Ngủ Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 1: #1 _ Ngạn Vương luân hồi




Thật buồn cười, thời gian ngắn ngủn, sự không hài hòa giữa linh hồn và thể xác, lại hiện ra hoàn mỹ trên người tôi.

Vạn bất đắc dĩ phải khuất phục xuống, thân thể lại mỗi ngày một tốt lên.

Không còn gầy như que củi, không còn yếu đuối mỏng manh.

Soi gương đối với tôi là một sự châm chọc cực lớn, đối diện với người có sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt trong veo như nước, hảo một món đồ chơi chịu sự dạy dỗ.

Tôi hoài nghi chính mình có phải trời sinh thấp hèn hay không.

Thật sự là nực cười.

Nhìn đi ba, nhìn đi mẹ, nhìn đi anh hai trước khi chết cũng không hề rơi một giọt nước mắt của em, cho dù là đột biến gien, cũng không nên đột biến đến tận mức này chứ.

Khi tôi đã được nuôi đến lúc có thể bước lên sân khấu, An Nhiên bắt đầu đem tôi đăng tràng.

Vật cưng được dạy dỗ tốt lần đầu tiên công khai triển lãm, anh không hề phớt lờ qua loa, dày công chọn một nơi thích hợp nhất.

Tôi biết, khi tôi mặc tây trang thuần trắng, đi cùng An Nhiên xuất hiện trong ngày sinh thần của Quan Công, nơi các nhân vật hắc đạo tụ tập, thì tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn tôi chăm chú.

Quan Công là vị thần mà hắc đạo kính trọng nhất.

Hôm ấy bọn họ chọn ngày sinh thần Quan Công, cùng nhau làm lễ tế cho các thế hệ lão đại đã ngã xuống trong mưa bom bão đạn.

Về phần viên đạn bắn trúng những tiền bối này, có phải là từ họng súng của mình bắn ra hay không, cũng không phải vấn đề quan trọng.

Đối với người chết, mọi người luôn luôn phi thường khoan dung.

Những ánh mắt phức tạp phóng tới từ bốn phía, tôi yên lặng, đứng trước mộc bài có khắc tính danh chỉnh chỉnh tề tề, thắp hương, cúi đầu.

Người khác đốt một lần, lại cúi một lần.

Tôi đốt bốn lần, cúi bốn lần.

Anh thì không.

Nhớ lại những sinh mệnh dũng mãnh này, có bốn người là người thân ruột thịt của tôi.

Ông nội tôi, ông ngoại tôi, cha tôi, và anh hai tôi.

Bọn họ không ngừng kế tục, cuồng ngạo và nhiệt huyết lao nhanh không ngừng, đan xen với nhau, truyền đến tôi hiện giờ đang đứng lặng dâng hương, một khúc oai hùng ngày xưa, đã tiêu tán đến chỉ còn lại tiếng thổn thức.

Chỉ còn lại tiếng thổn thức, so với không còn lại gì, càng khiến người ta khó có thể chịu nổi.

Tôi đứng ở nơi thu hút sự chú ý nhất này, thời gian gấp bốn người thường.

Thời gian gấp bốn đặc biệt này, khiến tất cả mọi người đều nhớ kỹ, An Nhiên lão đại đương nhiệm cao xa cỡ nào, thủ đoạn lợi hại đến cỡ nào.

Quân Duyệt thiếu gia của Hà gia, đã từng được nghìn vạn người sủng ái, Quân Duyệt thiếu gia được bảo hộ như chúng tinh củng nguyệt, nhị thiếu gia Hà gia ngay cả một sợi tóc cũng không thể đụng vào, hiện tại chẳng qua chỉ là, vật phẩm triển lãm được An lão đại mang lên trình diễn.

Tôi có thể tưởng tượng được sự sảng khoái trong lòng An Nhiên.

Nếu tôi có một món đồ chơi có lai lịch như vậy, nhất định cũng sẽ đắc ý đem khoe khắp nơi.

Cũng như ngày đó, anh hai cho tôi một số tiền lớn để mua một chiếc xe lão gia, là đồ cổ bằng vỏ trân châu cực hiếm vừa mới được vận chuyển đến từ Châu Âu. Tôi hưng phấn mở nó ra, đi khắp phố phường ngõ ngách, hô hoán bằng hữu, say đến đêm không về nhà.

Lần ấy An Nhiên vô cùng tức giận.

Anh lần đầu tiên khua lui hết đám đàn em, tự mình lái xe ra ngoài, đó là buổi tối đầu tiên anh không xác định được vị trí của tôi.

Khi tôi đang nằm xiêu vẹo trong phòng khách nhà Lâm Tín, trước mắt đã say đến mơ màng, nhìn thấy khuôn mặt đen như đáy nồi của anh, còn kéo ống quần anh mà hỏi, “An Nhiên, anh đến nhìn xe lão gia của tôi không? Rất đẹp đi?”

Biết rõ tôi đã say rồi, anh còn nghiêm túc thuyết giáo.

Nói với tôi, “Quân Duyệt, khoe khoang là một cử chỉ lỗ mãng. Chỉ có người nông cạn, mới có thể đi khoe khoang khắp nơi.”

Hôm nay, đến phiên anh lỗ mãng, đến phiên anh nông cạn.

Sau lễ tế, anh ra lệnh cho tôi phải đi theo cạnh mình một tấc cũng không được rời, ở trong sự cảm thán và sợ sệt của mọi người lặng lẽ thông báo, bất động thanh sắc mà khoe khoang.

Trước điện thánh miếu (miếu Khổng Tử) cổ kính, bày ra các loại hoa quả điểm tâm đắt tiền, đặt lên bàn một bình rượu trắng rượu đỏ trân quý, tùy ý mọi người hưởng dụng.

Kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây chẳng ra làm sao, như sự khinh thường của người trong hắc đạo đối với thiên hạ ngoại đạo.

An Nhiên thỉnh thoảng dừng lại, cùng người quen hàn huyên đôi câu.

Thật không khéo, người quen của anh, thường thường cũng là người quen của tôi.

Những người quen vì Hà gia mà dũng cảm chiến đấu đến cùng đều đã chết hết rồi, có thể đứng ở nơi này, không phải kẻ đã từng bình chân như vại, thì cũng là kẻ khi lâm trận đã phản lại quân mình.

Khó mà tin được bọn họ nịnh hót An Nhiên xong, còn có thể quay sang tôi làm ra vẻ mặt ôn hòa chào hỏi.

“A, Quân Duyệt, cậu càng lớn trông càng lỗi lạc nha.”

“Đúng thế, chẳng trách năm đó Hà lão đại cưng chiều cậu như bảo bối vậy.”

“Một thời gian không gặp, Quân Duyệt quả thực thay da đổi thịt, như bây giờ ngọc thụ lâm phong, so với các minh tinh còn sáng hơn. Tôi thấy cậu gia nhập làng giải trí nhất định sẽ có tiền đồ.”

“Quân Duyệt lớn lên rất giống mẹ, nhìn cậu xem, không khỏi khiến người ta nhớ tới Hà nhị phu nhân, nhớ tới năm đó…”

Nhớ tới năm đó, các ngươi nhìn người Hà gia tôi bằng vẻ mặt của lão thần tử, không có kẻ nào dám cả gan tùy tùy tiện tiện vỗ vai tôi, bình phẩm tướng mạo của tôi, đem làng giải trí và tôi kéo đến cùng một chỗ để chế nhạo.

Lại càng không khéo chính là, bên trong đám người quen, còn có Lâm Tín.

Lâm Tín đến nói chuyện trong bang với An Nhiên, ánh mắt vẫn phiêu thổi về phía tôi.

An Nhiên kéo tôi ra một bước, cười nói, “Quân Duyệt, gặp lại bạn cũ, sao không chào hỏi?”

Chủ nhân ra lệnh, vật triển lãm liền phải trưng bày.

Tôi nói, “Lâm Tín, đã lâu không gặp.”

Lâm Tín cư nhiên so với tôi còn lúng túng hơn, hồi lâu sau, mới nói: “Quân Duyệt, đã lâu không gặp.”

Đối thoại nặng nề, khi hắn nói, lại có một tia ảm đạm.

Nếu như không phải vừa rồi xa xa nhìn thấy hắn đi tới, vẻ mặt khí thế hăm hở, tôi thiếu chút nữa sẽ vì tia ảm đạm này của hắn mà cảm động.

Chào hỏi xong rồi, tất cả lời thoại cũng đọc xong. An Nhiên lại vẫn chưa thấy đủ.

Anh hỏi Lâm Tín, “Quân Duyệt có phải đã thay đổi rồi không?”

Lâm Tín gật đầu không được tự nhiên, “Đúng vậy.”

An Nhiên hỏi, “Thay đổi chỗ nào?”

Tôi dù sao cũng là vật triển lãm, liền đứng nguyên tại chỗ, mặc cho Lâm Tín nghiên cứu một phen, đặng còn nghiêm túc trả lời vấn đề của An bá chủ.

Hắn không nắm được thời cơ để nịnh nọt, nghiên cứu một khắc sau, cư nhiên lại lắc đầu, “Không thể nói bằng lời được.”

An Nhiên mỉm cười.

Anh quay về phía Lâm Tín cười, tôi không hiểu sao lại cảm thấy một trận lạnh lẽo trong tim.

An Nhiên hỏi, “Có phải là đẹp hơn không?”

Lâm Tín nhìn tôi, không nói lời nào.

Hắn biết tôi ghét bị người khác nói mình đẹp, trừ An Nhiên ra, ai cũng không được phép dùng từ “đẹp” trên người tôi.

Lần trước hắn nói sáu chữ “Quân Duyệt, cậu thật xinh đẹp”, tôi đêm đó liền dùng đồng xu vẽ lên chiếc xe thể thao mới cóng của hắn, đập vỡ kính chắn gió, sau đó tự mình tìm tới nhà, thẳng thắn đối mặt cùng hắn, “Chúng ta là bạn bè tốt, lần này chỉ dùng xe thể thao để bù nợ. Nhớ kỹ không có lần sau.”

Làm khó hắn, còn nhớ rõ tính khí nóng nảy nho nhỏ này của tôi.

Nhưng An Nhiên đi chuyến này mục đích lớn nhất chính là để khoe chiến lợi phẩm, sao có thể chấp nhận chỉ thắng được chín phần.

“Có phải đã trở nên đẹp hơn không?” An Nhiên nhàn nhạt, hỏi lại một lần.

Hắc đạo lão đại chính là hắc đạo lão đại, một vấn đề nhàm chán như vậy, cũng có thể hỏi ra với khí thế ẩn dưới sự bình tĩnh là mối nguy hiểm đang mai phục.

Người trong hắc đạo, đều có cái mũi rất thính, ngửi ra được mùi nguy hiểm và huyết tinh.

Mùi huyết tinh nặng như vậy, Lâm Tín và tôi đều được gia tộc truyền thừa, mình lại đang ở trong đó, sao có thể ngửi không ra.

Biểu hiện của hắn tuyệt đối không ngoài dự đoán của tôi.

Thấy hắn gật đầu, hoàn toàn cúi phục trước lão đại của giang hồ, nói, “Xác thực, trở nên đẹp hơn.”

An Nhiên thu phục người rất sạch sẽ lưu loát, người bị hại thì ra nơi nào cũng có.

Tôi không khỏi khẽ cười.

Lâm Tín không rảnh chú ý tới nụ cười của tôi, gắng gượng vượt qua được cửa ải thí nghiệm, lập tức vội vàng chạy trốn.

Nhưng An Nhiên thì có chú ý.

Anh ngoảnh đầu lại nhìn tôi, phong độ phiên phiên hỏi, “Gặp lại Lâm Tín, có phải rất cao hứng không?”

Giờ phút này chỉ cần tùy tiện nói một lời, cũng có thể khiến cho vận mệnh của Lâm Tín bị định đoạt luôn.

Vì tia ảm đạm và không được tự nhiên vừa rồi của Lâm Tín, tôi không muốn hại hắn, ngậm thật chặt miệng, không lộ ra một chữ.

Tôi rất không thông minh, phương pháp này đối với người kiêu ngạo tự cao tuyệt đối không hữu dụng.

An Nhiên tiếp tục nói, càng thêm nguy hiểm.

“Ngậm chặt miệng như vậy.” Anh cười khẽ, “Thì ta cậu cũng biết lo nghĩ cho kẻ khác.”

Thực sự là muốn tăng thêm tội, nạn gì cũng trốn không thoát.

Tôi đành phải mở miệng: “Chúng tôi chỉ là bạn bè cũ mà thôi.”

Anh bật cười, “Nghe cái khẩu khí này. Quân Duyệt, lẽ nào cậu nghĩ rằng tôi sẽ vì cậu mà ghen sao? Yên tâm, Lâm Tín rất có năng lực, tôi sau này còn muốn đề bạt sử dụng hắn. Cho dù các người không chỉ là bạn bè, tôi cũng sẽ không vì một con sâu nhỏ mà đánh mất đi một gốc cây tốt.”

Sâu nhỏ?

Chưa từng nghĩ tới anh nói chuyện lại trở nên sinh động như vậy, nhưng giả thiết đi với ví dụ so sánh, lại thích hợp đến khắc nghiệt.

Bất quá tôi đã lĩnh giáo cao minh, biết rõ đấu với anh nhất định sẽ chết vô cùng thê thảm. Vậy nên lời của anh cho dù có khắc nghiệt thêm gấp mười lần nữa, tôi cũng không định tiếp lời.

May mắn, anh cũng không định bắt tôi tiếp lời.

Vì thế, anh tiếp tục đảm đương vị trí lão đại của anh, tôi tiếp tục đảm đương vị trí vật triển lãm của tôi.

Xoay vòng trong đám người, tôi có cảm giác sống lưng mình bị một ánh mắt lặng lẽ nhìn chòng chọc.

Ánh mắt, trong khoảnh khắc lại biến mất.

Tôi biết, đó là thân nhân của tôi.

Cụ tôi, ông ngoại tôi, cha tôi, anh hai tôi…

Tôi có thể nghe thấy cả tiếng thở dài của họ.

Gia môn bất hạnh, muôn vàn cưng chiều, đến cuối cùng, dưỡng ra một cái vật triển lãm tên là Quân Duyệt.

Vật triển lãm chịu khuất nhục tròn một buổi sáng, mỗi người đều tự tản về nhà, tôi vốn tưởng rằng bất hạnh hôm nay rốt cuộc cũng chấm dứt rồi.

Kết quả, sau khi tắm rửa thay quần áo ăn cơm xong, An Nhiên phái người đến mời tôi.

Gọi là mời đến, kỳ thực cũng không khác gì áp giải.

Tôi bị đưa đến trước một cánh cửa xa lạ khép chặt.

Cửa mở ra, nhìn thấy tất cả bày biện bên trong, nghiễm nhiên là phòng ngủ xa hoa của ông chủ, nhất thời da đầu phát run.

An Nhiên đang ngồi trên ghế sa lông nhàn nhã đọc báo, thấy tôi đến, buông báo xuống, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi.

Tôi hãy còn đang chần chừ, bả vai đã bị người phía sau thông thạo đẩy tới phía trước, lảo đảo tiến vào trong hang sói.

Cửa, đóng lại sau lưng.

An Nhiên hỏi, “Ăn chưa?”

Tôi gật đầu.

Anh lại hỏi, “Tắm chưa?”

Tôi gật đầu.

Anh kéo ra một nụ cười, “Cởi quần áo ra, nằm lên giường.”

Ép buộc mạn bất kinh tâm, cực đoan đến đả thương người.

Trái tim tôi mơ hồ đập đến phát đau, chậm rãi nâng tay, cách lớp áo ngủ mỏng manh, ấn lên nơi trái tim.

Tôi nói, “An Nhiên, tôi hôm nay lại làm sai gì rồi sao?”

Anh muốn thoải mái, tôi đã khom lưng uốn gối, làm người triển lãm, phối hợp triệt để.

Lời anh nói, tôi một chữ cũng không bác bỏ.

Có thể khuất phục, tôi đều đã khuất phục cả rồi.

Lòng người sao có thể tham lam đến thế?

An Nhiên nói, “Cậu hôm nay không làm sai điều gì.”

“Vậy tôi hẳn là sẽ không phải chịu trừng phạt?”

An Nhiên buồn cười hỏi, “Tôi gọi cậu lên giường, là trừng phạt cậu?”

Tôi đánh bạo mở miệng, “Anh đặt tay lên ngực tự vấn lòng mình đi, rốt cuộc có phải là trừng phạt hay không.”

Tôi không biết cách gì mới có thể khiến cho anh cảm thấy hài lòng.

Anh cười rộ lên, cười đến thống khoái, mới chậm rãi lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, cấp cho tôi đáp án, “Quân Duyệt, tôi gọi cậu lên giường, đơn giản chỉ vì đó là công dụng duy nhất của cậu.”

Tôi vốn tưởng rằng vinh nhục tôn nghiêm của mình, toàn bộ đều đã ném vào thùng rác rồi.

Nghe một lời này của anh, mới biết vẫn còn sót lại một mảnh nhỏ, đâm tôi đến máu chảy đầm đìa.

Anh nhìn năm ngón tay nắm chặt của tôi, đang gắt gao túm lấy vạt áo ngủ, hỏi, “Hay là cậu còn có công dụng gì khác mà ngay cả tôi cũng không biết?”

Lời nói ấy như một cái bạt tai, đánh cho tôi trước mắt nổ đầy sao xa.

Tôi không nói được một chữ.

Đúng, một chữ cũng không nói lên được.

Không có gì, có thể nói ra được cảm giác thê lương sợ hãi trong lòng tôi lúc này.

Tôi lần đầu tiên, phát hiện ra An Nhiên của quá khứ và hiện tại, cư nhiên còn có điểm chung:

Không nhớ rõ năm đó là lần thứ mấy chọc giận An Nhiên, anh nói, “Quân Duyệt, cậu sống mấy năm nay, ngoại trừ khinh cuồng buông thả, hưởng lạc gây họa, còn có cái gì? Chính cậu nói xem, cái dạng này, sau khi lớn lên thì có công dụng gì?”

Hiếm thấy lời lễ nghiêm khắc tàn khốc đến vậy, làm đại thương trái tim tôi.

Tôi tức giận bất bình, kể khổ với anh hai, anh hai nói, “An Nhiên tuy không biết tiến lùi, nhưng đổi lại có chút lanh lợi, đi theo em cũng tốt.”

Cái này mà gọi là an ủi? So với không an ủi còn chán hơn.

Đêm đó tôi mượn rượu giải sầu, uống được một nửa, liền bị An Nhiên ngăn lại, bế ra khỏi quán bar.

Tôi không chịu lên xe, nói, “Dù sao tôi cũng vô dụng, anh không cần phải quản sống chết của tôi.”

Anh không buông tay, tôi hung hăng cắn anh.

Cắn đến hung tợn như vậy, trong miệng cũng có vị máu, anh lại tựa như không đau, một tiếng cũng không nói, vuốt mái tóc ngắn của tôi.

Vì thế tôi khóc, khóc cầu xin anh, “An Nhiên, anh thật sự cảm thấy tôi vô dụng. Tôi biết, anh là thật sự chê tôi. An Nhiên, anh đừng ghét bỏ tôi, tôi nhất định sẽ sửa.”

Sau đó, An Nhiên ôm tôi, nói, “Quân Duyệt, có tôi ở đây, ai dám bảo cậu vô dụng?”

Trong ***g ngực anh thực sự rất ấm, tôi tưởng rằng việc này từ nay về sau sẽ vĩnh viễn tan thành mây khói.

Giờ phút này, mới phát hiện mình quá khờ dại.

Nhìn nụ cười lạnh lẽo trên khóe miệng anh, tôi tha thiết rõ ràng, thê lương sợ hãi vô cùng.

Đừng, xin anh.

Anh đã chiếm ngự An Nhiên của hiện tại, tại sao ngay cả An Nhiên của quá khứ cũng muốn cướp đi.

An Nhiên đã từng thuộc về tôi kia, cầu xin anh lưu lại cho tôi.

An Nhiên toàn tâm toàn ý đối tốt với tôi kia, trước khi tôi gặp mặt ai, sẽ chôn toàn bộ mầm mống khinh thường tôi như anh bây giờ vậy.

Anh nói tính bốc đồng của tôi là đáng yêu nhất, tính hay gây rối của tôi là thuần túy nhất, tính không thích đọc sáng của tôi là bản chất nhất, tức giận của tôi là tự nhiên nhất, tôi sau khi rước họa là đáng thương nhất…

Anh nói chỉ cần anh ở cạnh tôi, không ai dám nói tôi vô dụng.

Mỗi câu anh nói đều là thật.

Tôi tin đến mười phần, chưa từng hoài nghi.

Hiện tại, cùng một khuôn mặt, lại ở trước mặt tôi, nói cho tôi biết, lên giường là công dụng duy nhất của tôi.

An Nhiên, từ trước kia, anh đã nghĩ như vậy rồi sao?

Ở mỗi thời mỗi khắc tôi được anh yêu đến hạnh phúc, anh đều nghĩ như vậy sao?

Tôi nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mặt, không dám hỏi.

Tôi không muốn biết đáp án.

Anh đưa một ngón tay, chỉ vào giường, chậm rãi nói, “Quân Duyệt, đừng để tôi mất kiên nhẫn.”

Lòng tôi lạnh đến kết băng.

Đầu ngón tay run rẩy, đem mình cởi sạch không còn một mảnh vải, lẳng lặng nằm lên giường.

Đến đi, từ từ hưởng dụng.

Anh có thể xé nát tôi, trái tim và thân thể, xé nát tất cả.

Nhưng xin anh đừng xé nát An Nhiên của tôi.

Tôi đã không còn gì cả, chỉ còn dư lại một chút nhiệt khí như vậy mà thôi.

Cho dù là hung đồ phạm tội ác tày trời, thụ hình cũng bất quá là một đao.

Tôi lẽ nào, so với tội ác tày trời còn khủng khiếp hơn?

Tôi nằm thẳng trên giường, chờ đợi phát huy công dụng duy nhất của mình.

Nghe lời như vậy, anh hẳn là hài lòng.

Nhưng anh không hài lòng.

Anh nhìn thân thể xích lõa của tôi, lại cười, nói, “Đây xác thực là công dụng duy nhất của cậu, bất quá, dùng hay không dùng cậu, còn phải phụ thuộc vào tâm tình của tôi.”

Kết quả, An đại công tử không có tâm tình.

Anh muốn tôi đứng dậy, mặc quần áo, rời đi.

Tôi rất nghe lời, đứng dậy, mặc quần áo, rời đi.

Khi gọi thì đến, lúc đuổi thì đi.

Ngoài cửa, có hai người đàn ông đưa tôi về theo đường cũ.

Ban đêm, tôi ngủ trên giường bệnh, không thể nhắm mắt.

Rất không an ổn.

Người đàn ông này hạ thủ không lưu lại một tia dư thừa, An Nhiên của tôi, An Nhiên thuộc về tôi, anh sớm muộn gì cũng sẽ bị cướp đi mất.

Tôi có thể vứt bỏ tất cả, duy chỉ có điều này, là không thể khoan nhượng.

Tuyệt đối không khoan nhượng.

Tôi lấy ra chiếc vòng cổ dưới gối.

Dây xích bạch kim, trên bảng tên khảm những viên kim cương hình ê-líp, có khắc hai chữ Quân Duyệt.

An Nhiên, anh đeo nó, anh chính là An Nhiên thuộc về Quân Duyệt.

Anh đã từng đáp ứng, phải không? Tuy rằng cuối cùng, nó lại rơi xuống trước mặt tôi.

An Nhiên, chí ít khi anh đeo nó, anh thuộc về tôi, yêu tôi, thật sự, đau đớn luyến tiếc tôi, phải không?

An Nhiên, những cái đã từng có này, tôi sẽ lưu lại, vĩnh viễn vĩnh viễn, không cho phép ai cướp đi.

Tôi mở miệng, đem nó bỏ vào trong miệng.

Vị đạo của kim loại rất giống máu, tanh và băng lãnh.

Dây xích rất dài, những khối kim cương khảm trên biển tên, cọ vào yết hầu rất đau.

Tôi liều mạng duỗi thẳng cổ, liều mạng nuốt xuống, bất chấp có bao nhiêu đau đớn, bất chấp bảng tên gồ ghề thế nào, có thể cứ như vậy mà xé rách thực quản hay không.

Tôi chỉ muốn giữ lại, chỉ muốn giữ lại, điên cuồng mà giữ lại, không tiếc thứ gì khác.

Đèn đột ngột bật sáng, trong vầng sáng chói mắt mờ ảo, vài đạo thân ảnh mạnh mẽ nhào đến, chế trụ khớp hàm tôi.

Không được! Không được!

Các người tránh ra!

Đây là An Nhiên của tôi, thuộc về tôi.

Xin đừng tàn nhẫn như vậy.

Ngón tay của người đàn ông, đè chặt lên lưỡi, hung hăng móc ra.

Tôi giãy dụa.

Tôi không cam tâm.

Dựa vào cái gì?

Đây là của tôi tặng cho An Nhiên, anh không cần, anh trả lại cho tôi, anh ném xuống trước mặt tôi, vì sao còn muốn cướp đi?

Anh không có quyền cướp đi, nhưng, đầu ngón tay kia, đã thực sự nắm được nó.

Dây xích tiến vào thực quản được một nửa, chậm rãi bị kéo ra, khi bảng tên di chuyển, là một loại đau đớn đến thấu triệt tâm phế.

Tàn nhẫn đến mức này, vì cái gì?

Anh cướp đi An Nhiên của tôi, ngay cả đoạn quá khứ kia, cũng muốn cướp đi.

Thời khắc dây xích bị kéo ra khỏi cổ họng, tôi cảm thấy, An Nhiên trong ký ức của tôi, cũng rõ ràng bị kéo đi mất.

An Nhiên, An Nhiên của tôi đã mất rồi.

Mất rồi.

Tôi bi thống khóc nức nở.

Tiếng khóc xa xôi, giống như đoạn quá khứ đã trôi đi rất xa kia.

An Nhiên, tôi khóc thật thương tâm, anh ở quá khứ xa xôi, có thể nghe thấy hay không?

An Nhiên, anh ở đâu?

Anh đang nằm ngủ trưa trên ghế sô pha ngoài phòng tôi phải không? Anh đang ở dưới lầu chuẩn bị xe cho tôi phải không? Anh đang ở quán bar trên phố tìm tôi lén chuồn đi chơi phải không?

Hay là, đang chuyên chú đọc sách pháp luật, sách tâm lý y học, sử ký, Đường thi yêu thích của anh?

An Nhiên, tôi đang khóc, anh có nghe thấy không?

Không có anh ở bên, tôi ở nơi này, chỉ cảm thấy đau đớn không ngừng, cùng bóng đen càng ngày càng đậm đặc.

Bóng đen, càng ngày càng đậm đặc.

Tôi sắp bị chìm ngập trong đó rồi.

_______________________

Sinh mệnh thực sự là một thứ gì đó rất ngoan cường.

Tôi cuối cùng đoán ý thức của mình thuộc về bản năng của động vật, mặc kệ là tuyệt vọng cỡ nào, cũng sẽ có thời điểm tỉnh lại, cũng còn có thể tỉnh táo lại, mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng.

Tôi tưởng rằng mình đã bị chìm ngập trong bóng tối, nhưng mà vẫn chưa bị chìm, dù sao cũng chỉ là một loại kết cục, kết cục có một bàn tay đưa đến, hung hăng kéo tôi ra.

Lực đạo thấp xuống thì là cứu vớt, cũng có thể chính là phẫn nộ.

Ngủ trên giường bệnh mấy ngày, gắng sức không nghĩ đến việc mình muốn làm đêm trước rốt cuộc là cái gì.

Có người đoạt đi dây xích của tôi, đoạt đi An Nhiên của tôi.

Tôi lại còn có thể mở to mắt, biết đau, biết đói bụng, tôi không biết, hiện tại là thanh tỉnh rồi, hay là đã chết lặng rồi.

Y tá thời gian qua vẫn luôn cười mỉm hiện giờ lại không thể nào nói chuyện, ánh mắt nhìn tôi mang theo sự thương hại, cô nhất định đã tưởng rằng tôi muốn nuốt vòng để tự sát.

Cô không hiểu được.

Đúng vậy, ai hiểu được đâu?

Anh hai trước khi ra đi, cũng không ngoài một câu, “Anh thật sự không hiểu.”

Cô không hiểu, chẳng sao cả.

An Nhiên, hiện tại cái người An Nhiên tàn nhẫn kia, liệu có thể cũng cho rằng tôi dám cả gan tự sát hay không?

Đặt tay lên ngực tự vấn, đối với suy đoán này, tôi có chút sợ hãi.

Anh không tiếc số tiền lớn như vậy để tìm tôi, cầm tù tôi, rót thức ăn cho tôi, mang tôi đi trình diễn, ngay cả ban đêm người giám sát cũng có phòng bị bất kỳ lúc nào, nếu như anh đối với một người dùng quá nhiều công phu như vậy, sẽ để cho hắn dễ dàng chết đi sao?

Tôi còn chưa đến mức khờ dại như vậy.

Loại sự tình này tôi đã từng nghe qua.

Cha và anh hai đều không hi vọng tôi tiếp xúc quá nhiều với máu tanh, nhưng ở trong dòng họ đại đại hắc đạo, tôi ít nhiều cũng biết, có thể đoán được bọn họ đã từng làm một số việc gì. Kẻ phản bội trong bang phái, kẻ địch không đội trời chung, hoặc là ngưu lang dám cả gan câu dẫn lão bà của huynh đệ, muôn hình muôn vẻ, người bất hạnh oán hận người được nắm giữ đại quyền sinh tử, thông thường ngay cả quyền tự do được chết đơn giản một chút cũng không có.

Lúc trước tôi còn trẻ người non dạ, còn chạy đi hỏi anh hai, thực sự có chuyện lạ ấy hay không.

Anh hai vừa giúp tôi gọt táo, vừa cười liếc mắt nhìn tôi, nói, “Quân Duyệt, chết, phân ra thành rất nhiều loại. Có đơn giản, có phức tạp, có rất nhanh, có rất chậm.”

Tôi hỏi, “Nếu đã muốn giết, vì sao còn phải phiền toái nhiều như vậy?”

Anh hai không muốn đàm luận sâu, dùng ba chữ tối quen thuộc để chặn tôi lại, “Em không hiểu.”

Tôi thật sự không hiểu.

Có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.

Nhưng mà An Nhiên, anh nhất định hiểu.

Trong thời gian dưỡng bệnh, tất cả sự chăm sóc đối với tôi đều phi thường chu đáo.

Nhân viên, dụng cụ, dược phẩm, thuốc bổ, người giám thị một giây cũng không rời mắt khỏi tôi, tôi biết An Nhiên đang không tiếc mà xài rất nhiều tiền.

Anh càng không tiếc, tôi càng sợ hãi.

Đợi đến khi cổ họng tôi không còn đau đớn lợi hại nữa, có thể bắt đầu nói chuyện, nhịn không được bèn hỏi y tá một câu, “Bệnh tình của tôi, An Nhiên có biết không?”

Y tá nghe thấy tôi mở lời, phi thường cao hứng, đương nhiên gật đầu, “Dĩ nhiên. Bác sĩ mỗi ngày đều báo cáo tỉ mỉ bệnh tình của Quân Duyệt thiếu gia cho An tiên sinh, cho dù An tiên sinh có việc phải xuất ngoại, cũng sẽ đem số liệu gửi fax qua. Một ngày cũng chưa từng gián đoạn.”

Làm khó cô cười đến ngọt ngào như vậy.

Cô đâu có biết câu “một ngày cũng chưa từng gián đoạn”, thật sự khiến cho người ta khiếp đảm.

Tôi đoán một khoảng thời gian an nhàn này chính là khúc dạo đầu của cơn giông bão, An Nhiên thích chờ, muốn làm đến tận hứng, anh đang chờ cơ thể tôi có chuyển biến tốt, tốt đến nỗi có thể tiếp nhận một vòng tra tấn mới của anh.

Đây là bản tính của An Nhiên sao?

Quá khứ, hay là hiện tại?

Nằm trên giường, lại không ngủ được, tôi không khỏi suy nghĩ miên man.

An Nhiên xác thực, là một người rất giỏi chờ đợi, rất có khả năng nhẫn nại.

Tôi nhớ rõ ngày trước, khi chưa có lần đầu tiên, tôi còn nhỏ tuổi, thường khiêu khích anh, biết rõ như vậy là không tốt, nhưng lại nhịn không được. Tôi rất muốn ôm anh, hôn anh, đem những thủ pháp tán tỉnh trúc trắc nghe được học được từ đám cô bằng cẩu hữu Lâm Tín kia đều dùng thử trên người anh, thấy anh có phản ứng, liền thấy ngọt như ăn kẹo đường.

Tôi thầm cho rằng, đây chính là minh chứng An Nhiên thích tôi.

Tôi thích An Nhiên, tôi biết, sớm hay muộn tôi cũng sẽ đem mình cấp cho An Nhiên.

Chỉ cấp cho An Nhiên.

Nhưng thực sự làm chuyện này cũng không hề dễ dàng, đặc biệt là tôi sợ nhất đau đớn.

Khiêu khích An Nhiên đến sát mép rồi, tôi liền không tự chủ được mà nổi lên vấn đề lo ngại đau đớn. Đây là vấn đề thiết thân, chuyện tới nước này rồi, kim phải đâm lên thịt, ai lại không lo lắng?

Tôi nói, “An Nhiên, không bằng để tôi ôm anh.”

“Ừ.”

Anh người này, có đôi khi nói chuyện đơn giản quá mức, chuyện lớn như vậy, lại chỉ phát ra một thanh âm chẳng hề tính toán.

Thế nhưng khi ôm, lại phát hiện ra một vấn đề.

An Nhiên từ nhỏ đã luyện võ, luận về thân thủ, anh trong số bạn cùng lứa là hạng nhất hạng nhì, bằng không mẹ và anh hai sao có thể để anh đi theo tôi. Thân thể như vậy, tính đàn hồi rất tốt, cơ bắp căng chặt. Cái địa phương kia co rút mạnh muốn chết, đừng nói làm, ngay cả ánh sáng tiến vào cũng là cả một công trình gian khổ.

Nói cách khác, ôm anh, không phải anh thụ thương, chỉ sợ là cái nơi quý báu kia của tôi mới thụ thương.

Kim lần thứ hai đâm lên thịt, tôi lại phải suy xét.

Vì sao cho dù là ai ôm, tựa hồ cũng đều là tôi bị đau?

Tôi hỏi dò An Nhiên.

An Nhiên nói, “Cũng không nhất định phải làm, không cần miễn cưỡng.”

Tôi nói, “Vậy còn anh phải làm sao bây giờ?”

“Cái gì làm sao bây giờ?”

Tôi chỉa chỉa nơi vẫn cứng rắn dựng thẳng của anh.

Anh sắc mặt bình tĩnh đến bất khả tư nghị, trả lời tôi một câu, “Không sao.”

Anh lớn hơn tôi ba tuổi, ở thời kỳ đó, giữa nam sinh và nam sinh, ba tuổi là một khoảng cách rất xa.

Anh nói không sao, tôi nghĩ kia đại khái chính là không sao, bởi vì cảm giác loáng thoáng trong cơ thể tôi khi ấy, vẫn chưa kịch liệt đến mức độ nhất định phải phóng thích.

Ba năm sau, đến khi đã gần giống nhau, mới biết được cái không sao kia, thật sự là rất có sao.

Tôi vô cùng áy náy, đi hỏi An Nhiên, “Anh lúc đó tại sao không nói cho tôi biết?”

An Nhiên nói, “Nói cho cậu biết, cậu nhịn được không hồ nháo sao?”

Tôi sờ sờ lương tâm, thành thật mà lắc đầu.

Ba năm qua tôi luôn luôn khiêu khích anh, đây đã là chuyện thú vị nhất trong sinh hoạt của tôi, tôi chỉ muốn tiếp xúc với thân thể của An Nhiên, những người khác tôi đều rất chán ghét.

An Nhiên hỏi, “Cậu châm ngòi lửa rồi, lại không thể giải quyết, tôi nói cho cậu biết rồi, cậu sẽ giúp tôi tìm người giải quyết?”

Tôi đã đủ lớn, nghe anh nói tìm người giải quyết, đương nhiên phi thường phản cảm, nhảy dựng lên kháng nghị, “Không thể! Ai nói tôi không thể giải quyết?”

Ngay sau đó tôi hạ quyết tâm nhất định phải làm.

Anh lại chỉ nói, “Rất đau, cậu sẽ khóc.”

Lần ấy tôi bất chấp khó khăn kiên trì đến cùng, sau đó ôm An Nhiên khóc đến thiên hôn địa ám, nói, “Thì ra càng về sau càng thoải mái như vậy, vì sao không làm sớm một chút?”

An Nhiên cười hôn tôi, nói, “Cậu đương nhiên thoải mái.”

Hiện giờ anh không còn hôn tôi.

Hiện giờ anh cười, tôi liền kinh hồn táng đảm.

Ngày trước, anh chờ tôi lớn lên, hiện tại, anh chờ tôi khỏi bệnh.

Lực nhẫn nại của anh là một cây đao. Khi anh đau lòng vì tôi, anh dùng vật này cắt chính mình, khi anh không đau lòng vì tôi nữa thì sao?

Khi anh không còn yêu tôi, khi anh nói với tôi, “Quân Duyệt, lên giường là công dụng duy nhất của cậu” thì sao?

Tôi không dám tưởng tượng.

Không dám tưởng tượng cũng không giải quyết được vấn đề gì, có những chuyện, dù thế nào cũng tránh không được.

Một ngày nào đó bác sĩ đến chúc mừng tôi, “Quân Duyệt thiếu gia, thân thể của cậu đã khá hơn nhiều rồi. Về sau chỉ cần chú ý điều dưỡng, sẽ ngày càng khỏe mạnh.”

Quả thực chính là phán cho tôi một cái hình phạt.

Không ngoài sở liệu, cùng ngày liền có tin tức của An Nhiên, sai người đem tất cả đồ đạc của tôi dọn đến phòng anh.

Kỳ thực tôi không có thứ gì, ngoại trừ chính mình, thì còn có cái gì?

Ngay cả quần áo trên người, thức ăn trong dạ dày, cũng đều là của anh.

Khi tôi được đưa đến, An Nhiên cũng không ở trong phòng. Những người đàn ông đưa tôi đến đều là tinh anh được tuyển chọn kỹ càng trong bang, mặc tây trang, văn văn nhã nhã.

Đưa tôi tới cửa, trước khi rời đi còn nói, “Quân Duyệt thiếu gia, trong phòng của An tiên sinh có rất nhiều thiết bị giám sát tinh vi. Xin cậu yên tâm, khi An tiên sinh đến, tất cả thiết bị đều sẽ được đóng lại.”

Lời uy hiếp nói trúng tim đen, có thể nói đến nho nhã lễ độ như vậy, cũng xem như là một loại bản lĩnh.

Vì thế, tôi không thể không ngồi tưởng tượng trong gian phòng đầy thiết bị theo dõi, chờ An Nhiên trở về.

Thật đáng sợ.

Anh còn chưa xuất hiện, sự trừng phạt đã bắt đầu.

Khi đã chờ đến đứng ngồi không yên, tôi bước tới bên cửa sổ nghĩ muốn hít thở một chút không khí trong lành. Còn chưa đến gần bệ cửa sổ, cửa đã đột ngột mở ra, vài người đàn ông đã đi đến trước mặt tôi gần như chỉ trong nháy mắt.

Động tác mạnh mẽ như thế, tôi thiếu chút nữa tưởng rằng mình đang ở trên phim trường điện ảnh quay phim hành động.

Người nào cũng rất lễ phép.

Người dẫn đầu kia đặc biệt cung kính, mỉm cười nói, “Quân Duyệt thiếu gia, xin chớ đến quá gần cửa sổ. Mời.” Hắn mở tay ra hiệu.

Tôi được bọn họ mời đến ngồi trên ghế sô pha.

Lại hướng tôi xin chỉ thị, “Không bằng xem ti vi?”

Tôi nín thinh, bọn họ trực tiếp coi sự im lặng của tôi xem như đồng ý, mở ti vi.

“Quân Duyệt thiếu gia, muốn xem kênh nào?”

Ân cần mẫn cán như vậy, thật khiến tôi không còn lời nào để nói.

Đối phương rất thức thời, đem điều khiển từ xa đặt trước mặt tôi, “Vẫn là xin thiếu gia tự mình chọn đi.”

Mang theo thủ hạ, quy quy củ củ lui ra ngoài.

Cho dù xem ti vi, cũng không thể làm dịu đi thần kinh căng thẳng của tôi.

Ba lần bốn lượt ngoảnh đầu nhìn cánh cửa sổ lớn kia, bất quá là lầu hai, nhảy xuống cũng chưa chắc sẽ chết, ngay cả việc này cũng theo dõi được nhanh như thế, cái khác lại càng không cần phải nói.

Không khỏi khiến cho trái tim người ta băng giá.

Buổi chiều, An Nhiên vẫn chưa trở về.

Có người mang cơm vào. Một chén canh, một bát cơm trắng, vài loại đồ ăn cùng đặt trong một cái đĩa nhỏ, phân lượng không nhiều không ít, rõ rõ rành rành cảnh cáo, phải ăn hết toàn bộ.

Muốn chết không được, ai dại dột lại đi chọc giận bá chủ khủng bố chứ?

Tôi ăn hết toàn bộ.

Vừa mới đặt đũa xuống, lập tức có người tiến vào thu dọn bát đũa.

Đúng, bọn họ vẫn luôn giám sát tôi, đương nhiên tốc độ phản ứng kinh người.

Tôi biết bọn họ đang giám sát, mặc kệ thế nào, chí ít bộ dạng cũng không nên tỏ ra đại uất ức.

Nhưng cúi đầu nhìn, bàn tay trắng xám đến ghê người, không cần phải nói, sắc mặt nhất định càng khó coi.

Tính nhẫn nại của An Nhiên thật lợi hại.

Anh đang chậm rãi giày vò tôi, ngay cả mặt mũi cũng không để lộ.

Tôi chỉ là một con cá nhỏ hắc đạo có huyết thống cũng không tệ lắm, đang bị người ta dùng sự sợ hãi và bất an để gia tăng khẩu vị, từ từ ướp chế.

Đến tối, đã ướp được gần xong, người hưởng dụng liền đến.

Người không tự mình trải qua, sẽ không biết được sự chờ đợi như vậy có thể dày vò người ta đến cái tình trạng như thế nào.

An Nhiên vừa đến, tôi đã quyết định không tiếc tất cả mà đầu hàng, quả quyết dứt khoát, rõ rõ ràng ràng nói một câu, “An Nhiên, tôi không tự sát. Thật sự không phải.”

An Nhiên đứng trước gương, cởi cà vạt, “Tôi có nói là cậu tự sát sao?”

Anh nói một câu đơn giản, đem buồn phiền lấp kín tôi.

Kế tiếp, tôi không biết nên nói cái gì cho phải.

Anh đem cà vạt ném lên ghế sô pha, liếc mắt nhìn tôi, “Vết thương ở cổ họng tốt rồi?”

“Tốt rồi…”

“Biết cậu lãng phí của tôi bao nhiêu tiền không?”

“Rất nhiều.”

“Biết cậu là ai không?”

Tôi cắn chặt răng.

Bởi vì không nghe được đáp án, anh vừa cởi khuy áo tây trang, vừa xoay người lại, nhìn tôi.

“Quân Duyệt, cậu hiện tại là ai?” Anh hỏi thực sự rất lãnh liệt.

Ý tứ rất rõ ràng.

Hai bên đều hiểu rõ, đáp án mọi người đều biết, đùa giỡn, bất quá là một quá trình nhục nhã.

Anh là lão đại.

Anh muốn thoải mái, tôi có thể cho.

Tôi hít thở sâu, phục tùng đi đến trước mặt, như cống phẩm tự động tìm tới cửa.

“An Nhiên,” Tôi thấp giọng thì thầm, “Tôi là của anh.”

Nếu đã làm, làm đơn giản là tốt nhất.

Tôi vừa nói, vừa dè dè dặt dặt vươn tay ra. Đầu ngón tay chạm đến chiếc khóa dây lưng của anh, anh đứng lẳng lặng, không có phản ứng.

Tôi đoán đó đại khái là ngầm đồng ý, vì thế chậm rãi hầu hạ, mở khóa dây lưng ra, nhẹ nhàng rút dây lưng từ bên hông xuống.

Hiệu quả hẳn là cũng không tệ lắm, tôi nhìn phía dưới quần tây dần dần gồ lên, lại hít một hơi thật sâu, cởi chiếc khuya trên cùng của quần tây.

An Nhiên nói, “Lại gần đây.”

Kéo tôi đến càng gần, đùi dán cùng một chỗ, tôi vuốt nhẹ nhiệt khối cứng rắn cách một lớp vải dưới hai chân anh.

Tôi không thể không đem ngón tay đang ở giữa thắt lưng tham tiến vào, gian nan tìm kiếm cái khuy kia ở đâu.

Tay kia giống như e sợ chính mình đứng không vững, ôm lấy eo An Nhiên.

Dán đến thật gần, dường như trên người đã bốc hỏa.

Tôi hẳn là phẫn nộ, sợ hãi, bi thống, cái gì cũng có thể, duy chỉ có hỏa nhiệt hẳn là không có.

Nhưng hô hấp của anh thì có hỏa nhiệt, phun lên trán tôi.

Vị đạo quen thuộc quanh quẩn trên chóp mũi tôi, có đôi khi, cảm quan thành thật có thể dễ dàng vượt qua ý chí.

Tôi cảm thấy, có lẽ đã ý loạn tình mê.

An Nhiên, anh có biết không? Anh thực sự rất nóng.

Tôi dán sát về phía anh, nơm nớp lo sợ nói, “An Nhiên, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

Không biết sự lấy lòng của tôi có làm anh sung sướng không, anh rất nhân từ không châm chọc tôi, nói, “Chuyện gì?”

“Vì sao lại là chữ ‘nhiên’ này?” Tôi nói, “Ánh sáng của sự thiêu đốt, kỳ thực rất đau đớn.”

Anh phát ra tiếng cười trầm thấp, hỏi tôi, “Quân Duyệt, có ánh sáng nào là không đau?”

Tôi nói, “Ánh mặt trời.”

“Vậy sao?”

“Phải.”

Anh cười đến có chút bất đắc dĩ, nói, “Quân Duyệt, tôi cũng không phải là ánh mặt trời*.”

Tôi nói, “Hiểu rồi.”

Chiếc khuy trên quần đã được giải khai, tôi lại không kéo dây khóa xuống. Rút tay ra, tôi dùng hai tay ôm thật chặt thắt lưng anh, hưởng thụ cảm giác khí quan đứng thẳng cách lớp vải đang ma sát tôi.

Cảm giác mông mông lung lung, kỳ thực rất thư thái.

Tôi ôm anh rất chặt, rất dụng lực, giống như trước kia, không để ý anh có đau hay không, có thở không nổi hay không.

Anh một từ cũng không nói, giống như trước kia, lặng lẽ vô ngôn.

Cảm tạ sự phối hợp của anh, giờ phút này tôi dường như thực sự đã trở về quá khứ, tôi nghĩ anh có lẽ thực sự đã từng yêu tôi, cho dù chỉ có một chút, cho dù đến bây giờ đã không còn sót lại chút gì.

Tôi đã không còn quan tâm nữa, tôi đã tìm được thứ mà tôi muốn.

Nhiều năm như vậy, từng li từng tí của tôi anh đều biết, tôi làm sao lại không biết anh?

Tôi không tìm được trái tim của anh, nhưng tôi tìm được con dao nhỏ anh luôn giấu ở sau thắt lưng, dắt trong quần tây.

Anh đã tưởng rằng tôi không biết.

Sao có thể?

Tôi biết. Chỉ là lúc trước không dám nói, nếu biết tôi lục loạn đồ của anh, sợ là lại bị anh mắng.

An Nhiên, tôi cũng chưa từng, chưa từng bao giờ đem sự dạy dỗ của anh đặt vào trong mắt.

Anh nóng như vậy, tôi thực sự chịu không nổi.

Tôi gắng hết sức ôm lấy anh, chặt đến chí cực, thân thể dán sát, chậm rãi ma sát lên xuống. Tôi biết cảm giác của anh rất mẫn tuệ, nỗ lực phân tán đi lực chú ý của anh.

Chỉ cần một chút sơ sẩy, anh sẽ phát hiện ra.

Ngữ khí của anh hơi bất mãn, “Cậu lại khóc?”

Tôi nói, “Thực xin lỗi, lần sau sẽ không.”

Tôi đã thành công rút ra con dao nhỏ, nhưng động tác vẫn không dám quá lớn.

Người biết rõ về động tác của An Nhiên, tuyệt đối sẽ không dám so sánh cùng anh.

Ngươi nhanh, anh so với ngươi càng nhanh hơn.

Trước khi tôi có thể dùng con dao nhỏ này làm ra chuyện gì, anh đã có thể đem tôi chặn đứng rồi.

An Nhiên, anh xem, tôi hiểu anh nhiều hơn, bội phục anh nhiều hơn, sùng bái anh nhiều hơn.

Tôi nhỏ giọng hỏi, “An Nhiên, tôi có thể hôn anh không?”

An Nhiên nhìn tôi bằng con mắt đánh giá.

Tôi không biết anh có nhìn ra cái gì không.

Anh nói, “Quân Duyệt, cậu đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy, thật khiến tôi trở tay không kịp.”

Anh lại than thở, “Hà Quân Duyệt, cậu thật là giỏi tra tấn người khác.”

Tôi hôn anh, đem từng nụ hôn nhỏ vụn lưu lại trên cổ anh, để anh thoải mái mà ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn nói, “Sẽ không, tôi sẽ không tùy hứng nữa. An Nhiên, tôi nhất định sửa.”

Một tay vẫn ôm anh, còn tay kia, đã bất tri bất giác chuyển đến trước ngực, hình như tim đập rất nhanh. Kích động muốn trấn an ***g ngực.

Tôi hơi dùng lực, hơi hơi cảm thấy đau đớn, từ ngực lan ra bên ngoài.

Không kịch liệt, như sóng gợn trên mặt nước, một vòng rồi lại một vòng.

Tôi hôn anh, cơ cổ rắn chắc phi thường dụ nhân, không tự chủ được dùng đầu lưỡi liếm.

An Nhiên, mùi vị của anh rất tuyệt.

Tôi chưa từng biết, anh so với suy nghĩ của tôi càng tuyệt, càng tuyệt hơn.

Cái gì cướp đi anh, cướp đi anh thuộc về tôi? Là mẹ? Anh hai? Hay là mùi huyết tinh của hắc đạo?

Anh tốt đến nỗi khiến cho người ta không dám tin tưởng, cho dù trở thành thế này, tôi cũng vẫn nhịn không được mà đau lòng vì anh, đau đến tuyệt vọng.

An Nhiên, tôi muốn đi rồi.

Tôi đem con dao khẽ đẩy vào trong, An Nhiên rất cẩn thận, vũ khí của anh lúc nào cũng vô cùng sắc bén.

Lưỡi dao vô thanh vô tức tiến nhập, tựa như một thanh đao nhọn cắm vào trong bùn vậy, nhưng vật này quá nhỏ, gắng hết sức, mũi dao sắc nhọn cũng đã từ từ đâm vào toàn bộ.

Vì sao, chỉ có một chút như vậy?

Tôi thầm dùng lực đẩy, chỗ chuôi dao gồ lên trên miệng vết thương, đẩy nó vào.

Đau đớn mơ hồ trở nên kịch liệt, tôi bật lên tiếng rên rỉ, càng nhiệt liệt hôn An Nhiên.

Tôi nghĩ mình thật sự là rất ngu, ngay cả tìm chết cũng thể hiện sự ngu ngốc kém cỏi.

Vũ khí sắc bén có thể giấu ở trong quần, là thứ nhỏ như vậy.

An Nhiên có thể dùng nó để giết người, nhưng tôi, tôi có lẽ ngay cả chính mình cũng giết không được.

Hoặc có lẽ là không nên đâm vào tim, dùng để cắt khí quản sẽ càng thuận tiện hơn.

Tôi đem khí lực toàn thân đều trút lên ngón tay, âm thầm chấp nhất mà đẩy vào trong, nhẹ nhàng lay lay vật nhỏ trong tay, khuếch trương miệng vết thương khiến tôi đau đến phát run.

Mặc dù rất đau, tôi chỉ lo mũi dao tiến vào chưa thương tổn được nơi yếu hại, nếu như có thể đem nó toàn bộ đẩy vào, hi vọng có thể đem trái tim xé ra thành hai nửa.

Tôi liều mạng lay lắc con dao nhỏ cắm ở trước ngực, dần dần nó cũng có chút rộng ra, tựa hồ có thể đẩy mạnh vào trong.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, lại nghe thấy tiếng An Nhiên.

“Quân Duyệt, cậu đang làm gì?” Anh nghi hoặc hỏi.

Tôi tiến thêm về phía trước, nghĩ muốn tiếp tục dán sát vào anh, nhưng anh một phen ngăn tôi lại, nắm lấy cổ tay tôi.

Lực đạo không quá mạnh, nhưng tôi không còn kháng cự được nữa.

Tôi để anh nhìn thấy khuôn ngực đầm đìa máu chảy của tôi, bàn tay đầm đìa máu chảy của tôi, còn có thứ cắm ở trên, chính là vũ khí lợi hại của anh.

An Nhiên, anh cuối cùng cũng phát giác.

Khi tôi ôm anh, hôn anh, thì ra anh vẫn còn có cảm giác.

Thật sự khiến người ta hoan hỉ.

“Quân Duyệt, Quân Duyệt,” Anh đem tôi đặt nằm thẳng trên mặt đất, nhẹ nhàng gọi tên tôi, “Nhìn tôi, Quân Duyệt, đừng nhắm mắt lại.”

Tôi tưởng rằng anh sẽ phẫn nộ đến cực điểm, sẽ gào thét đến ngay cả thiên đường cũng phải run rẩy tuôn rơi.

Kết quả, anh thực ôn nhu.

Rất ôn nhu.

Rất nhiều người xông vào từ bên ngoài, đột nhiên dừng khựng bước chân. Anh ngẩng đầu, trầm giọng nói hai chữ, “Cấp cứu.”

Thật kỳ quái, tôi đau đến không còn cảm giác gì, cảm thấy cũng sắp hô hấp không nổi nữa, thần chí lại dị thường thanh tỉnh.

Có thể nghe thấy tiếng bước chân đi đi lại lại kinh hoàng, có thể cảm thấy ***g ngực phập phồng kịch liệt của An Nhiên, ***g ngực anh phập phồng kịch liệt như vậy, nói chuyện lại vẫn bình ổn đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

Đáng tiếc là tầm mắt tôi đã mơ hồ, không thấy rõ biểu tình của anh.

“Quân Duyệt, nhìn tôi, từ từ hô hấp.” Anh thấp giọng nói, “Chầm chậm, đừng cử động.”

Anh nói, “Quân Duyệt, đừng nói gì.”

Anh nói, “Quân Duyệt, tôi biết cậu rất đau.”

Thì ra anh biết, biết tôi rất đau.

Thực sự là hài lòng thỏa dạ.

Tôi khẽ thở ra một tiếng.

Nhắm mắt lại.

*nguyên văn câu nói này của An Nhiên trong phần Hán Việt là “Ngã tịnh phi dương quang”, nghĩa là “Tôi cũng không phải là ánh mặt trời”. Mình rất thích cái tên Tịnh Phi Dương Quang mà Phong Lộng đặt cho bộ truyện này, cũng như những chi tiết liên quan đến nó mà Phong Lộng đã sử dụng trong truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.