Ngôn Tình Yêu Đương Vụng Trộm

Chương 9: Văn Tịnh Kì




Lần này đi Ngũ Đế bí cảnh là một khảo nghiệm lớn nhất, trước khi Long Thần đi Đế vực, có thể nói, hắn lúc này, đã có loại cảm giác chết không sờn gáy.

Liều chết đánh cược một lần!

Sau khi rời đi, toàn bộ người Ma tộc và Lội tộc, đều đưa tiễn ba người Long Thần, Mạc Tiểu Lang không có tham dự, hắn đứng dưới một tàng cây ở nơi nào đó, nhàn nhạt nhìn về phương hướng Long Thần ly khai.

Đột nhiên, Mạc Tiểu Lang cảm giác được có người nhìn hắn.

“Ai!”

Quay đầu nhìn lại nhưng không có nhìn thấy ai cả.



Cùng những người khác cáo biệt, đám ngươi Bạch Lan cũng không có lề mề, bọn họ mang theo một chiếc chìa khóa Ngũ Đế, hướng Vĩnh Hằng chiến trường mà đi.

Lần này ngoại trừ một số nhân vật trọng yếu ra, những người khác cũng không biết làm sao để mở ra Ngũ Đế bảo tàng.

Lúc nãy, những người đưa tiễn, kỳ thật cũng không biết Bạch Lan đi Ngũ Đế bảo tàng. Ngoại trừ những trưởng lão trọng yếu biết mà thôi.

Ngũ Đế bảo tàng, đây là đồ vật chỉ cửu tộc mới có khả năng tranh đoạt, Trường khách, nếu không phải có cảnh giới Thiên Vũ cảnh nhị trọng, cũng không có được tư cách này, mặc dù như vậy, hắn cho dù chiếm được một chiếc chìa khóa Hoàng đế, cũng không khỏi nhượng ra một cái danh ngạch, sau đó để Cửu tộc thanh niên võ đạo đại tái quyết định.

Tại trong quá trình đi tới, Long Thần không có lầng phí thời gian, có hai người Bạch Lan và Lôi Cực một bên là thời cơ tốt nhất suy nghĩ tu luyện Thiên Vũ cảnh.

Tu luyện một đường, gian nan vô cùng.

Long Thần nếu như không có đồ vật như vũ thần bi, cho dù hắn có lĩnh ngộ siêu nhiên đi nữa, cũng rất khó có tốc độ tấn chức như bây giờ.

Còn chưa tới một năm, hắn đã từ Địa Vũ cảnh tam trọng, nhảy lên tới Địa Vũ cảnh định phong.

Phải biết rằng, đối với người khác mà nói, phải là mất mười năm hai mươi năm mới có thành tựu.

Có hai người chỉ đạo, Long Thần đã bước đầu có nhận thức. Hắn chứng kiến vực" uy lực của Bạch Lan và Lôi Cực, cũng cảm thụ môn đạo ở trong đó.

Tại trong quá trình lĩnh ngộ, đám người Long Thần từ từ tiếp cận Vĩnh Hằng chiến trường, khoảng cách Long Thần đánh chết Vũ Quang Vũ, đã qua đi năm tháng, lúc này, người Phong Thần nhị tộc, vẫn đang còn tìm kiếm tung tích Long Thần.

“Long Thần, đến Vĩnh Hằng chiến trường cần phải cẩn thận một chút, Vũ Liên kia không có tìm được tung tích của ngươi, đoán chừng đã phát điên rồi. Nàng sớm biết người sẽ đi Vĩnh Hằng chiến trường, cho nên đến lúc đó phải cẩn thận một chút.”

Bạch Lan nhắc nhở.

“Không sao.”

Hai chữ kia, thể hiện nội tâm cường đại của hắn.

Đây không phải là không biết sống chết, hắn sớm đã dự liệu qua, khó khăn dĩ nhiên chồng chất, thế nhưng Long Thần sẽ không buông tha.

“Ừ!”

Thấy Long Thần như vậy, Bạch Lan gật đầu rất hài lòng, rất nhanh phía trước xuất hiện một mảnh phế tích, có mấy người đang đợi chờ. Long Thần thô sơ giản lược nhìn thoáng qua, quả nhiên Phong Kình và Vũ Liên, cũng đã tới rồi.

Người Ngũ Hành minh, bởi vì có hai chiếc chìa khóa, cho nên tổng cộng có bốn người. Ngoại trừ Kim tổ Kim tộc ra, còn có ba vị tộc trưởng khác, còn tộc trưởng Kim tộc, và tộc trưởng Thổ tộc, không có tới.

Hơn nữa lúc này ở bên cạnh Vũ Liên là Trường tu khách, tổng cộng có mười người, toàn bộ đã đến đông đủ.

Khi còn cách rất xa, Long Thần đã cảm giác được tầm mắt Vũ Liên, quả nhiên không hỗ là Kiếm võ giả thiên sinh là người có được tiến thiên kiếm thai, Vũ Liên đây bình thời đều yên lặng mà lúc này giống như là một thanh trường kiếm bộc phát ra phong mang, trong ánh mắt, từng đạo kiếm quang sắc bén, hướng Long Thần đâm tới.

Nàng hôm nay, mặc một bộ trường bào trắng như tuyết, trên mặt là cái khăn che mặt muôn thủa, đầu tóc bối cao, thoạt nhìn vô cùng phiêu dật, giống như tiên tử hạ phàm.

Đám người Bạch Lan vừa đến, nhất thời nhấc lên một cỗ không khí nghiêm túc, Vũ Liên và Phong Kình cũng không nói gì mà yên lặng nghênh đón đám người Bạch Lan, nói thật, thời gian bọn họ chờ đợi, hẳn là lâu rồi.

Bên cạnh, bốn người Ngũ Hành minh nhìn nhau cười một tiếng, Vũ Liên và Bạch Lan, chính là hai người mạnh nhất, để bọn họ xung đột, đối với người Ngũ Hành minh mà nói, chỉ có lợi không có hại, bọn họ vui mừng hưởng thụ ngư ông đắc lợi.

“Cẩn thận.”

Bạch Lan nhẹ giọng nói một câu.

Từ sắc mặt lạnh như băng của Vũ Liên, hắn biết, hôm nay sẽ có một trận chiến.

Rất nhanh, khi song phương còn cách một khoảng chừng hơn hai mươi thước đứng lại. Lúc này cuồng phong phiếu động, trường bào Vũ Liên theo gió phiếu động, loáng thoáng lộ ra cặp chân dài trắng như tuyết, đến tuổi này rồi mà vẫn còn giữ được dung nhan như thế, còn có tư thái ngạo nhân như vậy, thật sự là khó có được.

Phong Kình bên cạnh, đã đem chữ thù khắc lên trên mặt.

“Long Thần, hôm nay người còn dám tới, đền mạng cho Chi Lâm và Quang Vũ chúng ta.”

Phong Kình thanh âm khẽ run, nói.

Đối với Bạch Lan mà nói, Phong Kình cũng là con chó già đi theo bên cạnh Vũ Liên mà thôi, hắn không thèm nhìn Phong Thần mà là nhìn Vũ Liên nói: “Vũ gia nương tử, ngươi nói Long Thần giết Vũ Quang Vũ, có chứng cớ gì không?”

Quả thật, chỉ dựa vào vạc Tiểu Lang ở bên cạnh Long Thần là có thể cho rằng Long Thần chính là hung thủ sai hài nhi tử của mình?

Còn Phong Chi Lâm vốn không phải Long Thần giết, Long Thần cũng không biết nàng ta chạy tới chỗ nào nữa, cho nên hắn nói: “Yêu lang, vốn là huynh đệ của Long Thần ta, chẳng qua là bị Vũ Quang Vũ đoạt mất, ta có thực lực, tự nhiên đoạt lại, thế nhưng sinh tử của bọn họ, không có liên quan đến Long Thần ta, Thái cổ bãi tha ma đây rất quỷ dị, Thiên Nhất hồ xuất hiện yêu thú như vậy, ai biết được những chỗ khác còn có hay không?”

Loại chuyện này, nên tận lực ăn quỵt được cứ ăn quỵt.

Thế nhưng, Vũ Liên hiển nhiên không bởi vì lời nói của Bạch Lan và Long Thần mà dao động.

Một hồi rất lâu, bọn họ không nói lời nào, một đôi con người giống như bạch liên, bắn ra từng đạo kiếm quang, loại ánh mắt này giống như oán phụ vậy, để cho Long Thần có chút sởn tóc gáy, da đầu tê dại, tâm lay động.

Hắn viết, Vũ Liên đây căn bản không tin.

Nàng nếu như lên tiếng còn hoàn hảo, không nói lời nào, lại làm cho người ta cảm giác kinh khủng.

Có thể nói, nàng đã nhận định Long Thần giết chết nhi tử của mình.

Nói như vậy, giải thích thế nào, cũng không có chỗ dùng.

Nếu đã là như vậy, nhăn nhó cũng không có tác dụng gì, khi mà Bạch Lan còn đang suy nghĩ biện pháp, Long Thần đã bước lên, một cỗ lực lượng mang theo áp đảo và uy thế từ trên người Vũ Liên, tác dụng lên trên người hắn, Long Thần lúc này, cũng chỉ có thể vận dụng toàn bộ chân nguyên để đề kháng.

“Không sai, Vũ Quang Vũ là ta giết, thế nhưng Phong Chi Lâm chạy tới nơi nào, Long Thần ta cũng không biết.”

Dừng một chút, Long Thần mắt lạnh nhìn đối phương, nói: “Thực lực không bằng người, chết cũng đáng đời, khi ta vừa mới tới Thái cổ bãi tha ma, thiếu chút nữa bị Vũ Quang Vũ lấy đi tính mạng, chuyện này muốn trách chỉ có thể trách hắn thực lực không bằng người. Hiện giờ Ngũ Đế bảo tàng mở ra, hai vị muốn liều chết sao?”

Hắn thân là một người trẻ tuổi nhưng trực tiếp nhìn nhận uy áp của hai cường giả Thiên Vũ cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.