[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 50: Trùng ăn thịt người




“Phụ thân.”

Ôn Long Dược quay người lại liền nhìn thấy nhi tử Ôn Dục Hoa ôm áo bông đứng đằng sau, “Ban đêm gió lớn, phụ thân cẩn thận cảm lạnh.”

Lão nương ánh trăng ngắm gương mặt nhi tử, trên cằm người trẻ tuổi hơi có một chút màu xanh, vùng chân mày vẫn còn nét trẻ con, là một thiếu niên anh tuấn, tính tuổi chắc xấp xỉ tướng lĩnh quân địch rục rịch ở cách không xa, còn là độ tuổi để người ta dạy dỗ thương xót.

Ôn Long Dược nhận lấy, thở dài: “Dục Hoa cũng hai mươi rồi.”

“Nhi tử tháng trước mừng sinh nhật, đã tròn hai mươi rồi, phụ thân quên rồi ạ?”

“Chiến sự căng thẳng, vi phụ ngay cả lễ đội mũ của con cũng lơ là.” Ôn Long Dược gật đầu.

“Phụ thân bảo vệ quốc gia, những việc này của nhi tử chẳng qua là việc nhỏ, nào có đạo lý khiến phụ thân lo lắng?” Ôn Dục Hoa không hề oán thán quá nhiều, thân là con trai của một tướng quân thủ tướng, đôi khi định trước sẽ phải đánh mất một số hạnh phúc mà người khác giơ tay là có được, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

Huống chi trong thời đại rối ren như vậy, người thực sự đang sống thay vì kéo dài hơi tàn lại được mấy?

Cả thiên hạ đều đang chờ mong một bá chủ hoành không xuất thế, cho dù là con sư tử nóng nảy.

Ôn Long Dược nhắm mắt: “Hai mươi, không còn là trẻ con nữa, tính ra thì con theo cha tòng quân cũng gần năm năm rồi nhỉ?” Lão kéo lại áo choàng, thoáng vẻ mệt mỏi, “Tổ phụ con lúc hai mươi đã tự mình lĩnh binh, vi phụ lúc hai mươi cũng đã có con, là phó tướng của Quy Vực… Khi ấy tuy rằng quốc lực Tây Nhung ta không tính là mạnh nhất trong Cửu Châu, nhưng vi phụ dẫn mấy vạn đại quân đứng ở đây, thì không ai dám đến khiêu khích… Bây giờ chỉ chớp mắt con cũng hai mươi rồi, ta lại già rồi, Tây Nhung cũng không còn là Tây Nhung khi xưa nữa.”

“Phụ thân…” Người trẻ tuổi không quen nhìn phụ thân mệt mỏi lắm, nhất thời không hiểu cha mình muốn nói gì, lại bỗng phát hiện, phụ thân đã rất già rồi, tấm lưng từng thẳng như cây giáo giờ lại có dấu hiệu hơi còng.

“Đã đến lúc để con tự mình trưởng thành, chỉ sợ lão ưng ta đây…” Ôn Long Dược bình tĩnh lại, “Trận này, có lẽ là trận chiến cuối cùng của ta.”

“Phụ thân!” Ôn Dục Hoa nghe ra tướng quân lại có ý dặn dò hậu sự, trở nên luống cuống.

Ôn Long Dược nhìn nhi tử một cái, cốt nhục duy nhất không hề có tiềm chất trở thành danh tướng, y không có dũng khí và sự dứt khoát sát phạt quyết đoán trên chiến trường, những lời vô cùng đơn giản cũng có thể khiến y hoảng sợ thất thố, điều này là vô luận thế nào cũng khó mà dựa vào cố gắng ngày sau để bù lại. Nhưng lão không cảm thấy thất vọng, ngược lại rất lấy làm may mắn khi nhi tử của mình không hề là anh hùng gì, anh hùng sất trá một thời trong loạn thế đều chẳng có kết cục tốt, một người gánh cả thiên hạ, áp lực như vậy, bất kể ngươi là ai, đều không tránh khỏi thương tích đầy mình: “Lúc nhỏ, mẫu thân đã dạy con một chút bổn sự hành y dụng dược, con còn nhớ không?”

“Nhi tử… nhớ ạ…”

“Vậy thì tốt, Dục Hoa, con hãy nhớ, nếu vi phụ bất hạnh tử trận trên sa trường, đó cũng là tinh trung báo quốc, không uổng ngô chủ hậu đãi Ôn gia. Nhưng mỗi người vì chủ riêng, binh đao gặp nhau là chuyện không có biện pháp, con tuyệt đối không thể suy nghĩ báo thù cho vi phụ. Hãy tự mình tìm một nơi hương dã, làm bình dân bách tính, hành y tế thế, coi như chuộc lại sát nghiệt đời này cho vi phụ…”

“Sao phụ thân có thể nói những lời xui xẻo như thế? Quân ta gấp đôi quân địch, lại có Hồng Châu hậu thuẫn, phụ thân tung hoành sa trường mấy chục năm, chẳng lẽ người Yên Kỳ đều ba đầu sáu tay hay sao…”

“Thứ tử vọng ngôn!” Ôn Long Dược ngắt lời nhi tử, “Con có biết trên đời này hại người nhiều nhất chính là không biết trời cao đất dày? Người Hồng Châu là hậu thuẫn? Binh lực chúng ta gấp đôi quân địch? Con hãy mở mắt ra mà nhìn, người Hồng Châu hung hăng, tự cao tự đại, chẳng qua là đang lợi dụng quốc chủ thôi, chứ nào có thành ý kết minh? Hiệp định giữa chư hầu sợ rằng còn khó lòng tin tưởng hơn đền thờ trinh tiết! Không nói đến quốc lực giữa chúng ta và Yên Kỳ chênh lệch bao nhiêu, con cho rằng nội bộ liên quân thật sự đoàn kết một lòng sao? Chỉ sợ lấy hai chọi một chúng ta cũng không có phần thắng! Mỗi người một âm mưu riêng thôi! Nhiễm Thanh Hoàn có chỗ dựa không sợ hãi, con không nhìn ra à? Con còn kém quá xa!”

“Nhi tử…”

Ôn Long Dược khoát tay, “Quốc chủ hiện giờ đã tuổi già lú lẫn, Thái tử càng vâng vâng dạ dạ không có nửa phần chủ kiến, chỉ sợ là một hậu chủ… Ôi, chỉ có Bạch tiểu điện hạ kia là còn có thể chèo chống, đáng tiếc…” (Hậu chủ là Lưu Thiện, con trai Lưu Bị)

“Bạch điện hạ không phải đang dưỡng bệnh ở Ngọc Lệ sơn trang sao?” Ôn Dục Hoa hơi ngớ ra.

“Bạch điện hạ từ nhỏ văn võ song toàn, tuổi còn trẻ trung, có thể bị bệnh gì?” Ôn Long Dược cười xì, lại lắc đầu, “Nói một câu bất đạo, nếu Bạch tiểu điện hạ thật sự có nửa phần thèm muốn đại vị, ta cho dù là liều cái mạng già, liều danh tiếng đời này cũng muốn ủng lập ngài… Đáng tiếc, đáng tiếc quá! Điện hạ mặc dù tuổi trẻ lão thành suy nghĩ cẩn thận, lại quá trọng tình nghĩa, đến nỗi công tư bất phân, chưa từng có nửa phần ngỗ nghịch huynh trưởng Thái tử ruột thịt cùng một mẹ, không làm được kiêu hùng loạn thế!”

Ôn Dục Hoa không cầm được lòng nhìn xung quanh, Ôn Long Dược tối nay thái độ khác thường, lão tướng quân không còn tiếc chữ như vàng, từng chữ từng câu này, tuy là nói thật, lại đều là chết người.

Ôn Long Dược nhìn thần sắc nhi tử, sao có thể không đoán được tâm tư y, không khỏi hơi mỉm cười, vỗ mạnh vai con: “Đi đi, nhớ lấy những lời hôm nay vi phụ nói với con, trở về mài đao của con cho bén, nếu ông trời xót thương cho con sống qua trận chiến này, thì đi, rời khỏi những thị thị phi phi này, khoản nợ tình nghĩa với quốc chủ, phụ thân con đời này trả hết là được rồi.”

Kỳ thực lão còn muốn nói là so với Lữ Diên Niên của Hồng Châu, lão thà rằng Trịnh Việt có thể là người chiến thắng cuối cùng. Nhưng ăn lộc vua, chết vì vua, dẫu nhìn thấu hơn thì lão cũng chẳng qua là một hạt bụi định trước phải bị bánh xe chiến tranh cán qua thôi, đôi khi, tuổi trẻ kích động ngu muội đều là chuyện tốt.

Trong bóng đêm, đôi mắt Nhiễm Thanh Hoàn sâu thẳm đến hơi đáng sợ, các tướng đều đã điểm khiển hoàn tất, binh chia ba lộ, lộ tuyến là kết quả do mấy ngày qua y dày công nghiên cứu, một lộ ở ngoài sáng làm mồi, một lộ ở trong tối phụ trợ, và một lộ quấy nhiễu đánh tan… Ngay cả Lý Dã cơ hồ không rời gã một tấc cũng bị đuổi đi, thiếu niên hơi thay đổi khuôn mặt vẫn căng thẳng, chớp mắt vị tướng quân quân lệnh như núi đã biến mất không thấy tăm hơi, khóe miệng gã lộ ra đôi chút nét cười không rõ ý tứ – đây lại là một ván cược lớn.

Nhưng nhân vật chính lần này, là ta-

Gã vẫy tay, hai mươi bóng đen như từ trống rỗng chui ra im ắng xuất hiện trước mắt, Nhiễm Thanh Hoàn búng tay: “Bao nhiêu người ở bên ngoài đánh đánh giết giết đều không phải là then chốt, nghe đây, cuộc chiến này, thành bại ở nhất cử của chúng ta, ai sợ hãi đứng ra cho lão tử!”

“Toàn bộ nghe tướng quân điều phối, muôn chết không từ!” Âm thanh đều nhịp của quân nhân chấn không khí cũng có một chút dao động nặng nề.

Nhiễm Thanh Hoàn gật đầu: “Tốt, đều là đàn ông, hành động!”

Trước khi trời sáng, chiến dịch đã khai hỏa, nhưng không ai biết nhân vật hết sức quan trọng trên chiến trường kia đã đi đâu.

Cũng chính là đêm này, Cẩm Dương vương Trịnh Việt vốn đã nghỉ ngơi đột nhiên bừng tỉnh giấc, tim đập nhanh không thôi, khó lòng ngủ lại.

Trịnh Việt cúi đầu nhìn Thích Tuyết Vận tựa hồ bị kinh động bắt đầu thở nhanh hơn, không mấy do dự điểm huyệt ngủ của nàng, nữ tử lại chìm vào giấc mơ nặng nề, hắn cau mày nhìn nữ nhân đã là thê tử. Tính ra đây là lần thứ hai ngủ chung với nàng, còn là do áp lực của cửu thái phi. Thần sắc hắn đã sớm không còn sự ôn nhu như gió xuân ban ngày, vẻ mặt hờ hững đẩy Thích Tuyết Vận qua một bên, giống như trốn tránh thứ mình ghét.

Cửu thái phi Chu Khả Tình – Trịnh Việt hoài nghi phải chăng nữ tử thấu đáo này đã nhận ra điều gì, mới mở miệng can thiệp việc riêng của hắn, đúng, nhưng hiện tại hết thảy còn chưa phải là lúc.

Trịnh Việt che giấu sự cuồng ngạo dưới bề ngoài ôn nhu, không cho phép cuộc đời hắn có nửa phần sai sót, ngay cả tình cảm thân bất do kỷ cũng phải nắm chắc. Hắn mặc quần áo xuống giường, lặng lẽ đi đến một chỗ – bí đạo nối với tướng phủ.

Đầu kia bí đạo, là thư phòng của người nọ-

Trong không khí tựa hồ còn thoang thoảng mùi tuyết mới, hơi lành lạnh, lại có thể khiến người ta bình tĩnh. Trịnh Việt ngồi trên cái ghế mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve thứ trên bàn, bút danh quý bị ném lung tung, đã mất đi thần thái ban đầu, trông như món đồng nát mua bằng vài đồng tiền bên đường vậy – người này rất tinh mắt, bảo vật không hút mắt hơn cũng có thể lập tức nhận ra, nhưng nhận ra thì nhận ra, chưa bao giờ thấy gã để ý, giống như đắt và rẻ đều chẳng quan trọng. Một quyển sách bám ít bụi mở ra để ở một bên, bên trong là sách báo phố phường không vào được nơi thanh nhã – tuy rằng không phải dâm từ diễm phú gì, nhưng nếu bị đám lão học cứu nhìn thấy, cũng nhất định phải than thở gỗ mục không thể chạm khắc. Phẩm vị của người này thật tình không mấy cao nhã, gã có khi khó lường, có khi tính tình lại khiến người ta thật sự không biết phải nói gì; vô số sách trị quốc phác thảo chưa kịp dọn đều bỏ trên bàn, trông mà đau lòng – người này một khi nghiêm túc thì sẽ khắt khe với bản thân đến mức đáng sợ, một bản tấu chương trình lên, trăm chữ ít ỏi, mà phía sau cũng có tâm huyết như vậy…

Trịnh Việt thất thần, người đó đối với mình mà nói rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào? Quốc chủ trẻ tuổi siết chặt nắm tay, không được, không thể mặc kệ tình cảm như vậy phát triển, đây là trăm hại mà không một lợi.

Móng tay bấu vào thịt, rỉ ra đỏ sẫm, Trịnh Việt cúi đầu, mặt không biểu cảm, gã là huynh đệ… là bằng hữu, là tri kỷ sống chết có nhau… là người có thể đùa giỡn mắng mỏ, có thể không biết lớn nhỏ… Gã còn là mưu sĩ hiếm gặp tung hoành Cửu Châu, là thiên tài quân sự kì binh liên tục, là cánh tay phải an bang trị quốc, song cũng… chỉ thế mà thôi.

Chỉ thế mà thôi.

Đã như vậy, tình cảm bất luân như thế hãy bóp chết ngay khi vừa sinh ra đi.

Ánh mắt đen kịt của hắn có chút quyết tuyệt, Trịnh Vi Vân, trong thân thể ta quả nhiên kế thừa dòng máu của ông sao? Ông hãy nhìn đi, ta tuyệt đối không bị thua bởi nó, tuyệt đối, bất luận là huyết thống hay tình cảm, hết thảy trên thế giới này đều đừng hòng thoát khỏi bàn tay ta!

Ngay sau khi Trịnh Việt phẩy tắt đèn đứng dậy rời đi, trên nóc nhà đột nhiên thòng xuống một thiếu nữ xinh xắn vận y phục màu hồng nhạt.

Anh Ti vốn là đến tìm xem Nhiễm Thanh Hoàn có để lại thứ gì hay ho không, ai ngờ Trịnh Việt nửa đêm nửa hôm đột nhiên xông vào, thiếu nữ vỗ vỗ ngực, nói với bằng hữu không nhìn thấy: “Sợ muốn chết sợ muốn chết… Băng Băng cũng sợ hết hồn phải không?” Nàng nghiêng đầu nhíu mày, “Nhưng làm thế nào đây? Hình như chúng ta đã biết một số chuyện không nên biết…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.