[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 53




Trịnh Việt gật đầu với đám Địch Nhược Thương năm người đang cung kính quỳ: “Các khanh đã biết chân tướng sự thái, Yên Kỳ ta và Tây Nhung trước nay nước giếng không phạm nước sông, thế nhưng họ thật sự khinh người quá đáng, đã như vậy, cô cũng không thể không đòi lại công bằng cho các con dân chịu nỗi khổ chiến loạn,” Hắn thở dài, vẻ thương xót, “Một buổi chiến loạn, bao nhiêu bách tính lênh đênh, tự cổ người loạn ly không bằng chó thái bình, cô nào có nhẫn tâm, hành động này tuy không phải là của bậc quân tử, nhưng nếu có thể binh bất huyết nhận, để các tướng sĩ viễn chinh tha hương có thể trở về quê nhà, cô ngại gì bêu danh thiên cổ âm hiểm tiểu nhân!”

Đám người Địch Nhược Thương dập đầu hô to ngô vương thánh minh, Trịnh Việt lại thở dài: “Việc này hung hiểm, các ái khanh nhất thiết phải bảo toàn bản thân, không thể quá mạo hiểm.”

Ngực Địch Nhược Thương nóng lên: “Chỉ cần Yên Kỳ có Vương gia một ngày, chúng ta cho dù muôn chết lại ngại gì?!”

Trịnh Việt vẫy tay lệnh cho người hầu bưng rượu lên, tự tay nâng chén: “Cô kính các vị!”

Đám người Địch Nhược Thương lại bái nhận, uống xong bái lui.

Đợi đến khi đã không còn thấy bóng năm người, Trịnh Việt mới thu lại dáng vẻ trách trời thương người, phân phó: “Tuyên Thái phó…”

Chính lúc này, có người tiến vào báo một nội thị của vương phi cầu kiến. Trịnh Việt bị cắt ngang rõ ràng nhíu mày, biểu cảm không dễ nhìn lắm, hắn bình tĩnh lại, giọng điệu lạnh như băng nói: “Cho vào.”

Thị nữ thúy sam khi đi vào hầu như không dám ngẩng đầu nhìn quân vương ngồi trên cao, Trịnh Việt tùy tiện đứng đó không hé môi một tiếng, như một pho tượng quỷ thần, bởi vì nguy hiểm nên khiến người ta sinh lòng kính sợ, ngay cả không khí xung quanh cũng đông lại. Một lúc lâu, Trịnh Việt mới uể oải mở miệng: “Vương phi có việc gì?”

Thị nữ cẩn thận mở lời: “Bẩm Vương gia, vương phi sáng sớm hôm nay dậy không khỏe lắm…”

Trịnh Việt hơi nhướng mày: “Ồ? Thái y nói gì?”

“Là, là vương phi có tin mừng. Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia.”

Trịnh Việt hơi sửng sốt, phất tay: “Cô biết rồi, ngươi hãy lui ra trước đi, đợi lát nữa cô sẽ đi thăm nàng.”

“Vâng.” Thị nữ như được đại xá lui xuống.

Trịnh Việt nhất thời hơi thất thần, nữ nhân kia… có mang con hắn? Đây là nàng biết cố gắng ư? Trịnh Việt hơi cười khổ, sinh thêm mấy đứa trẻ cũng tốt, giang sơn Trịnh gia không thể không truyền xuống.

Hài tử và nữ nhân kia… với hắn mà nói đều là một dạng, là thứ có giá trị nhưng không ý nghĩa.

Hắn đứng dậy: “Đến Tây Phượng cung.”

Nhiễm Thanh Hoàn xem thư tín có thể tính là cơ mật bậc nhất trên tay, có phần không biết phải nói gì. Thứ này… nếu không phải mấy ngày qua gã đã xác định đường liên lạc bí mật của liên quân, đồng thời lại liệu được phong thư này, gã thực sự phải hoài nghi là thư giả địch nhân cố ý tạo ra… So với trong tưởng tượng còn dễ dàng hơn.

Gã mở ra đọc kỹ, quả nhiên, Tiểu Ôn kém không có nghĩa là Lão Ôn kém, chỉ dựa vào dăm ba câu đã có thể phán đoán ra tình hình nội bộ liên quân, gừng già vẫn cay hơn, Ôn Long Dược dù sao cũng là một danh tướng ngày xưa, tiếc rằng đã quá già, sắp trở thành lịch sử rồi, hơn nữa danh tướng không có danh quân chẳng khác nào đao nằm trên tay đầu bếp.

Bên phía Trịnh Việt cũng nên có động tác rồi, với tính cách người đó, chắc hẳn sẽ rút củi dưới đáy nồi dùng cách âm độc nhất, không cần nghĩ cũng biết được dáng vẻ bất đắc dĩ của hắn, đánh rắm cũng có thể đánh một cách đường hoàng, khóe miệng Nhiễm Thanh Hoàn nhếch lên nụ cười nhàn nhạt hơi bỡn cợt.

Đốt đi thư tín ban đầu, gã lấy một phong thư khác từ trong lòng ra, dán lại cẩn thận, đưa cho kẻ vẫn im lặng đứng bên cạnh như một cái bóng: “Đừng để sai sót.”

“Vâng.” Bóng đen nhận lấy toan đi.

“Khoan đã,” Nhiễm Thanh Hoàn gọi hắn lại, hạ thấp giọng, “Triệu Khánh Lân thấy phong thư này nhất định nổi cơn tam bành, hắn không phải người xem trọng quy củ, rất có thể sẽ khai đao với ngươi, ngươi hãy mang theo cái này.” Gã lấy một cái vòng phỉ thúy và một xấp ngân phiếu nhỏ cất trong lòng, hoàng kim có giá ngọc vô giá, vòng phỉ thúy kia là đợt cuối năm Trịnh Việt cho, nếu ở thời hiện đại, chắc là bảo vật có thể đưa vào viện bảo tàng, “Cơ trí một chút, thứ này có thể cứu mạng ngươi.”

Bóng đen hơi khựng lại, im lặng nhận lấy, thi lễ thật thấp, quay người biến mất trong bóng đêm mịt mùng.

Nhiễm Thanh Hoàn nhìn quanh bốn phía, lặng lẽ đi đến hướng doanh địa, bỗng nhiên, một cái bóng bất thình lình xuất hiện trước mặt, gã giật mình, vội vàng lui lại, trong lòng sợ hãi, nhanh và nhẹ như vậy… Thế mà mình trong tình huống toàn thần cảnh giới không mảy may nhận thấy!

Người tới toàn thân che phủ trong tấm áo choàng màu đen, đội mũ liền áo, Nhiễm Thanh Hoàn đặt tay lên lưỡi đao.

Đột nhiên, người nọ cởi mũ, khuôn mặt xinh xắn mà hơi tức giận của thiếu nữ khiến Nhiễm Thanh Hoàn thoáng sững ra: “Anh, Anh Ti? Không phải chứ?”

Anh Ti trừng mắt nhìn gã.

Nhiễm Thanh Hoàn buồn cười: “Sao cô mặc y như Harry Potter vậy?”

“Ha cái đầu ngươi!” Anh Ti chửi như tát nước, “Ông nội ngươi, bổn cô nương đã lật tung cả Quy Vực lên ngươi có biết không?! Ngươi cứ chờ đó, trở về ta cam đoan một – năm – một – mười nói hết tình hình cuộc chiến cho tiểu Vương gia, cho ngươi biết tay!”

“A thì…” Nhiễm Thanh Hoàn lui lại một bước, “Cô xem… phải chứ… việc này…” Gã bắt đầu muốn đánh trống lảng, “Đúng rồi, sao cô đột nhiên chạy tới đây?”

Anh Ti ném một lá thư vào lòng gã, hùng hổ nói: “Tự xem đi! Bổn cô nương đúng là xui tận mạng, nếu là người khác, muốn chết ta mặc kệ…” Nàng bỗng nhiên nhận ra mình hơi lỡ miệng, liền dừng ở đây, lại hung tợn lườm Nhiễm Thanh Hoàn một cái.

Nhiễm Thanh Hoàn rất nịnh nọt cười làm lành, mở thư của Trịnh Việt ra xem qua, vẻ mặt lại dần dần nhạt đi. Anh Ti đã thấy Trịnh Việt viết gì, có điều nàng không hiểu nổi những khúc chiết trong đó, biểu cảm của Nhiễm Thanh Hoàn khiến nàng thấy là lạ, thần sắc như vậy… Thần sắc không bi không hỉ, cơ hồ khiến nàng không khống chế được cảm thấy, người trước mắt chẳng qua là một tượng gỗ đẹp đẽ bề ngoài, đôi mắt sâu thẳm nhưng không có nhãn thần.

“Hồ ly…?”

“Trịnh Việt xác định?” Đôi mắt gã không rời khỏi giấy.

“Theo ta biết, nguồn tin của Vương gia gần như là chuẩn xác nhất thiên hạ.” Anh Ti nhanh chóng nhớ lại khuôn mặt trắng bệch và nụ cười âm u của Vô Thường.

Nhiễm Thanh Hoàn gật đầu: “Ta biết rồi.” Gã hờ hững đốt lá thư đi, “Nha đầu, cô về đi, nơi này không dùng đến cô đâu.”

“Khoan khoan khoan…” Anh Ti nhảy bật lên, “Ta phụng mệnh lệnh Vương gia đến bảo vệ ngươi…”

“Một đại nam nhân như ta cần gì bảo vệ?” Nhiễm Thanh Hoàn khẽ mỉm cười, “Vả lại cô đã bao giờ gặp hộ vệ đi theo binh lính cấp thấp chưa?”

“Mấy việc ám sát kém cỏi của các ngươi ta có thể làm thay.” Anh Ti hơi sốt ruột, Nhiễm Thanh Hoàn như vậy khiến nàng không yên lòng lắm. Đối với Anh Ti mà nói, có lẽ Trịnh Việt là người cho nàng hết thảy, nhưng Nhiễm Thanh Hoàn tuyệt đối là một tia sáng, chỉ khoảnh khắc đã khiến nàng có cảm giác sống.

Có lẽ, không chỉ mình nàng, Nhiễm Thanh Hoàn người này có một loại khí chất kỳ lạ, gã chìm nổi trong đấu đá của chiến loạn, thậm chí đích thân lâm trận tay vấy máu tươi, nhưng không biết tại sao mà cả người gã lại như tia sáng đầu tiên lúc tinh mơ, chẳng cái gì dính nổi lên người, chẳng cái gì che được vẻ trong veo vĩnh viễn không thay đổi trong ánh mắt, khiến mỗi một người trong lòng u ám không kìm được bị gã thu hút.

Nhiễm Thanh Hoàn cười cười, tựa hồ đã bình thường trở lại: “Cô không biết có một số thứ nhìn sơ hở càng nhiều càng tốt à? Vả lại không có nhiều người cần giết đâu, đôi khi tác dụng của người sống lớn hơn. Trở về đi, chuyện bên phía ta hẳn cô cũng nắm được đại khái rồi, về nhắc nhở Trịnh Việt phối hợp một chút, ta làm việc cô cứ yên tâm đi.”

“Nhưng mà…”

“Nha đầu, về đi.” Nhiễm Thanh Hoàn cho nàng một bóng lưng, hiển nhiên đã không cho nàng đi theo nữa.

Bóng lưng ấy khiến Anh Ti hơi bất an, quá tịch diệt, hao gầy, mất mát, nàng không khỏi buột miệng hỏi một câu: “Hồ ly… Nhà ngươi ở đâu? Chờ xong trận này, ta nói với Vương gia…”

“Ý cô là cố hương?” Nhiễm Thanh Hoàn dừng chân, nhưng không quay đầu lại, ánh trăng ôn nhu chiếu xuống, hình dáng toàn thân gã trở nên mờ nhạt, “Cố hương ư? Ta không biết… Họ nói đồng tâm thả đồng đức, cố nhân hoài cố hương, nơi có cố nhân mới gọi là cố hương nhỉ… Nhưng mà người kia không còn, thì nơi nào cũng chẳng phải là nhà.”

Anh Ti sững sờ, cho đến khi hình dáng Nhiễm Thanh Hoàn đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, trong tai còn vọng lại tiếng nói hoang mang của gã, nhẹ nhàng nói “Nơi nào cũng không phải là nhà… nơi nào cũng không phải là nhà…”

Không nói được là cảm giác gì.

Chiến trường Quy Vực trở nên kỳ lạ.

Ôn Long Dược đại bại một trận, gần như quăng mũ cởi giáp. Nguyên nhân không phải binh không cường cũng không phải mã không tráng, mà nực cười là lương thảo bị cắt đứt!

Bị cắt đứt lương thảo ngay trên địa bàn của mình! Lúc Ôn Long Dược và Lý Dã căng thẳng giằng co, lương thảo luôn do Hồng Châu vận chuyển, nhưng không biết bên phía Hồng Châu xảy ra chuyện gì, mà lương thảo chậm chạp không đến. Quân tâm là thứ rất dễ tán loạn, con người ở trong chiến tranh có trạng thái tâm lý không bình thường, cực kỳ dễ kích động, đồng thời lại cực kỳ dễ suy sụp, chỉ cần có người đổ thêm chút dầu vào lửa là có thể cháy bùng lên.

Kể từ lúc có người bắt đầu giết trộm chiến mã của người khác, Ôn Long Dược liền biết trận chiến này xem như xong rồi.

Mà sau đó, Hồng Châu lại phái người đến tạ lỗi, nhưng tạ lỗi thì tạ lỗi, lương thảo đâu? Binh mã chưa động lương thảo đi trước, lương thảo cũng không có thì bảo ai đi đánh trận? Dựa vào cái gì để đi đánh trận?!

Ôn Long Dược không tài nào hiểu nổi, rõ ràng là người Hồng Châu có tính toán thất tín bội nghĩa, nhưng mà tại sao?

Triệu Khánh Lân sau khi xem phong thư đến từ Tây Nhung lập tức làm một việc, chính là bắt giam tín sứ, hơn nữa cho ra một kết luận, Tây Nhung không hề thật sự muốn hợp tác với Hồng Châu, họ chỉ mượn cơ hội này để làm yếu thực lực Hồng Châu, khơi mào lưỡng cường tương tranh để ngư ông đắc lợi thôi.

Về phần lá thư này, tổng cộng viết vài việc thế này: thứ nhất, nhấn mạnh cái chết ngoài ý muốn của quan quân Hồng Châu là do Yên Kỳ làm, song chuyện một mực chắc chắn như thế, “Ôn Long Dược” lại không cung cấp chứng cứ; thứ hai, mong song phương bình tĩnh suy xét, đừng vì việc nhỏ này mà phá hủy liên minh, “Ôn Long Dược” cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ nhặt, chẳng đáng nhắc đến; thứ ba, vạch ra các loại tội ác của người Yên Kỳ, đồng thời ám chỉ Triệu Khánh Lân mau chóng tìm ra và giải quyết đám người Yên Kỳ không biết mai phục ở chỗ nào, sau đó tăng viện Tây Nhung.

Lúc ấy thế cục Ôn Long Dược và Lý Dã giằng co đối với Triệu Khánh Lân là rất kỳ lạ, quân đội Lý Dã rõ ràng số lượng ít hơn Ôn Long Dược, huống hồ Lý Dã chỉ là một tiểu phó tướng chưa có danh mà thôi, làm sao có thể giằng co thời gian dài như vậy với danh tướng một thời ngày xưa?

Trong đây khó đảm bảo có trò gì.

Triệu Khánh Lân nhanh chóng dâng tấu lên Lữ Diên Niên quốc chủ Hồng Châu, câu trả lời của Lữ Diên Niên là tạm thời đừng trở mặt, nhưng phải cho Tây Nhung biết tay một chút, còn không thể để người Yên Kỳ sống tốt. Vì thế mới có việc Hồng Châu âm thầm ngừng cung ứng lương thảo.

Kỳ thực giằng co như thế không trách được Ôn Long Dược, Ôn Long Dược cả đời cẩn thận chặt chẽ, lần này đối mặt với Lý Dã cũng không có gì, nhưng ba ngàn người xuất quỷ nhập thần của Dư Minh thật sự khiến lão không dám manh động, nên cứ thế kéo dài.

Song Triệu Khánh Lân cũng không ngờ được là, hậu quả của việc này lớn như vậy.

Lẽ ra thắng bại là chuyện thường của binh gia, chưa từng nghe nói trên thế giới có ai cả đời chưa hề bị thất bại. Thế nhưng triều đình Tây Nhung không hiểu uống nhầm thuốc gì, đột nhiên bắt đầu nhằm vào lần chiến bại này của Ôn Long Dược, chẳng biết có phải vị tướng quân từng quyền cao chức trọng này xử sự quá tệ hay không, bị biếm đến tận đây thủ biên quan nhiều năm chưa nói, còn có kẻ trăm phương ngàn kế muốn đẩy vào chỗ chết.

Việc này ầm ĩ đến mức nào? Nói đến cũng buồn cười, quân thần Tây Nhung tựa hồ đều sốt hỏng não, trong khoảng thời gian này việc om sòm nhất lại là có cần đổi soái không.

Đây là đại kị của binh gia, chắc ngay cả trình độ cỡ Anh Ti cũng biết.

Đương khi chiến sự bắt đầu giằng co, có mấy người bí mật tiến vào cảnh nội Tây Nhung, tìm đến một người. Trong ghi chép của đời sau thì người này là một nhân vật then chốt, chí ít là nhân vật then chốt thúc đẩy Tây Nhung đi đến diệt vong – Tưởng Dũ.

Thân phận hắn không hề cao, chỉ là một khách khanh bên cạnh Thái tử Tây Nhung, nhưng lại rất chết người.

Ai cũng biết, Thái tử là trữ quân, hôm nay chỉ là một khách khanh con con bên cạnh Thái tử, nhưng nói không chừng ngày mai tân quân kế vị, hắn sẽ là Thừa tướng dưới một người trên vạn người.

Trịnh Việt dốc hết vốn, đừng nói một khách khanh con con Tưởng Dũ, dù là quốc chủ Tây Nhung nhìn thấy cũng phải sững sờ.

Đám người Địch Nhược Thương cuối cùng không nhục sứ mệnh, miệng lưỡi trơn tru, không từ thủ đoạn nào, khách khanh đệ nhất bên cạnh Thái tử Tây Nhung cứ thế bị Trịnh Việt thu vào tay áo.

Chém giết trên chiến trường gần kết thúc, chém giết trên triều đình cũng dần lộ tài hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.