Ngũ Đại Tiên Sinh

Chương 7




Người phía trên bá đạo ra lệnh, một tay còn vòng qua nhào nặn cơ bụng rắn chắc của Phó Nghị, nơi đó vì chống đỡ thời gian dài nên căng thẳng khẽ run, bị mò liền run lợi hại hơn nữa.

"Không, không được... Tôi không chịu được nữa đâu..." Mồ hôi từ trên trán trượt xuống, thuận theo lông mi rơi xuống gương mặt, nam nhân dưới thân thoạt nhìn cường tráng vậy mà lại đáng thương làm sao, khiến Giang Kha không nhịn được đến gần hôn lấy hôn để.

"Chú làm được mà."

"Có thể, nhưng..." Phó Nghị cảm giác mồ hôi chảy cả vào mắt, khó chịu rên rỉ.

"Lão tao hóa, ngoan, một chút là tốt rồi."

Nói rồi lột quần nam nhân xuống lộ ra hai gò đất tròn trịa, bàn tay bắt lấy hai cánh mông nhào nặn, sau đó đẩy ra cắm ngón tay vào thịt huyệt còn hơi sưng tấy.

Phó Nghị gầm nhẹ một tiếng sảng khoái khó nhịn, cái mông bị mân mê phá hủy động tác chống đỡ cứng ngắc, lồng ngực vì khoái cảm mà hơi hơi rung động.

"Mới đó đã không nhịn được, chú cũng đủ dâm đãng a." Giang Kha vỗ cái mông hắn cười nói. Ánh mắt y tối lại, tốc độ ngón tay tăng nhanh, cơ hồ là bạo ngược đâm sâu vào trong.

"A... Nơi đó... A a..."

"Điểm dâm đãng nhất của chú đấy, cứ từ từ cảm nhận đi."

"Ân... Aha..." Phó Nghị xoay lên cái mông nghênh đón ngón tay ve vuốt, đưa về phía đối phương, nếu không phải Giang Kha đè lại eo hắn có khi còn nâng lên cao hơn.

Một trân đâm xuyên xong cái động kia đã không thể thỏa mãn chỉ với ngón tay hầu hạ, khát khao mở ra mong đợi âu yếm càng hung mãnh, thân thể tự động đong đưa trước mặt Giang Kha.

Giang Kha cũng nhịn đủ rồi, nâng eo Phó Nghị đem côn th*t đụng thẳng vào, nhìn hai cánh mông bị đâm run rẩy, nghe tiếng nam nhân rên rỉ trầm thấp bắt đầu đánh xuyên.

Phó Nghị đã hoàn toàn thích ứng với tư thế này, Giang Kha chống cho hắn bớt không ít khí lực, cánh tay chống trên mặt đất để hai chân mở lớn hoan nghênh xâm phạm, đôi mắt mơ hồ nhìn mồ hôi tùy ý rơi xuống mặt đất, sau lưng va chạm hơi ngứa khiến linh hồn hắn thoáng chốc muốn bay lên.

"Nơi đó... Chính là nơi đó... Nha a a..."

"Tiểu gia đương nhiên biết chỗ đó rồi." Giang Kha cúi người ôm người hắn vừa nhanh vừa hiểm đâm tới mấy lần, sau đó nắm lấy một bên núm vú vò xoa: "Còn cả nơi này nữa, phải không?"

"Đúng, đúng... A a..." Phó Nghị bị bắt nạt, trên dưới thô bạo giáp công ứa nước mắt, biểu tình tuy đau đớn nhưng cũng rất hưởng thụ, hiện tại khoái cảm toàn thân trên dưới đều bị đối phương nắm trong tay, nhẹ nhàng cử động cũng sẽ khiến hắn gào khóc cao trào.

Nói đúng ra là, từ thân đến tâm đều bị đối phương nắm giữ mất rồi.

"Tuyệt vời, lão tao hóa, kêu nữa đi... Ngoan, kêu lớn tiếng lên cho tiểu gia nào..."

Hắn không kiêng dè gì kêu rên như nam kỹ không biết xấu hổ, bị người ấn trên sàn nhà làm đến chảy nước.

Trước đây Phó Nghị chưa từng nghĩ tới mình lại dâm đãng đến vậy, rõ ràng hôm qua mới làm xong, giờ phút nơi đó vẫn khát khao co rút lại kẹp chặt côn th*t ấy.

Giang Kha nhào tới cắn lỗ tai hắn, quy đầu ở nơi sâu kín phun ra. Phó Nghị cả người ngã sấp trên đất run rẩy thất thanh rên rỉ, lệ nhòa che cả tầm mắt, ý thức cũng mơ hồ, phía trước từng đợt từng đợt tiết ra.

Hai người duy trì động tác trùng điệp đã lâu, Giang Kha xoa tóc hắn, Phó Nghị quay đầu lại, thấy đối phương đang cười, gương mặt vì vận động nên ửng hồng, không khỏi theo bản năng kẹp chặt cái mông.

Ý cười trong mắt Giang Kha càng đậm, lại gần cắn chặt đôi môi hắn mà đẩy thêm vài cái, một lúc sau mới từ từ tách ra.

"Vừa nãy ăn sủi cảo?"

"Ưm, ăn ngon lắm." Phó Nghị trầm thấp đáp một tiếng, đầu lưỡi bị khiêu khích tê dại, không còn chút khí lực nào bò dậy nữa.

"Chút nữa ăn thêm một ít, rồi ra ngoài với tiểu gia một chuyến."

"...Ân."

"Ngoan lắm." Giang Kha hôn lên mí mắt hắn, sau đó chậm rãi rút vật kia ra, đem nam nhân từ dưới mặt đất vớt lên.

Phó Nghị yên lặng đỏ mặt, cúi đầu lấy giấy ăn lau nơi tư mật, dư quang trộm nhìn Giang Kha vào bếp luộc sủi cảo.

Hai người đem hơn ba mươi cái sủi cao ăn sạch sành sanh, ấm bụng xong mới ra ngoài.

Giang Kha đổi xe, dẫn hắn xuyên qua đế đô đèn đuốc sáng choang không bao giờ ngủ, tới bên bờ sông thì dừng lại. Khí trời rất lạnh, mặt sông đã kết một tầng băng dày, tôn lên kiến trúc cổ kính trang nghiệm mỹ lệ xung quanh.

"Nơi này là... Vọng lâu?"

"Đúng, khuya rồi tản bộ ở đây rất thoải mái, chỉ là đi xe thì hơi nguy hiểm." Giang Kha khóa xe cẩn thận, "Lạnh không?"

"Không lạnh, tôi mặc áo dày lắm, còn đeo khăn quàng cổ nữa..."

"A, không phải đồ tiểu gia cho mà." Giang Kha đưa tay kéo kéo, "Lén lút mang ra ngoài từ khi nào thế?"

"Đến Bắc Kinh tiện thì mang theo, vì khí trời tương đối lạnh." Phó Nghị cúi đầu buộc chặt, ngượng ngùng cười nói.

Giang Kha câu môi nở nụ cười, giúp hắn chỉnh lại, sau đó kéo tay nam nhân đi về phía trước. Phó Nghị ngoan ngoãn theo sau, hành tẩu Bắc Kinh về đêm làm hắn cảm thấy thật kỳ diệu, cứ như cảnh tượng trong phim ấy.

"Giang Kha, cậu thường đi dạo như vầy à?"

"Trước đây khi nào tâm trạng không tốt thì sẽ như vậy."

Phó Nghị nhớ tới cảnh tượng lần thứ hai gặp mặt của hai người, không khỏi thấy buồn cười: "Vậy bây giờ thì sao?"

"Bây giờ tâm tình tốt cũng như vậy." Giang Kha liếc mắt nhìn hắn.

Phó Nghị nhanh chóng dời tầm mắt, sau đó hỏi một vấn đề rất ngu: "Muộn rồi còn đi bộ trên đường thế này, không sợ có nguy hiểm gì a?"

Đích xác ngu xuẩn, rõ ràng Giang Kha mới là phần tử nguy hiểm của xã hội mà.

"Lần trước tôi trượt ván đến trước ngõ hẻm kia, một lão đâu bưng bô tiểu tử từ trong nhà đi ra, nhìn thấy tôi còn sợ tiểu ra quần ấy."

"Ai bảo cậu đêm hôm khuya khoắt còn chạy qua cửa nhà người ta làm gì, còn mặc đồ tiền vệ, lão nhân gia còn tưởng là thiếu niên bất lương." Phó Nghị lẩm bẩm quét mắt nhìn mũi giày Giang Kha.

"Tiểu gia thích thế đấy."

"Bắc Kinh về đêm thật khác, đáng để hưởng thụ."

"Chú thấy có gì khác?"

"Như là... toàn bộ thành phố đều vào đáy biển."

"Chỉ nơi này thôi, bên kia náo nhiệt lắm." Giang Kha chỉ về phía xa đèn xe tấp nập.

"Tôi không biết lại có chỗ như vậy nữa." Phó Nghị ngượng ngùng cười nói.

"Biết mà, lão ngu ngốc."

Đèn đường vàng mờ ảo hắt lên gương mặt Giang Kha, Phó Nghị chỉ cảm thấy lúc này đối phương vô cùng ôn nhu, đặc biệt là cặp mắt kia, cơ hồ hòa tan hắn vào đó.

Giờ khắc này hắn lại như một con tôm chân mềm, nhìn kỹ Giang Kha rồi tự sôi trào biến thành màu đỏ, cũng may đêm đen và đèn đường không rõ lắm, màu da cũng chẳng trắng trẻo gì, cho nên không thấy được.

Hắn há miệng định nói cái gì, nhưng rất nhanh bị một trậm ầm vang ngắt ngang.

Hai người quay lại chỉ thấy vùng ngoại thành khói hoa tung bay, tỏa sáng trên màn trời đêm, đẹp đến thâm trầm mà kinh diễm.

"Chuẩn bị ăn Tết sao, sớm như vậy đã bắn pháo bông." Phó Nghị ngây ngốc nhìn lẩm bẩm nói, hiển nhiên chưa thoát khỏi trạng thái cũ, "Có lẽ thích náo nhiệt một chút." Giang Kha nhìn phương xa nói tiếp.

Bầu không khí thật tốt, duyên phận vừa khéo, Phó Nghị nhìn khói hoa mỹ lệ, lại nhìn thanh niên mỹ lệ bên cạnh, đã không còn ảo giác Giang Kha là một thiếu niên kia nữa, cảm giác như đang ở trong mơ vậy.

Chính là giấc mộng thời còn đi học hắn vẫn mơ về.

Sau đó hai người lại gần nhau hơn, khung cảnh mỹ lệ như thế sao có thể không trao nhau nụ hôn được, hơi thở Giang Kha càng gần làm sao, nụ cười tuấn tú làm sao, hai chân hắn hơi nhũn ra, bộ vị phía sau vừa bị xâm phạm theo bản năng kịch liệt co rút lại, thật nhớ cảm xúc mãnh liệt khi còn trong phòng tắm.

Khói hoa đột nhiên ngừng lại, Phó Nghị cũng thoáng thanh tỉnh, nhìn Giang Kha đang gần trong gang tấc, chung quanh yên tĩnh khiến bầu không khí đột nhiên có chút lúng túng.

"Khụ khụ."

Hắn vội làm bộ ho khan xoay mặt đi, thấy thế Giang Kha cũng lùi về phía sau, khoảng cách hai người nhất thời kéo ra một đoạn.

"Hình như hơi lạnh." Phó Nghị nhỏ giọng nói.

Giang Kha nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Trở về thôi, còn đi xa thêm là đi bộ suốt đêm luôn đó."

Một lần nữa trở lại nhà trọ ấm áp xong, Phó Nghị không kịp chờ chạy vào buồng tắm lầu một ngâm mình.

Còn Giang Kha thì đang trong phòng tắm lầu hai khó chịu bấm điện thoại.

"Tiểu thiếu gia, tốt đẹp chứ ạ?"

"Tốt cái rắm," Giang Kha nghiến răng nghiến lợi nói, "Cho các ngươi bao nhiêu tiền thế mà mới hai phút đã đem toàn bộ phóng xong?"

"Ồ, nhưng không phải cậu nói chỉ cần một lát là được rồi sao, cho nên chúng tôi chỉ mua..."

"Tiểu gia không muốn nói nữa, khi nào về phải bảo chị tôi trừ lương mấy người!" Giang Kha tức giận tắt điện thoại ném qua một bên, sau đó chìm trong bồn tắm hạ hỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.