[Ngôn Tình] Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 52: Không biết xấu hổ




Đinh Mông không muốn nói chuyện với cùng Kiều Dĩ Thần nữa.

Cô ngồi một mình trong phòng, nghe đĩa nhạc <Hoa tháng hai> Kiều Dĩ Thần vừa đưa cho cô.

Cao độ trong điệp khúc của bài hát này, đúng như Kiều Dĩ Thần nói, rất khác với những bài hát trước đây cô từng hát. Với kĩ năng hát của cô bây giờ, cao độ và sức bật chắc không phải là vấn đề, những cũng không biết hơi thở có thể ổn định được không.

Haiz, hơi vẫn không đủ dài, xem ra huấn luyện thể năng cần tăng cường độ hơn.

Đinh Mông nghe lại mấy lần, sau đó tắt máy đi ngủ.

Ngày hôm sau lúc huấn luyện, cô nói với huấn luyện viên ca khúc mình chọn là <Hoa tháng hai>, huấn luyện viên nghe xong ngạc nhiên đến há hốc mồm. Sau khi anh lấy lại tinh thần, chân thành khuyên cô đổi ca khúc dự thi: “Dù sao đây cũng là trận chung kết, hát sở trường của mình vẫn là tốt nhất.”

Đinh Mông an ủi anh ta: “Không sao đâu ạ, đây chỉ là một trận đấu thôi, thắng thua không quan trọng, quan trọng là… Tôi muốn thông qua nó, để nhìn ra khả năng của tôi đến đâu mà thôi.”

Huấn luyện viên: “……”

Nếu thí sinh đã nghĩ thoáng như vậy, anh ta cũng không còn gì để nói nữa.

Sau đó anh bảo Đinh Mông hát bài <Hoa tháng hai> cho anh nghe một lần, sau khi nghe xong anh ta lại cảm thấy, có lẽ Đinh Mông hát <Hoa tháng hai> cũng không phải là không có khả năng. Giọng hát của cô vốn cao, có thể thoải mái hát các nốt cao, sức bật cũng có, chỉ là hơi thở không thể đuổi kịp cao độ và sự bùng nổ của cô, cho nên sau đó không còn hơi nữa.

“Trong khoảng thời gian này nội dung luyện tập trọng điểm của em chính là khống chế và điều hòa hơi thể, ca hát phụ thuộc vào sức khỏe của cơ thể, em phải rèn luyện nhiều hơn nữa.”

Đinh Mông gật đầu nói: “Em biết rồi ạ, cảm ơn huấn luyện viên.”

Sau đó khi các thí sinh khác đang luyện tập ca khúc cho trận đấu, Đinh Mông lại chạy bộ, hít thở và bật hơi. huấn luyện viên thấy cô quyết tâm như vậy, cũng vô cùng vui mừng. Dù sao kiến thức cơ bản lúc luyện tập cũng rất nhàm chán vô vị, cũng là khảo nghiệm sự kiên nhẫn của một ca sĩ, huống chi là tại thời điểm trước trận chung kết, cô có thể tĩnh tâm thì càng thêm đáng quý.

Luyện tập như thế có thể tạm thời chưa nhìn ra thay đổi gì, nhưng tựa như con bướm lột xác, thời khắc phá kén bay lên sẽ khiến mọi người kinh diễm.

Kết thúc năm ngày huấn luyện, người phụ trách tổ chương trình triệu tập các thí sinh lại, mở một cuộc họp nhỏ: “Ngày mai sẽ bắt đầu diễn tập, tuy lần này chỉ có bốn thí sinh, nhưng chúng tôi vẫn sẽ cho các bạn thời gian diễn tập là hai ngày, hy vọng các bạn có thể phát huy thật tốt trọng đêm chung kết.”

Cô ta nói xong liền phát bảng thời gian biểu diễn tập cho mọi người, Đinh Mông nhìn thời gian sắp xếp, sáng ngày mai bốn người sẽ cùng nhau diễn tập, chủ yếu là chạy chương trình, ca khúc cần biểu diễn là ca khúc thứ nhất. Bắt đầu từ chiều ngày mai, mỗi nửa ngày mỗi người sẽ có một giờ diễn tập riêng, các thí sinh khác cũng không được đi xem.

Xem ra tổ chương trình muốn giữ bí mật đến phút cuối đây.

Thật ra Đinh Mông hơi lo lắng, liệu Đường Thi Nhiên có hát <Hoa tháng hai> như cô không? Dì sao cô ta cũng là fan cuồng của Tư Mã Tiêu Tiêu. Tuy nhiên lo lắng thì lo lắng, cô cũng không có cách nào để chứng thực chuyện này, nên chỉ có thể cố gắng hát thật tốt.

Người phụ trách trình bày sắp xếp việc diễn tập xong, còn nói thêm một chuyện nữa: “Trong đêm chung kết mọi người có thể mời những người thân của mình đến xem, để cổ vũ cho bản thân. Người thân của thí sinh không thể vượt quá mười người, sẽ có người sắp xếp ghế cho người thân của các bạn, nhưng họ không thể bỏ phiếu. Những người trong đội cổ vũ do các bạn tự lựa chọn, ở chỗ tôi có vé vào đêm chung kết, các bạn đến chỗ tôi nhận, mỗi người chỉ có một vé, đội cổ vũ của cá bạn phải có vé này thì mới vào hội trường được.”

Đinh Mông cũng không muốn lắm, hội Tưởng Nam Tình chỉ mới xem cô thi đấu trên TV, cô đã rất ngượng rồi, nếu còn đến hội trường thì…..

Nhưng các thí sinh khác đều đi vào lấy vé, nếu cô không lấy, đến lúc đó chỉ mỗi mình cô không có người thân bạn bè, vậy thì cũng thật đáng thương.

Vì thế cô vẫn đi lên lấy vé, chuẩn bị để lúc về gọi điện thoại cho Tưởng Nam Tình.

Buổi tối vẫn có tiếng đàn đàn ghi-ta và tiếng huấn luyện, Kiều Dĩ Thần vừa muốn Đinh Mông hát lại bài <Hoa tháng hai>, điện thoại Đinh Mông đặt trên bàn bỗng rung lên.

Đinh Mông chưa xem, đã nói với Kiều Dĩ Thần: “Chắc chắn là Tưởng Nam Tình rồi, tối nay có trận bán kết <Âm thanh của tự nhiên>, cô ấy chắc là lại gọi để chúc mừng tôi.”

Kiều Dĩ Thần gật gật đầu không nói gì, Đinh Mông chạy ra ngoài nghe điện thoại: “Nam Tình…..”

“Đinh Mông, Mã Đát tớ muốn tuyệt giao với cậu! Cậu dám hát đến mức khiến tớ bật khóc! Cậu có biết tớ khóc ở quán đồ nướng thành đồ ngốc bức tranh ấy đẹp biết bao không!”

Kiều Dĩ Thần cách xa vẫn nghe thấy tiếng Tưởng Nam Tình rít gào, thản nhiên cười một tiếng.

Đinh Mông nói: “Tớ cũng hát đến mức bản thân cũng khóc, vậy không phải là càng ngốc hay sao…..”

Tưởng Nam Tình chấp nhận: “Rất có lý.”

Đinh Mông hơi bĩu môi: “Đúng rồi, hôm nay tổ chương trình cho bọn tớ vé vào để mời người thân bạn bè đi xem đêm chung kết, giới hạn mười người, tớ đang muốn đưa cậu, trên đó có viết cụ thể thời gian và địa chỉ rồi.”

Tin tốt thình lình đến khiến Tưởng Nam Tình suýt nữa hôn mê, cô đờ đẫn một lúc lâu, mới ôm ngực hỏi: “Cậu nói là tớ cũng sẽ được lên TV?!”

“……Ừ.” Quay phim chắc cũng sẽ cho họ một hai giây trên màn ảnh nhỉ.

Tưởng Nam Tình vui đến phát điên: “Đây là lần đầu tiên tớ lên TV đấy! Không được, tớ phải mặc đẹp một chút! À đúng rồi, tớ sẽ đưa hội Tiểu Nịnh Mông đến, cùng cổ vũ cho cậu!”

“Ngàn vạn lần…..” Không cần mà.

Nhưng Tưởng Nam Tình đã dập điện thoại rồi.

Xong rồi xong rồi, cô có thể đoán được trong đêm chung kết sẽ xuất hiện một đám thần kinh như thế nào rồi.

Tưởng Nam Tình bình thường thoạt nhìn khá đáng tin, nhưng một khi điên lên……

Không, cô không nên dọa chính mình như thế.

Cô bỏ điện thoại xuống, quay sang bên cạnh hỏi Kiều Dĩ Thần: “Tôi hát lại <Hoa tháng hai> một lần nữa nhé?

Kiều Dĩ Thần nghĩ nghĩ, sau đó lại thay đổi chủ ý: “Không, những gì cần nói tôi đã nói, mấu chốt vẫn là cậu tự luyện tập như thế nào, cùng với khả năng phát huy trực tiếp nữa.”

Trải qua vài trận đấu, anh phát hiện ra Đinh Mông hình như là thí sinh loại trực tiếp, mỗi lần tới đêm thi đấu, cô hát so với khi luyện tập tốt hơn nhiều.

“Tuy rằng gần đây cậu đặt trọng tâm ở <Hoa tháng hai>, nhưng ca khúc trong vòng thứ nhất cũng không thể lơ là.”

“Tôi biết rồi, ngày nào tớ cũng luyện tập, huấn luyện viên cũng đã giúp tôi thay đổi lại cách biểu diễn một chút, ngày mai  khi diễn tập sẽ xem hiệu quả đến đâu.”

Kiều Dĩ Thần gật gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, thời gian tập luyện còn rất ít, không đủ để thay đổi quá nhiều.”

“Tôi biết!”

Diễn tập tại sân khấu, tuy chưa đến trận đấu chính thức, nhưng top 4 thí sinh vẫn tràn ngập mùi vị thuốc khói. Huấn luyện đều là bí mật, không ai biến đối phương đã tiến bộ bao nhiêu, chỉ có thể thông qua diễn tập trong sáng nay để tìm ra chút thông tin.

Đáng tiếc là thời điểm diễn tập tất cả mọi người đều cố ý che dấu thực lực, không ai hát hết mình, nhưng Đường Thi Nhiên dường như phát hiện ra, Đinh Mông lúc hát hơi thở đã ổn hơn so với trước kia. Hiện tại khi cô hát, có vẻ đã thoải mái hơn trước.

Chẳng lẽ vòng này cô ta chỉ luyện lại kiến thức cơ bản? Không thể nào, trận đấu chung kết chỉ có vài phút để thể hiện, ca sĩ chỉ hát một bài, lẽ ra nên tập chút kỹ xảo, thủ đoạn gì đó chứ.

Sáng nay Kiều Dĩ Thần cũng đến xem diễn tập, lúc anh đi vào, vừa lúc Đinh Mông đang hát. Hiện tại nghe cô biểu diễn, kiến thức cơ bản đã có tiến bộ, xem ra vòng này cô quả thực rất cố gắng luyện tập.

Anh đi đến bên cạnh sân khấu, không ai nhận ra anh, tất cả mọi người đều bị màn biểu diễn của Đinh Mông hấp dẫn.

Ngay khi Đinh Mông hát đến đoạn cuối cùng, Kiều Dĩ Thần đột nhiên phát hiện một chiếc đèn đang lắc lư trên đầu Đinh Mông, ánh sáng chói mắt lóe qua trước mắt anh.

Giây tiếp theo, ngọn đèn rơi khỏi vị trí cố định trên sân khấu, rớt xuống dưới.

“Cẩn thận!” Anh không chút suy nghĩ lao lên sân khấu, tốc độ nhanh đến kinh người. Đinh Mông còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã phát hiện ra mình đang được người ta ôm trong ngực bảo vệ gục trên mặt đất, trên lưng một đôi tay mạnh mẽ đang chống đỡ cả thế giới cho mình.

Cô sững sờ nằm trên mặt đất, sức nặng của người bên trên khiến cô không thở nổi. Tiếng thủy tinh vỡ, tính người thét chói tai, toàn bộ đều cách cô rất xa, trên người chỉ còn giọng ai đó rất nhỏ, lại vô cùng rõ ràng truyền vào tai cô.

“Em không sao chứ?” Kiều Dĩ Thần nâng hai tay, hơi dãn khoảng cách với cô, cúi người nhìn cô.

Tí tách.

Một giọt máu chảy trên trán Kiều Dĩ Thần, rơi trên mặt Đinh Mông. Sau đó, càng ngày càng có nhiều máu, nhuộm tầm mắt Đinh Mông thành màu đỏ.

Trong mắt Đinh Mông đong đầy nước mắt, lòng hoảng hốt khiến ngay cả một câu nói đầy đủ cũng không nói ra nổi: “Em, em không sao, nhưng còn anh…..” Đang chảy máu

Kiều Dĩ Thần giống như trút được gánh nặng cười với cô, thật nhẹ thật nhạt: “Em không sao là tốt rồi…..”

Những lời này giống như đã tiêu hết tia sức lực cuối cùng trong người anh, hàng lông mi thật dài của anh chớp nhé, chậm rãi đóng lại, đổ xuống người Đinh Mông.

“Mau gọi xe cứu thương, nhanh lên!” Nhân viên đỡ Kiều Dĩ Thần ra khỏi người Đinh Mông, giúp anh cầm máu một chút. Một nhân viên khác đi tới, đỡ Đinh Mông dậy, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ? Có bị thương không?”

Trên người Đinh Mông rất nhiều vết máu, họ không biết đây là máu cô, hay là máu của Kiều Dĩ Thần.

“Tôi không sao……” Đinh Mông lắc lắc đầu, bước đến bên cạnh Kiều Dĩ Thần đang hôn mê, một giọt nước mắt lăn ra, từ hốc mắt chảy xuống, “Anh ấy sao rồi?”

Người đã giúp Kiều Dĩ Thần cầm máu nói thật nhanh: “Anh ấy bị đèn rơi trúng, may là loại đèn nhỏ thôi. Xe cứu thương sẽ đến ngay, chắc sẽ không sao đâu.”

Chảy nhiều máu như vậy mà là không sao ư? Đinh Mông cảm thấy quả nhiên anh ta không bị thương, vậy nên chắc sẽ không thấy đau đúng không? Cũng may xe cứu thương thật sự tới rất nhanh, Kiều Dĩ Thần cũng được nhanh chóng đưa đi.

Buổi diễn tập này vì chuyện ấy mà không thể không gián đoạn, tất cả mọi người trong tổ vũ đạo và tổ đạo cụ đều vội vàng kiểm tra và gia cố mấy ngọn đèn đạo cụ tại sân khấu.

Tổ chương trình cũng đã sắp xếp một nhân viên ở cùng Đinh Mông, tuy trên người cô không có vết thương, nhưng chắc chắn cô đã bị sợ hãi. Cô vừa lau khô vết máu trên mặt Đinh Mông, Đinh Mông đã xông ra ngoài.

Nhân viên tổ chương trình vội vàng đuổi theo: “Cô đi đâu vậy?”

“Bệnh viện!”

Nhân viên lo lắng cô xảy ra chuyện gì, hô to phía sau:” Tổ chương trình chúng tôi đã đưa Kiều Dĩ Thần đi rồi, hơn nữa đã thông báo với người nhà của anh ấy, không có chuyện gì đâu, cô yên tâm đi!”

Đinh Mông cũng không quay đầu lại nói: “Tôi lo mình bị nội thương, tôi đi làm kiểm tra cho yên tâm!”

Nhân viên công tác: “…….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.