn giấu diếm mất rồi.” Nằm yên trong ngực nam nhân khiến hắn tay chân bứt rứt, tỉnh rồi không có ngủ lại được nữa, Thiên Nguyệt Triệt chẳng thể làm gì khác hơn là muốn dùng việc lăn lộn qua lại để giết bớt thời gian.

“Tiểu điện hạ, ngài oan cho nô tài, nô tài thực sự không có tàng tư” Nặc Kiệt chỉ kém là chưa có gào khóc lên thôi, lần này thực sự hắn không có tích của riêng gì hết.

“Bổn điện hạ biết ngươi có tàng tư hay không, lúc về cung sẽ tra cho rõ.” Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhỏm dậy, xấu bụng nói, “Trong cung ngươi hẳn là giấu diếm vật này vật nọ ở trong phòng ngủ đi, bất quá trên thuyền thì khác, chúng ta tới gần bờ rồi thuyền sẽ quay đầu trở lại, nếu như giấu ở nơi nào đó trên boong ắt sẽ có người đánh cắp mất, ngươi liền đem theo trên người a, dù vẫn lo sợ bị ta cùng phụ hoàng phát hiện ra.”

Nặc Kiệt trợn tròn con mắt, một câu cũng không thể nói, chỉ biết ngơ ngác nhìn chăm chăm đại nhân trước mắt, trong lòng đem tên mật thám nào đó đã báo cáo ẩn sự hung hăng mắng cho tới tấp, chờ hắn trở về, không bắt. không túm tên kia ra trị tội không được.

“Tốt lắm, Triệt nhi, thôi đừng khi dễ Nặc Kiệt thêm nữa.” Vỗ vỗ bả vai tiểu tử, thật ra Nặc Kiệt này bụng dạ gì cũng thành thật, ở trước mặt Triệt nhi thì vô pháp chống lại, đánh không dám hoàn thủ, mắng không dám trả treo.

“Bệ hạ…..” Nặc Kiệt lỗ mũi có điểm cay cay, cảm động.

“Dừng dừng dừng, đem nước mắt dụi cho hết rồi nói lúc nãy ngươi tới gõ cửa là có chuyện gì?”

Thiên Nguyệt Thần vừa nói ra, Nặc Kiệt vội vàng thu lại nước mắt, ngưng xuất tự nhiên như vậy khiến Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt nha sửng sốt, trong lóng cảm thán :Nặc Kiệt thật lợi hại.

“Bẩm, chuyện là như vậy, đám người chúng ta cứu ngày hôm qua, có mấy người đề nghị mở một yến hội nho nhỏ, để an ủi lẫn nhau, hỏi có thể mượn thuyền lớn của chúng ta được hay không, vẫn đề ngân lượng có thể thu xếp tốt.” Cho nên mới có đống ngân bảo thạch bảo trân quý gì đó mà hắn vừa lôi ra đó chứ, này là tới nhờ vả hắn mới có thôi.

Những lữ khách kia cũng đều là người có tiền, có của, căn bản chẳng bận tâm tới số ít lẻ loi này.

Nghe Nặc Kiệt nói xog, Thiên Nguyệt Thần vô thức đem ánh mắt dời về phía Thiên Nguyệt Triệt, “Ý Triệt nhi thế nào?” Ở trên biển mấy ngày đúng là có chút nhàm chán, tới được nơi kia cũng còn những mấy ngày thuyền, trong mấy này tới nếu cứ ở không quả là sẽ sinh ra buồn bực.

“Được.” Thiên Nguyệt Triệt sảng khoái nói.

Chơi ? Hắn không quá có hứng thú, có điều, náo nhiệt một cũng cũng chẳng sao.

Nhận được sự cho phép của Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Ngyệt Triệt, Nặc Kiệt vui vẻ mà chạy đi báo trước.

“Nặc Kiệt, đem những thủy tinh thạch bảo này mang đi đi.” Nặc Kiệt đang định rời đi thì Thiên Nguyệt Triệt lên tiếng.

Nặc Kiệt nghe vào trong lỗ tai, thần trí sáng ngời, vội vàng trở ại, “Cảm ơn tiểu điện hạ.”

Thiên Nguyệt Triệt cong khóe miệng lên cười, “Không cần, không cần, Nặc Kiệt ngươi cũng khổ cực mà.”

Khổ cực ? Không không không, Nặc Kiệt lắc đầu, “Nô tài không khổ không khổ.” Mỗi ngày vuốt những bảo bối này, cũng sẽ không còn cảm giác khổ cực gì hết, Nặc Kiệt trong lòng vui thích nghĩ tới.

“Thật ư? Kia, chờ chúng ta trở lại hoàng cung, để phụ hoàng thưởng thêm cho Nặc Kiệt, những đồ này trước mắt làm phiền Nặc Kiệt dọc đường đi mang theo, về tới cung rồi thì sung vào quốc khổ, quốc khố sẽ phong phú thêm không ít.” Thiên Nguyệt Triệt vô cùng hài lòng gật đầu, chủ ý này không tồi đi.

Nặc Kiệt lại một lần nữa đầu óc bị nổ cho choáng váng, mí mắt nhấp nháy không ngừng, bất động hồi lâu, hắn mới tỉnh tỉnh, hiểu ra được, tiểu điện hạ không phải đang đùa, người là dùng văn chương làm hắn rối trí.

“Ngươi a, luôn khi dễ Nặc Kiệt, hắn cũng không ngốc, không ngu.” Thiên Nguyệt Thần nhắc nhỏ, hy vọng tiểu tử sau này thu liễm một chút.

“Ta biết, chính là hắn thiếu tâm nhãn thôi, cho nên mới chỉ cho hắn thấy đó.” Ngẩng đầu, trên khuôn mặt tinh sảo tràn đầy tiếu ý, có thể thấy tâm tình của tiểu hài tử không tệ, không biết hắn lại đang mong đợi cái gì.

“Cũng đừng đùa giỡn quá phận.” Nhìn cái mặt đắc ý kia, Thiên Nguyệt Thần dự cảm có thể ohats sinh thêm cái gì đó.

“Hứ” Lạnh lùng hừ khẽ, Thiên Nguyệt Triệt từ trên gường nhảy lên, “Phụ hoàng, cũng chỉ nói mãi lời này, ta làm việc luôn luôn rất có phân tấc.” Mặc mỗi áo trong trắng, mỏng, Thiên Nguyệt Triệt mặc kệ từ bắp đùi tới bàn chân trần trụi xuống giường, mở cửa phòng. Thủ vệ bên cửa cúi đầu, “Điện hạ.”

Tò mò nhìn hai cái đầu đang cúi một trái một phải tò mò, “Bổn điện hạ đói bụng rồi, kêu người chuẩn bị sớm một chút.”

“Dạ, điện hạ muốn dùng bữa ở trong phòng, ở đại sảnh hay là trên boong ?”

“Ân…..” Nhìn nhìn mênh mông sóng nước bên ngoài, Thiên Nguyệt Triệt suy nghĩ một chút rồi nói, “Trên boong tàu đi.” Ở boong trên mới có chuyện vui chứ. Từ bên trong, Thiên Nguyệt Thần lắc đầu, bước xuống giường, trực tiếp đem tiểu tử đang ở trước cửa kia mà ôm vào lòng, tiện tay đóng sập cửa lại, “Mặc áo xong rồi nói.” Thật đúng là không sợ người khác nhìn sao.

Trên boong thuyền.

Tiểu điện hạ kiêu ngạo của chúng ta hiện đang ngồi trên ghế nhìn nhìn chân, vô cùng mất hứng. Thượng trên ghế gỗ rắn được lót hai tầng đệm mềm là cặp chân trắng trẻo đến chói sáng – cựa quậy a cựa quậy, bụng đói kêu gào.

“Liệt La Đặc, không xong rồi, không xong rồi…..” Thiên Nguyệt Triệt ngửa mặt lên trời mà hô to, có người từ trong chạy vội ra kinh ngạc nhìn hắn. Bộ dáng lãnh ngạo ngày hôm qua tuyệt nhiên ngày hôm nay không còn bóng dáng, khuôn mặt kia trăm phần trăm là tiểu hài đồng.

“Chủ tử, Liệt La Đặc chỉ có hai cái tay.” Giận dỗi mà nhìn tên tiểu tử bốc đồng kia, vốn đã chuẩn bị sắn cháo cho bữa sáng thì hết lần này tới lần khác không chịu uống, trước giờ có khi nào Thiên Nguyệt Triệt ăn sáng là đồ ngọt đâu, hôm nay không biết va vào cái gì, hứng lên đòi điểm tâm ngọt. Cũng hên là Liệt La Đặc toàn năng, giờ bất đắc dĩ cặm cụi chuẩn bị.

“Di, Liệt La Đặc không nói, ta còn nghĩ Liệt La Đặc có bốn cái tay, bốn cái chân đó, ha ha…..” Hài tử thấy khuôn mặt khó xử kia của thuộc hạ mà thích chí cười.

“Chủ tử, Liệt La Đặc là người, không có đuôi chỉ có chân thôi.” Giận đến tái mặt nhìn Thiên Nguyệt Triệt một cái, kêu người trước đem điểm tâm chuẩn bị xong đưa lên. Màu sắc mùi vị thơm thơm ngon ngon đủ cả khiến một vài lữ khách ngang qua chảy nước miếng ròng ròng.

“Này là ý tưởng mới của ngươi.” Thiên Nguyệt Thần nhìn tiểu gia hỏa bốc đồng kia bất đắc dĩ không nói lên lời – muốn ăn đồ ngọt cái gì, rõ ràng là muốn dụ dỗ kẻ khác, tâm tư tiểu tử ngày càng quỷ dị.

Thiên Nguyệt Triệt nhún vai, “Phụ hoàng chẳng lẽ không biết sao, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là không khí khi ăn nha, bị nhiều người vây quanh hâm mộ như vậy, thức ăn ăn vào mới có mùi có vị. Huống chi…….” Trong lòng cười lạnh khinh thường, “Những người đó…..” Tình cảnh đã như vậy rồi còn cư nhiên đòi mở yến hội, thật là ngu xuẩn.

Thiên Nguyệt Thần dùng tay vuốt nhẹ những sợi tóc đen mượt, xõa tung trên vai Thiên Nguyệt Triệt, “Trong đầu ngươi rốt cuộc có những tư tưởng kỳ quái gì nữa?” thanh âm vừa hỏi vừa thăm dò.

Thân thể mảnh khảnh ấy, khuôn mặt non nớt ấy có thể biến hóa ra biết bao Triệt nhi bất đồng, Triệt nhi ngây thơ, Triệt Nhi lãnh khốc, Triệt nhi hoạt bát vui tươi, Triệt nhi mệt mỏi u buồn. Nhưng dưới con mắt của Thiên Nguyệt Thần thì từng ấy Triệt nhi đều là Triệt nhi của y, từng điểm từng điểm tụ lại đều là Triệt nhi, một Triệt nhi hoàn mỹ.

Lời Tinh Linh Hoàng từng cảnh báo với hắn quanh quẩn bên tai, linh lực của Quang Minh chi tử cùng với nguồn lực từ máu của Ám Dạ chi tử nếu như xung đột với nhau sẽ phá hủy Triệt nhi.

Sẽ sao? Không, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện đó phát sinh.

Lẳng lặng ngắm nhìn Thiên Nguyệt Triệt ăn điểm tâm ngọt, cứ như vậy mà dương dương càn rỡ, khuôn mặt ấy luôn luôn thu hút mọi ánh nhìn. Ánh mắt y dần nhu hòa, đáy mắt là dạt dào tình ý, mà tình ấy là kiếp kiếp, đời đời.

Choang…..

Âm thanh đồ ăn rơi xuống sàn, nhìn tới nơi âm thanh xuất phát thì ra là một cô gái, mâm trên tay bị rớt xuống boong thuyền.

Này đúng ra là chuyện bình thường, nhưng nữ tử kia thần sắc bối rối, phát hiện Thiên Nguyệt Thần đang nhìn, sắc mặt phút chốc trở nên tái nhợt, vội vàng xoay người né qua.

“Di, sao vậy?” Thiên Nguyệt Triệt vừa giải quyết xong mĩ vị cao lương, hiện đang viên mãn mà xoa xoa bụng nhỏ.

“Không có.” Chẳng qua là đáy mắt hiện lên một điểm nghi hoặc, cô gái kia thần tình có vẻ quá mức bối rối, phải chăng….?

Màn đêm dần buông, mọi người đã chờ yên tiệc khai màn từ sớm.

Quân hạm to lớn, Nặc Kiệt bận rộn tới lui, trang hoàng này nọ.

Giấc ngủ từ trưa của Thiên Nguyệt Triệt bị tiếng ồn ào bên ngoài lay tỉnh, trong phòng không thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Thần,Phụ hoàng đâu?

…..

Một đường hướng sảnh yến hội mà đi.

Chẳng qua chủ đích của Thiên Nguyệt Thần là ra nhìn một cái, không nghĩ tới lại bị người khác tới chặn đường.

Khiêu mi, quang mang trong mắt lóe lên rồi bị ẩn dưới đáy mắt mị hoặc.

Nữ tử trước mặt quần trắng, áo ngực, tóc dài cuộn sóng, thanh thoát nhẹ nhàng, dung nhan xinh đẹp, đúng là mỹ nhân.

“Ngươi là nam nhân khiến người khác động tâm.” Tóc nữ tử kia bay bay, sợi tóc thổi qua chóp mũi Thiên Nguyệt Thần, dư hương phiêu tán trên không trung.

“Sau đó thì sao?” Thiên Nguyệt Thần hai tay khoanh tại trước ngực, tựa vào lề cửa, tự tiếu phi tiếu mà nhìn cô.

“Ta muốn ngươi.” Nữ tử bước lại gần Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần lui ra, kéo dãn khoảng cách với nữ nhân này, “Đáng tiếc, ta không muốn ngươi.” Nữ nhân không thú vị. Xoay người đinh trở về phòng, Triệt nhi e rằng đã tỉnh.

Nhìn bóng lưng Thiên Nguyệt Thần, nữ tử vốn đang ở sau lưng thân ảnh đột nhiên trong chớp nhoáng quỷ dị mà xuất hiện trước mắt y.

“Ngươi……” Thiên Nguyệt Thần cước bộ khựng lại, vừa rồi hắn không cảm giác được hơi thở lưu động, mà nữ tử này……

“Mạn La đế quốc Hoàng đế bệ hạ.” Nữ tử thản nhiên cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.