Ngọt Tựa Như Đường

Chương 70




“Chia thành năm người một đội, từ những người này làm đội trưởng, nếu như bọn họ không làm được, đợi đến đợt kiểm tra lần sau thì thay người khác lên.”

Từ Kha cầm lấy bản danh sách, ghi nhớ lại, “Nếu như huấn luyện thành công, lang quân thật sự muốn dẫn bọn họ đi tiêu diệt thổ phỉ sao?”

“Chuyện này là đương nhiên, chẳng lẽ Hiếu Dư cho rằng ta đang đùa?”

Từ Kha lắc đầu, cậu đã được chứng kiến thủ đoạn của Khương Bồng Cơ, đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương là kiểu người thích nói đùa.

“Kha không có ý đó, nhưng đại đa số thổ phỉ xung quanh quận Hà Gian đều ẩn núp trong rừng sâu, khó mà bắt được. Nếu như dây dưa với bọn chúng, e rằng chúng ta sẽ chịu thiệt. Không nói đến những cái khác, chỉ so về độ liều mạng, bọn họ không phải là đối thủ của đám thổ phỉ kia...”

“Chuyện gì cũng có lần đầu tiên, giết người thì có gì đáng sợ.”

Khương Bồng Cơ đã nói như vậy có thể thấy cô kiên quyết đến mức nào, Từ Kha đương nhiên cũng sẽ không tự rước lấy nhục mà khuyên tiếp nữa.

Quy trình huấn luyện và các hạng mục cụ thể đều đã viết rất rõ ràng tường tận, tất cả đều là huấn luyện thể lực cơ bản, không đến nỗi khó.

Từ Kha tập trung mọi người lại, đầu tiên là gọi mấy người được chọn làm đội trưởng ra, sau đó mới chia những gia đinh còn lại vào đội. Cả quá trình diễn ra trong yên lặng, tất cả đều ngoan ngoãn như gà con chờ mẹ phân công nhiệm vụ, không một ai dám ho he lên tiếng quấy rối.

Bởi vì hoàn cảnh huấn luyện quá đơn sơ thế nên hạng mục huấn luyện thể lực cơ bản đều rất bình thường.

[Nước Biếc Vì Gió Mà Gợn]: Cảm giác như tập quân sự phiên bản cổ đại ấy nhỉ?

[Đại Tinh Phái]: Cái này còn khó hơn tập quân sự nhiều, tập quân sự hồi tôi đi học chỉ có đội hình đội ngũ với bước đều thôi, nhẹ lắm. Còn những người này, sau một thời gian huấn luyện bọn họ sẽ phải đi tiêu diệt thổ phỉ, không cẩn thận một cái là toi mạng liền.

[Hải Béo]: Hơn tháng trước vừa tập quân sự xong, tự thấy đúng là nhẹ nhàng hơn bọn họ rất nhiều.

[Mồm Đầy Thức Ăn Chó]: Nhưng mà, huấn luyện kiểu này có tác dụng không? Tại sao tôi thấy không đáng tin thế nhở?

[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Chắc chắn là không thể chỉ có thể này, bác Streamer đâu phải là người không đáng tin như vậy?

Chuyện mà ngay cả khán giả cũng nhận ra, tại sao Khương Bồng Cơ lại có thể không nghĩ đến cơ chứ?

Huấn luyện thể lực đơn thuần chỉ khiến những gia đinh này trở nên khỏe mạnh, cường tráng hơn, nhưng nếu chỉ dựa vào những cái này mà muốn quyết một trận sống chết với thổ phỉ thì vẫn còn chưa đủ. Nhưng mà, dù sao bọn họ cũng là hình thức ban đầu của một nhóm bộ khúc có tổ chức chứ không phải là một đội mạnh ai nấy làm. Bọn họ có thể không cần năng lực tác chiến một mình mạnh mẽ, nhưng nhất thiết phải học được cách làm thế nào để phối hợp tác chiến theo từng đơn vị nhỏ.

“Mỗi ngày chạy 10.000 mét ba lần! Không phải cứ đâm đầu, đổ hết sức vào chạy là xong đâu. Tiêu hao sạch thể lực là cách làm này là ngu ngốc nhất, thất bại nhất, đợi đến khi chạy đến đích thì các ngươi đã nằm bò ra đất vì kiệt sức rồi. Giả dụ các ngươi là một toán quân nhận được mệnh lệnh chi viện gấp cho một chiến trường nào đó, chiếu theo cách làm của các ngươi, cho dù đến nơi kịp thì cũng chỉ là một toán quân mệt mỏi không có sức chiến đấu nữa.”

Nhìn đám người lê lết chạy vòng quanh mấy bờ ruộng, trong vòng một nén hương mà không một ai hoàn thành nhiệm vụ, Khương Bồng Cơ cau mày lại.

Từ Kha sợ cô nổi giận, cho dù biết những gì Khương Bồng Cơ nói rất có đạo lý, nhưng mà cậu ta vẫn cảm thấy tiêu chuẩn của cô có hơi cao, vì vậy đành khéo léo khuyên nhủ, “Lang quân đừng giận, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ được huấn luyện, khó tránh khỏi chuyện chưa thích ứng được. Nếu như cho bọn họ một chút thời gian có lẽ sẽ...”

“Hiếu Dư, đây không phải vấn đề liên quan đến việc có thích ứng hay không. Ta biết ngươi muốn nói cái gì nhưng cái ta muốn nói ở đây chính là cách làm không chính xác, bọn họ căn bản là không biết phải chạy như thế nào!”

Khương Bồng Cơ cố gắng dùng những từ ngữ mà mọi người có thể hiểu để giải thích, “Chạy cự ly dài không chỉ thử thách thể lực và sự nhẫn nại mà... còn có cả những thứ khác nữa.”

“Mù quáng chạy thật nhanh cho tới đích chỉ tổ lãng phí sức lực của bản thân mà thôi. Cách tốt nhất là phải duy trì được tốc độ chạy đều đặn và sử dụng thể lực hợp lý. Không chỉ như thế, còn phải học cách làm thế nào mà trong lúc chạy vẫn giữ được nhịp thở chính xác hợp lý, càng thở gấp càng khiến người ta đuối sức nhanh hơn. Còn cả biên độ chạy nữa, nhìn cái động tác chỉ hận không thể vung tay lên tận trời của mấy người vừa nãy xem, thật sai quá là sai...”

Đây mới chỉ là huấn luyện thể lực sơ cấp thôi, đợi đến sau này còn có thêm các hạng mục gia tăng mức độ huấn luyện nữa, đến lúc đó lại càng mệt.

Nhìn những người này, trong đầu Khương Bồng Cơ chỉ có một chữ - GÀ!!!

Nhớ đến năm xưa, cho dù chỉ là một đứa nhóc được tuyển chọn vào trường quân đội cấp thấp để huấn luyện thì cường độ huấn luyện của cô khi ấy còn cao hơn những người này mấy chục lần, vậy mà cô vẫn thực hiện ngon lành đấy thôi. Cái đám đàn ông này đúng là yếu như sên, còn không bằng cô hồi năm sáu tuổi.

Gà lắm!!!

“Bây giờ không chịu huấn luyện cho tử tế, sau này đến xác cũng chẳng còn đâu.”

Khương Bồng Cơ cười lạnh “tuyên án”, Từ Kha im lặng đứng bên cạnh, không hề lên tiếng khuyên ngăn.

Cậu ta đã nhìn ra, Khương Bồng Cơ căn bản không phải là đang yêu cầu những gia đinh này theo những tiêu chuẩn thông thường, mà là dùng tiêu chuẩn của một đội quân dũng mãnh để huấn luyện bọn họ.

Thường nghe nói binh quý tốc độ, đối với một đội quân mà nói, hở ra cái là hành quân mấy trăm dặm một ngày, gấp rút chi viện cũng thế, mà tập kích cũng vậy. Với cái trạng thái liều mạng chạy tới kiệt sức mà cũng không đến được nơi như thế này, nếu như bị kẻ địch tập kích... thế chẳng phải là xong đời rồi sao?

Đương nhiên, việc này cũng lại một lần nữa chứng minh dã tâm trong đầu vị lang quân này lớn đến mức nào.

“Đứng dậy hết cho ta, bò trên mặt đất thở hồng hộc như chó dễ nhìn lắm hả?”

Nhìn đám gia đinh mặt mày xám xịt đỡ nhau đứng dậy, tuy vẻ mặt họ có vẻ khó coi nhưng chưa đến mức không chịu đựng được, Khương Bồng Cơ có chút hài lòng: “Đợi bọn họ huấn luyện có chút thành quả lại đi mua thêm mấy người tuổi tác bé hơn một chút... để người cũ dẫn dắt người mới, như thế thì nhiệm vụ của ngươi cũng có thể nhẹ đi được đôi chút.”

Từ Kha chắp tay lại nói: “Lang quân suy nghĩ rất chu đáo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.