[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 64: Cương thi




“Rất nhiều ngày rồi y không ở tướng phủ? Vậy y đang ở chỗ nào?” Trịnh Việt đột nhiên ngẩng đầu lên, lão quản gia tướng phủ mặt mũi hiền lành nhìn hắn đầy vô tội.

“Việc này… Thần không biết, tướng gia không cho ai đi theo, túi tiền cũng không mang.”

“Tiền cũng không mang?!” Trịnh Việt sốt ruột, sao gần đây tên này luôn khiến người ta bận tâm như vậy chứ. Hắn không biết kỳ thực mình là quan tâm tất loạn, trước kia khi là huynh đệ, hắn có thể yên tâm giao lưng mình cho gã, có thể mặc gã ngựa thần lướt gió cười đùa sinh tử, nhưng hiện tại… Hắn chỉ muốn che chở người này trong lòng, không để bị thương mảy may.

Song trên thế giới chỉ có một Nhiễm Thanh Hoàn, mà Nhiễm Thanh Hoàn này cả đời cũng không thể biến thành hình dáng hắn hi vọng.

Trịnh Việt đập bàn: “Anh Ti!”

Thiếu nữ như quỷ mị xuất hiện trước mắt hai người.

“Lập tức tìm ra y cho cô, cả ngày vừa hạ triều là không thấy bóng dáng, lại đi đâu lêu lổng rồi!”

Anh Ti hơi sững sờ, Trịnh Việt trước mắt quả thực là ông chồng ghen tuông chính cống, nếu hắn biết Tiểu Nhiễm đang ở chỗ nào…

“Vâng.” Anh Ti thần thông quảng đại vừa vặn biết nội tình hấp tấp chạy mất, quyết định tạm thời không xuất hiện trước mặt Trịnh Việt.

Nói đến Nhiễm Thanh Hoàn, kỳ thực gã chẳng qua chỉ tá túc trong Vạn Hồng cốc, mà Vạn Hồng cốc cũng chẳng qua là một thanh lâu thôi. Nơi này là Doãn Ngọc Anh tìm giúp gã, bởi vì Doãn Báo Tử vừa hay có chút giao tình với lão bản nương trong lâu, mà Nhiễm Thanh Hoàn lại vừa hay từng học vài khúc nhạc từ Phượng Cẩn.

Không ai biết, nam tử ít nổi bật mỗi đêm lẳng lặng ngồi trong một góc đệm đàn cho các cô nương tiểu quan, chính là Thừa tướng đại nhân bỏng tay nhất Yên Kỳ.

Trong cả lâu, ngoại trừ lão bản nương và một đại phu chuyên khám loại bệnh đó cho các cô nương tiểu quan, cơ hồ không ai chú ý đến vị nhạc công mới tới này. Mà việc này cũng là bình thường thôi, ai tới đây không phải để xem mỹ nhân múa hát, lại muốn xem nhạc công tránh ở sau màn? Huống chi người này đàn không hay cũng không dở, căn bản chẳng để lại ấn tượng gì cho ai.

Đại phu họ Tần, cũng muốn tích chút đức cho mình. Sống ở không xa Vạn Hồng cốc là tầng lớp bần dân của Cẩm Dương, nơi nào cũng có người nghèo, dẫu phồn hoa hơn cũng thế, ngay cả trong tòa thành tú lệ này, vẫn có người chết vì nghèo đói, có người ăn xin mà sống, bình nhật rỗi rãi Tần đại phu sẽ đi thăm họ, kê ít thuốc giá rẻ, coi như không phụ lời thề hành y tế thế khi học y năm xưa.

Nhạc công trẻ mới tới do biết chữ nên sẽ đi theo phụ giúp ông ta.

Gã thanh niên khi cười đôi mắt híp lại này rất được quý mến, lại hiểu biết chữ nghĩa, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã thân với đám người đủ mọi hạng ở đầu đường cuối ngõ. Mọi người đều biết gã họ Phong, nhũ danh một chữ Tiêu, chưa bao giờ nói mình tới từ đâu, nhưng xem phong thái cử chỉ, luôn cảm thấy trong hiền hòa có chút không giống mọi người, là cái gì nhỉ? Lý thẩm không sao nói được, bà đang nhét món bánh ngọt nóng hôi hổi vào tay người trẻ tuổi, dặn gã ăn luôn cho nóng, đừng để nguội ảnh hưởng tì vị.

Nhiễm Thanh Hoàn dùng tên giả Phong Tiêu cầm bánh cười như một đứa trẻ: “Tay nghề của Lý thẩm là tốt nhất, chắc hẳn hai mươi năm trước nam nhân cả ngõ đều từng thao thức vì thẩm.”

Lý thẩm đập hạt dẻ: “Đồ khỉ con!”

Nhiễm Thanh Hoàn le lưỡi trốn mất.

Khoảng thời gian này là lần gã cảm khái nhiều nhất kể từ thuở lọt lòng – gã vốn xúc động vì những lời của cửu thái phi, muốn tự trục xuất mình một chút, tiện thể thanh lọc đầu óc, ai ngờ lại cảm nhận được tình cảm chân thành nhất đến từ nhân dân tầng dưới, tuy rằng thời gian không hề dài, cũng đủ để gã cảm động không thôi.

Ngày càng gần ước hẹn Kinh Châu, sự vụ trong triều càng căng…

Một bé trai đụng vào lòng gã, ngẩng đầu làm mặt quỷ rồi nhanh chóng chạy mất, Nhiễm Thanh Hoàn nhận ra đó là Tiểu Tam nhà Lão Lưu, sờ vào gói giấy dầu thấy quả nhiên thiếu hai miếng bánh, không khỏi vừa tức vừa cười.

Những người này cho gã giải thoát ngắn ngủi khỏi bố trí đấu đá, dẫu là lúc đêm khuya chong đèn cũng có cảm giác đầy đủ lạ lùng.

Mai là tết ông Táo rồi… Trong cung mở tiệc khao quân suốt một ngày, Nhiễm Thanh Hoàn bắt đầu nghĩ cách chuồn đi, trong cung người quá nhiều và quá tạp, tình nghĩa quá giả dối, kém xa bên ngoài vui vẻ, Lý thẩm đã nói sẽ làm sủi cảo chờ gã.

Nhiễm Thanh Hoàn nằm trên giường trở mình, đột nhiên nghĩ tới Trịnh Việt, bỏ mặc hắn một mình ở đó hình như không tốt lắm, nếu có cơ hội… Ý thức hơi mơ hồ, gã nghĩ, nếu có cơ hội thì cứu hắn ra… dù sao cũng sắp Tết rồi.

Song tâm trạng tốt chẳng kéo dài được bao lâu, sáng sớm hôm sau, đương lúc Nhiễm Thanh Hoàn tính toán tìm một lý do nhờ Doãn Ngọc Anh xin vắng mặt, một trận tiếng khóc truyền vào tai khiến gã giật mình, giọng nói này…

Lý thẩm quỳ dưới đất kéo chéo áo Tần đại phu.

Tần đại phu sốt ruột đến rung râu: “Có việc gì? Bà nói một câu xem nào!”

“Xin hãy cứu nó… đại phu… tôi cầu xin ông… tôi cầu xin ông…”

“Cứu ai?”

“Con tôi… cầu xin ông, tôi chỉ có một đứa con trai, mà sắp sửa không sống nổi rồi… Đại phu, ông đại từ đại bi, cứu nó đi…”

Nhiễm Thanh Hoàn tiến lên vài bước, nửa dìu nửa ôm mà đỡ người đàn bà một ngày trước còn hung hãn đập đầu gã dậy, dịu dàng nói: “Không sao không sao, có đại phu ở đây, đừng nôn nóng, không sao đâu…”

“Phong Tiêu… Ta phải sống làm sao… Phong Tiêu…”

“Tiểu Phong, ngươi đỡ bà ấy để ta đi lấy hòm thuốc.” Tần đại phu không dám lần lữa.

Nhiễm Thanh Hoàn dìu Lý thẩm, ba người vội đi đến hướng Lý gia.

Qua những lời kể đứt quãng, cuối cùng đã biết ngọn nguồn sự tình, Lý thẩm tuổi xuân ở góa, chỉ có một con trai tên Lý Đại Long mở quán ăn nhỏ ở con đường phía trước, buôn bán cũng được. Sáng sớm hôm nay, do Cẩm Dương vương mở tiệc khao quân nên có không ít quan binh qua lại, một đám người chắc là cấm quân ngông nghênh vào tiểu điếm của Lý Đại Long, Lý Đại Long không dám sơ suất, vội dâng rượu ngon thức ngon, ai ngờ đám cấm quân ngang ngược hoành hành đã quen, ăn cơm bá vương muốn đi, Lý Đại Long chỉ nói hai câu đòi tiền cơm mà bị đánh trọng thương.

Nhiễm Thanh Hoàn âm thầm nghiến răng.

Phương Nhược Ly, Minh Nguyệt tướng quân, ngươi trị quân giỏi lắm!

Tần đại phu vừa nhìn thấy thương thế của Lý Đại Long liền đỏ mắt lên. Đây không phải là vấn đề bị người ta tát gãy vài cái răng, trong đám khách làng chơi có một số kẻ sở thích bệnh hoạn, các cô nương tiểu quan đôi khi trở về cũng thảm không nỡ nhìn, nhưng dù là Tần đại phu đã quen thấy cảnh này cũng không khỏi mắng: “Súc sinh, súc sinh! Đây là rắp tâm đánh chết người ta mà!”

Lý thẩm dựa vào người Nhiễm Thanh Hoàn, khóc muốn lịm đi.

Mấy láng giềng nghe tiếng mà đến thở dài thậm thượt, một cụ ông dùng gậy dộng dộng xuống đất: “Có cách gì đâu? Người ta là quan, chúng ta là dân, có cách gì đâu? Ôi chao…”

Lý thẩm vỗ mu bàn tay Nhiễm Thanh Hoàn, cơ hồ vô thức lặp lại: “Ta chết mất thôi… ta chết mất thôi…”

Song Tần đại phu cuối cùng vẫn một mình ra khỏi nhà, nhìn đám đông đang nhìn mình mong chờ, thở dài: “Lão hủ đã cố hết sức, nên… chuẩn bị hậu sự đi…”

Lý thẩm như bị sét đánh, há hốc miệng sững sờ rất lâu, Nhiễm Thanh Hoàn sơ ý bị bà đẩy ra, lão thái thái loạng choạng bò vào nhà, ngay sau đó, mọi người nghe thấy một tiếng khóc thét xé ruột xé gan.

Trên trán Nhiễm Thanh Hoàn lồi lên gân xanh, gã chẳng rằng chẳng nói gạt đám đông đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, Trịnh Việt vừa giận dữ vừa lo lắng không thôi, tiệc khao quân sắp sửa bắt đầu, Nhiễm Thanh Hoàn là một trong các nhân vật chủ chốt lại chậm chạp không xuất hiện, thậm chí cả tấu xin nghỉ cũng chưa trình lên, bóng cũng chẳng thấy đâu.

“Anh Ti? Anh Ti!”

Ngay cả nha đầu này cũng không biết đã chạy đi đằng nào rồi.

“Vương gia, sắp đến giờ rồi, đang chờ ngài hạ lệnh khai tiệc.” Lan Tử Vũ nhắc hắn.

“Khai.” Trịnh Việt lơ đãng phất tay, “Tuyên Trịnh Thái đến cho cô, chủ tử cũng chẳng thấy đâu, lão làm quản gia kiểu gì thế! Một canh giờ sau hắn mà còn chưa xuất hiện, thì đánh hết đám hạ nhân tướng phủ!”

Đám Hoàng Thập Tam chờ ở đây đã một lúc, Hoàng Thập Tam vốn là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, nhờ hơi đại ca tòng quân mà cũng làm lính trong đại doanh Yên Kỳ, nhưng ai biết được đại ca mình vì hai xú nữ nhân Tây Nhung mà bị khai trừ quân tịch.

Tuy nói chẳng qua là tù binh, cũng không được Vương gia coi trọng, song chung quy vẫn là công chúa, tốt xấu gì cũng là nữ nhân của Vương gia, dù Hoàng Thập Tam hắn gan to tày trời cũng không dám làm gì. Thế nhưng ngay một ngày trước, đột nhiên có một vị khách thần bí tìm đến hỏi hắn có muốn báo thù không.

Tiếp đó, kẻ thần bí tiết lộ cho hắn một tin tức, công chúa đương nhiên không động vào được, nhưng không có nghĩa là nha đầu của công chúa cũng quý giá, ngày khao quân trong cung nhiều người lộn xộn, nha đầu này sẽ xuất cung hẹn hò với tiểu tình nhân, đến lúc đó sẽ mặc cho bọn hắn xử trí.

Hoàng Thập Tam hơi run sợ trong lòng, nữ nhân ra vào cung chẳng ai là nhân vật đơn giản, vạn nhất nhận nhầm người, chẳng phải sẽ rước lấy đại họa?

Kẻ thần bí cười, rút một bức họa từ trong lòng ra, nam tử trên họa cực kỳ tuấn mỹ, khóe mắt đuôi mày thoáng sự kiêu ngạo và tà khí, nhưng tổng thể hơi văn nhược, Hoàng Thập Tam được biết, nam nhân như tiểu bạch kiểm này chính là đối tượng tiện nha đầu kia hẹn hò, chỉ cần nhìn thấy nữ tử ở cùng gã, tám chín phần mười là không sai.

Không thì làm sao lại nói hắn ta đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nếu kẻ thần bí kia thực sự có lòng giúp hắn báo thù, sao lại chỉ lấy ra bức họa của nam tử, thay vì nữ nhân là nhân vật chính? Hoàng Thập Tam cũng không nghĩ nhiều, sáng sớm hôm sau dẫn một đám huynh đệ chờ trên con đường kẻ thần bí nói.

Cả bọn không biết là, con đường này là con đường tất qua khi từ tướng phủ đến Cẩm Dương vương cung.

Nhiễm Thanh Hoàn dằn lửa giận suốt dọc đường, trên đường lại đụng phải Nguyệt Phượng, một lúc lâu mới nhớ ra tiểu cô nương nhìn thấy gã liền bắt đầu cúi đầu ấp úng là ai, bản chất lịch sự khiến gã không thể không dừng lại, kiên nhẫn hỏi: “Cô nương có việc gì?”

“Bẩm tướng gia, công chúa nhà ta, không không, là chủ tử nói, người bình nhật cũng không có cơ hội, nhân hôm nay thuận tiện, muốn mời tướng gia…”

Nhiễm Thanh Hoàn khẽ nhíu mày: “Việc này… sợ rằng không tiện lắm, Trăn mỹ nhân có chuyện quan trọng sao? Có thể bẩm báo thẳng lên Vương gia.” – Công chúa Tinh Tinh quá không hiểu chuyện rồi.

“Nhưng mà…”

“Nguyệt Phượng cô nương, tại hạ còn có chút việc, chỉ sợ phải cáo lỗi,” Nhiễm Thanh Hoàn nói xong, tìm kiếm xung quanh kiệu phu có thể thuê, gã chuẩn bị chạy lấy người, nhưng cũng không thể để tiểu cô nương người ta đi bộ về được.

“Tướng gia…” Nguyệt Phượng gọi khẽ một tiếng, tiếc rằng Nhiễm Thanh Hoàn không nghe thấy.

Song ngay vào lúc này, một đám quân nhân Yên Kỳ dáng vẻ lưu manh rõ ràng không có hảo ý đến gần họ.

Khi nhìn thấy Nhiễm Thanh Hoàn, mắt Hoàng Thập Tam hơi sáng lên. Tuy rằng đã xem qua bức họa, nhưng họa làm sao so được với thần vận của người thật, hắn cũng từng lén chơi không ít tiểu quan, song không một ai có khí độ tướng mạo như vậy, thế là lập tức không do dự nữa, dẫn người đi tới.

Nhiễm Thanh Hoàn cảm giác được đánh giá ác ý dâm ô của đám người này, nheo mắt một cách nguy hiểm, che chở Nguyệt Phượng ở đằng sau.

Đám lính lưu manh bao vây họ, Hoàng Thập Tam đi quanh Nhiễm Thanh Hoàn vài vòng, cười hề hề: “Thân mến, gia niệm khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi không tồi, không muốn làm khó ngươi, hãy để nha đầu này lại, gia sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”

Nhiễm Thanh Hoàn lạnh lùng hỏi: “Nàng ấy đã làm gì các ngươi?”

“Làm gì bọn ta?” Hoàng Thập Tam tới gần gã, hơi thở tanh hôi cơ hồ phun lên mặt Nhiễm Thanh Hoàn, “Biết gia gia là ai không? Là người trong đại doanh! Ngay cả Vương gia cũng thiết yến khoản đãi bọn ta! Nha đầu này hại đại ca ta bị khai trừ quân tịch, lưu đày đất khách, mặt bị roi đánh bây giờ còn sẹo, ngươi nói ả đã làm gì? Có điều – tiểu mỹ nhân… Nếu ngươi cũng biết thương hương tiếc ngọc, không bằng thay ả, cho bọn ta sướng, chuyện hôm nay coi như qua, ngươi thấy có được không…”

Nguyệt Phượng chợt nhớ tới nam nhân bỉ ổi trên đường hoang và đôi tay lông lá, trốn phía sau Nhiễm Thanh Hoàn, run rẩy khó kiềm chế nổi.

Lý trí bảo với Nhiễm Thanh Hoàn, sự xuất hiện của đám người này tuyệt đối là có người sắp đặt, nhưng lửa giận vẫn kìm nén nãy giờ thật sự kêu gào muốn bùng ra, gã thụi một phát vào bụng Hoàng Thập Tam, tay lính vô lại không đề phòng bị đấm bay đi.

Hoàng Thập Tam bị đánh đần ra, đám xung quanh vừa thấy không ổn liền muốn ùa lên, Nhiễm Thanh Hoàn lẳng lặng cho tay lên hông, tháo một thanh trường đao vỏ đen, ngưng tụ sát ý cổ xưa uy nghiêm…

Nguyệt Phượng sợ quá thút thít khóc: “Tướng gia, đừng… đừng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.