Ngự Hoàng

Chương 12: Sủng vật




Diện tích của đảo vô cùng lớn, ít nhất là trong cảm giác của Thiên Nguyệt Triệt bọn họ là như vậy. Cây cối rậm rạp xanh tốt, hoa hoa thảo thảo toàn phần là sinh trưởng tự do, hoang dại.

A….

Thủ Điện Đồng quát to lên, Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, vung tay lên, mấy đạo quang bắn ra phong bế cổ họng Thủ Điện Đồng, “Người còn kêu nữa ta lập tức mang ngươi đi chôn.” Uy hiếp không chút lưu tình.

Ô..ô…Ô..ô….Thủ Điện Đồng lắc lắc đầu lâu, muốn nói chuyện nhưng phát không ra tiếng, đáng thương ôm lấy cổ hướng Thiên Nguyệt Triệt ủy khuất. Thiên Nguyệt Triệt bất đắc dĩ nhìn qua hai cái hốc mắt trống trơn, chẳng nhìn ra cái gì hết huống chi căn bản hắn chẳng để tâm cái này.

“Nghe cho rõ, đưa hải tặc tới đây, ngươi đi trước.”

Ô..ô…Ô..ô….Thủ Điện Đồng đáng thương gật đầu.

Vung tay giải khai, Thủ Điện Đồng vừa định oa oa khóc lớn một trận thì thấy quang mang hung hăng từ phía Thiên Nguyệt Triệt trừng tới, lập tức đem nước mắt hất ra, mặc dù người khác nhìn vào không có lấy một giọt.

“Chuyện gì khiến ngươi bối rối như thế?”

“Có người …có người sờ ta …. Ta….” Đỏ mặt a, một quỷ linh cũng đỏ mặt a, dù cho thấy không được thì cũng, “Sờ cái mông ta.” Thủ Điện Đồng xoay người, then thùng.

Thiên Nguyệt Triệt khóe môi giật giật, co quắp mấy cái, trong lòng đen nghịt mà nghĩ , hắn và phụ hoàngdù có so sánh thế nào hẳn cũng phải có lực hấp dẫn hơn chứ, dù có sờ cũng không sờ đến nó a, phải không? Nhưng con ngươi hắn nhíu lại: “Phụ hoàng có cảm thấy, lúc này, tại nơi này, sẽ có người sao?”

Thanh âm vang lên nói rõ đối với lời Thủ Điện Đồng tố cáo chẳng thèm ngó tới.

“Triệt nhi cần gì phải hỏi ta vấn đề ngu xuẩn như thế.” Chả khác gì nói Thủ Điện Đồng biến thành quỷ ngu xuẩn.

“Các người, các người khi dễ ta, thật sự ….. thật sự có người sờ mó ta…” Thủ Điện Đồng chợt ngừng lại, vừa rồi Thiên Nguyệt Triệt nói, cái chỗ này không có ai, chẳng lẽ là nói nàng bị quỷ sờ soạng.

Nhưng là …. Chợt nàng phát ra tiếng cười khanh khách, “Hảo, …. Hảo dương khí a”

Dương ? Thiên Nguyệt Triệt cùng Thiên Nguyệt Thần hai mặt nhìn nhau, khô lâu này cảm giác được dương khí sao? Phụ tử hai người có chút mờ mịt.

“Phụ hoàng.”

“Phải” Thiên Nguyệt Thần hạ giọng, “Ám chi giới.” Đơn giản ba chữ, trên đảo một trận khí hắc ám phất qua, tất cả đều bị Thiên Nguyệt Thần bao tại ám hắc trong kết giới.

Trên đảo, sinh vật là tự nhiên, thường ngay đón dương quang, bị linh lực hắc ám dè nén khiến chúng run rẩy, phảng phất tiếng rên nhè nhè rất nhanh truyền tới tai Thiên Nguyệt Triệt, “Là nơi này.” Thiên Nguyệt Triệt nói.

Thân ảnh chạm đến sau lưng Thủ Điện Đồng là một gốc cây màu xanh biếc đang không ngừng run rẩy, sinh mệnh đang dần tiêu tan, Thiên Nguyệt Triệt dùng tay nhẹ mơn trớn viên thực vật, một cỗ sinh lực mới từ đầu ngón tay Thiên Nguyệt Triệt truyền tới, phảng phất bao quanh là linh lực của Quang Minh thần tử.

Viên thực vật dần dần không còn run rẩy nữa, sau đó tò mò quấn quít lấy ngón tay Thiên Nguyệt Triệt, ý đồ càng muốn hấp thêm nhiều hơn nữa.

“Lòng tham không đáy, tiểu tử này.” Thiên Nguyệt Triệt ngón tay hất ra, dời khỏi viên thực vật, “Mộc hệ tiểu Tinh Linh, còn không hiện thân.”

“Nhưng người ta sợ.” Quả thật viên thực vật này phát ra âm nhu thanh thúy, nghe rất non nớt, mềm nhũn, nhỏ nhẹ.

“Ngươi không phải mới vừa đùa giỡn rất sung sướng sao?” Thiên Nguyệt Triệt để cho Thiên Nguyệt Thần thu hồi kết giới. Tiểu thực vật cư nhiên ở chỗ này tu luyện thành tiểu Tinh Linh, thật sự không dễ dàng, e rằng đây là Nhật Nguyệt tinh hoa hội tụ.

Chậm rãi, thực vật biến thân thành tiểu Tinh Linh, cơ thể nhỏ bé, như bàn tay Thiên Nguyệt Triệt mở ra vậy, toàn thân trong suốt, đặc biệt là đôi cánh, trông có vài phần tương tự như người nhân sâm[ngũ hành thú]

“Ta vốn một mình nhàm chán, cùng vật kia đùa chút thôi, các ngươi đừng khi dễ ta.” Vật kia, đúng rồi, tiểu Tinh Linh tất nhiên có thể nhìn thấy linh hồn của Thủ Điện Đồng.

“Thường ngày không có ai cùng ngươi?” Mộc tiểu Tinh Linh nếu tiếp nhận cũng có thể tính là thu hoạch không tôi, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ, sủng vật của hắn còn thiếu cái gì nha?

“Nơi này hoa hoa thảo thảo còn chưa có tu luyện thành Tinh Linh, chỉ có một mình ta.” Tiểu Tinh Linh đáng thương nói, thực vật tu luyện thành tinh linh quả thực hiếm thấy, cùng với vận nhỏ tinh khiết này gặp mặt có thể coi là duyên phận, dù sao cũng phải là thiên thời địa lợi nhân hòa mới gặp thành.

“Có bằng lòng theo ta không, ngoài kia còn có rất nhiều người cùng ngươi nói chuyện nữa nha.” Ma quả của Ma giới còn có rất nhiều công dụng, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy hắn cần phải nghiên cứu thêm cả mấy chủng tộc siêu hiếm này nữa.

Thiên Nguyệt Thần nghe thế nào cũng ra nhi tử nhà mình đang dụ dỗ vật nhỏ yếu ớt, trong một thoáng y phát hiện bảo bối thì ra có đôi khi vẫn là mang tâm tính con nít mà hành xử, tâm tư khẽ chuyển, y vừa thêm yêu lại vừa thêm vào chút hưng phấn.

“Phụ hoàng nghĩ cái gì đó?” Thiên Nguyệt Triệt toàn thân lạnh run một cái, cảm giác được ánh nhìn nguy hiểm từ phía Thiên Nguyệt Thần, liền quay đầu. Thấy Thiên Nguyệt Thần chăm chăm nhìn hắn dường như có ý tứ khác, Thiên Nguyệt Triệt lùi lùi mấy bước, nhìn thế nào cũng thấy nụ cười trên mặt nam nhân này không chút tốt lành.

“Triệt nhi sợ cái gì?” Thiên Nguyệt Thần không phải là người bụng dạ tốt đẹp gì, cho tới bây giờ hắn cũng chẳng phải chưa từng thấy qua, Thiên Nguyệt Triệt cảm giác được điều gì đó, ngược lại di chuyển, lùi nhanh ra khỏi tầm tay cả y, “Triệt nhi sợ gì?”

“Phụ hoàng?” Con ngươi vòng vo liếc liếc, “Trong mắt phụ hoàng có ý xấu?” Tuyệt đối có vấn đề.

“Không.” Nam nhân cúi đầu xuống, đi tới bê Thiên Nguyệt Triệt nói khẽ vào bên tai, “Ta chỉ là, đột nhiên nghĩ muốnômTriệt nhi. Phu hoàng nhớ kỹ, Triệt nhi khi đó hướng Ma vương đòi rất nhiều ma quả.”

Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt, cũng đã lãnh hội được ý tứ của người kia, liền hướng về phía nam nhân mà hô to, “Thiên Nguyệt Thần, ngươi nằm mơ.”

Thanh âm cực lớn, đủ để hù dọa những loài động vật chung quanh.

Cư nhiên y dám có cái chủ ý này, Thiên Nguyệt Triệt thế nào cũng không nghĩ tới, cúi đầu nhìn bụng mình, đen mặt, ‘tự nhiên không rõ lắm, vậy sờ thử đi‘ Thiên Nguyệt Triệt vươn tay xoa xoa bụng rồi tưởng tượng, cũng không dám nghĩ tới cảnh nơi ấy chảy xệ, vóc dáng xấu đi…Không, không,không …Nghĩ tới đó Thiên Nguyệt Triệt toàn thân lạnh toát.



Vận dụng thần thức, rất nhanh bọn họ tìm được chỗ ở của hải tặc.

“Triệt nhi tính nghĩ quyết như thế nào?” Hai người núp trong bóng tối, nhìn đám người canh gác ở phía ngoài.

Máu trong người Thiên Nguyệt Triệt động loạn, từ sáng tới giờ vẫn là hắn nhẫn.

“Triệt nhi?” Thấy Thiên Nguyệt Triệt không có phản ứng, Thiên Nguyệt Thần cúi xuống nhìn, mới phát hiện Thiên Nguyệt Triệt từ lúc nào đã lộ ra hai cái răng khểnh, “Triệt nhi?” Chẳng lẽ là….

“Phụ hoàng, ban ngày, lúc ngửi thấy mùi máu tươi, ta cũng đã khó chịu, hôm nay…” Vì trên người bọn hải tặc còn lưu lại mùi máu tươi nên giờ phút này, hắn rất muốn……,”Phụ hoàng, nếu đi vào sẽ rất vọng động, ta luôn cảm thấy cổ họng rất khó chịu, Liệt La Đặc làm món ăn rất ngon, nhưng cảm giác có chút không hợp khẩu vị….. thực ra lúc trước ngủ say, chỉ có một nửa nguyên nhân là do dùng thần thức tìm kiếm phó hồn quá độ, nửa còn lại là do hai loại linh lực tồn lưu trong cơ thể cắn trả lẫn nhau khiến ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.”

“Linh lực của Quang Minh thần tử cùng với nguồn lực có sẵn trong máu của Án Dạ sao?” Hắn liên tục cảm thấy Triệt nhi không hoàn toàn là linh lực của Quang Minh thần tử, linh lực ấy quá mức thần thánh, bất kỳ căn nguyên tà ác nào đều không thể đến gần, nhưng…..Triệt nhi thì bất đồng, lúc trước khi Tu bị tà khí chiếm lĩnh cơ thể, Triệt nhi vẫn có thể đến gần, hơn nữa tà khí trong cơ thể Tu cũng cảm nhận được nguy hiểm từ nguồn lực nào đó mà không động.

Khi đó, Thiên Nguyệt Thần đã cảm thấy kinh ngạc, hôm nay y đã hiểu, trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt có linh lực của Quang Minh thần tử nhưng hắn cũng là người thừa kế dòng máu tối cao của bóng tối, hai loại nội lực này vô cùng cực đoan đối nghịch. Hai thứ luôn cắn trả nhau, luôn muốn chinh phục nhau hiện bị dung lại chung một chỗ, cho nên cảm giác nơi Thiên Nguyệt Triệt có cả linh quang có cả hắc ám, hỗn loạn, mơ hồ.

“Phụ hoàng, ta muốn giết bọn họ?” Con ngươi luôn đen nhánh giờ đây nổi lên ánh nhìn băng lam, là Ám Dạ chi tử đang trong quá trình biến đổi, chờ tới khi con ngươi của hắn biến thành màu đỏ thì năng lực trong máu của Ám Dạ sẽ lưu chuyển toàn bộ cơ thể, lúc đó linh lực tản ra sẽ đè nén toàn bộ đảo.

“Triệt nhi, không được.” Đưa tay tới gần, ôm trọn hài tử vào trong ngực, Tiểu Tinh Linh vừa mới được Thiên Nguyệt Triệt thu nhận cảm giác được hơi thở bóng tối, “Triệt nhi, trước đem Tiểu Tinh Linh cùng Thủ Điện Đồng thu vào trong nhẫn đã.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.