Ngũ Đại Tiên Sinh

Chương 13




Tiểu thái giám vừa đi Thọ Khang Hầu phủ đưa phần thưởng xong trở về liền đi thẳng đến trong phòng Lăng Tiêu, khom người nói: “Lăng thiếu gia, phẩm vật đều đã đưa đến, một vị cô nương trong nhà để nô tài đem cái này cho ngài, nói ngài nên để ý”

Lăng Tiêu buông bút lông trong tay tiếp nhận thư tín cười, đưa cho tiểu thái giám một cái hà bao: “Vất vả cho ngươi rồi”

“Không dám không dám.” Tiểu thái giám thông minh đem hà bao thu vào trong ngực, thấp giọng nói:” Nô tài không có gì tốt, bất quá là nghe lời kín miệng thôi, ngài yên tâm.”

Lăng Tiêu hài lòng cười một tiếng, tiểu thái giám liền vội vàng khom người ra ngoài.

Lăng Tiêu đem phong thư mở ra, đây đúng là chữ của Liêu Đinh. Lăng Tiêu đã căn dặn nếu không phải đại sự thì không cần truyền thư tránh để người khác bắt được nhược điểm, xem ra là thật sự có chuyện.

Lăng Tiêu một tay xoa nhẹ thư, mu bàn tay nổi lên gân xanh, mi mắt xinh đẹp giận dữ, hắn tự nhận chưa bao giờ chủ động trêu chọc bên Tây viện, không nghĩ ra không có ý trêu chọc hổ, hổ lại có ý hại người, Hạ Lan cùng Lăng Y cư nhiên ác độc như vậy! Thật khinh người quá đáng!

Trước kia thật đúng là xem thường Lăng Y! Niên kỷ nhỏ như vậy mà có thể nghĩ ra thủ đoạn bỉ ổi như vậy!

Lăng Tiêu lại nhẹ nhàng mở thư ra đọc lại một lần rồi đem đến ngọn nến trên bàn đốt đi phong thư.

Ngọn lửa đỏ lên từng bước từng bước đốt cháy thư tín như tằm ăn, soi vào con ngươi trong suốt của Lăng Tiêu, cuối cùng tất cả đều hóa thành tro tàn.

Lăng Tiêu nhẹ nhẹ hít một hơi khôi phục bộ dáng thong dong thường ngày. Lấy ra giấy viết thư, nhanh chóng viết lại cho Liêu Đinh một phong thư.

Hắn cũng sẽ không chủ động hại người, nhưng có người dám đến trêu chọc Lăng Tiêu cũng sẽ không để mình chịu thiệt thòi mà sẽ xem người đối nghịch như cá trên thớt mà chém, huống chi là Hạ Lan và Lăng Y là một bọn ngu xuẩn.

Hạ Lan hạ quyết tâm phải đi một bước nguy hiểm này, nàng năm đó có thể hạ độc hại Lăng Tiêu, trong lòng vẫn còn vài phần độc ác tàn nhẫn.

Thất bại thì bất quá là Hạ Quang bị Lăng Hầu gia giết thôi, chẳng đáng cái gì? Nhưng luận theo hướng tốt, nàng có thể dựa vào cơ hội này để mình có được một danh phận.

Hạ Lan cùng Lăng Y cũng có bản lĩnh không thấp. Lăng Trĩ một ngày tắm rửa hai lần, hơn nữa mỗi lần đều là giờ ngọ sau khi nghỉ trưa.

Ngày dẫn Hạ Quang vào Hầu phủ cũng là thời điểm Lăng Trĩ tắm rửa. Hạ Lan đầu tiên là đem việc này tinh tế nói cho Hạ Quang một lần, chỉ dẫn hắn đến Sấu Ngọc Hiên của Lăng Trĩ. Chỉ cần hắn đi vào nói là tìm Hạ Lan cô cô là được, chủ yếu phải làm cho Lăng Trĩ bất ngờ, chuyện kế tiếp sau hãy nói. Hạ Quang kia vốn là vô cùng muốn phú quý, nghe được chuyện như vậy dĩ nhiên vội vàng đồng ý liên tục không ngừng đáp ứng.

Lăng Y lại lấy ra không ít bạc lại còn bày Hạ Lan đi đổi bán không ít vàng bạc đồ trang sức, xuất ra toàn bộ tiền để mua được ma ma gác cổng trong viện của Lăng Trĩ, làm cho bà ấy nói với nhóm ma ma của nàng ngày đó có việc, đem cổng mở ra.

Hạ Lan cùng Lăng Y suy tính vài ngày, tính toán tốt thời gian mua xong người. Thật ra muốn Hạ Quang vào khuê phòng Lăng Trĩ là không có khả năng, người ở bên trong Hạ Lan cũng không thể nói rõ là có mua được hay không, liền mặc kệ ngày đó Hạ Quang có khả năng xông tới nơi nào, chỉ cần nháo chuyện lên là tốt rồi.

Cùng ngày Lăng Y phải tiếp tục hình phạt quì hương tạ tội nên sẽ chối bỏ được liên hệ, nếu cuối cùng bị phát hiện chỉ nói là Hạ Quang đi sai đường.

Hạ Lan tâm thần không yên vò nát khăn tay, vừa rồi nàng đã phái người đi mời Hạ Quang vào, ma ma trong viện của Lăng Trĩ cũng nói Nhị tiểu thư đang chuẩn bị tắm rửa…

Hạ Lan luôn cảm thấy có cái gì đó không ổn, chuyện này nàng cùng Lăng Y chuẩn bị thời gian rất dài, suy nghĩ thật lâu, theo lý là vạn vô nhất thất (tuyệt đối không sai lầm)… Không biết như thế nào Hạ Lan luôn nghĩ đến khuôn mặt kia của Lăng Tiêu. Khuôn mặt có nét tương tự như Vi Trang đã chết, tinh xảo xinh đẹp… Nhưng lại luôn có một cảm giác nhìn thấu nhân tâm.

Hạ Lan chưa bao giờ xem trọng Vi Trang, một nữ nhân yếu đuối. Nhưng thiếu niên mười bốn tuổi này lại làm nàng cảm thấy e ngại, nàng luôn cảm thấy mỗi lần Lăng Tiêu nhìn nàng đều như đang nói ta đã biết hết thảy mọi chuyện.

Loại khinh thường cao cao tại thượng xa cách này làm cho Hạ Lan và Lăng Y phẫn nộ. Sự tồn tại của Lăng Tiêu và Lăng Trĩ thời thời khắc khắc đều nhắc nhở các nàng: tôn ti khác biệt, trời sinh cao quý.

Hạ Lan hung hăng cắn răng một cái, dù sao đã quyết định rồi, mặc kệ là Hạ Quang có khả năng đi đến bước cuối cùng để hoàn thành mưu kế đã định.

Trong lúc đó, phòng trong của Sấu Ngọc Hiên Liêu Đinh tay chân lưu loát giúp Lăng Trĩ lau khô thân mình chưa mặc y phục, cười nói:” Nhị tiểu thư như thế nào vội vả như vậy, vật vẫn còn đó không có chạy mất đâu…”.

“Còn không phải ngươi trong lúc ta tắm rửa nói cho ta biết? Hại ta cũng chưa tắm xong, không đợi được nha …” Lăng Trĩ cười: “Nhị ca rốt cuộc nói cho ta cái gì hay? Tỷ tỷ tốt mau nói cho ta!”

Liêu Đinh cười: “Thiếu gia ngày hôm qua mang về một hộp hương liệu, nói là chỉ cần bôi lên quần áo một ít sẽ thơm hơn rất nhiều so với huân hương! Cũng không giống như huân hương phải dùng lửa đốt lên khói” Nói xong giúp Lăng Trĩ ăn mặc chỉnh tề lấy qua một cái hộp gấm, từ trong đó lấy ra một hộp cảnh thái nhỏ màu lam. Lăng Trĩ cười tiếp nhận, mở ra là nhìn thấy một lọ ngưng chi hồng nhạt, hiện lên ánh sáng nhu hòa của trân châu, vừa thấy liền biết là thứ tốt, hương thơm tự nhiên lan tỏa, không nồng, nhưng kéo dài không tan.

Lăng Trĩ dùng ngọc trâm lấy một ít bôi lên lòng bàn tay, tinh tế hít một hơi, cười: “Quả nhiên là thứ tốt!”

Liêu Đinh tuy là nha đầu nhưng hầu hạ Lăng Tiêu nhiều năm, lại là chấp sự trong viện của Lăng Tiêu, Lăng Trĩ từ trước đến nay không xem nàng là hạ nhân mà xem nàng như tỷ tỷ, cười cười bôi một ít lên cổ Liêu Đinh, nói: “Bôi cho ngươi một chút, chúng ta đều có mùi hương…”

Liêu Đinh né tránh không thành, cười nói: “Nhị tiểu thư cũng đừng hại chết nô tỳ thứ này chỉ có một hộp nhỏ thôi, đừng lãng phí …”. Nói xong quay đầu lại nói với đại a đầu Bão Cầm của Lăng Trĩ: “Đi, lấy gương đồng đến cho Nhị tiểu thư, tiểu thư phải chải tóc.”

Bão Cầm gật đầu, xoay người khỏi phòng.

Cùng lúc đó tại Tam môn, Hạ Quang cúi đầu đi theo một ma ma, nhịn một hồi mới nói:” Vị đại nương này, không biết đây là đi đâu?”

Ma ma quay đầu lại nhìn Hạ Quang liếc mắt một cái, thấp giọng nói: “Đương nhiên là đi gặp cô cô ngươi!”

Hạ Quang không dám hỏi nhiều, chỉ cho đây là Hạ Lan an bài cúi đầu tiếp tục đi theo. Không bao lâu ma ma gật gật đầu nói: “Ta được phân phó mang ngươi đến đây, chuyện kế kiếp ngươi tự nhiên biết làm thế nào đi, có thể đi mấy tầng tính mấy tầng đi” Nói xong xoay người rời đi.

Hạ Quang càng xác định đây là người Hạ Lan phái tới, gật gật đầu, cắn răng cất bước đi vào…

“Không tốt” Bão Cầm hoang mang rối loạn khẩn trương chạy vào. Liêu Đinh cúi đầu nhẹ nhàng chê cười vội giúp đỡ Lăng Trĩ đứng lên, thản nhiên nói: “Nhị tiểu thư đừng có gấp, Bão Cầm! Làm sao vậy?”

Bão Cầm chạy đến châu ngọc trên đầu đều lay động, đỡ hạ búi tóc, bình ổn hơi thở xong nói: ” Mới vừa rồi nghe người bên kia tới đây nói… Nói…” Bão Cầm cũng chỉ là một nha đầu mười lăm tuổi, mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “Nói có nam nhân… chạy đến trong viện Đại tiểu thư…”.

Lăng Trĩ gần đây có biết chút chuyện nhân sự, không khỏi cũng đỏ mặt, vội la lên: “Kia còn không mau đánh đi. Truyền ra ngoài thì thanh danh Đại tỷ phải làm sao đây?”

Liêu Đinh cười: “Nhị tiểu thư đừng nóng vội, việc này không phải kỳ lạ sao, người bình thường sao có thể vào viện Đại tiểu thư được? Bão Cầm, nói rõ ràng xem là ai nói?”

Bão Cầm cau mày, do dự nói: “Nghe không thực rõ ràng… Hình như là một tiểu tử bên nội nhà mẹ của Hạ Lan…”

“Nàng hỏi nhà bên nội là ai?” Liêu Đinh cười nhạo: “Nhị thiếu gia đã dặn dò, chuyện bên Tây viện không liên quan gì đến chúng ta, việc này cũng không cần phải nói cho Nhị tiểu thư, Bão Cầm ngươi phải cẩn thận”

Bão Cầm trước giờ là do Liêu Đinh tự mình dạy dỗ, tự nhiên thân cận hơn so với người khác, cười nói: “Lời nói của tỷ tỷ ta nào dám không nghe, lúc mới nghe có chút hoảng sợ nên thất thố nha, cũng không dám trước mặt Nhị tiểu thư nói chuyện này, dù sao cũng không có liên quan gì đến chúng ta.”

“Đây mới là hài tử ngoan” Liêu Đinh cười, an ủi Lăng Trĩ:”Nhị tiểu thư đừng lo lắng, bên ngoài có nháo như thế nào cũng không trở ngại đến người”

Lăng Trĩ nhu thuận gật đầu: “Lời nói của ca ca ta luôn nhớ kỹ… Bão Cầm, ngươi cũng lại đây bôi cái này một chút, rất thơm…”

Bão Cầm cười, trong phòng lại là một trận hoan thanh tiếu ngữ (nói cười vui vẻ)…

Trong nhà chính Tây viện, Thi phu nhân mang theo vài ma ma tâm phúc vội vàng đi tới, ma ma gác cổng vội vàng khom người nói: “Đã trói lại rồi, quả nhiên là chất tử nhà mẹ của Hạ Lan, tên là Hạ Quang”

Thi phu nhân được Lý ma ma đỡ đi vào, liếc mắt một cái liền thấy Hạ Lan đứng ngồi không yên ở bên trong. Hạ Lan thấy Thi phu nhân tới lập tức đứng lên, khom lưng nói: “Cô thái thái…”

Thi phu nhân bước nhanh đi đến trước mặt Hạ Lan, vung tay hung hăng tát Hạ Lan một bạt tay!

Thi phu nhân tuy có tuổi nhưng lực tay thật lớn, Hạ Lan bị đánh có chút lảo đảo, má trái trong nháy mắt sưng lên, khóe miệng tràn ra tơ máu, lập tức quỳ xuống khóc ròng nói: “Cô thái thái tha mạng… Chất nhi nhà mẹ con tới đây gặp con. Tính là khi lão gia trở về sẽ nói. Tiểu tử này chưa từng vào trạch môn, không biết như thế nào nên đi một mạch, ta… Ta thật sự không biết a…”

“Ngươi không biết? Ta hỏi ngươi, đầu tiên người nhà mẹ ngươi đến gặp, vì sao tự ý đi vào? Ngươi cho rằng mình là chủ tử? Một nô tài, muốn gặp người trong nhà đều phải đi cửa sau. Ngươi đây còn xem ta là phu nhân thái thái cái gì?” Thi phu nhân đã lâu không tức giận, lúc này giận tái mặt làm cho mọi người trong phòng bị dọa đến không dám thở mạnh, chỉ nhìn Thi phu nhân và Hạ Lan.

“Thứ hai. Nhà mẹ ngươi đã đến gặp, vì sao không nói qua với ta? Trong nhà không thái thái nãi nãi, tất cả chuyện trước nay đều thông qua ta, ngươi lại chỉ nói cho lão gia của ngươi thì tính cái gì? Chuyện nội viện hắn hiểu được sao?”

Thi phu nhân lạnh lùng cười: “Đúng rồi, chỉ sợ từ trước đến nay ngươi không để người khác trong mắt, năm đó thời điểm nhà nãi nãi ngươi còn, ngươi có thể trong chớp mắt làm việc xấu xa, còn có cái gì ngươi không làm được.”

Hạ Lan nghe Thi phu nhân nhắc lại chuyện xưa, mặt không khỏi một khối xanh tím, khóc ròng nói: “Cô thái thái thật sự là oan uổng cho con …”

“Có oan uổng hay không ngươi biết, ta cũng rõ ràng.” Thi phu nhân nghĩ tới chuyện vừa rồi lửa giận càng lớn:” Mang người tiến vào cũng thế. Không mang vào nơi của ngươi, như thế nào lại dẫn tới trong phòng Lăng Y? Ai mang vào? Ngươi như thế nào cấp cho ta một công đạo?”

Hạ Lan vừa nghe nói “Lăng Y” hai chữ đầu tiên là sửng sốt. Thi phu nhân nháo trận này là trong dự kiến, nhưng phải là dẫn tới trong viện Lăng Trĩ a… Tại sao lại nhắc đến Lăng Y?

Hạ Lan sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, thất thanh thét to: “Lăng Y? Súc sinh kia đến trong phòng Lăng Y?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.