
La Thiên Nhã rõ ràng không biết cuộc gặp mặt lúc nãy của hai bé cưng, lúc này Lạc Lăng đã tiễn La Tiểu Bảo về nhà từ sớm, còn mình thì ở nhà xem ti vi, trong lòng trù tính chuyện hai người vừa bàn bạc khi nãy. “Ma mi, mẹ nghĩ con có anh trai hay em trai không ạ, người ta rất muốn có một8người.” Lạc Lăng chạy ton ton về phía trước ôm lấy cổ của Thiên Nhã đòi bể, hỏi dò.
Vẻ mặt Thiên Nhã hoài nghi: “Ma mi chỉ có một mình bé cưng con thôi, đâu có anh trai em trai nào, có ma mi bên cạnh còn không đủ sao? Nhóc con này.” Vừa nói cô vừa yêu chiều véo má của con trai cưng.
Trên mặt Lạc Lăng lộ ra một chút thất vọng, không từ bỏ mà hỏi thêm: “Đủ ạ, người ta có ma mi Thiên Nhã thì đủ rồi, nhưng mà người ta có anh em sinh đôi không ạ?”
Thiên Nhã bất giác bật cười: “La Tiểu Bảo, sao hôm nay con lại gặng hỏi những vấn đề kỳ lạ như này, không có không có, ma mi chỉ có một mình con trai cưng là con thôi, trong cái đầu nhỏ của con sao lại6lắm câu hỏi đến thế.” Sự thất vọng lại xuất hiện trên mặt cậu bé, Lạc Lặng thầm cảm thấy sự việc phức tạp hơn trong tưởng tượng.