Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

Chương 7: - Chương 7




Đã có sự thay đổi.

Ánh mắt người đàn ông già nua trượt qua các giá gỗ, lướt qua chiếc tủ đứng rồi đi tiếp tới cửa sổ đang kéo kín rèm.

“Có phải ở đó?”

Ông không nhìn thấy gì lạ, chỉ linh cảm. Đối Hữu Lễ từ từ đứng dậy. Ông kéo ghế. Chiếc ghế trượt trên nền thảm về phía sau, không một tiếng động. Đối Hữu Lễ thậm chí không dám thở mạnh. Cảm giác không còn ở một mình trong phòng mỗi lúc một mạnh mẽ, dày đặc hơn, khiến tim ông đập dồn.

Thế lực Ma Tử đã tìm đến đây, không còn nghi ngờ gì nữa. Nó đã gửi sứ giả đến, đang rình mò trong thể vô hình.

Nhưng ở đâu? Đối Hữu Lễ quay người lại.

Cánh cửa chìm trong miền tối. Đằng sau nó không hề có tiếng động. Bóng tối còn phủ qua cả một vài món đồ gỗ trong phòng, bất động. Đối Hữu Lễ thấy nó như một lớp bùn đã đóng cứng.

Nỗi nguy hiểm đang rình mò chỗ nào?

Không khí trong phòng nóng lên. Đối Hữu Lễ ngửi thấy mùi hơi đang tỏa ra từ chính cơ thể mình và tự trách sao ông đã tỏ ra quá nhạy cảm như vậy.

Ông thấy nôn nao và phải cố nuốt khan, cổ họng ông như đang có một cục chặn ngang. Đối Hữu Lễ tự hỏi phải chăng tình thế đã được quyết định rồi, mọi việc vậy là đã kết thúc?

Ông hy vọng không phải vậy, ông tin không phải vậy.

“Không, không thể như thế được...”

Dòng suy nghĩ của ông bị chặn ngang.

Đối Hữu Lễ đã nhìn thấy một vật.

Bên cửa sổ, đằng sau tấm rèm che.

Có một bóng đen đang chuyển động.

Đối Hữu Lễ đành phải tin, ông nhìn thấy bằng chứng, bởi bóng đen có mang vũ khí. Nó đang ngoác ra hai phía, tạo thành hai mảnh, sẵn sàng phập lại.

Đối Hữu Lễ biết kẻ nào đã tới đây.

Người Song Đao!

Nó là hiện thân của sự tàn khốc tột cùng. Người Song Đao cũng có tay, nhưng từ khuỷu trở xuống, tay của nó biến thành hai thanh đao. Hai thanh đao được mài sáng loáng, chỉ cần một cú chém là đủ để tách rời đầu người khỏi cổ.

Có phải con trai ông đã chết bằng cách đó? Có phải con trai ông cũng đã nhìn thấy Người Song Đao và chịu kết cục tàn khốc?

Cổ họng Đối Hữu Lễ khô khốc. Vị mật đắng dâng lên. Bản năng giục Đối Hữu Lễ chạy trốn, nhưng ông không làm được. Ông không thể rời ánh mắt khỏi tấm rèm kia, nơi bóng đen đang biểu diễn một điệu nhảy kỳ quái, đôi bàn tay giết người khua vung thật nhanh.

Đối Hữu Lễ nhìn chính diện Người Song Đao. Nó y hệt hình cắt giấy mà ông đã nhìn thấy trong những sân khấu rối ở Cuồng Diệm. Người Song Đao đã vượt qua cả chuỗi thời gian khổng lồ. Một bằng chứng cho quyền uy của đạo Ma Tử.

Trước mắt ông là một cảnh tượng kỳ quái. Người Song Đao, chỉ một bóng đen và không có mặt, đang khua hai cánh tay giết chóc, đôi thanh đao ngoác ra rồi cắm sập lại. Mỗi khi chúng sập vào nhau, Đối Hữu Lễ không nghe thấy một tiếng động. Người Song Đao đang làm việc trong câm lặng.

Thế nhưng mỗi cử chỉ của nó là một lời đe dọa khủng khiếp, cho người xem thấy rõ ông ta chỉ có thể là kẻ bại trận trong trò chơi chết chóc này.

Đối Hữu Lễ cảm nhận nỗi sợ mỗi lúc một mạnh hơn. Nó biến thành một thứ axit. Ông thậm chí không dám nuốt nó xuống.

Hình cắt chỉ biểu diễn cho một mình ông. Đối Hữu Lễ biết nó được chế tạo bằng chất liệu gì. Người ta làm chúng bằng da cừu hay da dê. Da được lột từ cơ thể súc vật, được làm khô, nhúng qua những chất lỏng đặc biệt rồi được cắt thành hình.

Chỉ có điều ở đây chẳng có ai điều khiển rối. Người Song Đao chui ra từ đằng sau tấm rèm và tự mình chuyển động. Nó nhảy nhót như một anh hề độc ác, một thực thể không ai ngăn cản nổi.

Không một nếp gấp trên tấm rèm động đậy. Tấm rèm che cửa im như đã hóa đá, vậy mà bóng đen vẫn nhảy nhót.

Đối Hữu Lễ là người hiểu nhiều biết rộng về những hình rối cắt này. Ông nắm rõ ý nghĩa của từng điệu nhảy, từng cử chỉ. Từng cái giật, từng bước xoay đang diễn ra trước mắt ông trong câm lặng đều chỉ trỏ tới một mục tiêu.

Cái chết!

Phải, ông sẽ phải chết. Đây là đoạn biểu diễn mở màn, nhưng Người Song Đao không cho ông biết bao giờ thì cái chết sẽ ập tới.

Hiện nó vẫn còn dừng lại ở điệu nhảy, nó lướt từ bên này sang bên khác, cúi người xuống, đứng thẳng dậy rồi đột ngột lắc rũ người như có ai vừa tạt nước về phía nó.

Thật điên khùng!

Đột ngột, Đối Hữu Lễ nghe thấy tiếng động.

Những âm thanh rít lên đập về phía ông. Nó phát ra từ đằng sau rèm cửa. Đồng thời, nhiệt độ trong phòng cũng thay đổi. Nó lạnh đi rất nhanh.

Những luồng không khí băng giá thổi qua căn phòng. Đối Hữu Lễ cảm thấy như chúng là sứ giả của địa ngục. Những sứ giả vô hình, chỉ chạm vào ông như một dải sương mù, một lời chào thoáng kéo vệt qua má ông.

Nỗi sợ hãi ở lại.

Nó dày đặc lên. Nó như những cục nhựa đường to tướng, đen dặc, bóp xuống dạ dày người đàn ông và không nhả ra nữa.

Một giọng nói đột ngột vang lên. Một giọng người vừa rất quen, vừa rất lạ. Một lời chào từ quá khứ đã rất xa xôi. Một lời cảnh cáo độc ác, tàn khốc.

“Tao sẽ bắt được chúng mày... tao bắt tất cả chúng mày. Hãy nhớ đến đạo Ma Tử, Đối Hữu Lễ. Nhớ đến đạo Ma Tử. Mày không thể trốn chạy. Mày đã làm nhiều thứ, nhưng tất cả đều là sai lầm. Không một ai có thể trốn thoát Ma Tử. Nó đã về đây, nó sẽ ở lại mãi. Mày nghe rõ không...?”

Đối Hữu Lễ đã nghe rõ. Đúng, Ma Tử đã quay trỏ lại, nó sẽ ở lại, nó sẽ không bao giờ tàn lụi.

Những định luật cổ xưa nói rằng nó sẽ sống vượt mọi trường thời gian.

Mọi trường thời gian, cho tới tận cùng thế giới...

Đối Hữu Lễ muốn giơ tay với lấy con búp bê, muốn dùng nó tạo Sức Mạnh Đen đối chọi, nhưng giọng nói hầu như đã thôi miên ông. Ông đứng đờ ra, không cựa quậy nổi một ngón tay. Làn khí lạnh bí hiểm phủ lấy ông như một chiếc áo khoác. Đối Hữu Lễ hầu như không thở nổi. Thế rồi cuối cùng, như lời chia tay, ông nghe tiếng cười hả hê rùng rợn.

Nghe như một lời thề, một lời thề sẽ được thực hiện. Không khí trong phòng trở lại vắng lặng. Không còn Người Song Đao, không còn giọng người.

Im lặng...

Đối Hữu Lễ hít hơi thật sâu. Khi đưa tay vuốt má, ông thấy mặt mình nhễ nhại mồ hôi. Hai con người như bị ấn lồi ra. Làn môi khô nứt, dạ dày như đang bốc lửa. Ông lắc đầu.

Người Song Đao đã khủng khiếp. Nhưng còn khủng khiếp hơn nữa là giọng người vừa nói với ông.

Đối Hữu Lễ biết rất rõ giọng nói. Đó là giọng Đối Cảnh Thiên.

Em trai ông!

Hồi ức về gã đàn ông khiến Đối Hữu Lễ run rẩy toàn thân. Bao nhiêu năm nay ông không nghe tin về hắn. Hắn đã biến khỏi gia đình, như thể chưa bao giờ tồn tại. Từ khi còn rất trẻ, hắn đã chọn đi một con đường khác với tất cả những người trong gia tộc Đối Hữu Lễ. Càng ngày hắn càng xa rời họ hơn, càng ngày hắn càng dấn sâu hơn vào con đường của bóng tối, bởi hắn tin rằng chỉ có nó mới có thể mang lại cho hắn quyền lực.

Hắn đã tụt sâu, tụt xuống thật sâu vực thẳm của địa ngục. Thế giới đen đón nhận hắn, cuốn hắn vào những nếp gấp rùng rợn của hắn, để rồi lại nhổ hắn ra. Bây giờ, hắn đã trở lại, mang theo cái chết và sự hủy diệt.

Đối Hữu Lễ chầm chậm quay người lại. Khuôn mặt ông đã ngả màu xám, da nứt nẻ như khuôn mặt búp bê mà ông vừa vẽ. Ánh mắt trống rỗng mặc dù con ngươi ẩm ướt. Nước mắt tràn qua mi, lăn theo hai bên má, xuống cằm.

Khi nhấc chân lên để bước đi, Đối Hữu Lễ mới thấy nó run tới mức nào.

Ông già dừng lại bên cạnh bàn, chống cả hai tay xuống bàn để đỡ lấy sức nặng cơ thể. Ánh mắt ông vô tình buông xuống con búp bê đang nằm ngửa, với những cái kim chĩa ra ngoài.

Đầu tiên, Đối Hữu Lễ không muốn tin, bởi những gì đang bày ra trước mắt ông thật khó có thể là sự thật. Nhưng nó nằm yên trước ánh mắt ông. Đối Hữu Lễ đã không nhầm.

Quanh những chân kim hiện ra những vệt ố màu nâu đỏ. Trông như máu đã khô.

Đối Hữu Lễ đứng đờ ra. Ông nghe tiếng tim mình đập mạnh như búa gõ vào thành sọ ông. Đối Hữu Lễ không biết phải giải thích hiện tượng này ra sao. Ông đã tin hoàn toàn vào Sức Mạnh Đen của con búp bê, nhưng có vẻ như ông đã sai lầm. Chỉ riêng sự hiện diện của Người Song Đao và tiếng nói của Đối Cảnh Thiên đã khiến nó thay đổi.

Đối Hữu Lễ nhớ lại lúc ông cắm kim vào búp bê. Lúc đó không hề có một giọt máu. Nhưng bây giờ thì những vệt đỏ nâu đang hiện rõ quanh các chân kim. Một bằng chứng cho thấy phía bên kia đã thay đổi con búp bê của ông.

Với một cử chỉ hầu như dịu dàng, người đàn ông nâng con búp bê lên, đặt nó vào lòng bàn tay trái. Gỗ rất nhẹ, con búp bê chẳng nặng là bao. Cả mấy cây kim cũng chẳng khiến được nó tăng trọng lượng. Mắt Đối Hữu Lễ buốt xót. Những giọt nước mắt chảy như nước xà phòng. Ông thấy mình đơn độc và bị bỏ rơi. Cẩn trọng, ông quàn con búp bê vào mảnh vải rồi đút nó xuống đáy túi áo khoác.

Ông đi về phía cửa.

Đối Hữu Lễ cảm giác người đang đi không phải chính ông, mà là một người khác. Ông tự thấy mình xa lạ. Luồng khí lạnh đã biến mất, nhiệt độ trong phòng trở lại bình thường. Nhưng nỗi sợ tương lai thì còn nguyên đó.

Khi mở cửa, ông già thấy khó chịu trước tiếng rên của bản lề. Đã tới lúc phải châm thêm dầu cho nó.

Cô gái đang đợi ông.

Cô ngồi trên một chiếc ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía ông và khi Đối Hữu Lễ nhìn thấy con gái mình, lòng ông không khỏi thoáng tự hào.

Vợ ông sinh nở tương đối muộn. Đối Hữu Tình là con út, là đứa xinh đẹp nhất nhà.

Cô gái trông như một đóa hoa cúc trong chiếc áo sơ mi cắt rộng màu vàng sáng. Mái tóc đen dày được chải gọn ra sau tai, thắt lại trên gáy bằng một vòng nhung vàng.

Chiếc quần bó màu đen in những bông hoa vàng, xanh, cam bó sát theo đôi chân thon thả. Đôi chân trông càng đẹp hơn khi Đối Hữu Tình đứng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.