Ngủ Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 19: #19 Âm giới




Phương án được thực thi đâu ra đấy.

Thường Trấn Viễn, Đầu to mỗi người một nhóm, Vương Thụy và Cá nhỏ hai người một nhóm, chia thành ba nhóm mai phục trong phạm vi của nhà máy sợi. Nhiệm vụ của bọn họ là trợ giúp Lăng Bác Kim khi có yêu cầu, bảo đảm an toàn thân thể của cậu. Thời điểm như vậy, đội viên mà mình biết gốc biết gác đáng tin hơn.

Thường Trấn Viễn lái con xe Benz màu đen chẳng biết lấy ở đâu ra, chậm rãi đi theo xe khác, đi như rùa trên con đường chật như nêm cối.

Thành Nam trong quy hoạch thành phố ban đầu được xây dựng như trung tâm thành phố thứ hai, nhưng xây được một nửa, nguồn vốn đứt đoạn, ban lãnh đạo thay người, cao ốc vốn được xây hùng hục cũng mắc cạn. Giờ thành Nam vẫn giữ lấy phong cảnh đặc biệt một bên cao ốc một bên nhà trệt.

Thường Trấn Viễn chọn tiệm tôm hùm ăn cơm.

Hắn chẳng lạ lẫm gì vùng này, nhà xưởng bỏ hoang ở đây không chỉ có khu nhà máy sợi, là nơi rất phù hợp để giao dịch. Rất nhiều chủ nhà máy dù chuyển địa điểm nhà máy cũng không chịu bán đất đi, bọn họ chờ tòa thị chính hạ quyết tâm xây dựng thành Nam, đến khi đó đất trống trong tay sẽ có thể lên giá. Là một người từng trải thật sự, hắn cho rằng cách nghĩ này khá đúng đắn.

Tiệm tôm hùm lúc này người tới người lui, rất náo động.

Hắn ngồi ở trong góc, cúi đầu đọc tin tức trên điện thoại.

Đồn cảnh sát địa phương trả lời lại, bảo xung quanh nhà máy sợi tạm thời không trông thấy nhân vật khả nghi. Lưu Triệu kiếm cớ bảo bọn họ tới dò xét, tin tức chắc chắn sẽ không quá tỉ mỉ, hành động mấu chốt vẫn phải trông cậy vào đám Thường Trấn Viễn.

Bên Thường Trấn Viễn vừa mang đồ ăn lên thì Đầu to gọi điện tới, “Cậu ở đâu thế?”

“Đang ăn tôm hùm.”

“Đuệt! Sướng vậy?” Đầu to nói, “Anh đang ngồi vệ đường ăn khoai lang nướng đây.”

Thường Trấn Viễn nói, “Anh đóng vai ăn mày à?”

“Đúng đấy, mau tới đây bố thí cho anh bát tôm hùm đi.” Bên Đầu to thỉnh thoảng truyền tới tiếng ô tô bóp còi, “Người tới người lui, cậu cẩn thận hàng trên người.” Do chiến dịch hôm nay đặc biệt nên mấy người bọn họ đều xin súng.

Thường Trấn Viễn khép áo lại, “Tôi định lát nữa đi xem xung quanh nhà máy sợi.”

Đầu to nói, “Khu kia không có người, cậu tính đi thế nào?”

Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải đối diện nhà máy sợi có một tòa nhà dân đó sao?”

“Có, là tòa nhà cũ, quy hoạch di dời, có mấy hộ chưa chuyển đi.”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi tra thử xem hộ nào chưa chuyển đi.”

Lâm Bình An và vợ đang rầu rĩ chuyện chuyển nhà, cửa bị gõ vang cồng cộc.

Lâm Bình An và vợ liếc nhau, trong lòng hơi sợ hãi.

Người chuyển đi ngày càng nhiều, tòa nhà ngày càng yên tĩnh, nếu buổi tối không mở đèn thì chẳng khác gì quỷ ốc. Tuy bọn họ không sợ quỷ, nhưng lại sợ bị người vào nhà cướp bóc.

“Ai vậy?” Anh ta hỏi.

“Là anh Bình An phải không?” Một giọng nam xa lạ.

Lâm Bình An càng thêm nao núng, “Anh là ai vậy?”

“Em tới thăm bác Lâm, nghe bảo đợt trước cổ họng bác ấy không thoải mái nên đi viện, vì vậy tới thăm.”

Đối phương biết tình hình tường tận như vậy, nhất định là người quen. Lâm Bình An mở cửa, trông thấy một người trẻ tuổi mặt mày thanh thoát, có thể xem là đẹp. “Anh là ai?”

“Em là Vương Đại Hùng, con của chiến hữu cũ của bác Lâm.” Hắn nhiệt tình chìa tay ra.

Tuy Lâm Bình An chẳng có mảy may ấn tượng với người hay mối quan hệ mà người trẻ tuổi tự dưng tòi ở đâu ra này nói, nhưng nghe hắn nói được nhiều chuyện trong gia đình mình như vậy, trong tay còn cầm theo trái cây, không giống đám lừa gạt nên cuối cùng vẫn mời hắn vào ngồi.

“Chỗ này heo hút quá nhỉ, buổi tối an ninh tốt không vậy?” Người trẻ tuổi bỏ đồ xuống xong còn đặc biệt kéo rèm nhìn ra ngoài.

Lâm Bình An thở dài, “Cũng sắp phá rồi, ở tạm thôi.”

Người trẻ tuổi đứng trước cửa sổ, “Cảnh ban đêm ở đây không tệ lắm.”

“Vậy à?” Lâm Bình An rì rầm trong lòng, tay này dị thật, anh ta ở đây gần hai mươi năm, tới giờ chưa từng thấy có phong cảnh gì đáng nói cả.

Người trẻ tuổi nói, “Buổi tối không có xe cộ gì đâu nhỉ? Nhất định rất yên tĩnh, ngủ rất ngon.”

“Ai bảo không có?” Lâm Bình An nói, “Thi thoảng nửa đêm sẽ có xe công-ten-nơ chạy ngang qua, chẳng biết là từ đâu ra nữa.”

Người trẻ tuổi lấy thuốc lá ra khỏi túi, mình kẹp một điếu, rồi đưa cho anh ta một điếu, “Hút không?”

“Cám ơn.” Lâm Bình An cầm điếu thuốc, hồ nghi nhìn người trẻ tuổi có thái độ khác hẳn trước khi vào cửa. Nói thế nào nhỉ? Giống như trước khi vào cửa mình vẫn ở trong ánh mắt của hắn, sau khi vào cửa, mình đã bị hắn quẳng qua một bên rồi.

Vợ của Lâm Bình An bưng trà ra, liếc chồng, lộ ra vẻ kỳ quái.

“Anh…”

Lâm Bình An vừa mới nói một chữ thì thấy người trẻ tuổi nhận điện thoại, “Đúng vậy, tôi ở trong nhà của Lâm Bình An. Cần lắp kính viễn vọng. Ở đây chỉ thấy được góc tây bắc của nhà máy sợi… Được.”

Người trẻ tuổi cúp điện thoại, trông thấy Lâm Bình An và vợ anh ta đề phòng nhìn mình. “Rốt cuộc anh là ai?” Lâm Bình An một tay che cho vợ, một tay cầm cái điều khiển từ xa ở trên bàn lên.

Người trẻ tuổi lấy tấm thẻ cảnh sát ra khỏi túi, “Tôi tên là Thường Trấn Viễn, là cảnh sát.”

“…”

Lâm Bình An và vợ giật mình nhìn hắn, vẻ như chẳng thể ngờ được lại là đáp án như vậy.

Đến Thường Trấn Viễn cũng chẳng ngờ có một ngày mình sẽ bình tĩnh nói ra mấy chữ tôi là cảnh sát này. Không chỉ thế, tất cả những gì hắn làm hiện giờ đều là điều một người cảnh sát nên làm, nhưng chắc chắn không phải một Thường Trấn Viễn ẩn chứa linh hồn của Trang Tranh nên làm.

Hắn tự hỏi mình vô số lần, mình là ai, mình đang làm gì, luôn luôn mờ mịt. Song trong sự mờ mịt, hành vi của hắn lại nhích dần về trước, về hướng cảnh sát. Lúc mới trở thành Thường Trấn Viễn, hắn coi cảnh sát là ván cầu báo thù của mình, về sau, lại coi là bát cơm sắt bảo đảm cuộc sống, nhưng tới giờ, hắn phát hiện bản thân không rõ có thật bát sơm sắt này chỉ mang ý nghĩa bảo đảm cuộc sống với mình không nữa.

Rất nhanh thì có cảnh sát mang kính viễn vọng tới. Bọn họ là phân đội nhỏ tạm thời hợp thành giữa đội phòng chống ma túy và đội cảnh sát hình sự, giống như đợt chiến dịch đặc biệt lần trước Đồng Chấn Hổ phụ trách, giám sát lẫn nhau.

Lâm Bình An bảo vợ vào trong phòng, mình thì tiếp đãi những ông khách không mời này.

Những cảnh sát khác hiển nhiên là không có lớp da mặt dày như Thường Trấn Viễn. Vẻ không hoan nghênh rành rành của Lâm Bình An khiến bọn họ hơi xấu hổ.

Thường Trấn Viễn ngồi xuống sô-pha, nhàn nhã uống trà mà vợ Lâm Bình An bưng ra.

Lâm Bình An hỏi, “Bao giờ các anh đi?”

Thường Trấn Viễn nói, “Bắt được phạm nhân.”

Lâm Bình An gằn khẽ, “Các anh ở đây bắt phạm nhân sẽ ảnh hưởng tới chúng tôi!”

Thường Trấn Viễn nói, “Bắt được thì sẽ không ảnh hưởng.”

“Thế không bắt được thì sao?” Lâm Bình An biến sắc.

Thường Trấn Viễn rút một điếu thuốc ra, châm lửa, “Thế nên tốt nhất là bắt được.”

Nhân viên cảnh sát đứng bên nhìn khuôn mặt cắt không còn hột máu của Lâm Bình An, không nỡ lòng, nói, “Yên tâm đi, chúng tôi chỉ ở đây quan sát động tĩnh của phạm nhân thôi, tuyệt đối sẽ không liên lụy tới các anh đâu.”

Lâm Bình An nghe vậy hơi thả lỏng, hung dữ trừng Thường Trấn Viễn, lại trông thấy nụ cười ranh mãnh trên khóe môi hắn.

Cảnh sát đang lắp kính viễn vọng nói, “Chúng ta ở đây có xa quá không vậy, nếu có động tĩnh gì thật thì chẳng chạy qua nổi.”

Một cảnh sát khác nói, “Yên tâm đi, chúng ta ở vòng ngoài, vòng trong đã bố trí người xong xuôi rồi. Phải nhỉ, anh Thường.”

Thường Trấn Viễn nhếch môi. Thật ra hắn cũng không rõ đợt chiến dịch lần này rốt cuộc điều động bao nhiêu người, trừ cục trưởng ra, e chỉ có Lưu Triệu với Đồng Chấn Hổ biết toàn bộ thôi.

Thời gian tích tắc tích tắc trôi đi.

Trong lúc đó, Đầu to và Cá nhỏ từng người gọi điện thông báo vị trí hiện nay. Ba người bọn họ hiện giờ đang đứng ở vị trí thế chân vạc lấy nhà máy sợi làm trung tâm. Lối ra ở nhà máy sợi không nhiều, tổng cộng hai cổng, cổng trước cổng sau. Hai con đường trước cổng tạo thành đường thẳng song song kéo dài, về phía đông thì phồn hoa, về phía tây thì hẻo lánh.

Vị trí hiện giờ của Thường Trấn Viễn vừa vặn thấy được một góc của con đường trước cổng sau.

Điện thoại vang lên, Đầu to nói, “Sắp chín rưỡi rồi, anh đợi tới nỗi thiếu dưỡng khí luôn.”

Thường Viễn nói, “Việc này anh phải tìm Vương Thụy.”

“Liên quan gì tới nó?’

“Không phải anh thiếu dưỡng khí sao?”

“Thiếu dưỡng khí chứ nào phải thiếu ăn, tìm nó ích gì?” Đầu to ngừng một chút, lại thở dài, “Anh cũng chẳng ăn mấy bữa nó nấu được bao lâu nữa đâu. Nghe sếp Lưu bảo, đợt chiến dịch này có thể là đợt chiến dịch cuối cùng nó tham dự.”

“Vậy à?”

“Giá nó không đi có phải tốt không.”

“Anh kết hôn rồi thì cậu ta ở đâu?”

Đầu to ngẩn ra, “Chỗ cậu chẳng phải vẫn còn chỗ mà?”

“Không tiện.”

Đầu to nói, “Vậy thì cứ ở chỗ anh chứ sao, dù sao vợ anh cùng phòng với anh mà.”

Thường Trấn Viễn nói, “Giờ tôi cảm thấy, cậu ta rời đi là một lựa chọn đúng đắn.”

“… Có ý gì vậy?”

“Ý trên mặt chữ.” Thường Trấn Viễn nói, “Có tin nhắn tới rồi.” Hắn cúp máy, đọc được tin nhắn tới từ Lăng Bác Kim:

Chuẩn bị ——

Thường Trấn Viễn cười, nhìn thời gian trên điện thoại đang ở chín giờ bốn mươi bốn phút, soạn một tin nhắn.

Lăng Bác Kim đang đứng một mình ở cổng sau nhà máy sợi vào lúc chín giờ bốn mươi lăm phút nhận được một tin nhắn gửi từ sư phụ:

Chạy!

Trời đen thui, đường đen kịt, cảnh sắc hai bên cũng đen ngòm.

Tên bớt trắng ngồi ghế lái chửi khẽ, “Cái con đường quỷ quái này, có cái đèn đường cũng chẳng bật lên! Không sợ đâm chết người à.”

“Phẹt! Giờ là lúc nào mà nói gở vậy!” Tên giọng ngọt ngồi ở ghế phụ dùng chất giọng lảnh lót quở mắng y xong, lập tức quay đầu lại cười nịnh nọt với Triệu Thác Đường, “Ông chủ, hôm nay có hàng tới kho 303 không ạ?”

Triệu Thác Đường cúi đầu hí hoáy di động, nói dửng dưng, “Có.”

Kim phút và kim giờ cùng nhích, chuyển sang mười giờ.

Nhịp tim của mỗi người gia tốc trong nháy mắt.

Thường Trấn Viễn day tắt đầu thuốc đứng lên.

“Anh Thường, không có động tĩnh.” Cảnh sát tưởng hắn định hỏi.

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi đi xuống xem thử, các anh có việc gì thì gọi cho tôi.” Hắn để lại số điện thoại.

Cảnh sát nói, “Bọn tôi không có di động.”

Thường Trấn Viễn nhìn Lâm Bình An co ro trên sô-pha cố gắng căng mắt ra, “Lâm tiên sinh sẽ không tiếc tiền điện thoại đâu.”

Lâm Bình An, “…”

Mười giờ mười lăm phút, Lăng Bác Kim không nén nổi gọi điện cho Triệu Thác Đường.

Triệu Thác Đường nói, “Đợi chút nữa đi.”

Lăng Bác Kim đành phải đợi tiếp.

Tới mười giờ bốn mươi phút, Triệu Thác Đường gọi cho Lăng Bác Kim, “Từ cổng sau của nhà máy sợi đi ra, vào đường Thắng Nhã, lái xe về phía tây.”

Lăng Bác Kim lên xe, một tay khởi động ô-tô, một tay nhắn tin, lúc nhắn tin cậu còn chẳng nhìn bàn phím nữa.

Sau khi Lưu Triệu nhận được tin nhắn, lập tức nói lại cho mấy người Đầu to.

Thường Trấn Viễn nói, “Em ở gần nhất, em bám theo.”

Lưu Triệu nói, “Xe cộ trên đường này quá ít, mục tiêu rất rõ ràng, tôi không thể điều nhiều xe đi theo sau, nhưng tôi sẽ nghĩ cách chi viện cho cậu. Cậu cẩn thận nhé.”

“Được.” Thường Trấn Viễn lái xe chờ ở ven đường, khi xe của Lăng Bác Kim gần tới mới chậm rì rì lái xe đi.

Lăng Bác Kim rất nhanh lái vượt qua.

Thường Trấn Viễn không nhanh không chậm đi phía sau cậu, không hề lo lắng bị mất dấu. Ở đây chỉ có một con đường, nếu hắn không nhớ nhầm, phía trước đúng là có một nơi rất quen thuộc —— kho 303.

Hắn vừa dõi theo đuôi xe của Lăng Bác Kim, vừa để ý xe tới.

Từ lúc bọn hắn rời đi đến giờ đã được mười mấy phút rồi, dù sợ bị lộ thì cũng phải có xe chi viện tới rồi chứ.

Thường Trấn Viễn nhíu mày, cứ mãi cảm thấy hình như mình bỏ qua cái gì đó.

Có cần gọi điện thoại không?

Hắn tay trái nắm vô-lăng, tay phải cầm di động, đang định nhấn nút gọi thì di động đã réo lên trước.

Người gọi tới là Đầu to.

Giọng anh ta hơi gấp gáp, “Đến thật rồi! Băng gia đến thật rồi!”

Đoàng.

Phía bên anh ta truyền tới tiếng súng, Thường Trấn Viễn nghe mà khẩn trương trong lòng.

“Cậu cẩn thận chút, với cả Hòa thượng nữa!” Câu nói cuối cùng của Đầu to gần như là hét lên.

Thường Trấn Viễn nhìn con đường phía trước.

Bầu trời màu xám đậm phủ trên màu đen đặc quánh, giống như một hang động đen ngòm không thấy đáy, há miệng chờ người ta chui đầu vào lưới.

Trong đầu Thường Trấn Viễn xoắn xuýt vô số nghi vấn.

Sao Băng gia lại xuất hiện ở nhà máy sợi? Lẽ nào lão thật sự đã đạt được thỏa thuận với Triệu Thác Đường? Có điều sao Triệu Thác Đường lại làm được?”

Nhất định có chuyện gì đáng được chú ý song lại bị lơ là rồi.

Là chuyện gì?

Chuyện gì…

Quyển nhật ký!

Thường Trấn Viễn bóp vô-lăng, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.

Sau khi Trang Tranh chết, hắn từng tới hiện trường án đầu tiên, khi đó trừ két bảo hiểm bị mở ra thì còn cả quyển nhật ký cũng không thấy! Về sau hắn mải nghĩ tới việc viết một quyển nhật ký giả mà quên mất quyển nhật ký thật.

Nếu Triệu Thác Đường đủ thông minh, nhất định có thể dựa theo quyển nhật ký của hắn và nhật ký công tác bình thường để tìm được điểm yếu của Băng gia. Nhưng với tính thù dai có thù tất báo của Triệu Thác Đường, chắc chắn sẽ không hợp tác thật lòng với Băng gia. Nếu hắn nhớ không lầm, kiếp trước Triệu Thác Đường từng đề nghị kinh doanh với đối thủ một mất một còn của Băng gia, vứt bỏ Băng gia. Nếu Triệu Thác Đường ở kiếp này không thay đổi cách nghĩ thì ý đồ câu Băng gia của gã rành rành ra đấy rồi. Tiêu diệt Băng gia, thành lập giao dịch với kẻ tử thù của Băng gia.

Chết tiệt!

Sao hắn lại quên mất điểm quan trọng như vậy!

Xe của Lăng Bác Kim đã biến mất khỏi tầm mắt.

Thường Trấn Viễn đạp mạnh chân ga, đuổi theo.

Nếu Băng gia chỉ là ngụy trang, vậy ý đồ của Triệu Thác Đường khi gửi tin nhắn cho Lăng Bác Kim đã rõ mười mươi.

Hắn lập tức gọi điện cho Lăng Bác Kim, lại nghe được một giọng nữ nói dịu dàng, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.