Ngủ Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 47: #47 Ngạn Ly đấu Tần Vương




Lúc sắp ngủ, Vân Y đột nhiên mở mắt, trong mắt tinh quang lưu động.

Che dấu?

Che dấu!

Đúng, dùng hương hoa lan nồng, có lẽ muốn che dấu mùi hương khác!

Vân Y trong mắt quang hoa lưu chuyển, lập tức đứng dậy thay quần áo, hướng tới Mộc phủ.

Vân Y dùng khinh công, nhanh chóng đi tới Mộc phủ.

Nàng biết, đêm nay nàng đến, có lẽ sẽ đánh rắn động cỏ, thị vệ chắc chắn sẽ bẩm báo cho Nhiếp chính vương. Nhưng, không còn cách nào khác. Vân Y lo lắng có rất nhiều chứng cứ sẽ trôi theo thời gian, vậy mất nhiều hơn được.

Vân Y nhanh chóng vào phòng Kim Tử, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người trên đường.

Đi vào phòng Kim Tử, lại ngửi được mùi hoa lan quen thuộc.

Mùi hoa lan vẫn nồng như cũ, làm cho người ta say mê, làm cho người ta thật sâu mê muội.

Nhưng lúc này Vân Y cũng không bị này mùi hấp dẫn mà chỉ hỏi tác dụng của nó.

Mùi nồng như vậy, chắc chắn muốn che dấu mùi hương khác. Như vậy, mùi bị che dấu là mùi gì?

Vân Y đi đến trước giường, nhìn Kim Tử vẫn ngủ say như cũ, có tư vị nói không nên lời. Cho dù hận nàng, chán ghét nàng, nhưng giờ phút này cũng vẫn dùng hết sức lực tìm hung thủ, cho nàng một công đạo.

Có lẽ người cũng đã chết, nói cái gì nữa cũng uổng công.

Nàng ngồi xổm xuống, tinh tế nhìn sắc mặt Kim Tử, quan sát đến điểm đen.

Lúc ánh mắt dừng lại ở điểm đen, ánh mắt Vân Y nheo lại.

Nàng tinh tế nhìn điểm đen kia, đầu chậm rãi tới gần điểm đen kia, đột nhiên chóp mũi có một mùi hoa hấp dẫn nàng.

Đây là mùi thi hoa!

Thi hoa, tên như nghĩa chính là hoa xung quanh thi thể mới có thể sinh trưởng.

Rất nhiều thi thể ở bãi tha ma đều có hoa này, hoa có độc tính nhẹ, ngửi một chút thì không sao. Nhưng nếu ngửi nhiều, vậy sẽ chết.

Hơn nữa, quan trọng nhất là trước khi chết có đặc thù giống thất đêm hương, trừ bỏ hương vị. Hương hoa lan nồng, thi hoa gay mũi.

Vân Y cả kinh, nếu Kim Tử là trúng độc thi hoa mà chết, như vậy cái này có thể chứng minh Mộc Bách Nhiên không phải hung thủ.

Bởi vì thi hoa không có khả năng bỏ vào thuốc, khiến cho người uống nhanh chết, đây là cần tích lũy lâu ngày, đến một ngày nào đó lại bộc phát ra.

Trong đầu nhớ lại, Mộc Bách Nhiên cùng Hoa Sen đều nói, Kim Tử mấy ngày nay tinh thần không tốt. Như vậy Kim Tử hẳn là đã trúng độc của thi hoa, hơn nữa thời gian cũng đã dài. Mà Mộc Bách Nhiên ngày đó cũng đúng lúc đưa thuốc làm Kim Tử bộc phát ra.

Nhưng tất cả đều trùng hợp sao?

Có một người đang âm thầm sớm đã muốn giết Kim Tử, hay có người lặng lẽ cho Kim Tử ngửi độc dược này. Mà ngày đó kỳ thật Mộc Bách Nhiên trùng hợp gặp Kim Tử.

Còn có một loại khả năng chính là người nọ đã sớm giết Kim Tử sau đó giá họa cho Mộc Bách Nhiên.

Nếu giá họa cho Mộc Bách Nhiên, như vậy phải nắm chắc thời gian. Phải biết Kim Tử khi nào thì sẽ phát độc, sau đó để Mộc Bách Nhiên đưa thuốc đến, sau đó bỏ vào độc thất đêm hương vào thuốc của Mộc Bách Nhiên. Lại tạo mùi hoa lan nồng ở trên người Kim Tử.

Nếu trực tiếp hạ độc Kim Tử, như vậy Kim Tử tất nhiên sẽ có sở phát hiện, như vậy chỉ có thể hạ độc mạn tính. Đợi đến lúc Kim Tử sắp chết, lại hạ độc dược khác với Kim Tử, đánh lạc hướng mọi người.

Xem ra, đây là có người muốn giá họa cho Mộc Bách Nhiên.

Như vậy Hoa Sen kia tuyệt đối có liên quan đến án này, bởi vì lúc Kim Tử chết chính là nàng ở cạnh Kim Tử. Nếu làm mọi việc như vậy, chỉ có nàng có thể.

Hoa Sen, là người của Kim Dịch sao?

Vân Y lấy được kết quả mình muốn, lại một mình lảo đảo trở về phủ.

Trở về phủ, Vân Y không có ngủ tiếp, mà là ngồi trước bàn, tự hỏi sau đó nên làm thế nào?

Nếu như nói như vậy, điểm mấu chốt của án này ở trên người Hoa Sen. Nếu nàng thà chết không thừa nhận có đồng mưu, cuối cùng sẽ gánh tội thay. Nếu có tình huống này, thật đúng là khó giải quyết.

Không đúng, chắc chắn còn có dấu vết khác để lại mà nàng lại xem nhẹ.

Vân Y sai người đi Mộc phủ điều tra Hoa Sen, mà lần này Mộc phủ cực kì hợp tác, bởi vì chuyện này liên quan đến thiếu gia chủ bọn họ, cho nên đối với yêu cầu của Vân Y đều tận lực làm việc, hy vọng Mộc Bách Nhiên trong sạch.

Lấy được tin tức của Hoa Sen, Vân Y chậm rãi đọc. Kết quả cũng làm cho nàng ngoài ý muốn, Hoa Sen quả thật không cóvấn đề. Hoa Sen là con của quản gia ở Mộc phủ. Mà Hoa Sen là người sắc bén, được Kim Tử lựa chọn, sau đó từng bước một ngồi trên vị trí đại nha hoàn.

Như vậy xem ra, Hoa Sen thật sự là không có lý do gì đi giúp Kim Dịch mưu hại Kim Tử a.

Vân Y trong lúc nhất thời cảm thấy mình đang vào ngõ cụt, không biết phương hướng.

Ngay lúc Vân Y dần dần khôi phục tinh thần, buổi sáng, Nhiếp chính vương tự mình đến.

Được đến tin tức này thời điểm, Vân Y trong mắt hiện lên sắc bén thần sắc.

Kim Dịch nhất định là vì mình hôm qua đi Mộc phủ mà đến, hắn lo lắng mình sẽ tra ra cái gì đi.

Tuy rằng tâm tình không vui, nhưng hiện tại Kim Dịch đang một tay che trời, cho dù nàng không thích cũng phải ra ngoài nghênh đón.

Mời Kim Dịch vào phủ, dâng trà, Vân Y đứng ở dưới đợi Nhiếp chính vương phân phó.

“Vân Y a, bổn vương rất coi trọng ngươi, không biết tra xét sáu ngày, bây giờ có kết quả gì chưa?”

Kết quả gì chứ, kết quả chính là các chứng cứ hướng về phía lão nhân gia ngài. Vân Y thật sự muốn rống ra ngoài.

Nhưng cuối cùng lý trí vẫn hơn, nên vâng lời đáp lại:“Hạ quan đã nhiều ngày vì vụ án này không ăn không ngủ, rốt cục cũng có được chút manh mối. Hiện nay chỉ cần thêm một chút thời gian, nhất định có thể ra chân tướng rõ ràng.”

“Tốn thêm một ít thời gian? Vân Y, bổn vương lại cho ngươi thêm một năm để điều tra có được không?”

Vân Y nói xong, Kim Dịch cũng nở nụ cười, hơn nữa thái độ cực kỳ ôn hòa nói ra câu đó. Ngữ khí nói chuyện giống như hỏi thời tiết hôm nay có đẹp không.

Nhìn Kim Dịch như vậy, Vân Y thật muốn dùng một chưởng, cho hắn quên đi. Hắn nói gì chứ, cho một năm được không. Đây không phải là uy hiếp sao?

Nàng đương nhiên muốn nói tốt thôi, nhưng ra đến miệng lại biến thành:“Vương gia nói đùa, không cần một năm, chỉ cần thêm một ngày thì tốt rồi. Tin tưởng vương gia cũng thiệt tình yêu thương Kim Tử quận chúa, một ngày này vẫn có thể chờ chứ. Chỉ cần thêm một ngày, hạ quan có thể cho Kim Tử quận chúa một công đạo.”

Vân Y nói xong, nâng mắt nhìn Kim Dịch, chờ hắn trả lời.

Cũng không tin, nàng đã nói như vậy, hắn không biết xấu hổ lại làm khó dễ nàng.

Mà Kim Dịch ở nơi Vân Y không nhìn thấy, trong ánh mắt hiện lên chút đau xót. Thật lâu sau, không nói gì, cuối cùng lại thở dài một hơi, thong thả nói:“Ngày mai bổn vương lại đến, hy vọng Vân đại nhân có thể cho bổn vương một đáp án hợp lý.”

Kim Dịch nói xong, không cho Vân Y có cơ hội mở miệng, liền bước đi. Cước bộ rất nhanh, tựa hồ nóng lòng rời nơi này.

Nhìn Kim Dịch như vậy, Vân Y có chút không hiểu. Nhưng không hiểu thì thế nào, quan trọng là chứng cớ mà thôi.

Vì thế, Vân Y phái người đi tìm hiểu về Hoa Sen, xem có bỏ qua cái gì hay không. Nàng cho người ở Thiên Binh các đi làm, tuy rằng Thiên Binh các ở Bắc thành thực lực đơn bạc, nhưng điều tra tin tức, vẫn có chút tác dụng.

Lúc chạng vạng, Vân Y lại suy nghĩ một chút.

Thì ra Hoa Sen là con của quản gia, nhưng cũng từng mất tích.

Lúc Hoa Sen còn nhỏ ham chơi, đi theo cha mẹ ra ngoài mua vật dụng thì lạc mất. Lúc ấy cha mẹ nàng cũng tiêu phí một ít tâm tư, tìm kiếm một thời gian, nhưng không tìm được người. Bởi vậy, cũng không tìm nữa.

Nhưng thật không ngờ năm năm sau, Hoa Sen mười lăm tuổi đã trở lại. Dựa vào dung mạo mơ hồ cùng với trường mệnh khóa mang trên người Hoa Sen, mọi người đều tin nàng là Hoa Sen. Sau đó, Hoa Sen ở lại Mộc phủ làm nha hoàn.

Một năm sau, Kim Tử gả vào Mộc gia, chọn Hoa Sen làm nha hoàn.

Hơn nữa, Hoa Sen từng nhiều lần ra vào Kim gia, lấy danh nghĩa Kim Tử lấy ít đồ.

Xem ra thân phận Hoa Sen cực kỳ khả nghi, nhưng làm thế nào mới có thể làm cho Kim Dịch thừa nhận?

Kỳ thật chuyện này, dù mình đưa ra chứng cớ, Kim Dịch cũng không thừa nhận. Chỉ cần hắn một mực chắc chắn không phải hắn, nàng dựa vào cái gì mà khiêu chiến với Nhiếp chính vương chứ?

Vân Y phiền não, lại một lần nữa thống hận quyền lực. Có quyền lực, cho dù phạm sai lầm, cũng có thể rất dễ dàng bỏ qua. Mà bây giờ chính là tình huống này, Kim Dịch địa vị khó có thể lay động, Vân Y vô luận có mưu kế chồng chất, đều không thể động vào Kim Dịch.

Hiện tại, Vân Y có thể làm là làm cho Mộc Bách Nhiên không bị liên lụy. Mộc Bách Nhiên vô tội, nên cần giải oan.

Huống chi, Mộc Bách Nhiên từng giúp mình, vô luận như thế nào mình cũng phải giúp hắn.

Nghĩ đến đây, Vân Y lại chạy tới Mộc phủ.

Vào Mộc phủ, Vân Y đến Thanh tùng viện gặp Mộc Bách Nhiên. Ai ngờ lại bị báo lại, sáng nay Mộc Bách Nhiên đã bị Nhiếp chính vương mang đi.

Kim Dịch mang Mộc Bách Nhiên đi, hắn muốn làm gì?

Muốn buộc Mộc Bách Nhiên nhận tội? Hay là có ý đồ khác.

Giờ phút này, Vân Y cảm thấy khó hiểu. Giờ phút này, nàng cảm thấy lực lượng của mình quá nhỏ bé! Mình còn nói phải giúp Bắc Dương đoạt lại giang sơn? Nhưng dưới tình huống này, không bảo đảm cho người cứu mình vô tội, huống chi là việc khác?

Buổi tối, Vân Y lại không ngủ được, một mình đứng ở phía trước cửa sổ tự hỏi. Tự hỏi hành động của mình ở Bắc quốc, mình cần thời gian, cần thời gian tích lũy.

Sau khi thi khoa cử, còn tỷ thí võ nghệ. Kế hoạch của mình là tích tụ một chút thực lực, sau đó tỷ thí võ nghệ, lại từng bước một đi lên.

Nhưng Kim Tử chết đã làm nhiễu loạn hết cả. Mình vừa vào triều đình Bắc quốc, án tử lại đến, mình nghĩ mình có thể xử lý. Nhưng giờ phút này mới phát hiện, thì ra mình không thể.

Thực lực của Kim Dịch ở Bắc quốc trải rộng, ở rất nhiều nơi. Mà lần này cũng cho thấy, mình muốn điều tra Hoa Sen, chỉ có thể dùng người của mình, người trong phủ lại không nghe phân phó. Cho dù nghe, cũng qua loa cho xong.

Vân Y không biết nên làm thế nào, nên giải oan cho Mộc Bách Nhiên, hay tiếp tục ẩn nhẫn, đến cuối cùng lại giải quyết Kim Dịch.

Một buổi tối tự hỏi, Vân Y không biết kết quả.

Hôm sau, lúc Vân Y còn đang suy nghĩ, Nhiếp chính vương cũng cho người truyền Vân Y vào Vương phủ.

Vân Y chắc chắn có liên quan đến Kim Tử, chỉ là mình chưa rõ ràng. Nên đưa ra chứng cớ, hay nên biết thời biết thế, đợi thời cơ.

Vào Kim phủ, có người đến mời Vân Y vào. Vân Y kinh ngạc, sao mình lại bị đưa đến nơi hẻo lánh này.

Người kia mang Vân Y đi chợt dừng lại ở một cửa phòng, sau đó nói một tiếng:“Người muốn gặp Vân đại nhân đang ở trong.”

Nói xong, người kia liền rời đi.

Nhìn người nọ rời đi, Vân Y thầm nghĩ đây là chuyện gì?

Giống như bí mật gặp gỡ.

Kim Dịch này làm cái gì, sao lại mang mình đến đây?

Muốn gặp mình sao lại không đến phủ, hay là gặp ở đại sảnh, sao lại mang mình đến đây, còn ra vẻ thần bí.

Không đúng, Kim Dịch nếu muốn gặp mình, sẽ không làm ra nhiều chuyện như vậy. Trừ phi hắn rảnh rỗi, không có chuyện gì, mới có thể như vậy.

Như vậy, người bên trong không phải Kim Dịch!

Không phải Kim Dịch, người ở trong là ai?

Vân Y nghi hoặc. Ai muốn gặp mình ở đây chứ?

Mình thật sự không quen ai trong phủ Nhiếp chính vương, đó là ai chứ?

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Vân Y nghi hoặc, có chút phỏng đoán, không biết có nên vào hay không.

Tổng cảm thấy chuyện hôm nay quá mức quỷ dị, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đi vào.

Vân Y cắn chặt răng, đẩy cửa phòng ra, nhìn bóng dáng đang đưa lưng về phía mình, ngón tay Vân Y cứng đờ, cứ đứng ở cửa, thần sắc không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.