Ngọt Ngào Nghe Em Nói Em... Hận Anh

Chương 7: Chuyến đu lịch thú vị bắt đầu (part 2)- cuộc thi ném tuyết và buổi chiều ở hokkaido




Quế Toàn Hữu lập tức hiểu ngay Triệu Quốc Đống đã có lựa chọn vào chức Phó chủ tịch kia. Y liền nhanh chóng suy nghĩ thật nhanh nhưng rất kinh ngạc là một người duy nhất có thể. Người duy nhất có thể làm tốt công việc kia chỉ có thể là Mạc Vinh mà thôi.

Mạc Vinh, đương nhiên chỉ có Mạc Vinh là phù hợp yêu cầu này của Triệu Quốc Đống.

Bí thư Khu Việt Tú, làm cán bộ cơ sở nhiều năm, có uy tín, nhiều biện pháp, nhiều quan hệ, tính cách cũng hợp với vị trí này.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi đám người của Trương Thiệu Văn đã bị Triệu Quốc Đống làm tan rã. Bắt đầu từ Tiếu Triêu Quý, Tiền Trì Quốc, dần dần có người vào tù, người đi, người dựa vào, tất cả giống như chuyện chỉ xảy ra trong vài hôm.

- Bí thư Triệu, phù hợp với yêu cầu của ngài thì sợ chỉ có Mạc Vinh mới có thể gánh vác trọng trách.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Đây cũng là do ngài rộng lượng, nếu là người khác thì Mạc Vinh đã bị gạt sang bên vì trước đây là người của Trương Thiệu Văn rồi.

- Tôi nếu không suy nghĩ về thân phận Mạc Vinh là người của Trương Thiệu Văn thì là nói dối. Chẳng qua bọn họ gần như nắm giữ hết phòng ban, vị trí quan trọng của Tây Giang. Nếu tôi có thành kiến thì sợ hai năm cũng không thể xử lý hết bọn họ. Nếu muốn mở cục diện thì phải đến ba năm, tôi sao phải tự làm khổ mình như vậy.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Tôi vẫn giữ nguyên tắc kia, người vi phạm pháp luật thì không thể sống, các thứ khác tôi lấy nguyên tắc theo hiệu quả mà xử lý. Anh có năng lực và bản lĩnh thì tôi dùng. Tây Giang không phải thiên hạ của ai, ai cũng không thể làm quan cả đời ở Tây Giang. Anh chỉ cần có trái tim vì công việc là đủ.

- Mạc Vinh là người thích hợp nhất cho vị trí này ngoài việc tuổi hơi lớn một chút.
Quế Toàn Hữu một lần nữa cảm nhận cách dùng người của Triệu Quốc Đống không theo khuôn mẫu, quan trọng nhất là phải xem anh có bản lĩnh hay không?

- Đây chỉ là suy nghĩ sơ bộ của tôi, còn chưa giao tiếp với các thường vụ khác.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Vị Phó chủ nhiệm Trương Pháp Hải khu Việt Tú kia cũng có không ít người đánh giá không tốt. Tôi thấy dùng người thì phải có sở trường sở đoản, ít nhất y khi xử lý một số việc rất tốt. Không cần anh ta dùng biện pháp gì, có hiệu quả là được.

- Ừ, Trương Pháp Hải thì người ta gọi là hòa thượng Pháp Hải, y nói mình là kẻ chuyên môn hàng yêu phục ma, xử lý các kẻ gây chuyện xấu ở khu vực.
Quế Toàn Hữu cười nói.

….

Mạc Vinh mới đầu nghe thấy tin đồn thì chỉ cười nhạt. Y không tin chuyện như tin đồn sẽ rơi vào người y. Trong thời gian này y làm việc cũng được, cũng xử lý được vài việc khó khăn nhưng đó chỉ là trong phạm vi công việc thôi mà.

Phó chủ tịch Quận? Có chuyện tốt như vậy rơi vào đầu mình sao?

Mạc Vinh nghĩ mà có chút buồn cười. Trương Thiệu Văn bị điều chỉnh làm y cũng sớm nghĩ mình sẽ bị điều chỉnh. Sau này Triệu Quốc Đống đến khiến đám người Tiền Trì Quốc cùng Mã Chiêm Bưu, Tôn Định Trung ngã ngựa, vậy mà y không bị làm sao. Hơn nữa trong đợt phòng chống lụt bão vừa rồi y lại được khen là điển hình tiên tiến. Nhưng đó chỉ là mấy vấn đề hư vô mà thôi, Phó chủ tịch quận, anh nghĩ xem có bao người nhìn chằm chằm vào việc này. Mình ở thời đại Trương Thiệu Văn còn không được, huống chi là bây giờ?

Chẳng qua y cũng có chút buồn bực. Đây không phải người đầu tiên gọi hỏi, ai cũng nói không có cửa sao có khói. Lời đồn sao không rơi vào Ngô Ứng Cương, Vương Lệ Mai, mà lại rơi vào y?

Y cũng có chút khó hiểu, chẳng lẽ là ai cố ý trêu mình lên đồn thổi như vậy?

Cửa văn phòng được mở ra, Trương Pháp Hải lao vào như cơn gió.

- Đại ca, chuyện vui.
Trương Pháp Hải mặt mày đỏ bừng do quá hưng phấn.

Mạc Vinh có chút tức giận nói:
- Làm gì thế hả? Đi đứng không chững chạc chút được sao?

- Đại ca, anh nghe em nói đảm bảo anh rất vui.
Trương Pháp Hải không thèm để ý đến câu mắng của Mạc Vinh. Y thấy ngoài cửa không ai liền nhỏ giọng nói:
- Đại ca, em nhận được tin chính xác, quận đúng là có ý để anh làm Phó chủ tịch quận.

- Hừ, tôi biết rồi, tôi khuyên cậu đừng nghe lời đồn thổi đó, cậu sao tin lời đồn này?
Mạc Vinh cũng hơi động tâm nhưng vẫn rất bình tĩnh nói:
- Cậu cảm thấy tôi giống người làm Phó chủ tịch quận sao?

- Sao lại không giống? Anh ở Việt Tú nhiều năm, chuyện gì cũng làm tốt cơ mà. Việt Tú chưa từng có việc gì loạn phải kiện lên tận quận, hàng năm được bầu làm xuất sắc. Chẳng lẽ nói anh không thể làm nổi Phó chủ tịch quận?
Trương Pháp Hải tức giận nói.

- Hừ, làm Phó chủ tịch quận không phải chỉ dựa vào làm tốt công việc là được. Cậu cũng là cán bộ cấp Phó Trưởng phòng chẳng lẽ không rõ điểm này?
Mạc Vinh trừng mắt nhìn Trương Pháp Hải.

- Nhưng bên trên cũng cần người làm việc cho mình chứ? Em không tin bọn họ chỉ dùng kẻ biết nói miệng mà thôi.
Trương Pháp Hải hơi nhụt chí mà nói.
- Hơn nữa tin em nghe được khá đáng tin.

- Cậu nghe ai nói?
Mạc Vinh thuận miệng nói.

- Chánh văn phòng Khổng của văn phòng Quận ủy, nói sắp tới Quận ủy sẽ thảo luận để báo cáo người ứng cử lên Thị xã.
Trương Pháp Hải bĩu môi nói.
- Uống hai bình trà ngon của em, chẳng lẽ còn trêu em việc này sao?

- Hừ, lão Khổng mà cậu cũng tin được ư?
Mạc Vinh cũng hơi động lòng. Họ Khổng mặc dù không phải trong vòng tròn trung tâm nhưng đi lại gần Quế Toàn Hữu. Quế Toàn Hữu lại là thân tín của Triệu Quốc Đống.

- Vậy chuyện mà không có cơ sở thì y nói với em làm gì?
Trương Pháp Hải thấy Mạc Vinh không tin nên hơi chột dạ. Y nghĩ cũng đúng, Triệu Quốc Đống coi như ưu ái Mạc Vinh nhiều. Nếu không Mạc Vinh đã sớm mất chức theo lẽ vua nào thần đó rồi.

Mạc Vinh lắc đầu không nói gì.

- Anh, em tin anh nhất định cũng nghe thấy lời đồn này. Hay là anh gọi hỏi Trưởng ban Tiếu, đây cũng không phải việc xấu hổ gì. Người khác cũng hỏi anh cơ mà.
Trương Pháp Hải nói.

Mạc Vinh do dự một chút và thấy như vậy không tốt mấy. Chuyện mạo muội đi hỏi như vậy thì cũng không thể không biết xấu hổ mà nói chuyện. Trừ khi là đề tài khác thì y mới có thể nói. Quan hệ giữa y và Tiếu Triêu Quý cũng khá tốt. Chẳng qua sau khi Triệu Quốc Đống đến, hai người sợ ảnh hưởng nên mới giảm liên lạc.

Mạc Vinh đang suy nghĩ thì điện thoại bàn vang lên.

- Ai đó?
Mạc Vinh nghe điện mà nói.

- Lão Mạc, lão Tiếu đây. Anh ở văn phòng không? Vậy thì tới văn phòng tôi một chuyến.

- Trưởng ban Tiếu à? Có chuyện gì đó?
Tim Mạc Vinh đập rất mạnh. Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo gọi điện tới ngay.

- Anh còn giả vờ với tôi. Chuyện tốt, chuyện tốt, anh đầu tiên lên chỗ tôi, lát nữa Bí thư Triệu có việc cần nói chuyện với anh.
Mạc Vinh cười nói.

Mạc Vinh từ văn phòng Phó chủ tịch quận đi ra mà thấy đầu óc mình cứ ngây ngây. Triệu Quốc Đống nói chuyện với y không dài, nhưng Mạc Vinh quả thực không nhớ nổi nội dung cuộc nói chuyện là gì. Đương nhiên điểm quan trọng nhất thì y có thể nghĩ ra. Quận có ý định báo cáo y vào chức Phó chủ tịch quận với Thị ủy. Nói cách khác tin đồn vừa qua không phải là vu vơ.

Đây là thật sao? Mạc Vinh vào xe ngồi một lúc và thấy mình phải hỏi rõ mới được. Y vào trụ sở Quận ủy rồi như kẻ trộm chạy vào văn phòng Tiếu Triêu Quý.

- Tôi biết ngay anh tới chỗ tôi mà.
Tiếu Triêu Quý cười cười rót trà cho Mạc Vinh.
- Sao, là giật mình hay thấy khó tin.

- Ừ, có đôi chút. Lão Tiếu, đây rốt cuộc là việc gì?
Mạc Vinh ngồi xuống rồi nói:
- Tôi từng này tuổi, lại có thân phận này, ha ha, hình như không thích hợp làm Phó chủ tịch quận mà.

- Ồ, tổ chức bố trí ông làm Phó chủ tịch quận, ông không vui?
Tiếu Triêu Quý cười nói:
- Chuyện này không quan hệ gì mấy tới tôi. Thật đó, anh cũng biết tôi không tiện đề cử anh. Là Bí thư Triệu chủ động hỏi tôi về anh. Tôi liền giới thiệu về anh, Bí thư Triệu cũng hỏi tôi một chút, chỉ đơn giản như vậy thôi. Mặc dù bây giờ chưa thảo luận trong Hội nghị thường vụ Quận ủy nhưng có lẽ không vấn đề gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.