[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 59: Sợ ánh mặt trời




Khi Nhiễm Thanh Hoàn mở mắt ra, mặt trời đã ngả về tây, gã chậm chạp ngồi dậy vươn vai, chạm đến quần áo gấp gọn gàng cạnh gối, thoạt đầu hơi mù mờ, sau đó mới phản ứng trì trệ nhớ ra Trịnh Việt đã cho mình nghỉ phép, thế là không hề nghĩ ngợi lại nằm vật xuống, người ườn ra trong chăn mềm nệm êm: “Lại có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh… Trên thế giới không còn chuyện gì hạnh phúc hơn…”

Chẳng cần làm gì cũng chẳng cần nghĩ gì, mặc cho đại não trống rỗng mà thừ người ra, Nhiễm Thanh Hoàn khẽ lẩm bẩm một câu: “Trịnh Việt thật là tiểu thiên sứ thuần khiết thiện lương xinh đẹp đáng yêu…”

“Ngươi đang nói gì ta vậy?” Cửa bị đẩy nhẹ ra, Trịnh Việt mặc thường phục đi vào, trên tay còn bưng một cái bát bốc hơi nóng.

“Hả?” Nhiễm Thanh Hoàn nhổm dậy chớp chớp mắt, “Sao ngươi lại xông vào nhà dân?”

Trịnh Việt lườm gã: “Chẳng phải là ngươi hôm qua muốn chết muốn sống? Hại ta vội vội vàng vàng lùa đám người kia đến khám cho ngươi… Ai ngờ ngươi ngủ như lợn chết, ta đã nói ngươi da dày thịt chắc còn vô tâm vô phế mà.” Hắn nhét thìa và bát vào tay Nhiễm Thanh Hoàn, “Ăn đi.”

Nhiễm Thanh Hoàn đang định cự lại, song ngay lập tức hoàn toàn bị mùi thơm trên tay hút đi sự chú ý. Tuy rằng trông chỉ là một bát cháo thịt nạc bình thường, ăn vào miệng không biết tại sao lại khiến người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi, vị giác còn chưa hoàn toàn thức tỉnh lập tức bị kích thích tới, gã âm thầm cảm khái, thứ này để vào nhà bách tính bình dân chắc có thể sống một thời gian.

“Nếu hợp khẩu vị thì đưa đầu bếp này đến chỗ ngươi,” Trịnh Việt cười cười, “Về sau ta cũng tiện đến ăn chực.”

Nhiễm Thanh Hoàn đang bận ăn còn bớt thời gian lườm hắn một cái: “Đừng có đùa, ta nuôi không nổi ngài đâu.”

Trịnh Việt phớt lờ: “Còn có mấy nha hoàn tiểu tư lanh lợi, ta cũng đều đưa đến chỗ ngươi rồi. Tướng phủ rộng lớn y như nhà ma vậy, một chút hơi người cũng không có, ta đã để quản gia sắp xếp, ngươi có việc gì cũng tiện hơn.”

“Quản gia?” Đại não Nhiễm Thanh Hoàn đơ một chút.

“Lão nhân trong cung, lại tinh thông y thuật, ngươi cứ yên tâm giao cho ông ta lo liệu việc nhà là được. Lát nữa gặp một chút.”

“Ta có việc nhà gì để lo liệu chứ,” Nhiễm Thanh Hoàn nuốt hớp cháo cuối cùng, “Một người ăn no cả nhà không đói, tùy truyền tùy đến tùy chết tùy chôn.”

“Ngươi im đi, còn ra thể thống gì nữa.” Trịnh Việt sầm mặt, “Đừng để ta lại nghe thấy ngươi nói chết với không chết gì đó nữa.”

Nhiễm Thanh Hoàn le lưỡi: “Ông cụ non.”

Trịnh Việt ngồi một lúc rồi đi, Nhiễm Thanh Hoàn nhìn một phòng khách trọ mới tất cung tất kính, trong lòng rất bất lực. Ông Noel mặt mũi hiền lành kia tên Trịnh Thái, Nhiễm Thanh Hoàn sau khi nghe cái tên đó đã lặng lẽ rùng mình, già thế mà còn “chính thái”… Phải chăng còn có một bà cụ mặt mày nhăn nheo tên “La Lị”? (Trịnh Thái và chính thái đồng âm, chính thái là shota, la lị là loli)

Song cho đến rất lâu về sau Nhiễm Thanh Hoàn mới biết, không phải ai cũng có thể mang họ “Trịnh”.

Đêm ấy, dưới sự uy bức lợi dụ của Nhiễm Thanh Hoàn, tất cả người của tướng phủ, cả người cũ lẫn người mới, đều ngồi cùng bàn mở một bữa tiệc gia đình. Trịnh lão bá vẻ mặt khổ sở đuổi theo Nhiễm Thanh Hoàn nói không hợp lễ pháp, ban đầu Nhiễm Thanh Hoàn bày sự thật ra nói lý lẽ mà tỏ rõ chủ nghĩa nhân quyền của mình, lão nhân nhìn gã đầy đáng thương, khiến gã cuối cùng đành phải gậy ông đập lưng ông, triển khai thần công lừa bịp, nước mũi nước mắt tèm lem kể về tuổi thơ cô độc cực khổ của mình, không ai thương không ai làm bạn, sau đó trưng ra bộ dạng rưng rưng chực khóc đáng thương hơn, Trịnh lão bá lập tức không chịu nổi, ngoan ngoãn đi thu xếp thay gã.

Nhiễm Thanh Hoàn giơ tay chữ “v”, đột nhiên cảm thấy lão bá hơi giống viện trưởng cô nhi viện trong ký ức đã mơ hồ, nhìn bóng lão nhân bận rộn cùng với “nhà” lập tức rộn ràng lên, gã chợt dựa cửa mỉm cười, cảm thấy dù mai sau không thể quay về, ở lại thế giới này cũng không tệ.

Bỗng nhiên, một giọng nói rất nhẹ kéo thần trí gã về, Nhiễm Thanh Hoàn nghiêng đầu, thấy một tiểu cô nương chỉ tầm mười tám mười chín tuổi ôm một tấm áo cúi đầu không dám nhìn gã, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng: “Chủ tử…”

Nhiễm Thanh Hoàn mất ba giây để phản ứng, mới ý thức được tiểu cô nương đang nói với mình: “Đừng gọi ta là chủ tử, cứ như lão địa chủ vậy, tiểu…” Gã suy nghĩ tiểu cô nương này tên là gì, Tiểu Hồng hay Tiểu Lục Lam Hoàng Tử Hắc? “… Mỹ nữ, có việc gì à?”

Tiểu cô nương suýt bị tiếng “tiểu mỹ nữ” hơi ngả ngớn này dọa khóc, đầu cúi gằm sắp chạm đến ngực: “Là… Là người trong cung đưa tới… Nói là Trăn mỹ nhân trả lại cho chủ tử… A!” Nàng ý thức được chủ tử đã bảo không được dùng từ này, thấp giọng la hoảng, đầu gối mềm nhũn muốn quỳ xuống.

“Đừng đừng,” Nhiễm Thanh Hoàn vội vã đỡ nàng, “Ta không chuẩn bị hồng bao đâu.”

Tiểu cô nương không kiềm được, mắt ngấn lệ mà cười khẽ một tiếng.

Nhiễm Thanh Hoàn thở phào: “Bởi vậy, ta nói ngoại hình ta thật có lỗi với quần chúng nhân dân quảng đại, dọa ngươi thành như vậy… Đúng rồi, mỹ nhân gì đó là ai?”

“Thưa tướng gia, đó là quận chúa điện hạ của Tây Nhung, hôm nay vừa sắc phong Trăn mỹ nhân.”

Bấy giờ Nhiễm Thanh Hoàn mới nhớ tới chuyện Tinh Tinh, gã hơi nhíu mày, dù cho Tây Nhung vương tự biếm một bậc, Tinh Tinh bị giáng thành quận chúa, với thân phận nàng cũng không nên chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ, Trịnh Việt… đang cố ý làm nhục Tây Nhung sao? Gã nhớ tới ánh mắt quật cường của nữ hài tử kia, âm thầm thở dài, lại là một hồng nhan bị chính trị hủy diệt.

“Ta biết rồi, cảm ơn.” Nhiễm Thanh Hoàn nhận y phục, chính là tấm áo ngày đó gã khoác lên người nàng khi Tinh Tinh suýt nữa chịu nhục, đã được giặt và xông hương cẩn thận, khi gã cầm lấy, đàn hương dìu dịu phả vào mặt, hít vào có cảm giác dễ chịu. Ấn tượng của gã với Tinh Tinh không khỏi lại tăng thêm hai phần, đây là một nữ hài tử xử sự tương đối có chừng mực hơn nữa phẩm vị không tệ.

Nhiễm Thanh Hoàn thở dài, bất kể thế nào, hãy cố hết sức che chở nàng một chút đi, dù sao người hại nàng phải rời xa quốc gia gả đi ngàn dặm cũng là mình.

“Ngươi xưng hô thế nào?” Nhiễm Thanh Hoàn ngẩng đầu lên cười cười với tiểu cô nương, lập tức dọa người ta.

“Ta, ta… nô tỳ tên Hoàn Nhi.”

Thì ra không phải Hồng Hoàng Lam Lục gì, Nhiễm Thanh Hoàn nghĩ, “Mau đi làm việc đi, lát Trịnh bá tìm không thấy ngươi có thể sẽ mắng đấy.”

Hoàn Nhi vội thi lễ vạn phúc, theo lời rời khỏi, khi Nhiễm Thanh Hoàn quay người về phòng mình lại trộm ngoái nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như quả cà chua mà chạy đi.

Đêm này, trong Cẩm Dương vương cung lại kém xa tướng phủ thái bình cách một bức tường.

Tinh Tinh quỳ dưới đất, cúi đầu, mái tóc đen nhánh buông xuống hai má, nàng dùng ít phấn, càng xinh đẹp rung động lòng người. Nàng đang cung nghênh nam nhân tôn quý kia… Nam nhân hủy gia quốc của nàng, trong lòng lại nghĩ đến y phục phái người đưa về, đã được nàng tự tay giặt và xông hương, không biết người đó có nhìn thấy thứ khâu vào cổ tay áo hay không…

Không lâu sau, một trận tiếng bước chân không nhanh không chậm truyền đến, có nội thị hô Vương gia giá lâm, Tinh Tinh cúi đầu thấp hơn, cố hết sức ra vẻ kính cẩn nghe lời.

Trịnh Việt nhìn kỹ Tinh Tinh một chút, không mấy ôn nhu nâng cằm nàng lên, thiếu nữ trong khoảnh khắc nhìn rõ ánh mắt hắn, không tự chủ được hơi chùn chân. Một người cười ấm áp như vậy, làm sao có thể có ánh mắt lạnh đến thế.

“Trăn mỹ nhân ở chỗ cô có quen không? Có thiếu thứ gì không?”

“Tạ Vương gia quan tâm, được Vương gia chiếu cố, Tinh Tinh không còn cầu gì khác.” Nàng thoáng cười cười, đôi mắt lúng liếng, quả nhiên khuynh quốc khuynh thành.

Trịnh Việt gật đầu: “Mỹ nhân hãy bình thân, có cần gì cứ việc nói với cô.”

Tinh Tinh tạ ơn, gót sen nhẹ nhàng theo Trịnh Việt vào buồng.

Đêm nay Trăn mỹ nhân phụng chỉ thị tẩm.

Nàng âm thầm bấm lòng bàn tay mình, nhớ tới lời thề, đúng, chính là câu đó – rồi có một ngày, ta sẽ khiến tất cả các ngươi hối hận.

Động tác của Trịnh Việt rất thô bạo, hoàn toàn không mảy may thương hương tiếc ngọc, không ôn nhu, không ngọt ngào, không yêu thương, chỉ là một lần tiết dục liên quan đến lợi ích, đến chính trị. Móng tay Tinh Tinh bấm rách lòng bàn tay mình, nàng cố gắng nén nước mắt, trong lòng thầm nghĩ: “Tây Nhung, ta không nợ gì ngươi nữa… ta không nợ gì ngươi nữa…”

Trịnh Việt sửa sang lại quần áo, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua nữ tử khóe mắt ngấn lệ đã ngất đi, không nán lại cũng chẳng thương xót, hắn gọi nội thị tới, chuẩn bị về tẩm cung của mình.

Bỗng nhiên, nữ tử trên giường tựa hồ không thoải mái cựa cựa, lệ nơi khóe mắt rơi xuống làm ướt một khoảng nhỏ nệm giường, nàng mơ màng gọi một tiếng: “Nhiễm…”

Trịnh Việt đột nhiên dừng bước, một tiếng gọi khẽ này như tiếng sấm đánh trúng hắn, hắn quay ngoắt đầu lại, không che giấu sát ý dày đặc trong mắt mình nữa, ánh mắt vốn dửng dưng tàn nhẫn như đao kiếm, bắn thẳng lên người Tinh Tinh. Nội thị cầm đèn bên cạnh lập tức quỳ xuống, toàn thân run rẩy.

Đồng tử Trịnh Việt thoáng co lại, rồi hắn lập tức quay đầu đi ra ngoài với khuôn mặt không biểu cảm, để cho người bên cạnh một bóng lưng âm dương khó phân.

Ngay sau khi hắn vừa đi, Tinh Tinh vốn mê man mở mắt ra, thở ra một hơi thật dài. Vừa rồi sát ý của Trịnh Việt mà còn nán lại một lát, thì nàng sẽ không cầm cự được, sa y mỏng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, lúc này nàng mới hiểu được chỗ đáng sợ trong cơn giận của đế vương, cơ hồ không nắm chắc một chút nào đối với sự tình đã vạch kế sẵn sàng.

Trong một chớp mắt, nàng thậm chí muốn quỳ xuống cầu xin Trịnh Việt tha thứ, nhưng người kia rốt cuộc vẫn đi rồi.

Nguyệt Phượng tiến vào, Tinh Tinh vịn nàng ta đứng dậy, trên khuôn mặt xinh đẹp có hận ý và lãnh ý không hợp, Nguyệt Phượng sầu lo nhìn nàng: “Công chúa, người làm vậy sẽ hại chết Nhiễm đại nhân…”

Tinh Tinh hừ lạnh một tiếng: “Sao? Ngươi không đành lòng?”

Nguyệt Phượng cúi đầu không dám nói gì nữa, trước mắt thoáng qua thần thái khi nói “Đắc tội” của nam tử tuấn mỹ bạch y phiên phiên hào sảng kia, khẽ cắn môi.

Tinh Tinh được Nguyệt Phượng đỡ đi tắm rửa, nàng ra sức chà lau thân thể mình, giống như muốn hoàn toàn xóa sạch những dấu vết nhục nhã đó – Nàng đã lập kế hết thảy, Yên Kỳ sở dĩ không gì phá nổi không hề thua cuộc, ngoại trừ quốc lực cường thịnh, mấu chốt nhất chính là sự phối hợp thân mật chặt chẽ giữa hai người kia, sự tâm linh tương thông người khác không chen vào được, chỉ cần phá tan mối quan hệ ấy, giang sơn Yên Kỳ dù là tường đồng vách sắt cũng phải lắc lư!

Nhưng mà… Thần sắc nàng hơi ảm đạm đi, thật sự sẽ thuận lợi vậy sao?

Nàng nhớ tới đôi mắt khó dò của Trịnh Việt, thật sự có thể khống chế được tim của một nam nhân như vậy sao? Nàng lắc lắc đầu, muốn bỏ đi những sầu lo đó, nhưng một cái bóng màu trắng lại không đúng lúc hiện lên trong đầu, nam tử vẻ mặt lạnh nhạt, phong độ tiêu sái, ra tay dứt khoát và ngôn ngữ chân thật đáng tin, và còn… áo ngoài có mùi tươi mát như tuyết mới rơi… Sẽ hại chết người đó ư?

Nhiễm Thanh Hoàn – Thừa tướng thủ đoạn cứng rắn của Yên Kỳ, được xưng là quân thần, mình làm như vậy sẽ hại chết y ư… Phải làm thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.