[Ngôn Tình] Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 57: Thẹn thùng




Ba người đứng đầu cùng nhau lên bục nhận giải thưởng, cuộc thi sau hơn một tháng thi đấu đã kết thúc như vậy.

Phía sau hậu trường, đạo diễn tập trung mọi người vào một chỗ, vui vẻ tuyên bố: “Mọi người đã vất vả cả tháng nay rồi, ngày mai, nhà sản xuất Mộ sẽ làm một bữa tiệc chúc mừng tại nhà. Mọi  người nhất định phải tham gia đầy đủ.”

Đạo diễn vừa dứt lời thì mọi người ai nấy đều vỗ tay hoan hô. Sau khi đạo diễn đem thư mời phát hết cho mọi người, liền lại gần chúc mừng Đinh Mông. Bạn bè cùng người thân, cũng là nhân viên làm việc dưới sự lãnh đạo của Tưởng Nam Tình vừa vào hậu trường, nhìn thấy Đinh Mông vội vã xông lên: “Mông Mông, cậu lại cứ thế mà chạy trốn một đi không trở lại sao? Vừa rồi cậu biểu diễn quá tuyệt vời. Chúc mừng cậu đã đạt giải quán quân, đem vinh quang về cho khu phố của chúng ta!”

Đinh Mông:”…”

Mặc dù không đại diện cho khu phố để tham gia thi đấu, nhưng Tưởng Nam Tình vẫn thân thiện tỏ lòng biết ơn.

Phía sau bỗng có em gái lạ mặt đưa cho cô hộp quà, mặt tràn đầy nước mắt tỏ ra vui mừng, xúc động nói: “Mông Chủ, đây là mật ong Chanh Nhỏ đưa cho chị! Có thể giúp cổ họng không bị khô!”

Đây là lần đầu tiên Đinh Mông  nhận được quà từ fan, có chút bối rối. Tưởng Nam Tình ở bên cạnh nói: “Đừng ngại nữa, cứ mạnh dạn nhận đi!”

Đinh Mông há to miệng, nuốt hết cả mật ong, Tưởng Nam Tình lại nhắc đến chuyện ông chủ Tiệm đồ xiên que mời khách, Đinh Mông nghĩ chọn ngày không bằng gặp ngày, thôi thì hôm nay luôn đi!

Vì thế cô nhanh chóng thay quần áo, vui vẻ đi theo Tưởng Nam Tình đến Hương Phiêu Thập Lí.

Lúc rời đi, cô đặc biệt chú ý đến hành động của Kiều Dĩ Thần, lại phát hiện không thấy anh ta đâu. Đầu anh ta bị thương, nên sẽ không có ai kéo anh ta ra ngoài ăn uống. Chắc là về bệnh viện rồi.

Tối nay có buổi huấn luyện đặc biệt chắc không sao chứ? Nếu anh ta gọi điên thoại đến hỏi, chỉ cần nói mình ở nhà huấn luyện đặc biệt là được rồi!

Quyết định xong, Đinh Mông yên tâm chạy nhanh đến cửa hàng đồ xiên que.

Buổi tối ở đây làm ăn rất tốt, đám người Đinh Mông vừa đến, được mời đến phòng riêng. Đãi ngộ đặc biệt này làm cho Đinh Mông cảm thấy xấu hổ: “Bà chủ, cô mời tôi ăn cơm, lại còn tự mình đón tiếp, thật ngại quá đi à.”

Người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ nói: “Ai, đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần gọi tôi là bà chủ, tôi cũng chỉ là người làm thuê, mọi người gọi tên tôi là được rồi”

Tưởng Nam Tình chớp mắt với cô, ghé sát vào tai nói: “Sao cô còn chưa đem ông chủ bắt về a? Không phải tôi nói nhưng ông chủ tuấn tú lịch sự như vậy nếu cô không ra tay sớm muộn cũng có cô gái khác giành mất”

Người phụ nữ kia đảo mắt, nói: “Cô cứ kết hôn trước đi, khi tôi vừa mới đi làm ở đây, gia đình cô đã sắp xếp chuyện kết hôn cho cô, bây giờ tôi đã trở thành bà chủ trong lòng mọi người rồi, người nhà cô vẫn còn đang lo chuyện kết hôn của cô”

Mọi người trong phòng đều cười rộ lên, Tưởng Nam Tình lườm Đinh Mông, chỉ ngón tay, nói: “Cười cái gì mà cười? Tưởng kết hôn rồi là giỏi lắm phải không?”

Đinh Mông nhịn cười nói: “Đâu có, đâu có, cậu độc thân, cậu vẻ vang”

Người ngồi quanh bàn lại cười ầm lên, bà chủ sắp xếp thức ăn cho họ xong, nói: “Mọi người từ từ dùng bữa, không đủ thì gọi thêm, tối nay ông chủ tôi mời, ăn thoải mái”

Đinh Mông hỏi: “Ông chủ tối nay không ở đây sao? Làm cho Nam Tình của chúng ta trông ngóng a, cậu ấy đặc biệt vì anh ta nên mới tới đây ăn đó”

Tưởng Nam Tình đá chân cô dưới gầm bàn, Đinh Mông vội sửa lại: “A, Nam Tình bây giờ đã có Tiểu Trác Tử, ông chủ là quá khứ rồi.”

Tiểu Trác Tử vô tình trúng đạn lại lặng lẽ cúi đầu.

Không lâu sau thịt trong nồi lẩu đã chín, Đinh Mông cảm thấy đã 500 năm qua mình không ngửi qua mùi thịt xiên, nghiêm túc dùng tay lấy lên một miếng thịt bò to.

Vừa ăn được một lúc, chuông điện thoại lại reo, Đinh Mông ra dấu im lặng với mọi người, cầm điện thoại lên nghe.

Quả nhiên là Kiều Dĩ Thần.

Cô khẽ hắng giọng, chuẩn bị tinh thần vui vẻ, nghe điện thoại:” Chó.. Con.. con, có chuyện gì a?”

Mí mắt cẩu đại đại khẽ giật, hỏi: “Cậu đang ở đâu? Làm gì?”

Khóe miệng Đinh Mông giật giật, đây là quản lí kí túc xá kiểm tra phòng chắc..

“Mình ở nhà huấn luyện đặc biệt.” Cô nói ra lí do thoái thác đã chuẩn bị từ trước.

Kiều Dĩ Thần im lặng một lúc: “Huấn luyện đặc biệt?”

“Đúng vậy” Đinh Mông biểu hiện hoàn toàn tự nhiên.

“À”. Giọng nói Kiều Dĩ Thần bất chợt là lạ. Đinh Mông có cảm giác không ổn. “Bây giờ cậu đang tập luyện cái gì?”

“Mình… luyện phát âm.”

“Vậy cậu đàn guitar cho mình nghe đi.”

Đinh Mông :”…”

Không nghĩ ra còn có thể như vậy…

Nhưng mà cũng không được hoảng hốt, cô nhanh trí, ho một tiếng rồi bình tĩnh đáp: “Mình đàn guitar thì không thể cầm điện thoại được, để dưới đất thì cậu không nghe rõ”

“Cậu nói có vẻ hợp lí nhỉ” Giọng Kiều Dĩ Thần càng trở nên cổ quái, không để cho Đinh Mông kịp nghĩ thêm gì, anh ta liền kết thúc cuộc kiểm tra: “Cậu cứ tiếp tục luyện tập, mình cúp máy đây.”

Anh ta nói xong liền cúp điện thoại, Đinh Mông nhìn điện thoại của mình nhíu mày, sao cứ có cảm giác là lạ? Tưởng Nam Tình nhân lúc cô nghe điện thoại, liền cùng Tiểu Trác Tử ăn sạch chỗ thịt bò còn lại trong nồi. Cô liếc mắt nhìn Đinh Mông một cái, ghé sát tai cô nói nhỏ: “Thật ra mình vẫn lo lắng, nếu như quan hệ của cậu với Kiều Dĩ Thần được làm rõ, liệu cậu có bị liệt vào danh sách đen của xã hội không vậy?”

Đinh Mông cũng không lo lắng đến vấn đề này, trên thực tế, trên hợp đồng viết rõ cuộc hôn nhân này chỉ kéo dài nửa năm, bây giờ đã qua hai tháng, chỉ còn lại bốn tháng nữa, cô cũng không muốn tiếp xúc nhiều để bị phát hiện.

Mất gần hai tiếng mới ăn xong bữa cơm, lại cùng lời thề non hẹn biển của Tưởng Nam Tình: “Ăn bữa cơm ở nhà hàng nướng xiên que, kiếp sau còn làm bạn bè tốt”. Đinh Mông mang theo gói thịt xiên đã gói sẵn mang về nhà.

Người lái xe thậm chí lại nhận ra cô, còn nhiệt tình thảo luận với Đinh Mông về cuộc thi, cuối cùng còn xin chữ kí.

Chỉ tiếc là không thể không thanh toán tiền xe.

Cô xách bao lớn bao nhỏ đồ đạc, ngâm nga một bài hát ngắn đi lên nhà, vừa mở cửa, ánh sáng màu trắng ấm áp tỏa ra từ bên trong làm trái tim cô đột nhiên giật giật một chút.

“Về rồi?” Giọng Kiều Dĩ Thần từ trong phòng khách truyền ra, Đinh Mông bước hai bước vào trong nhà, thấy anh ta ngồi trên ghế sofa, hơi ngửa đầu nhìn mình.

“Á”. cô lần nữa nhanh trí, nghĩ thầm mình tự tập luyện đói bụng vừa mới xuống nhà mua đồ ăn đêm.. đồ xiên, có được hay không nhỉ?

Không được không được, trên tay mình còn cầm quần áo dự thi lúc nãy, vừa nhìn là đã biết vừa trở về.

Cô không nói gì, Kiều Dĩ Thần lại hỏi: “Cậu huấn luyện đặc biệt tại cửa hàng đồ xiên?”

Đinh Mông: “…”

Sao lại thế? Anh ta không phải đang ở bệnh viện sao?

Bây giờ bệnh viện thật vô trách nhiệm mà, sao có thể tùy tiện để bệnh nhân ra ngoài chứ?

Cô đem mấy túi trong tay bỏ xuống, đi qua cười với Kiều Dĩ Thần: “Chó con, không phải cậu đang ở bệnh viện à?”

Kiều Dĩ Thần cười lạnh một tiếng: “Cậu đương nhiên ước gì mình nằm viện, mà tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về, có phải không?”

“Không không không, mình làm sao có thể có ý nghĩ ác độc như thế được? Mình là đang lo lắng cho cơ thể cậu mà, dù sao đầu cậu cũng bị một vết thương lớn như thế.”

Kiều Dĩ Thần :”…”

Anh hít một hơi, cười với cô nói: “Sau khi cuộc thi kết thúc mình đã trở về ngay lập tức”

Đinh Mông yên lặng một lúc, chẳng lẽ lúc nãy là anh ta ở nhà gọi điện thoại cho cô? Nghĩ tới việc mình vừa nói dối, cô cảm thấy có chút tự đau lòng. Hít thở sâu, cô nhíu mày, nhìn Kiều Dĩ Thần nói: “Cậu không cần ở lại bệnh viện quan sát thêm sao? Chắc không phải cậu trốn viện về chứ? Mình nói cậu này, bệnh nhân sao lại không phối hợp điều trị cùng với bác sĩ hả? Nếu thực sự để lại di chứng thì biết làm thế nào?”

Đinh Mông đưa ra một loạt câu hỏi làm Kiều Dĩ Thần chóng mặt, “Ngày mai mình có thể cắt chỉ rồi, vì thế hôm nay làm thủ tục xuất viện luôn.”

Đinh Mông vẫn không yên tâm: “Vậy bây giờ cậu thấy thế nào”

Kiều Dĩ Thần nói: “Trước khi cậu giận mình thì rất tốt.”

Đinh Mông :”…”

Cô giận khi nào, rõ ràng là anh ta đang tìm cách dạy dỗ cô.

Nhưng cô cũng không thể chấp nhặt với một bệnh nhân được, Đinh Mông vẫn tích cực nhận sai : “Đây là hôm nay ông chủ cửa hàng que xiên nướng mời khách, mình không thể không nể mặt, anh ta rất hiếm khi mời khách đó!”

Ánh mắt Kiều Dĩ Thần lướt qua mấy túi xách đựng que xiên: “Ăn xong còn có phần về, cậu cũng thật có mặt mũi.”

Đinh Mông : “chúng ta cũng không thể lãng phí đồ ăn được phải không?”

Kiều Dĩ Thần cười một tiếng: “Ừ, dù sao cậu nói cũng có lí, đi ăn với ai?”

“Với bọn Tưởng Nam Tình và Tiểu Trác Tử, a phải rồi, nhóm fan còn tặng mình một lọ mật ong nữa”.

Đuôi mày Kiều Dĩ Thần khẽ động, chuyển sự chú ý lên Tiểu Trác Tử: “Tiểu Trác Tử có phải là người hôm nay đứng cạnh Tưởng Nam Tình, nhìn ngốc nghếch như một đứa trẻ?”

Đinh Mông : “.. Vâng”

Thật xin lỗi, Tiểu Trác Tử.

Kiều Dĩ Thần nhìn cô một cái, nói: “Cậu đúng là không có mắt nhìn thịt xiên que”.

Cả đám người cùng nhau ăn thịt xiên, chỉ cần vui vẻ là được, lại còn cần có mắt nhìn? Tôi thích ăn thịt bò mà anh chỉ thích ăn rau sao?

Đinh Mông nhìn anh ta một lúc, đi vào phòng bếp lấy một cái bát, đem gói thịt xiên bỏ vào: “Chúng ta cùng ăn đi, ánh mắt của cậu rất cao đúng không?”

Kiều Dĩ Thần nhìn qua chiếc bát, hơi khinh thường nói: “Mình không ăn mấy thứ này”

Đinh Mông gắp một viên trứng chim cút, nhiệt tình đưa tới gần miệng anh ta: “Nếm thử đi, cửa hàng này mùi vị rất ngon, mình ăn nhiều năm như vậy mà không chán, mà còn đảm bảo hợp vệ sinh.”

Hai mắt Kiều Dĩ Thần nhìn viên trứng chim cút trước mặt, há mồm nuốt xuống, Đinh Mông nhìn anh ta với ánh mắt chờ mong: “Thấy thế nào?”

“Ừm, mùi vị cũng được.”

Thành công! Đinh Mông tính toán chi tiết, nếu thực sự có thể thuyết phục Kiều Dĩ Thần phát triển nhà hàng thịt xiên, như vậy sau này không cần lo không có thịt ăn nữa.

“Nhưng mà, vết thương trên đầu cậu có thể ăn mấy đồ cay như thế này không?”

“Hình như không.”

Đinh Mông lặng lẽ mang bát di chuyển về gần mình, cô vẫn nên thuyết phục người khác làm cửa hàng thịt xiên nướng thì hơn.

Kiều Dĩ Thần uống một ngụm nước lọc, nói với cô: “Vì cậu giành được giải vô địch, nên chuyện hôm nay cậu bỏ qua huấn luyện đặc biệt mình sẽ không truy cứu nữa.”

“A”. nói xong dường như là muốn cảm tạ đại ơn đại đức của anh vậy, Đinh Mông cầm đũa chọc chọc vào bát hai lần.

Kiều Dĩ Thần nhìn hành động của cô, khóe miệng không tự chủ mà cong lên: “À, còn quên chưa chúc mừng cậu đoạt giải quán quân, hôm nay biểu hiện của cậu rất xuất sắc.”

Đinh Mông cuối cùng cũng có chút vui vẻ, cô đem cúp ra, đưa cho Kiều Dĩ Thần xem: “Thế nào? Có phải rất đẹp không? Nói đi nói lại vẫn cần cảm ơn cậu, nếu không có cậu, mình cũng sẽ không hát <Nhị Nguyệt Sơ Hoa>, cái cúp này tặng cho cậu đi.”

Kiều Dĩ Thần ngạc nhiên một chút, quay mặt đi chỗ khác: “Ai quan tâm cái cúp vỡ nhỏ của cậu đâu.”

Đinh Mông :”…”

Không cần làm vỡ, ai quan tâm anh a.

Cô hừ một tiếng trong mũi, xoay người đem cúp cất đi.

Kiều Dĩ Thần ngồi bĩnh tĩnh một lát sau mở miệng nói: “Tuy cậu được giải nhất, nhưng cũng hi vọng cậu nhớ kĩ những lời cậu nói hôm nay, không được kiêu ngạo, con đường sau này phải đi còn dài.”

“Mình biết rồi”. Cô liếc mắt nhìn, lại bị miếng băng trắng trên đầu anh ta thu hút “vết thương của cậu thế nào rồi? không về bệnh viện không sao chứ?”

“Không sao”.

Đinh Mông giơ tay lên muốn chạm vào vết thương trên đầu anh, nhưng lại sợ nhìn thấy hình ảnh máu tanh, cuối cùng cũng không dám bóc lớp vải thưa ra: “Có phải sẽ để lại sẹo không?”

Tuy là vết thương ở trên đầu, có tóc che, nhưng nhỡ hói đầu thì sao?

Kiều Dĩ Thần nói: “Đó không phải sẹo, mà là huy chương”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.