Ngọt Đến Chết Ruồi

Chương 27: Ba mươi tết




-Hờ hờ, mệt chết- Về đến nhà, Trâm Anh thả tự do cái thân xác của nó rơi xuống ghế sô fa cái “phịch”

Khánh Đăng không thèm đếm xỉa gì đến nó, cứ thế đi thẳng lên lầu. Trọng Khanh thì ngồi đối diện với nó:

-Cậu không đi nấu cơm à?

Trâm Anh bực mình:

-Cậu dở người hả? Lúc nãy ăn bao nhiêu đồ ăn còn chưa đủ sao?

-Ờ ờ thôi.

Đúng lúc ấy, Gia Minh thiểu não bước vào nhà. Trâm Anh đon đả:

-Ồ, em trai về đấy à? Cái mặt sao bí xị thế?

Gia Minh nổi khùng:

-Chị biết rồi còn hỏi em làm gì? Hai con nhỏ yêu nữ ấy hành em sắp chết rồi đây.

-Thế là may rồi đấy nhá! Chỉ sắp chết chứ chưa chết hẳn.

Trọng Khanh cười lăn cười bò:

-Được hai “mĩ nữ” “chăm sóc” sướng thế còn kêu ca cái gì? Hahahaha….

Gia Minh hừ mũi:

-Sướng cái con khỉ -_-|||

Trâm Anh ngây ngô (giả tạo):

-Ơ?? Sao vậy?

-Chị còn hỏi sao với trăng nữa. Hai con nhỏ đó chỉ đường để em đưa về. Ai bắt tụi nó cứ chỉ đi vòng vèo, rồi bị lạc đường. Thế là bao nhiêu tội lỗi đổ hết lên đầu em. Hai con nhỏ cứ thế mà xông vào cấu xé em. Thật không hiểu nổi!-Gia Minh chìa cho Trâm Anh xem cánh tay đầy chi chít những vết trầy xước, dấu tích của một trận “bạo hành” tơi bời hoa lá (T^T).

Trâm Anh lăn ra ghế, cười ngặt nghẽo. Khánh Đăng bước xuống nhà, thấy nó trong tình trạng không-giống-người-bình-thường cho lắm, cậu phang thẳng một câu:

-Đồ khùng!

-Cậu…-Trâm Anh ngừng cười, lườm Khánh Đăng một cái lườm mang đầy tính chất…hỏa hoạn.

Khánh Đăng bơ đẹp ánh nhìn của nó, gọi hai thằng bạn mình đến rồi cả ba chụm đầu vào nhau thì thì thầm thầm với nhau điều gì đó. Mặt của cả ba đều gian kinh khủng.

Trâm Anh bị cho ra rìa làm người ngoài cuộc với một đống dấu chấm hỏi to oạch trên đầu. Nhưng rốt cuộc thì nó vẫn chẳng thèm quan tâm. Bằng chứng là nó đang nằm dài trên ghế sô fa xem TV. (~_~)

Một lúc sau…

Khánh Đăng mỉm cười. Nụ cười mà chỉ nên sử dụng hai từ “lưu manh” để diễn tả là hợp lí nhất.

-Ê, nhỏ bà già ngố.

“Cái đồ giám ngục dở hơi. Chắc lại bắt đầu “nổi đồng” rồi đấy!”Trâm Anh bực mình, giả vờ không nghe không thấy gì. Ai bảo cậu gọi nó bằng cái nickname nó ghét cay ghét đắng: “bà già ngố”. Chẳng biết cái nickname này cậu nhóc “chiết xuất” từ đâu ra. Chắc là lấy hai chữ “bà già” trong cái câu nói “bà già ế” kinh niên của Gia Minh với nó. Còn cái chữ “ngố” thì chắc là cố tình nói ra để trêu nó. (^__^)

-Chị Trâm Anh-Giờ đến lượt Gia Minh gọi nó.

Bây giờ nó mới thèm ngóc đầu dậy:

-Giề??

-Ra đây em bảo.

-Bảo gì bảo luôn.

-Chị ra đây đi đã.

Trâm Anh tắt TV, đứng dậy, lững thững đi về phía thằng em trai song sinh:

-Sao??

Gia Minh lập tức đứng tránh sang một bên, hai tay đưa ra mời cung kính, đầu cúi 45o:

-Xin mời Trâm Anh đại tỷ xuống phòng giặt đồ.

Thấy Gia Minh có vẻ rất đáng ngờ khi nghìn năm mới “đối xử tốt với nó một lần” nhưng thôi, nó cứ bước xuống, biết đâu có chuyện gì thật.

Trâm Anh như bị ếm bùa, bỗng dưng bị hóa thành một cái tượng đá không hơn không kém. Chỉ ngón tay vào hai cái chậu thuộc loại to vĩ đại được đựng đậy ắp toàn là quần áo (@.@), nó trợn mắt…kinh hãi:

-Cái gì thế này?? (Ò_Ó)

-Nhìn mà không biết à?

Cái bản giọng đều đều không chút biểu cảm của Khánh Đăng vừa mới nghe đã mất hết cảm tình. Đã thế, cậu nhóc còn có kiểu bất ngờ lù lù đứng sau lưng người khác như ma đội mồ sống dậy. Mỗi lần như thế, Trâm Anh chỉ muốn nhồi máu cơ tim nằm chết thẳng cẳng luôn!!

Nó định thần lại, hồn nhiên độp ngay một câu:

-Ừ thì làm sao?

-Đồ não phẳng-Khánh Đăng bất lực-Cậu quên bản thân cậu là ai à??

-Khùng hả??-Trâm Anh trưng ra cái mặt ếch có hai con mắt tòn vo-Tôi là Đặng Hàn Trâm Anh xinh đẹp, giỏi giang. Thế còn cái bộ não “siêu phàm” toàn chất trắng của cậu nghĩ tôi là ai?

-Là ô sin-Vâng, đó là một câu nói siêu ngắn gọn nhưng không kém phần xúc tích cũng đủ để khiến Trâm Anh muốn lăn ra chết luôn. Người phát ngôn câu nói đó chỉ có thể là Khánh Đăng!! (+.+)

-Giặt hết đống đồ này đi-Khánh Đăng đều đều nói.

Nghe xong cái câu nói “vô lương tâm” của Khánh Đăng, Trâm Anh chỉ muốn đâm đầu vào cái gối bông chết luôn (Vâng, đâm đầu vào cái gói này chết luôn được đấy các bác ạ. Em thử rồi!^^)

-Nằm mơ à?-Trâm Anh vênh mặt lên vớt vát tí thể diện. Sao lại có chuyện nó lại bị đối xử không hơn cũng chả kém một con ở thế nhỉ??

-Thứ nhất: trả tiền cho tôi. Thứ hai: giặt đồ đi và đừng có kêu ca gì.-Cái giọng lạnh nhạt của Khánh Đăng cực kì nghiêm túc. ($_$)

-Rồi. Tôi giặt là được chứ gì? Thả hết vào máy giặt là xong-Nó miễn cưỡng.

-Giặt bằng tay. Hỏng đồ tôi bắt đền. Hàng hiệu cả đấy!-Trước khi dời gót ngọc lên phòng khách, Khánh Đăng còn cố phang vào mặt nó một câu nói “tàn nhẫn nhất thế kỉ XXI” (+.+)

Còn lại một mình Trâm Anh. Nó cứ đứng dấy mà nguyền rủa cái tên giám ngục Azkaban chết tiệt. Trù ẻo người ta chán chê,nó mới nghĩ đến chuyện “thanh lí” hai cái chậu đầy ụ toàn là quần với áo.

“Nếu có bác Năm ở đây. Bác sẽ giúp mình” Một dòng suy nghĩ vẩn vơ lướt nhanh qua đầu nó. Mà chẳng biết nhà bác có chuyện gì nghiêm trọng lắm không nữa. Đã hơn một tháng rồi mà bác vẫn chưa quay lại lên đây. Lát nữa nó phải gọi điện thoại hỏi bác mới được. Nhưng muốn làm gì thì trước tiên nó cũng phải giặt cái đống quần áo chất cao hơn núi này đã.

“Ông trời ơi, kiếp trước con ăn ở thế nào mà sao kiếp này con nhọ thế này!!”

Có kêu gào trong lòng cũng vô ích, Trâm Anh đành chấp nhận số phận éo le của mình, mở vòi nước ra và bắt đầu giặt, giặt, hì hục giặt. (>.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.