[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 72: Lần đầu tiên ở cùng một phòng




Đêm đó tiễn Anh Ti đi, Trịnh Việt dặn dò một tiếng rồi ra ngoài, chắc cũng có việc phải sắp xếp. Nhiễm Thanh Hoàn bị giày vò nhiều ngày cũng mệt rồi, muốn nhân cơ hội này ngủ một giấc ngon lành, nhưng không biết tại sao mà cứ cảm thấy như mình đã bỏ qua chuyện gì quan trọng, lòng không yên nổi, gã lăn qua lộn lại suy nghĩ cả buổi không có kết quả, ngược lại càng lúc càng buồn ngủ, chẳng bao lâu đã thực sự mơ mơ màng màng.

Lúc này, có một tin tức trọng yếu từ Cẩm Dương khẩn cấp truyền đến – vương phi Thích Tuyết Vận sinh hạ một nhi tử, chỉ đợi Vương gia ban tên.

Đứa trẻ được Trịnh Việt đặt tên là Thánh Kỳ này, trăm ngàn năm sau vĩnh viễn được sử xanh ghi lại, trong bốn mươi sáu năm tại vị, nhân dân từng chịu rất nhiều cực khổ trên quốc thổ này rốt cuộc có được sự phú thứ và thái bình chưa từng có.

Trịnh Việt rửa mặt qua loa đi vào phòng ngủ, Nhiễm Thanh Hoàn hơi thở vững vàng ngủ rồi, hắn nương ánh sáng mờ nhạt trong phòng ngắm kỹ người mong nhớ ngày đêm này, vạn ngàn tráng chí trong lòng bỗng nhiên đều chẳng còn hứng thú – Cẩm Dương vương chưa bao giờ là người rụt rè, muốn thứ gì có thể không tiếc giá nào để có được, dù phải cướp đoạt, nhưng chắn ngang giữa hai người họ không chỉ là việc nhà, còn có việc nước, việc thiên hạ. Hoàng quyền chưa từng có cảnh tượng hai người chia đều, huống chi còn có một triều thần công, tam cung lục viện. Dù cho hắn thật sự cân bằng được hết thảy, làm sao có thể trông chờ người tùy tâm tùy tính, tự do cực kỳ này chịu uất ức lớn như thế?

Trịnh Vi Vân và Hàn Lạc giống như nguyền rủa truyền lại trong huyết mạch.

Nhưng mối quan hệ của quân thần khai quốc vốn cực kỳ tế nhị, như giang sơn này nhìn tựa vách sắt, mà lại yếu ớt không chịu nổi một kích.

Hai người họ, ai có thể chịu được nửa phần phản bội?

Vì sao ngươi đời này để ta gặp gỡ không phải là nữ tử? Vì sao ngươi không thể bình thường một chút, bình thường hơn một chút nữa?

Vì sao sai thời gian, sai không gian, mà lại gặp đúng người?

Trịnh Việt ngồi trên giường, người ngủ say cảm giác được dị động hơi hé mắt ra, thấy rõ là hắn lập tức lại an tâm nhắm mắt, dịch vào trong nhường chỗ.

Trịnh Việt đột nhiên đẩy gã: “Thanh Hoàn, dậy đi.”

Nhiễm Thanh Hoàn hơi mơ màng mở mắt ra, nhận được ánh mắt sâu thẳm như có thiên ngôn vạn ngữ của Trịnh Việt, cơn buồn ngủ lập tức bị hù tỉnh hơn một nửa, suy nghĩ nhanh chóng, chỉ giả vờ chưa tỉnh ngủ mà nhíu mày, xoay người đi không để ý.

“Dậy đi Thanh Hoàn, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Nhiễm Thanh Hoàn cuốn chăn co tròn lại, lẩm bẩm một câu: “Đáng ghét…”

Cực ít thấy gã trẻ con như vậy, tim Trịnh Việt hơi rung động, suýt nữa không nhịn được ôm gã vào lòng, bất đắc dĩ cười cười, giơ tay bóp mũi Nhiễm Thanh Hoàn: “Thật đấy, chính sự.”

Nhiễm Thanh Hoàn ngồi bật dậy, hằn thù mà nhìn hắn hằm hằm: “Ngươi làm gì đó?!”

Sao lại là trạng thái này… Trước đây không biết bị đánh thức gã lại nóng như thế.

Trịnh Việt ho một tiếng: “Cẩm Dương truyền tin đến, vương phi sinh con trai…”

“Liên quan quái gì đến ta?”

Trịnh Việt cảm thấy người hiếm khi nổi giận này bây giờ hệt như chú mèo nhỏ xù lông, tính toán lao tới cắn hắn một phát bất cứ lúc nào, đương nhiên, chỉ là hắn “cảm thấy”: “Những năm gần đây nam chinh bắc chiến, ta ít nhiều đã mệt mỏi, đứa trẻ này có thể nhờ ngươi quản giáo thay ta không, để ta lúc bỏ gánh cũng yên tâm hơn…”

“Không quản!” Nhiễm Thanh Hoàn rõ ràng một chữ cũng chưa hiểu, chỉ trút cơn giận.

Trịnh Việt bắt đầu hiểu người này bây giờ hoàn toàn không cách nào trao đổi, chỉ có thể chấp nhận số mệnh mà vỗ vỗ gã: “Được được, ta không hỏi nữa, ngươi ngủ đi.”

Nhiễm Thanh Hoàn cực kỳ bất mãn hừ một tiếng, co người lại, nhanh chóng không nhúc nhích nữa.

Trịnh Việt nhìn gã chăm chú một lúc, đoạn thở dài dém chăn giúp gã, rồi đứng dậy ra ngoài uống nước lạnh.

Trong bóng tối Nhiễm Thanh Hoàn mở đôi mắt không một chút buồn ngủ, tim đập thình thịch – Trịnh Việt đã nói gì? Người vốn bừng bừng dã tâm một lòng muốn chinh phục thiên hạ như hắn, vậy mà muốn sớm nhường ngôi?

Bảo hắn làm sao chịu nổi? Làm sao chịu nổi?

Lại là một đêm dài đằng đẵng.

Thủ đoạn ám sát quả thật thiên kì bách quái, song trước mắt còn chưa thể kinh động đến xa giá của Trịnh Việt. Không thể không nói, tư duy bố trí của Trịnh Việt thật sự chặt chẽ, Nhiễm Thanh Hoàn mừng được thanh nhàn, từ sáng đến tối chỉ suy nghĩ về chợ ngựa Hồng Châu, đồng thời gã phát hiện thái độ của Tạ Thanh Vân đối với Trịnh Việt ngày càng cung kính, mà số lượng và chất lượng thích khách… tựa hồ cũng giảm đi thấy rõ.

Gã không khỏi lặng lẽ hỏi Trịnh Việt: “Tạ tướng quân này không bị ngươi xách động làm phản chứ?”

Trịnh Việt lắc đầu, sau đó lại vui vẻ tươi cười: “Không có, trong đầu tên cố chấp này toàn trung quân ái quốc, ta không có bản lĩnh lớn thế đâu, nhưng ta dám khẳng định, hắn bây giờ chí ít không hy vọng ta chết trên địa giới Hồng Châu một cách bất nhập lưu như vậy.”

Nhiễm Thanh Hoàn nhìn hắn một lúc lâu, chân thành nói: “Lão đại, ngươi thật là một thiên tài mặt người dạ thú.”

“Da ngươi ngứa ngáy rồi đúng không?”

Nhiễm Thanh Hoàn cười hì hì, xuyên qua màn xe liếc ra bên ngoài, mau chóng lảng sang chuyện khác: “Đến đâu rồi?”

“Tuyền Âm.” Trịnh Việt nói, “Hồng Đô Vũ Lâm mùa hạ khô hanh nóng bức, nên họ đặc biệt xây hành cung ở bên này, dùng cho vương công quý tộc tránh nắng, qua Tuyền Âm là không còn xa Kinh Châu, không vội đi – ngươi muốn xuống xe xem thử không?”

“Được, ta còn chưa từng được thấy phong cảnh phương bắc đâu.”

Trịnh Việt lệnh cho đoàn xe dừng lại tại chỗ tu chỉnh, hai người xuống xe, Anh Ti Lý Dã hộ vệ, Tạ Thanh Vân cũng xuống ngựa đi theo, thỉnh thoảng chỉ trỏ phong cảnh.

Vừa sang năm mới, một trận tuyết lớn không lâu trước cơ hồ bao trùm mỗi một ngóc ngách trong thành, nhân khí càng tăng cao, từ xa có thể nhìn thấy hành cung của Lữ Diên Niên nguy nga tọa lạc ở một góc, trời xanh ngàn dặm, đến cả gió Tây Bắc cũng không lạnh lắm.

Mỗi năm vào lúc này Hồng Châu đều nghỉ triều nửa tháng, hàng loạt quan viên quý tộc dẫn gia quyến tới đây ăn chơi rượu chè, náo nhiệt vô cùng, không còn sự uy nghi nghiêm nghị của Vũ Lâm, thành Tuyền Âm này lại giống Giang Nam hơn.

Đàn sáo và tiếng ca trong trẻo ở ca lâu từ xa đã có thể nghe thấy. Lúc này các cô nương tiểu quan trong lâu đều phải trổ hết tài nghệ hầu hạ các công tử lão gia thoải mái, để cầu năm sau chiếu ứng, còn có một tiết mục theo thông lệ tên là “đáp thái”, là một đại sự các ca nhi tỷ nhi của cả Tuyền Âm đều chuẩn bị rất lâu. Họ dựng đài biểu diễn công khai ở trung tâm thành, không ngoài ca múa cầm tiêu, những hồng bài bình nhật khó gặp đều sẽ lên đài hiến nghệ, nếu ai giành được “toàn thái”, thân giá có thể lập tức tăng vọt.

“Đúng là một nơi tuyệt vời,” Dạo qua một vòng, Nhiễm Thanh Hoàn không nhịn được tán thưởng một câu, “Phồn hoa không đâu bằng.”

“Công tử quá khen rồi.” Tạ Thanh Vân sắc mặt thản nhiên, không thấy nửa phần đắc ý tự hào, “Sợ không hưng thịnh bằng Yên Kỳ.”

Nhiễm Thanh Hoàn cười cười: “Đâu có, địa vực bất đồng, tất nhiên là mỗi nơi một vẻ, dọc đường đi qua đại đa hoang lương, khó được gặp thịnh cảnh này.” Gã tựa hồ nhớ tới điều gì mà lắc đầu, “Tiếc thay vô số nạn dân Nam Thục, mùa đông này sắp không chịu nổi rồi, nghĩ đến việc này thì ngắm phong cảnh cũng chẳng còn vui vẻ gì.”

Tạ Thanh Vân thần sắc cứng đờ, rất lâu sau khẽ thở ra một hơi: “Công tử nói phải lắm, công tử sống trong cẩm tú còn có thể lo nghĩ bách tính khó khăn, quả thật không dễ, mạt tướng bội phục.”

Miệng hắn nói bội phục, kỳ thực không có ý gì là bội phục, tiếng ca thiên hồi bách chuyển như ma âm xuyên qua màng tai, Tạ Thanh Vân nghe hết không sót một chữ nào, trong lòng tự dưng bi thương.

Nhiễm Thanh Hoàn liếc thần sắc hắn một cái, lại thấy Trịnh Việt cũng không có ý ngăn cản, khe khẽ than thở: “Nói một câu không hợp cảnh, hành cung Tuyền Âm này khiến ta nhớ tới một quyển sách giải trí từng xem lúc còn ở quê hương.”

“Ngữ Nhi thật có nhàn tình, đi xe vất vả, nói ra đỡ buồn cũng tốt.” Ngón tay Trịnh Việt lướt qua tóc mái của gã, ngữ khí có chút không để ý, kỳ thực vô cùng tò mò về những lời kế tiếp của Nhiễm Thanh Hoàn.

“Vương gia đừng chê cười là được,” Nhiễm Thanh Hoàn hơi cúi đầu, “Là một thoại bản dân gian, kể về một hoàng cung cổ đại, tên là A Phòng.”

“Có vẻ mới lạ đấy.”

“Hư cấu thôi.” Nhiễm Thanh Hoàn hắng giọng, từng chữ rõ ràng mà đọc “A Phòng cung phú” của Đỗ Mục: “Lục vương tất, tứ hải nhất. Thục Sơn ngột, A Phòng xuất. Phú áp tam bách dư lý, cách ly thiên nhật. Ly sơn bắc cấu nhi tây chiết, trực tẩu Hàm Dương. Nhị xuyên dung dung, lưu nhập cung tường. Ngũ bộ nhất lâu, thập bộ nhất các. Lang yêu mạn hồi, thiềm nha cao trác. Các bão địa thế, câu tâm đấu giác. Bàn bàn yên, khuân khuân yên, phong phòng thủy oa, súc bất tri kỳ kỷ thiên vạn lạc. Trường kiều ngọa ba, vị vân hà long? Phức đạo hành không, bất tễ hà hồng? Cao đê minh mê, bất tri tây đông. Ca đài noãn hưởng, xuân quang dung dung. Vũ điện lãnh tụ, phong vũ thê thê. Nhất nhật chi nội, nhất cung chi gian, nhi khí hậu bất tề.”

Sự chú ý của Tạ Thanh Vân thành công bị thu hút đến, ngay cả Trịnh Việt cũng không khỏi say mê nghe, Nhiễm Thanh Hoàn âm thầm cười, may mà bị Phượng Cẩn ép, ít nhiều có thể đọc một số cổ văn: “Viết thật khoa trương, liền ghi vào lòng, hôm nay thấy thành Tuyền Âm giống như cung A Phòng kia phóng to lên, Tình Ngữ nông cạn, chỉ đành mượn thủ bút tiền nhân để khen ngợi.”

Gã làm bộ cứ như thật, giống như thật lòng tán thưởng sự phồn thịnh của Tuyền Âm, nhưng Tạ Thanh Vân nghe vào lòng, không biết tại sao lại đặc biệt không vui.

Trịnh Việt hiểu gã có ý châm chọc, thuận dốc xuống lừa: “Ngươi đọc thêm thư kinh là việc tốt, có điều tác phẩm này cũng thật độc đáo, không biết là nói về triều nào?”

“Không phải chính sử gì, để Vương gia chê cười rồi.” Nhiễm Thanh Hoàn nhớ lại mấy câu sau, đọc ra bằng giọng cực thấp, như không muốn bị người ta nghe thấy, “Phụ đống chi trụ, đa ư nam mẫu chi nông phu. Giá lương chi chuyên, đa ư cơ thượng chi công nữ. Đinh đầu lân lân, đa tại dữu chi túc lạp. Ngõa phùng tham soa, đa ư chu thân chi bạch lũ. Trực lan hoành hạm, đa ư cửu thổ chi thành quách. Quản huyền ẩu á, đa ư thị nhân chi ngôn ngữ…”

“Ngươi nói cái gì?” Trịnh Việt vờ không nghe rõ.

“Không có gì, Tình Ngữ nói nhiều rồi.”

Tạ Thanh Vân lại nghe rõ mồn một, sắc mặt thay đổi ba lần.

8***

Lúc này một đoạn tranh khúc trầm bổng, mấy người đều trầm mặc, chăm chú lắng nghe, tiếng đàn chỗ nhanh nhẹn không xốc nổi, chỗ u sầu không ngưng trệ, thuận tay gảy ra, ẩn ẩn có phong thái quốc thủ. Khúc nhạc kết thúc, trong đám đông bùng lên từng tràng khen ngợi, Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu: “Tài nghệ như vậy… Thực sự khiến Tình Ngữ tự thẹn thua kém.” Gã quay sang Tạ Thanh Vân, “Không biết là ai đang khảy đàn?”

Tạ Thanh Vân nói: “Mạt tướng không hiểu phong nhã, không biết hay dở, đã được công tử khen ngợi như vậy, thì ắt là cực hay rồi. Chỉ là trước kia nghe nói trong thành Tuyền Âm có một ca cơ tên Phiên Tiên, rất giỏi đàn tranh, xem muôn người đổ xô ra đường thế này, chắc chính là bản nhân rồi.”

“Phiên Tiên, Phiên Tiên,” Nhiễm Thanh Hoàn đọc khẽ hai lần, thở dài, thoáng buồn bã: “Chắc là người rất đẹp nhỉ?”

Trịnh Việt cười cười khe khẽ: “Nàng đẹp việc nàng, ngươi lại thở dài thở ngắn cái gì?”

Nhiễm Thanh Hoàn quay đầu lại dõi nhìn đài đáp thái thoáng cái ồn ào huyên náo: “Tình Ngữ chỉ cảm thấy có chút không đáng thôi.”

“Vì ai?”

“Chiến sĩ quân tiền bán tử sinh, mỹ nhân trướng hạ vưu ca vũ…” Tạ Thanh Vân quay ngoắt đầu lại nhìn thẳng vào gã, Nhiễm Thanh Hoàn không kiêu ngạo không hèn mọn cụp mắt xuống: “Tình Ngữ lỡ lời, tướng quân tha tội.” (Yến ca hành – Cao Thích)

Trịnh Việt ôm gã: “Đi dạo cũng hơi lâu rồi, mau về trên xe thôi, người lạnh quá. Trẻ con không hiểu chuyện ăn nói lung tung, tướng quân đừng chê trách, còn phải phiền Tạ tướng quân dẫn đường.”

Anh Ti ở phía sau nhìn cảnh này, khẽ nở nụ cười, rỉ tai Lý Dã: “Đúng thật là rắn chuột một ổ mà người ta vẫn nói.”

Tai Lý Dã nóng lên, kẻ giọng quan vạn năm không đổi vậy mà đỏ mặt, căn bản không nghe rõ câu nói đại nghịch bất đạo của Anh Ti: “Đặc sứ cô nương…”

Anh Ti nghi hoặc nhìn hắn.

“Không, không có gì.” Lý Dã chạy trối chết.

Anh Ti chớp chớp đôi mắt đen láy, chẳng hiểu gì hết, bỗng nhiên khóe mắt quét tới một bóng người, Anh Ti cứng đờ toàn thân, nhìn qua thấy một khất cái đang rẽ vào ngõ nhỏ, bóng lưng ấy… Nàng cắn môi đuổi theo.

Nhiễm Thanh Hoàn sau khi nhào lên xe bắt đầu cảm khái: “Hủ bại quá hủ bại quá, lão già Lữ Diên Niên này mẹ nó thật sự không phải là hủ bại bình thường.”

“Cái gì?” Trịnh Việt không hiểu.

Nhiễm Thanh Hoàn nghiêm túc nhìn hắn nói: “Lão đại, vốn ta cảm thấy con người ngươi chẳng ra làm sao, tâm nhãn còn nhiều hơn bọ chét trên người lũ chó hoang, sơ sẩy một chút là có thể bị ngươi bán.”

“Ta sẽ coi như ngươi đang khen ta.” Trịnh Việt ngoài cười mà trong không cười.

“Bây giờ ta cảm thấy, so với đám người Hồng Châu ăn nhậu gái gú cờ bạc hút xách, lừa đảo bịp bợm trộm cắp tinh thông hết, ngươi đúng thật là người tốt.” Gã dựa mạnh lên nệm, “Đi qua cả Hồng Châu, trừ Tuyền Âm ra, trên cơ bản không có nơi nào thoải mái. Thế nhưng Hồng Châu quả thật là binh cường mã tráng chính cống… Quân phí chi tiêu chắc có thể khiến bách tính một ngày treo cổ tám lần…”

“Ngươi treo tám lần cho ta xem.”

“Ngươi cũng không nhìn xem nhà cửa đổ nát của họ, ngoại trừ không che mưa không chắn gió thực sự cũng chẳng có khuyết điểm nào khác, xà nhà kiểu đó treo ấm nước lên cũng chẳng dám đổ đầy, còn có thể treo cổ người chắc…” Nhiễm Thanh Hoàn không thấy giận dữ mấy, lời nói lại cực kỳ gay gắt, “Lão cặn bã do con hầu nuôi.”

“Chú ý hình tượng đi.” Trịnh Việt không thể nói gì thêm, hắn tựa hồ nhớ tới điều gì, đột nhiên hỏi: “Chuyện hôm qua nói với ngươi thế nào rồi?”

“Hả?” Nhiễm Thanh Hoàn giả ngu, “Chuyện gì?”

“Chuyện làm tiên sinh cho con trai ta.” Quả nhiên… đêm qua cái gì cũng chưa nghe lọt.

Nhiễm Thanh Hoàn nhìn hắn với vẻ mặt mù tịt: “Con trai nào?”

“Tối hôm qua, Cẩm Dương truyền tin đến, vương phi sinh hạ một con trai, ta đã ban tên là Thánh Kỳ.”

“Con trai, ngươi?”

“Nhiễm Thanh Hoàn!”

“A đúng đúng,” Nhiễm Thanh Hoàn định thần lại, “Thần kỳ quá, ngươi cũng có con rồi, đại thúc.”

Trịnh Việt dùng nắm đấm nói chuyện, Nhiễm Thanh Hoàn lập tức kêu gào khuất phục uy vũ.

“Ngươi không sợ ta dạy hư con ngươi à?” Nhiễm Thanh Hoàn bẻ ngón tay, đặc biệt thẳng thắn nói, “Tứ thư ngũ kinh, ngược với nhân sinh quan của ta, cầm kỳ thư họa, một lọ không đầy nửa lọ lắc lư, các loại kỹ năng, ta đều lơ mơ – Nếu nói ta có thể dạy gì, đó chính là ăn uống chơi bời.”

Khóe miệng Trịnh Việt giật giật.

Nhiễm Thanh Hoàn vội vàng bổ sung một câu: “Đúng rồi, ta còn biết xem phong thủy, đương nhiên tin thì linh, không tin thì khó nói lắm.”

“Mấy cái đó tự khắc có người khác dạy, ta muốn ngươi dạy nó những cái người khác không dạy được.” Trịnh Việt không để ý gã nói bậy nói bạ, “Thuật trị quốc ngự nhân, tung hoành thiên hạ.”

“Ôi,” Nhiễm Thanh Hoàn khe khẽ cảm thán một câu, “Việc này thì quá khó hầu hạ rồi.”

“Thanh Hoàn, còn một việc,” Trịnh Việt chăm chú nhìn gã, câu nói kia trong lòng chực lao ra, “Ta…”

“Ai ở bên ngoài?” Nhiễm Thanh Hoàn bỗng nhiên cắt ngang hắn.

Trịnh Việt sửng sốt, có một người thấp giọng trả lời: “Việc tướng gia yêu cầu đã bố trí xuống rồi.”

“Ngươi đột nhiên xuất hiện như vậy không sợ Tạ Thanh Vân nhìn thấy?” Nhiễm Thanh Hoàn hưng trí bừng bừng chọc vách xe, Trịnh Việt một câu bị chặn hai lần cũng chẳng còn tâm trạng nói nữa.

“Thuộc hạ tự có thủ đoạn, tướng gia còn gì phân phó không ạ?”

“Ừ, hết rồi, đến thời điểm thì thu.” Nụ cười đắc ý hiện ra trên khuôn mặt gian trá của gã.

“Cung chủ, tướng gia, cáo lui.”

“Trịnh Việt, ta kiếm ngựa Hồng Châu đến cho ngươi rồi.” Nhiễm Thanh Hoàn khó có thể kiềm chế mà cười gian hai tiếng, “Thần tử và quốc chủ như vậy, ta trái lại muốn gặp thử tinh binh lương tướng của lão.” Gã hơi vén màn xe, nhìn bóng lưng Tạ Thanh Vân đằng xa một cái, “Khanh vốn giai nhân, thế mà làm tặc…”

Tay khất cái Anh Ti truy tung thân hình lại nhanh nhẹn dị thường, trong thành Tuyền Âm lúc này quá náo nhiệt, nàng xuyên qua đám đông như cá bơi, mà người nọ ngày càng đi xa, chốc lát sau đã mất dấu.

Là lão, nhất định là lão, trên thế giới này vốn không có bao nhiêu người cắt đuôi được nàng, Anh Ti nắm chặt tay, chui vào ngõ nhỏ.

Đi thêm một ngày nữa là qua Hồng Châu tiến vào cảnh nội Kinh Châu, Tạ Thanh Vân là Thống soái tam quân, không tiện nhập kinh, đoạn lữ trình không mấy thư thái này sắp sửa kết thúc rồi. Khi ngủ lại Hồng Châu đêm cuối cùng, Nhiễm Thanh Hoàn phát hiện mình căn bản không cách nào tập trung linh thức, trong lòng luôn có đủ loại tạp niệm, lướt qua lướt lại không ngừng, cuối cùng vậy mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mộng mị lung tung suốt một đêm, nửa đêm bỗng nhiên bừng tỉnh giấc, tim đập như sấm.

“Sao vậy Thanh Hoàn, gặp ác mộng à?” Nhiễm Thanh Hoàn trước giờ đều là nằm xuống sẽ không dậy, ngay cả trở mình cũng không trở một lần, vậy mà trực tiếp ngồi dậy, “Hay chỗ nào khó chịu?”

Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu, nói thật, mơ thấy gì thì gã chẳng nhớ nổi tẹo nào, chỉ là có cảm giác cực kỳ không tốt, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì ư?

“Uống nước không? Sao vậy?” Trịnh Việt vỗ lưng gã.

“Không sao… Chỉ là, cảm giác không tốt, khụ, cảm giác của ta trước nay không chuẩn, chắc là nghĩ nhiều thôi.” Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu, “Ngực hơi ngột ngạt khó chịu.”

“Để ta kêu Thái y…”

“Chờ đã, ngài chờ đã,” Nhiễm Thanh Hoàn dở khóc dở cười, “Nửa đêm nằm mơ tỉnh dậy kêu Thái y, ngươi coi ta là giấy à? Ta nằm một lúc là ổn, mấy ngày nay suy nghĩ nhiều, có chút thần hồn nát thần tính thôi.”

Gã như cá chết trở mình mà nằm xuống: “Ta ngủ đây, ngủ ngon.”

Mà sự thật chứng minh, người nhận định cảm giác của mình không chuẩn, thỉnh thoảng cũng sẽ chuẩn một lần.

Ngày kế, đoàn người rốt cuộc đến biên cảnh, Tạ Thanh Vân hành lễ cáo từ, Nhiễm Thanh Hoàn đứng ở phía sau Trịnh Việt, bên cạnh là Lý Dã và Phương Nhược Ly, Lý Dã bỗng nhiên nói nhỏ: “Đặc sứ tựa hồ có chút không ổn.” Mặc dù trước mặt người ngoài Anh Ti sẽ ẩn đi hành tích, bản thân lại không chịu nổi tịch mịch nhất, thường xuyên nhân lúc không ai chú ý đi ra tìm người tán dóc, bát quái không ít về hai vị ngồi trong xe, nhưng từ một ngày trước đến bây giờ, Anh Ti đã tròn một ngày không xuất hiện.

Nhiễm Thanh Hoàn lo âu.

“Như vậy, mạt tướng xin cáo lui…” Bên kia, Tạ Thanh Vân đã muốn đi, Nhiễm Thanh Hoàn suy nghĩ nhanh chóng, quát: “Tướng quân xin hãy dừng bước.”

Tạ Thanh Vân quay đầu lại nhìn gã: “Công tử.”

“Nếu tướng quân muốn đến Cẩm Dương uống trà, Tình Ngữ tùy thời xin đợi.”

Tạ Thanh Vân nhìn gã một lúc, đột nhiên thở dài: “Công tử không nên chỉ là một thị quân, với tư chất của mạt tướng, sợ khó có thể hiểu thấu mục đích của công tử chuyến này. Song mạt tướng tuy rằng bất tài, nhưng cũng hiểu được đạo lý gái tốt không lấy hai chồng, công tử đừng tốn nhiều lời lẽ thì hơn.” Nói xong lên ngựa, quát lệnh một tiếng, dẫn quân Hồng Châu rời đi, không hề quay đầu lại.

Nhiễm Thanh Hoàn căm hận mắng khẽ: “Sói con nuôi không quen.”

Trịnh Việt đi tới vỗ vỗ vai gã, kề tai nói: “Thôi, hắn làm đến mức này đã xem như tận tình tận nghĩa. Lên xe thôi, chúng ta phải khởi hành rồi.”

Nhân mã Yên Kỳ thong thả bước lên con đường chưa biết, trong cỗ xe xa xỉ quá mức lại rất nặng nề, Nhiễm Thanh Hoàn cau mày nghe Trịnh Việt vanh vách nói về đường sá phía trước, những nơi nào dễ mai phục, những nơi nào dễ phóng hỏa, có những đối sách tương ứng nào, không thấy sơ hở gì, ngay cả gã đích thân bố trí cũng không thể hoàn mỹ hơn Trịnh Việt. “Có chỗ nào đó không đúng,” Trong lòng có một âm thanh nói, nhưng rốt cuộc là cái gì không đúng?

“Thanh Hoàn, Thanh Hoàn?” Trịnh Việt kêu mấy tiếng gã mới hoàn hồn, “Ngươi làm sao vậy, đêm qua đã bắt đầu thần thần thao thao?”

Nhiễm Thanh Hoàn suýt nữa đau sốc hông, trình độ ngứa đòn khi nói chuyện của Trịnh Việt đã đuổi kịp bản thân gã, gã nghiến răng phun ra mấy chữ: “Cái gì là thần, thần, thao, thao?!”

Trịnh Việt cười cười: “Ta đã bảo chậm tốc độ lại, bây giờ chúng ta đi thế này không khác du xuân là mấy.” Hắn tinh thông binh pháp, biết không thể tạo thành cục diện địch khỏe ta mệt, “Vì điều này, độ trước khi có Tạ tướng quân hộ tống, đã chạy một đoạn không ngắn rồi.”

“Ừ, rồi sao?” Nhiễm Thanh Hoàn nghe ra chút mánh khóe, thầm than quả nhiên Trịnh Việt và mình cùng một phong cách.

Nhiễm Thanh Hoàn dụng binh ở kỳ, ở thiên mã hành không, nổi danh quỷ quyệt, mà Trịnh Việt, trên phương diện nào đó giống Lý Dã hơn, thắng ở ổn, và càng thêm cẩn thận chặt chẽ, cơ hồ mỗi một chi tiết đều không bỏ qua.

“Vệ đội bên ngoài, trên biểu hiện phần nhiều là kỵ binh, mà Hồng Châu nhiều núi, mai phục rất có khả năng từ trên cao xuống, dùng xung lực tách vệ đội ta ra, khiến đầu đuôi bị đứt,” Trịnh Việt thủng thỉnh ra hiệu gã rót nước, Nhiễm Thanh Hoàn nịnh nọt dâng trà bằng hai tay, “Nếu là như thế, hỏa khí ám khí thừng cản ngựa đều đã chuẩn bị đủ.” Kỵ binh lao xuống cố nhiên thần dũng, song thân hãm trong trận, phối hợp sẽ hơi bất tiện.

Nhiễm Thanh Hoàn hỏi: “Nếu mai phục ở đất bằng thì sao? Nếu người ta hỏa khí ám khí thừng cản ngựa cũng đều chuẩn bị đầy đủ thì sao?”

“Thừng cản ngựa?” Trịnh Việt nhấp một ngụm trà nhỏ, híp mắt ra vẻ chuyên gia, “Với tốc độ này, hắn cứ hạ tùy tiện, ta không để ý, ngựa chắc cũng không để ý, về phần hỏa khí, phía trước nhiều cây khô, họ nấp trong cây khô dùng hỏa khí? Ngươi không bị sốt chứ?”

“Như vậy, nếu là bộ binh trực tiếp xung phong liều chết, không cần nhiều – một vạn người là đủ, ngươi làm thế nào?” Nhiễm Thanh Hoàn chớp chớp mắt.

Trịnh Việt bị gã hỏi thoáng nhíu mày: “Ngươi không tin Nhược Ly và Thuấn Hoa à? Còn có Lý tướng quân mới đề bạt kia, thời điểm ở Tây Nhung chỉ mấy vạn nhân mã đã giam chân đại quân Tây Nhung, ba người bày trận hình tam giác, tương đương với lưng tựa lưng, đều là tướng tài nỏ mạnh, vững như thành đồng – Thanh Hoàn, ngươi rốt cuộc đang lo lắng điều gì?”

“Anh Ti, bây giờ chỉ sợ không có ở đây.” Nhiễm Thanh Hoàn sắp xếp lại mạch suy nghĩ, “Mà Tiểu Mạc, ta dám khẳng định trạng thái của hắn không bình thường.”

Trịnh Việt nháy mắt hơi kinh ngạc, lập tức khôi phục như thường, “Nha đầu Anh Ti không ở đây? Chuyện từ khi nào?”

“Ta không biết,” Nhiễm Thanh Hoàn thở dài, khá bất lực, “Lữ Diên Niên hoặc kẻ gọi là Hoa Tiên gì đó, không từ thủ đoạn nào, phong cách quá giống ta, có cảm giác bị người lừa.”

“Ngươi chưa từng thích cứa vào vết sẹo của người khác.” Trịnh Việt lắc đầu, khá nghiêm túc nói, “Bọn họ không có tâm địa thiện lương như ngươi.”

Nhiễm Thanh Hoàn bật cười “Xì” một tiếng: “Đương nhiên rồi, ta là người tốt đệ nhất thiên hạ – chuyện như xát muối vào vết thương không phải là ta không dùng, chẳng qua quá mất giá, chưa đến vạn bất đắc dĩ thì không muốn thử thôi – còn có Tiểu Mạc, hắn vốn vẫn đi bên cạnh nha đầu Ly, khi nãy không biết tại sao bỗng nhiên cách xa nàng ta.”

“Nhược Ly là một nha đầu cố chấp,” Trịnh Việt rất vui khi gã đổi đề tài, “Thù hận thế hệ trước cứ nhớ mãi làm gì?”

Nhiễm Thanh Hoàn lập tức bát quái: “Nói nghe xem, ta vẫn cảm thấy là nguyên nhân gia đình.”

Gã hai mắt tỏa sáng, quét sạch biểu cảm chán chường trước đó, thay đổi sắc mặt nhanh chóng khiến người ta phải thán phục, Trịnh Việt bị chọc cười: “Cũng không có gì, phu nhân nguyên phối của Phương lão tướng quân tính tình quá cương liệt, sau khi phát hiện lão tướng quân có tình nhân khác liền tự sát, chuyện xảy ra từ mười năm trước, có Nhược Ly chúng ta không tiện nhắc tới.”

“Thế thì liên quan gì đến Tiểu Mạc… Hả, tình nhân của Phương lão tướng quân không phải là mẹ Tiểu Mạc chứ?”

“Gần như vậy,” Trịnh Việt hơi chần chừ, “Có điều, là phụ thân hắn, Mạc đại nhân.”

“À.” Nhiễm Thanh Hoàn chống cằm không nói gì, ngón trỏ một tay để không như cố ý như vô tình gõ bàn, không biết đang suy nghĩ gì.

“Thanh Hoàn?” Trịnh Việt đang quan sát phản ứng của gã.

“Suỵt, đừng làm ồn, ta sắp nghĩ thông rồi…” Nhiễm Thanh Hoàn làm một thủ thế, bỗng nhiên, gã ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt trở nên hơi khó coi, “Trịnh Việt, lập tức tìm người thay Tiểu Mạc, ta biết mối quan hệ của hắn với nha đầu Ly…”

Song gã không có cơ hội nói câu này ra miệng, bốn phía hò hét ầm ỹ, địch nhân đến ngay vào lúc chết người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.