Ngọt Đến Chết Ruồi

Chương 7: Hạnh phúc của Vương Lan




Tần thị, mẹ đẻ Tuyết Nhi, không hề phô bày nét phong tình, hơn nữa còn hết sức thu liễm, song lại càng toát lên vẻ yêu kiểu thướt tha, khi thị bưng ra một khay tuyết lê xắt lát, Hạ Băng đã bị người đàn bà này mê hoặc. Khác với vẻ xinh đẹp kiều mị của con gái, nét đẹp của thị lặn vào trong, chỉ hé lộ ra bên ngoài chút ít, như vài tia sáng xuyên qua thành bình ngọc mỏng, tản mác đôi chút đã đủ kinh diễm. Đàn bà thế này, không bắt mất hồn đàn ông thì cũng cuỗm lấy trái tim họ, hồn mất còn có thể gom lại, nhưng trái tim thì trọn đời trọn kiếp phó thác. Đàn bà như vậy, đến nay vẫn lưu lại nơi tiểu trấn thôn quê, là may mắn hay bất hạnh, giả như đặt giữa chốn phồng hoa đô hội, e đã dấy lên mấy hồi mưa gió, nhưng chôn vùi cuộc đời ở nơi cỏ dại hoang liêu này lại là một kiểu tàn nhẫn khác.

Chẳng trách đàn ông con trai trấn Thanh Vân mỗi lần tụ họp nơi quán rượu đều thở ngắn than dài, kể về một người đàn bà ở lại đây thật phí của trời, muốn hỏi danh tính nhưng không sao mở lời, tựa như đã ngầm hình thành giao hẹn. Người đàn bà đó trong thâm tâm họ, không cần chỉ rõ họ tên, ai nấy đều tự hiểu. Duy có Hạ Băng tuổi đời quá trẻ là nghe còn mơ mơ hồ hồ, đánh bạo hỏi một tiếng liền bị đội trưởng Lý đánh phủ đầu, mắng "Oắt con thì hiểu gì về đàn bà", nên về sau anh tức khí chẳng hỏi nữa.

Tần thị mở một tiệm dầu muối phía Tây trấn, quả thật xa cách nhà Hạ Băng ở phía Đông, lại thêm mẹ Hạ Băng hễ thấy anh chạy sang mé Tây liền xách tai vào chỗ khuất đánh cho một trận, từ nhỏ đã thế, dùng nắm đấm ngăn bến đò Tây thành vùng "cấm địa". Sau khi trưởng thành, Hạ Băng cũng thường phải tới mé Tây tuần tra làm việc, có điều lần nào ngang qua tiệm dầu muối nồng mùi tương ấy cũng không để tâm bước vào. Thi thoảng liếc mắt vào trong tiệm, men theo lớp gạch lát mọc đầu rêu xanh nhìn lên, thấy một bóng người nghiêng nghiêng gầy đét đằng sau quầy tính tiền, như mực khô điểm tranh, anh lại vội vàng thu ánh mắt, e vấy bẩn bức tranh ấy. Từ đó về sau anh dặn lòng không được nhìn rõ mặt mũi thị, chỉ sợ hễ nhìn, mấy chuyện truyền kỳ ướt át sinh động như thật trong quán trà tiệm rượu sẽ lại rót thêm vào anh một phần tương tư.

"Người đã chết rồi, cũng chẳng còn gì đáng nói, con tôi mệnh mỏng nào oán được người khác, chỉ mong các có thể sớm phá án, để nó yên lòng nhắm mắt." Giọng thị khàn khàn, nhưng ánh mắt rất sáng, tựa hồ hai đốm lửa dập dềnh giữa lòng hồ đen kịt.

Lời nói tuy có phần lạnh nhạt, rót vào tai Hạ Băng lại thành nóng bỏng, toàn thân anh tê dại ngồi đờ ra đó, ra sức áp chế cơn chộn rộn trong dạ, chỉ mong thị có thể ở lại thêm một khắc, ít nhất đứng tìm cớ vào phóng trong thông đờm họng cho người đàn ông nằm liệt trên giường. Anh không cách nào tin nổi, một người phụ nữ cao quý nhường này, mệnh lại bạc như vậy, đến nỗi đứa con gái tuyệt thế phong lưu chẳng kém gì mẹ cũng bị kép vào vòng liên lụy, không thoát khỏi lời nguyền 'đẹp đẽ thì vô dụng', ông trời dường như đã đem dung mạo phi phàm đổi lấy toàn bộ vận may của hai mẹ con họ.

Định hỏi thêm đôi câu, nhưng thị đã ngậm chặt miệng không nói không rằng. Trong nhà, phòng khách được bày biện qua loa thành linh đường, lò thắp nến nguyên bảo đã bị dọn ra ngoài từ lâu, trên bàn thờ là Tuyết Nhi mặt mày cứng đờ, chẳng thấy nổi nửa phần nhan sắc lúc sinh tiền. Mặt mày dính lại thành một đốm đen, đờ đẫn nhìn thẳng về phía trước, biểu hiện hoàn toàn không tín nhiệm máy chụp hình. Thương thay đến cuối cùng, nhan sắc ấy chỉ còn có thể truyền miệng nhờ vào ký ức của những người xung quanh, trở thành cái gọi là "câu chuyện". Tần thị cũng sẽ có kết cục như vậy ư? Mỗi khi nghĩ đến đây, Hạ Băng lại thấy lòng đau như cắt.

Cha của Tuyết Nhi tên Điền Quý, nguyên là người chuyển hàng trong xưởng lụa Thiên Vận, có lần chở hàng xuất kho, giữa lúc vận chuyển bị cả xe tơ lụa đổ nghiêng gần như đè gãy nửa thân dưới, từ đó làm khổ lây hai mẹ con tuyệt đại mỹ nhân này. Hoàng lão gia thấy gia đình họ đáng thương, cho tiền trợ cấp an ủi rất hậu, còn thu nhận Tuyết Nhi vào làm đại a hoàn, coi như bù đắp ít nhiều. Chuyện này trở thành nỗi đau của tất thảy đàn ông trấn Thanh Vân, khi thứ mỹ lệ biến thành "thánh vật", tâm trạng họ cũng trở nên phức tạo, chỉ duy có kẻ chưa từng nếm mùi vị đàn bà như Hạ Băng còn ôm lòng sùng bái, không hề tơ tưởng mấy chuyện dục tình.

"Điền Tuyết Nhi đã được đính hôn chưa?"

Trước khi đi, anh còn bóng gió hỏi một câu, ý muốn thăm dò các mối quan hệ tình cảm của Tuyết Nhi, mỹ nhân như vậy chắc chắn dưới váy có không ít bề tôi phủ phục, dễ sa vào khốn cảnh ngọt ngào này lắm.

Tần thị cười khổ lắc đầu: "Con bé vì diện mạo nổi trội hơn người nên tính khí lại càng cao ngạo, người tới chạm ngõ không thiếu, nhưng đều bị nó từ chối cả. Một lòng tơ tưởng trèo cành cao, kết quả rơi vào kết cục này đây. Vậy mới nói, làm người vẫn nên giữ tâm trạng bình lặng một chút để được bình an."

Trong lời nói, có cả sự đố kỵ le lói.

Đỗ Xuân Hiểu lâu rồi không về tiệm sách, lòng cũng hơi vương vấn, nhưng lại không muốn tỏ rõ ra mặt, bèn đem bài trải ngược trải xuôi đủ kiểu, nằm bò trên chiếu, dùng bộ ẩn chính tự xem cho mình từ sống tới chết, chơi mãi đến mệt lử, thì sai Ngọc Liên bưng tới ba bát tô canh đậu xanh, uống một hơi hết sạch mới hồi sức. Hoàng Phi Phi ngồi bên chiếu, hiếu kỳ nhìn cô lăn qua lăn lại, đợi Đỗ Xuân Hiểu ợ hơi xong, mới không kìm được cười phá lên, nói với Hoàng Mộng Thanh: "Chị ơi, chị nói Đỗ tiểu thư xem bói chuẩn lắm, sao em nghe chị ta nói gì toàn loạn cào cào? Tới giờ vẫn không biết bao nhiêu tuổi mới có thể xuất giá."

"Thì ra cô Hai vội lấy chồng ư?" Đỗ Xuân Hiểu có vẻ khó chịu, tự biện hộ, "Xem được chứ. Cô Hai là người sớm thành gia thất, con cái đề huề, cả đời sống vui vẻ an lạc ở trấn Thanh Vân này, không cần bước chân khỏi cửa cũng có thể hưởng hết vinh hoa phú quý..."

Còn chứ dứt lời, Hoàng Phi Phi đã phụng phịu bỏ đi.

Hoàng Mộng Thanh cười nói: "Cậu xấu thật đấy, sao lại nói mấy lời đó?"

Cái "xấu" này quả thật đã ăn sâu vào cốt tủy, đâu phải Đỗ Xuân Hiểu không biết Hoàng Phi Phi suốt ngày khư khư mấy cuốn sách du ký, là bậc "đại nữ" lòng ôm chí lớn, muốn ra ngoài bay nhảy. Cố ý nói chệch theo hướng cô ta không muốn nghe là hòng khơi dậy tâm lý phản nghịch của cô ta.

"Thế chẳng tốt sao? Khi ấy cô ta nhất định kết hôn muôn hoặc làm bà cô già độc thân suốt đời, cậu cũng thỏa sức thành thân muộn thêm chút nữa."

Đỗ Xuân Hiểu lại bắt đầu cười gian, nhưng trong tính xấu này ngầm chảy một sự ngây thơ đặc biệt, cô xấu theo kiểu ngớ ngẩn, chẳng được ích lợi gì ngoài mua vui cho mình. Hoàng Mộng Thanh cũng không vạch trần cô, lấy ra một chiếc hộp gỗ đào, bên trong xếp đầy các lọ sứ men xanh đủ màu, chọn lấy một lọ dưới đáy vẽ họa tiết hình mây, bỏ nắp, dốc ra cánh tay mấy giọt nước vàng óng ánh rồi chậm rãi xoa đều.

"Đây là cái gì?" Đỗ Xuân Hiểu ngửi thấy mùi mật cốt.

"Dùng để bôi da, cậu cũng thử xem?" Hoàng Mộng Thanh mặc kệ cô có đồng ý hay không, đã thoa thứ nước ấy lên hai tay cô.

"Sao tự dưng lại nhớ ra bôi cái này? Nóng quá." Cô không chịu nổi thứ dính đặc này.

"Cậu không biết rồi, bác sĩ Bạch lát nữa sẽ tới nhà họ Hoàng kiểm tra sức khỏe từ trên xuống dưới, thứ bóng cồn kia lau lên da lại chẳng rét run à, thoa cái này lên trước, tới lúc đó sẽ dễ chịu hơn chút." Hoàng Mộng Thanh lúc này đã hoàn toàn không còn giống người từng đi du học, chỉ màng tới tưởng tượng lãng mạn vô bờ của bản thân.

"Bao lâu thì kiểm tra một lần?"

"Cách ba tháng."

Đỗ Xuân Hiểu nén cười nói: "Có thể thấy nhà họ Hoàng cũng rất hiểu khoa học, còn biết làm sao giữ gìn sức khỏe nữa."

"Hừ!" Hoàng Mộng thanh cười nhạt, nghiến răng nói, "Cậu nghĩ có chuyện tốt thế thật chắc? Chẳng qua là sợ mấy đứa cẩu nam cẩu nữ đó mang bệnh tật từ bên ngoài vào, không thể không kiểm tra. Bằng không cậu nghĩ mẹ Hai tôi liệu có nổi lòng từ tâm tới mức đó?"

"Thế chẳng thuận lòng bà Ba sao? Bà ấy thương con trai như thế, nhất định là muốn cậu ta sớm ngày khỏi bệnh." Trong đầu Đỗ Xuân Hiểu lại hiện lên khuôn mặt bị lo âu và ngạo mạn phong tỏa tính cách thực của Hoàng Mộ Vân.

"Cũng chính nhờ phúc nó nên mới phải kiểm tra thế này." Hoàng Mộng Thanh cất lại chiếc lọ sứ vào hộp, hai cánh tay giờ đã bóng loang loáng.

Bạch Tử Phong không phải mỹ nhân, thậm chỉ đứng trước Hoàng Mộng Thanh dung mạo tầm tầm cô ta cũng chẳng chiếm nổi nửa phần ưu thế, có điều khí chất tân thời ở cô ta những cô gái bình thường khác không thể so bì được. Mái tóc đen dài chấm eo, đuôi tóc uốn lọn sóng to theo kiểu các vũ nữ nổi tiếng Thượng Hải, nhưng trông không hề dung tục, kết hợp với son môi đỏ tươi và hai hàng lông mày cong đậm cùng bộ xường xám cao cổ bất kể thời tiết, tạo nên nét đẹp cởi mở phóng khoáng, khác xa phong cách yểu điệu chốn tiểu trấn quê mùa. Dù lối trang điểm rất kiểu cách nhưng chỉ cần khoác thêm áo blouse trắng, vấn tóc lên, để lộ xương hàm thon gọn, đã lại mang phong vị của mỹ nhân phương Tây, sống mũi không cao trở nên cao hơn, bờ môi cũng dày lên điệu đà, đi tới đâu là người khác bất giác nín thở, ngưỡng mộ, lạ lẫm tới đó, khắp người toát ra hàm ý cự tuyệt từ xa.

Đỗ Xuân Hiểu âm thầm gán lên người Bạch Tử Phong một bộ quân phục, vẻ đẹp được vũ trang tới tận răng ấy khiến cô trông vô cùng hiếu kỳ. Bạch tiểu thư lại dường như nhìn gì cũng hờ hững, có lẽ thói ưa sạch sẽ đặc trưng của bác sĩ khiến cô ta không nhiệt tình nổi với bất ký thứ gì mang vi khuẩn. Ai nói người theo nghề y đều phải yêu thương bệnh nhân chứ, có khi thứ bọn họ ghét nhất lại là những vật chủ mang khuẩn bệnh ấy không chừng.

Vì vậy khi Bạch tiểu thư nghe nhịp tim cho Hoàng Mộ Vân, tâm trạng cực kỳ khó chịu, cô ta chủ thấy vọng ta từ lồng ngực đập thình thịch của gã thứ âm thanh la hét muốn điếc lỗ nhĩ. Cô ta không phải không nhân ra gã kêu gào điều gì, chỉ là cố ý tránh né, dùng sự lạnh lùng thời thượng như mỹ nhân trên bao thuốc Ashima đáp trả lại nhiệt tình của gã. Giữa người nhà họ Hoàng và Bạch Tử Phong duy trì thái độ khách sáo vừa thân mật vừa xa cách, cô ta cơ hồ không hiểu nổi gia tộc này, cũng không màng hiểu; mặt khác, nhà họ Hoàng cũng không hề muốn cùng cô ta xây dựng quan hệ gì ngoài hợp tác công việc, cô ta không phải người trong tập thể này, thậm chí còn chẳng hòa hợp nổi với thị trấn. Tần thị thoát tục thế, là một điểm nhấn trong trấn, nhưng Bạch Tử Phong thì vượt hẳn lên, giống như con thú khổng lồ bị nhốt trong cái lồng nhỏ, không tài nào duỗi nổi mình. Thứ mùi vị không cam chịu đó lan tỏa vô tận, được Hoàng Mộ Vân phải lòng, bị Đỗ Xuân Hiểu để ý.

Xem bài cho Bạch tiểu thư, Đỗ Xuân Hiểu vừa căng thẳng vừa hưng phấn, bởi không biết nên áng chừng trải nghiệm, thêu dệt tương lai của cô ta thế nào, cũng vì vậy trò chơi càng trở nên thú vị. Lúc tráo bài, Hoàng Mộ Vân đứng bên cạnh xem, muốn biết câu hỏi đang đau đáu của người trong mộng, thậm chí hận không thể tự mình đưa ra đáp án, tiếc rẳng kẻ biết câu trả lời lại là một người khác, hơn nữa thứ cô ta xem cũng rất đặc biệt. Câu hỏi là: "Mối đe dọa lớn nhất của tôi là gì?"

Lá bí mật.

Đỗ Xuân Hiểu trong lòng đã thầm trả lời cô ta, chỉ là ngoài mặt vẫn vờ thuận theo trải bài để giải thích. Lật lá bài quá khứ: Hoàng hậu xuôi, trước kia thứ từng uy hiếp cô ta chính là lòng tự tôn. Lá bài hiện tại: Thế giới ngược và Đại tư tế xuôi. Mắt cô lóe sáng, đây đúng là trời giúp rồi.

"Thế giới ngược, chứng tỏ điều khiến Bạch tiểu thư phiền lòng nhất hiện giờ là phải bó gối ở đây không đi đâu được, hùng ưng gãy cánh, chuyện chẳng đặng đừng. Còn về nguyên nhân khiến Bạch tiểu thư rơi vào cảnh ngộ khó xử này, là một bí mật lớn, bí mật đến từ một người phụ nữ."

"Là bí mật gì? CÓ thể xem ra không?" Bạch Tử Phong nhoẻn cười, để lộ hàm răng trắng muốt, khiến người ta nảy sinh cảm giác chờn chợn trước sự sạch sẽ quá độ.

Lá bài tương lai: Tòa tháp ngược.

Trong phòng ngay tiếng hít thở cũng lặng phắc, Hoàng Mộng Thanh, Hoàng Mộ Vân đều đang chờ đợi đáp án then chốt này, có điều cô Cả họ Hoàng chủ tâm muốn xem người bạn cũ đồng môn làm cách nào bày trò đùa bỡn Bạch Tử Phong, còn cậu Hai họ Hoàng lại chân thành khẩn thiết lo lắng thay cô ta, muốn hiểu rõ toàn bộ về cô ta.

"Bí mật chính là mấy bị án mạng gần đây của nhà họ Hoàng có quan hệ mật thiết với Bạch tiểu thư, cô không giấu giếm không được, giấu rồi lại thấy cắn rứt lương tâm, cả ngày hoang mang lo lắng, cũng không biết đến tối ngủ có ngon được không..."

Bạch tiểu thư không buồn nghe hết, "hứ" một tiếng đứng phắt dậy, gương mặt như bị rút bớt dây thần kinh, trở nên cứng đờ, trong vẻ tê dại thậm chí có cả nét uy nghiêm mơ hồ.

"Đỗ tiểu thư, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói bậy. Án mạng nhà họ Hoàng thì có can hệ gì tới một bác sĩ nhỏ bé như tôi? Chuyện bói toàn này thật hàm hồ!"

Hoàng Mộ Vân cũng tái mét mặt mày đứng dậy, khều nhẹ tay Bạch Tử Phong, cười nói: "Bác sĩ Bạch không cần bực mình, Đỗ tiểu thư chỉ tiện miệng nói bừa vậy thôi, lần trước cô ấy xem cho tôi, còn nói tôi như hùm như hổ, căn bản không bệnh tật gì. Cô xem trò đùa này cũng như thật..."

Bạch Tử Phong lúc này đến lưng cũng đã cứng đờ, quay người trừng mắt nhìn Đỗ Xuân Hiểu, mở miệng định nói lại thôi, cuối cùng không nói không rằng bỏ đi mất. Hoàng Mộ Vân vội đuổi theo, bước chân nhanh nhẹn lạ thường.

"Nói, sao cậu biết Bạch tiểu thư có liên quan tới mấy vụ án mạng?" Đợi mọi người đi rồi, Hoàng Mộng Thanh bèn giằng lấy miếng dưa hấu trên tay Đỗ Xuân Hiểu, giữ chặt cô hỏi dồn.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn chòng chọc vào thanh xà nhà, thốt ra mấy từ: "Cậu Hai cũng là Tòa tháp ngược..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.