[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 946




Kho báu.

Kho báu.

Kho báu. 

Kho báu ở đâu!

Minh Thù phiền muộn không thôi.

Cơ Tầm tiến đến trước mặt Minh Thù, nghiêng đầu nhìn nàng đang dùng nước vẽ thứ gì đó trên bàn. 

“Tranh.” Cơ Tầm đột nhiên nói: “Rất lớn.”

“Tranh gì rất lớn?”

Cơ Tầm chớp mắt, lộ ra một nụ cười xán lạn: “Nương tử, hôn miếng.” 

Tiểu yêu tinh này giả ngu hả!

“Gia… người về rồi.” Giọng của nữ tử đột nhiên vang lên.

Rèm cửa bị người xốc lên, một nữ tử được người ta vây quanh tiến vào. 

Đúng vậy… chính là nữ tử.

Một nữ tử trang điểm đậm, như hoa, lại xinh đẹp đến không thể tả được.

Mà người nữ tử gọi là gia kia, rõ ràng chính là gọi nàng ta. 

Làm gì có ai xinh đẹp như vậy lại bị gọi là quỷ gia!

Thiết kế này không phù hợp với kịch bản!

“Có khách?” Giọng nói của nữ tử quyến rũ, là loại mà đàn ông vừa nghe thấy liền run chân. 

Nữ tử đi ra từ sau quầy, nhỏ giọng nói thầm với quỷ gia, một lát sau quỷ gia nhìn về phía Minh Thù.

Có điều vừa liếc mắt, nữ tử liền thu tầm mắt lại, đi vào bên trong.

Vòng eo xoay đến nỗi Minh Thù nghi ngờ sắp bị vặn gãy. 

Minh Thù thu tầm mắt lại, nhìn về phía Cơ Tầm: “Ngươi vừa mới nói tranh gì rất lớn?”

Gương mặt Cơ Tầm vô tội, dường như quên mất vừa rồi mình nói gì.

Minh Thù thừa dịp nữ tử đưa quỷ gia vào, ôm lấy hắn hôn một cái: “Bây giờ nói đi.” 

Cơ Tầm vẫn là gương mặt mơ màng.

Minh Thù: “…” Trêu chọc trẫm sao!

… 

Minh Thù ra khỏi Vân Hỷ các, ngoại trừ ăn một bữa cơm thì chẳng mua được tin tức gì.

Tuy Minh Thù cảm thấy lời Cơ Tầm nói có chút kỳ quái nhưng sau đó hắn lại không nói gì, dường như chỉ là nói bừa vậy.

Sau đó vài ngày, Minh Thù mỗi ngày đều đến Vân Hỷ các để… ăn. 

Quỷ gia cũng chỉ xuất hiện ở bên đó, sau đó Minh Thù đi khỏi, không gặp thêm lần nào.

Buổi tối ở Vân Hỷ các náo nhiệt hơn nhiều so với ban ngày.

Nhưng hôm nay Minh Thù phát hiện, vô cùng náo nhiệt. 

“Làm gì vậy, hôm nay Vân Hỷ các của các cô ăn Tết sao?” Minh Thù ghé vào quầy hàng tán gẫu với nữ tử.

Bên ngoài cửa hàng kẻ đến người đi, người bày sạp cũng nhiều hơn không ít.

Nữ tử cũng rảnh rỗi: “Mỗi tháng Vân Hỷ các sẽ có một lần hội nghị, tất cả mọi người sẽ nhân dịp này qua đây, giao dịch của hôm nay, Vân Hỷ các sẽ không lấy bất kỳ lệ phí nào.” 

Minh Thù gật gù, đây chính là một thị trường giao dịch điển hình.

Hôm nay Vân Hỷ các cung cấp sân chơi cho bọn họ.

“Các cô có lòng tốt vậy sao?” Minh Thù liếc nhìn nữ tử, tổ chức gian thương này đột nhiên làm việc tốt, nhất định không có lòng tốt gì. 

Nữ tử liếc mắt.

Minh Thù nheo mắt: “Ôi chao, cô không tôn trọng khách.”

Nữ tử: “…” 

“Tuyết cô nương, xảy ra chuyện rồi, cô mau tới xem một chút.” Bên ngoài có một người thò đầu vào, vội vàng nói một tiếng.

Nữ tử… cũng chính là Tuyết cô nương lập tức đi ra ngoài.

Minh Thù mang theo đồ ăn vặt trong tủ, ra ngoài cùng nàng ta. 

Hình như bên ngoài phố có chuyện ồn ào, Tuyết cô nương theo người kia một mạch đến một cửa hàng.

Lúc này ngoài cửa hàng có không ít người vây quanh, chỉ trỏ vào bên trong. Người trước mắt tránh ra nhường cho Tuyết cô nương một lối đi, Minh Thù nhờ nàng ta cũng đi theo vào.

Trong cửa hàng hỗn độn, người đàn ông trên mình toàn là máu bị vây ở giữa, trong tay hắn còn giữ một nữ tử. 

Minh Thù cảm thán.

Trời đất chỗ nào không tương phùng.

Nàng cười xán lạn với Tống Vân Kiều sắc mặt trắng bệch. 

Phiếu đổi đổ ăn vặt thật đáng yêu.

Đối diện với nụ cười của Minh Thù, Tống Vân Kiều tự dưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Ánh mắt của Tuyết cô nương liếc nhìn xung quanh: “Vị công tử này, gây chuyện ở Vân Hỷ các cũng không phải là hành vi sáng suốt.” 

Người đàn ông giữ lấy Tống Vân Kiều, giọng khàn khàn hét: “Đừng tới đây, nếu không… ta giết nàng ta.”

Có lẽ Tuyết cô nương quen với Tống Vân Kiều, nàng ta im lặng một chút: “Công tử có biết người mà công tử đang giữ là ai không?”

Người đàn ông “hừ” một tiếng khinh miệt, gương mặt hung dữ độc ác: “Lão tử mặc kệ nàng ta là ai, chết ở Vân Hỷ các của các ngươi, Vân Hỷ các các ngươi cũng gặp phải tai ương. Đừng tới đây, bà nội nó, tất cả đứng im!” 

Tuyết cô nương hạ thấp tay xuống, ý bảo bọn họ đừng nhúc nhích.

“Ta là quản sự của nơi này, công tử có chuyện gì có thể nói với ta, chúng ta có thể bàn bạc.”

“Nói cái gì?” Người đàn ông cười nhạt: 

“Vân Hỷ các các ngươi chính là cường đạo, trả lại đồ của ta cho ta!”

Tuyết cô nương nhíu mày: “Không biết theo lời công tử nói là thứ gì?”

“Ngươi giả vờ cái gì.” Người đàn ông hét lên: 

“Mau trả đồ lại cho ta, nếu không hôm nay cho dù ta chết, cũng phải náo loạn Vân Hỷ các các ngươi không được yên ổn.

“Quả thực ta không biết thứ công tử nói là gì.” Tuyết cô nương tỏ vẻ chân thành:

“Vân Hỷ các trao đổi công bằng, tuyệt đối không tham đồ của công tử.” 

Quản sự cửa hàng bên cạnh cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện: “Tuyết cô nương, là hắn đem tới muốn giao dịch trước, vừa mới trao đổi xong, hắn lại quay lại nói không bán nữa. Căn cứ theo quy định, đồ đã giao dịch không thể trả lại, hắn lại đột nhiên nổi điên.”

“Các ngươi biết rõ giá trị của thứ kia, còn lừa gạt ta! Trả đồ lại cho ta!” Trong hốc mắt của người đàn ông tràn đầy tia máu.

Tay giữ Tống Vân Kiều cũng dùng sức. 

Sắc mặt Tống Vân Kiều đã bắt đầu tái xanh.

“Là thứ gì?”

Quản sự của cửa hàng liếc nhìn bốn phía, ghé vào tai Tuyết cô nương nói nhỏ một tiếng. 

Minh Thù đứng gần, nàng nghe thấy được hai chữ “kho báu”.

Kho báu mà nữ chính giả đang giấu… hơn phân nửa chính là thứ nàng muốn tìm.

Tuyết cô nương suy nghĩ một chút: “Đồ ta có thể trả lại cho công tử, xin công tử đừng tổn thương vị cô nương này.” 

Người đàn ông vừa nghe liền thở phào, chợt giận hét lên: “Mau trả đồ lại cho ta!”

Tuyết cô nương nháy mắt cho quản sự của cửa hàng.

Quản sự kia lưỡng lự, sau đó đi ra sau mang đồ ra. 

“Đồ ở đây, công tử hãy thả vị cô nương kia ra trước.”

“Trả đồ cho ta trước! Ta an toàn rời khỏi Vân Hỷ các, tất nhiên sẽ thả nàng ta!” Người đàn ông cũng không ngốc.

Sau một hồi giằng co, cuối cùng Tuyết cô nương thỏa hiệp, đồng ý để cho hắn ra ngoài trước. 

Nhưng đồ thì phải sau khi rời khỏi đây, một tay giao người một tay giao đồ.

Đoàn người rời khỏi Vân Hỷ các, phía sau có người duy trì trật tự, người đi theo không nhiều lắm.

Bởi vì Minh Thù vẫn đi theo Tuyết cô nương, bọn họ gần như cũng quen mặt nàng nên không ngăn lại. 

Đến bên ngoài, người đàn ông lập tức kéo Tống Vân Kiều đi tới một nơi an toàn.

“Ném đồ qua đây!”

Bên ngoài là buổi tối, ánh sáng hơi mờ, khi Tuyết cô nương ném đã dùng chút kỹ xảo, không trực tiếp ném tới dưới chân người đàn ông, mà là cách người đàn ông một khoảng. 

Tuy người đàn ông tức giận nhưng vẫn kèm Tống Vân Kiều tiến lên.

Hắn bảo Tống Vân Kiều nhặt đồ lên.

Tống Vân Kiều từ từ khom lưng xuống, người đàn ông để ý đám người của Tuyết cô nương, cũng không chú ý tới Tống Vân Kiều. 

Khi hai bên đang căng thẳng, Tống Vân Kiều đột nhiên nắm lấy đồ, đạp người đàn ông một cước, trực tiếp lăn một vòng trên đất.

Người đàn ông chửi bới một tiếng.

“Bắt hắn lại!” 

Tiếng đánh nhau vang lên, Tống Vân Kiều nhân cơ hội rời khỏi vòng chiến, thở hổn hển trốn vào một góc mở thứ trong tay ra.

Là một tấm bản đồ da dê.

Bản đồ ở mức tường tận, hoàn thành phác họa nhận thức của nàng ta về thế giới này. 

Lục hoàng tử cũng có một bản.

Nàng ta chạm vào chỗ bị cắt đứt, hẳn là bị cắt không theo quy tắc nào, đây chỉ là một phần.

Tống Vân Kiều nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, mau chóng xem bản đồ, nàng ta cần nhớ kỹ những thứ này. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.