[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 41: Ma khí




Tiếng Nhiễm Thanh Hoàn trầm trầm vang lên, không có nửa phần kinh hoảng: “Chúng ta tổng cộng có mười ba người, đối phương có khoảng mười tám mười chín, thực lực tương đối xấp xỉ nhau. Nhưng nếu ta không đoán sai, kẻ vừa rồi ném ám khí lại không ở ngoài sáng, tuy rằng bản thân ta thân thủ bình thường, cũng nhìn ra được trình độ của kẻ đó, cho dù là tinh lực dư thừa thân thể khỏe mạnh, ta cũng không phải là đối thủ, ngươi thì chắc có thể thử. Tình hình hiện giờ quá nguy hiểm, họ có minh có ám, cho nên phải tốc chiến tốc thắng.”

Trịnh Việt quát: “Thế cũng không cần ngươi liều mạng!” Vung tay chém một thích khách thành hai đoạn, cũng là chiêu thức không cần mạng, chắc đã tức giận đến mơ hồ rồi.

Lúc này Vương Tiểu Trung tới gần, người loang lổ máu: “Vương gia mau đi đi! Còn không đi là sẽ không kịp đâu!”

“Trịnh Việt,” Đao trong tay Nhiễm Thanh Hoàn như hóa thành một mảnh ngân quang, càng tôn lên đồng tử trầm tĩnh như giếng sâu, “Đi về bên tay phải ta là lên đầu gió, họ sẽ không mai phục ở đó, sau đó băng đường rừng lên núi, nhớ gần nước, với võ công của ngươi hẳn sẽ không có vấn đề, ở đây có chúng ta ngăn cản, ngươi hãy nhân bóng tối mà đi mau đi.”

“Tướng gia!”

“Thanh Hoàn!”

“Con mẹ nó Trịnh Việt ngươi còn không mau cút đi cho lão tử!” Nhiễm Thanh Hoàn trúng thêm một vết thương trên cánh tay, gã cắn răng, cuối cùng đã cầm được đao.

Trịnh Việt mặt lạnh tanh rút kiếm xông tới bên cạnh gã: “Ngươi nói thật dễ dàng, cho dù sống sót trở về, ta phải ăn nói thế nào với cửu thái phi?”

“Ngươi ngủ đần ra rồi phải không?! Nghe đây, Yên Kỳ thiếu ai cũng được, nhưng thiếu Trịnh Việt ngươi thì không được, ngươi mau đi đi, hứa với ta trong vòng chín năm tới hạ thiên hạ này, nếu không ta thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi! Đi!”

Vương Tiểu Trung quát: “Tướng gia ngài và Vương gia mau đi đi, các huynh đệ chết ở đây cũng đáng!”

“Cút! Lão tử đời này cái gì cũng từng làm, nhưng chưa từng làm chuyện bỏ rơi huynh đệ!” Bất đồng với sự ốm yếu thoạt nhìn, dáng vẻ người này che trước mặt mọi người chỉ gợi nhớ đến một từ – vĩ ngạn, gã tuyệt đối không phải là võ công tốt nhất, thân thể cũng không kham nổi đánh lâu dài như xa luân, rõ ràng bản thân chính là nỏ mạnh hết đà, mà thân ảnh ấy lại chợt khiến người ta cảm thấy an toàn, có thể dựa dẫm được.

Phía sau Nhiễm Thanh Hoàn, Vương Tiểu Trung liều lên, dốc hết dũng khí, nói một tiếng “Đắc tội”, rồi dùng tay chém vào gáy gã – thân ảnh cầm đao mà đứng kia sẽ vĩnh viễn không phòng bị người phía sau, trường đao rơi “Keng” xuống đất, Trịnh Việt vội đón lấy gã.

Vương Tiểu Trung đẩy Trịnh Việt: “Mau, Vương gia, việc không nên chậm trễ!”

Trịnh Việt thâm sâu nhìn hắn một cái, đột nhiên chắp tay, bế thốc Nhiễm Thanh Hoàn lên, phi thân nhảy lên một thớt ngựa gần nhất, roi quất mạnh thân ngựa: “Đi!”

Trong rừng cây kế bên một thân hình đột nhiên nhảy ra muốn đuổi theo, tiểu thị vệ học nghệ không tinh quát to một tiếng, toàn lực đâm ra một kiếm, không màu mè, không thành lộ số, lại khiến người nọ không dám khinh suất. Hắc y nhân né ra sau, ra tay như điện bắt lấy tay cầm kiếm của Vương Tiểu Trung, ngước nhìn lên thì ngựa của Trịnh Việt đã sắp mất dạng, hắn không khỏi điên tiết, giơ tay bóp cổ người vướng víu này, cổ Vương Tiểu Trung phát ra tiếng “rắc rắc”, trong khoảnh khắc đã bị bóp nát.

Hắc y nhân không nhìn hắn nữa, hừ một tiếng, đuổi theo hướng Trịnh Việt đi khỏi.

Vương Tiểu Trung mở to hai mắt, cố gắng vươn tay về phía trước, thân thể co giật dữ dội, rốt cuộc bất động-

Kích cổ kỳ thang, dũng dược dụng binh. Thổ quốc thành Tào, ngã độc nam hành.

Tùng Tôn Tử Trọng, bình Trần dữ Tống. Bất ngã dĩ quy, ưu tâm hữu sung.

Viên cư viên xử, viên táng kỳ mã. Vu dĩ cầu chi, vu lâm chi hạ.

Tử sinh khiết thoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.

Hu ta khoát hề! Bất ngã hoạt hề! Hu ta tuân hề! Bất ngã thân hề!

(Kinh Thi – Bội phong – Kích cổ)

Ngọc Nhi, nếu có kiếp sau, ta và nàng, nhất định phải, trường tương tư thủ-

Ký ức là chuyện bắt đầu từ khi nào? Một tuổi? Năm tháng? Khoảng sân rộng màu xám, những người thần sắc lạnh lẽo qua lại, thiếu nữ yêu thương trước mắt, còn có rất rất nhiều chuyện mơ hồ không rõ, sau đó đóng băng đổi cảnh, khi tầm nhìn dần dần rõ nét, chính là cô nhi viện tình người ấm lạnh. Kỳ thực trong lòng bao lâu nay vẫn hiểu, mình không giống với người ta, lúc vui vẻ không biết cười, khi bi thương không biết khóc, mặc quá vãng muôn hình muôn vẻ đi qua trước mắt. Ánh mắt mọi người tựa hồ đều từ kinh ngạc yêu thích lúc ban đầu dần dần thành sợ hãi ghét bỏ – một đứa trẻ như búp bê, nghe nói giống như từ trên trời giáng xuống, bắt đầu từ ngày xuất hiện đã im lặng không giống sinh vật sống, sáu năm qua không khóc không cười.

Những năm tháng đó, có phải đã dài như cả một đời? Cho đến khi y xuất hiện… Cảm giác như đã tìm được đồng loại, y nói: “Ngươi có muốn đi theo ta không?”

Y nói: “Đây không phải là nơi ngươi nên tới.”

Phảng phất họa ra tất cả sắc thái thế gian trên một tờ giấy trắng, như gió xuân thổi một đêm, khoảnh khắc đã muôn hồng nghìn tía. Phượng Cẩn nói, ngươi có thể nhìn thấy, lại không thể thấu tỏ, ngươi có thể đi vào, lại không thể rơi vào. Thần ma của cửu thiên này đều tự xưng có thể thông thấu kiếp trước kiếp này, thiên thu vạn thế, nhưng chuyện trên thế gian, việc chốn hồng trần, có cái nào là có căn nguyên đầu cuối đâu? Cứ đi quanh không nghỉ, rắc rối khó gỡ, một khi sa vào, thì không thoát luân hồi, không được tự do nữa, giãy giụa mọi cách, cũng thành châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức thôi…

Trong cơn mông lung, trước mắt Nhiễm Thanh Hoàn lướt qua mỗi một việc trước kia, lại đều mơ hồ, như thể đã cách bờ bên kia của kiếp trước, rất xa, không trở về nữa-

Có phải đây gọi là: thế sự một giấc mộng dài, nhân gian mấy độ thu lương?

Thì ra, lại đều là hư vọng.

Trịnh Việt thoáng thở phào, Nhiễm Thanh Hoàn đoán không sai, kẻ truy sát họ chính là Tống Nhược Hề “Quỷ Dạ Khốc” xếp thứ ba trên bảng sát thủ, nếu không đường đường Cẩm Dương vương cũng chẳng thảm hại như vậy – áo cơ hồ rách bươm, vai mất một ngày một đêm mới ép được hết châm lông trâu cắm vào da thịt ra ngoài, may mà trước đó đã uống lương dược giải độc trong cung bí chế, nếu không ngoại thương thêm trúng độc, thật sự là số kiếp khó tránh.

Xử lý xong mình rồi, Trịnh Việt bắt mạch cho Nhiễm Thanh Hoàn, vẫn thế, mạch tượng vững vàng, chỉ hơi yếu đi, nhưng cả người không có dấu hiệu sắp tỉnh lại, hắn không khỏi nhíu mày. Nhiễm Thanh Hoàn một khi mất đi ý thức, giống như đặc biệt không dễ tỉnh lại, điều này khiến cảm giác tồn tại vốn đã không mạnh lắm càng yếu đi, biết đâu một ngày kia, tựa như gã đột nhiên xuất hiện, thân thể gã cũng đột nhiên im lặng ngủ đi, người cũng không trở lại nữa.

Ngực Trịnh Việt, không rõ vì nguyên nhân gì cảm thấy hơi nhoi nhói.

“Quan huynh đệ?”

Cổng tre nhỏ bị gõ nhẹ vài cái, Trịnh Việt phất tay, châm lông trâu rơi rụng biến mất hết. Trên núi luôn có một hai nhà thợ săn như vậy, đây cũng thành nơi trú chân cho kẻ lạc đường bị thương.

Trịnh Việt mở cửa: “Lôi đại thúc, mau mời vào.”

Lôi Long cầm trên tay vài món quần áo vải thô đi vào nhà, liếc Nhiễm Thanh Hoàn một cái: “Sao, đệ đệ ngươi vẫn chưa tỉnh à?”

“Gia đệ thân thể không tốt, phen này lại bị sợ hãi, cũng không có việc gì lớn, chỉ là thật sự làm phiền ngài già rồi. Đúng rồi, ngài đây là…”

“Ta thấy quần áo của ngươi rách hết rồi, lấy vài món của con ta cho ngươi thay, không được đẹp, ngươi đừng chê. Nếu nó còn sống trên đời, chỉ sợ còn lớn hơn ngươi vài tuổi!”

“Đa tạ Lôi đại thúc.” Trịnh Việt gật đầu, nhận lấy luôn không khách sáo nhiều.

“Ơn nghĩa gì, ai mà chẳng có khó khăn? Không nói ta cũng nhìn ra, các ngươi không phải người thường, Lôi lão nhân thấy nhiều thấy quen rồi, ta cũng không hỏi làm gì. Các ngươi có thể đến một chuyến cũng là duyên phận tu từ kiếp trước, ta chỉ mong các ngươi sau này có thể bình an.”

Trịnh Việt không muốn nhiều lời, chỉ nhàn nhạt nói vâng.

Ai biết Lôi Long này chắc do lớn tuổi nên rất lắm lời, không mảy may chú ý tới hắn không muốn nói nhiều, vẫn tiếp tục: “Mấy năm nay, ngoại trừ bị thương lạc đường, còn có mấy đứa trẻ bỏ trốn vô tình xông đến chỗ ta, loại nào cũng có, đôi lạ nhất lại là lội nước tới, cả người ướt đẫm.”

“Lội nước? Bên kia Hồ Tử Quy có nhà ở à?” Thần sắc Trịnh Việt mập mờ.

“Nào có ai ở, nói ra ngươi cũng không tin, ngay cả ta cũng không biết là thật hay giả. Hai đứa trẻ đó nói, trên vách núi có hang động, xuyên qua dưới nước là không xa thành, nhưng ta chưa thử bao giờ, mỗi lần vào thành đều trèo đèo lội suối, phải mất mươi bữa nửa tháng cơ.”

“Lại lạ lùng như thế.” Trên mặt Cẩm Dương vương lóe lên chút tàn khốc.

“Phải không? Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, ban đêm cẩn thận đừng để bị lạnh. Nghỉ đi, nghỉ đi.” Lôi Long cười ha hả khoát tay, quay người đi ra ngoài, khi đi tới cửa lại đột nhiên dừng bước.

Biểu cảm ôn hòa của Trịnh Việt sớm biến mất, ánh mắt hắn lạnh lùng, một mũi kiếm đâm qua ngực Lôi Long, màu đỏ nhanh chóng loang ra. Trịnh Việt hừ một tiếng: “Lôi đại thúc, miệng ông không có cửa, ngậm lại vẫn an toàn hơn.” Lôi Long há to miệng không thể tin nổi, sau khi Trịnh Việt rút kiếm ra, lão từ từ ngã xuống.

Trịnh Việt tra kiếm vào vỏ, khom lưng nâng thi thể Lôi Long, đột nhiên như cảm giác được cái gì mà quay ngoắt đầu lại, Nhiễm Thanh Hoàn ngay vào lúc này trùng hợp thế nào mở mắt ra, nhìn hắn chằm chằm không nói một tiếng. Trịnh Việt tay chân khựng lại, sau đó tiếp tục công việc – khiêng thi thể Lôi Long ra ngoài xử lý, lại trở về xóa sạch vết máu trên mặt đất.

Đợi đến khi hết thảy thỏa đáng Trịnh Việt mới quay vào nhà, rót một chén nước đưa vào tay Nhiễm Thanh Hoàn, người kia giọng khàn khàn cảm ơn, nhận lấy, không nói gì dư thừa.

Trong nhà yên tĩnh đến xấu hổ, Trịnh Việt nghĩ nghĩ: “Ngươi hôn mê mấy ngày rồi có đói không?”

Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu.

“Không đói cũng ăn một ít đi,” Hắn đứng dậy, “Ta xuống bếp xem thử, ngươi cẩn thận đừng lộn xộn làm rách vết thương.”

Nhiễm Thanh Hoàn nhìn hắn không hề quay đầu mà đi ra ngoài, nheo mắt lại. Hồn phách Lôi Long ở cửa, sượt qua Trịnh Việt, nó bất chấp tất cả lao lên, lại toi công văng ra, Cẩm Dương vương là chân mệnh thiên tử, có Tử Vi hộ thể, lão nhân trợn trừng mắt, bò lên hết lần này đến lần khác, gào thét uổng công.

Đế vương quả nhiên là đạp xương cốt vô số nhân dân vô tội mà sinh. Gã cố gắng nhổm dậy, ngồi xếp bằng, nhớ lại bài siêu độ ấn tượng mơ hồ-

Vãng tích sở tạo chư ác nghiệp, giai do vô thủy tham sân si.

Tùng thân ngữ ý chi sở sinh, nhất thiết ngã kim giai sám hối. (Hoa Nghiêm Kinh)

Tội nghiệt này lại nên tính lên đầu ai? Phượng Cẩn, ông bắt tôi vô luận thế nào cũng phải ngăn cản Tiêu Triệu sống lại, cho dù hắn sống lại, thì có thể thế nào đây? Máu chảy thành sông? Xác chất thành núi sao? Nhưng hết thảy với hiện tại chúng ta làm, lại có khác biệt gì đâu-

Nam mô cô lỗ bối nam mô bố đạt á nam mô đạt nhĩ mã á nam mô tăng cách á. (Phóng sinh – Nghi quỹ)

Tuy rằng ta không phải là người trong Phật giáo, nhưng Nghi quỹ phóng sinh thành tâm này, không biết liệu có thể gợi lên một chút thiện niệm còn tồn tại trong ông hay không.

Ông a mông dát vi la kháp na mã cáp mỗ đắc lạp mã ni ba đắc mã giới ngõa na ba lạp oa la đạt á oanh.

Thiện nhân, tại sao luôn không chiếm được thiện quả? Đây có tính là thiên địa bất nhân không-

Ông na ma lặc đặc na đạt nạp da da na ma a lợi nhã bạt la khắc thối tây oa nã nhã bạc để tát đặc oa nhã ma cáp tát đặc oa nhã ma cáp khắc la ni khắc nhã đại để nha tha ông mại đặc lợi mại đặc lợi mại đặc lãng ma na tùy mại đặc lãng tam phạ ủy mại thổ lộ na phạ ủy mã cáp tát mã nhã ti oa cáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.