Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

Chương 5: - Chương 5 SAO LẠI Ở NHÀ?




“Nói đi nào!”

“Hung khí được làm bằng da dê!”

Ô! Đúng là một đòn nặng ký! Cái ghế Trương Anh Hào đang ngồi nóng rãy lên. Trương Anh Hào muốn nhảy lên trần phòng, nhưng ép mình ngồi lại, lấy hơi thật sâu hai lần rồi nói khẽ: “Nếu đó là chuyện đùa, thì tôi thấy nó chẳng hài hước chút nào, Văn Long!”

“Xin lỗi, Anh Hào, nhưng tôi chẳng còn lòng dạ nào mà đùa cợt. Sự thật đúng như tôi vừa nói. Các chuyên gia đã tìm thấy vết da dê bên miệng vết thương.”

Trương Anh Hào nuốt khan và nhìn sang Phục Kim Tiến, Phục Kim Tiến nhún vai.

Lục Văn Long ra giọng kể cả: “Tôi đã nói từ đầu mà. Anh Hào, tôi đã nói là chẳng mấy chốc các anh sẽ phải nhảy lên tàu. Việc đã tiến triển đúng như thế. Vụ giết người này không bình thường chút nào. Một người sống cùng nhà khi đến đòi tiền Đối Hữu Bân đã phát hiện ra xác chết và báo cho cảnh sát. Tình hình mới chỉ tới đó. Giờ đến lượt các anh đấy.”

Trương Anh Hào cần thời gian để “tiêu hóa” thông điệp mới nhận được. Trương Anh Hào hỏi liệu các bạn đồng nghiệp đã kiểm tra điều kiện sống của nạn nhân chưa.

“Chúng tôi đã cố gắng, nhưng chẳng thu được mấy kết quả. Anh ta sống một mình trong một căn phòng rất tệ và không hề quan hệ với gia đình. Có tin gia đình Đối Hữu Bân là một gia đình đông đúc.”

“Anh không biết ai trong dòng họ đó?”

“Chúng tôi chưa tìm được ai. Người ta nói nhà Đối Hữu Bân chẳng quan hệ nhiều. Tôi đã cho điều tra diện rộng, trong ngân hàng dữ liệu có một vài người mang họ Đối, đồng thời là dân nhập cư từ Cuồng Diệm. Chúng tôi đã ghi tên họ lại. Phục Kim Tiến đang cầm danh sách. Các anh có thể lên đường được rồi.”

Trương Anh Hào hắng giọng: “Tại sao anh lại nghĩ vụ này thuộc phạm vi của chúng tôi?”

“Tôi biết chắc như vậy!” - Lục Văn Long tỏ vẻ cứng đầu như đã biết bao lần trước. Nhưng thật lòng nhìn nhận, cho tới nay anh chàng thanh tra này chưa linh cảm nhầm lần nào. - “Anh Hào, tin tôi đi. Vụ này còn nhiều bí ẩn mà ta chưa nhìn thấy. Màn sân khấu mới chỉ hé ra một khe nhỏ. Đằng sau nó là một vở kịch lớn.”

“Hung khí làm bằng da dê.” - Trương Anh Hào lẩm bẩm. - “Thật không thể tin được.”

“Có khi nó được làm từ da những con thú bị giết bữa nọ.” - Phục Kim Tiến phỏng đoán.

Lục Văn Long và Trương Anh Hào không phản đối.

“Dù sao thì tôi cũng chẳng tìm được một lời giải thích bình thường.” - Thanh tra Lục Văn Long tổng kết và duỗi dài chân tay. - “Mà nhắc khẽ, các chuyên gia của chúng tôi không lầm lẫn đâu. Các anh đừng có nghi vớ vẩn.”

“Thì đã có ai nói gì đâu.”

Lục Văn Long nói tiếp: “Cả khi da dê được làm khô và xử lý, tôi cũng chẳng tin nó cứng được như một lưỡi kiếm. Theo ý tôi, trong vụ này có bàn tay của những thế lực khác.”

Trương Anh Hào thở hắt ra.

“Các thế lực khác. Nếu điều đó đúng, bọn mình sẽ phải vật lộn với các huyền thoại thành Cuồng Diệm. Phải không Kim Tiến?”

“Cũng là một đề tài mới.”

“Các anh muốn làm gì thì làm đi.” - Lục Văn Long nói. - “Nhưng nhớ tóm cổ tên giết người mang về đây cho tôi.”

“Rồi sao nữa?” - Trương Anh Hào hỏi.

“Tôi sẽ khao một chầu.”

Phục Kim Tiến và Trương Anh Hào đồng loạt nhăn răng cười. Hai người họ quá biết tính tiết kiệm của Lục Văn Long. Vợ anh ấy giữ chắc từng đồng xu.

“Tốn kém lắm đấy!” - Bạn Trương Anh Hào nhắc nhở.

“Hay để Con Ma Danh Dự của anh trả hộ đi.” - Trương Anh Hào đề nghị.

“Cứ tóm cổ tên sát nhân đi đã.”

Trương Anh Hào đứng dậy.

“Thống nhất thế, anh bắt đầu tiết kiệm tiền đi là vừa...”



Đôi bàn tay như hai bụi cây già cỗi của ông giơ ra, kéo hai cánh rèm thật kín. Giờ thì chẳng ai có thể nhìn qua lần cửa kính vào trong này.

Giữ bí mật là tối quan trọng, bởi việc ông sắp thực hiện đây chỉ dính dáng tới một mình ông. Phải, chính ông, con người già cả nhất, con người khôn ngoan nhất, người cho tới nay luôn biết quyết định và thực thi mọi chuyện.

Trong phòng không chỉ tối, mà còn ngột ngạt. Nó ngập trong mùi thuốc lá và gia vị. Một bầu không khí lạ kỳ, bí hiểm, khôn ngoan, như thể đã được tiêm đầy kiến thức về những gì sắp tới.

Người đàn ông già nua biết rõ từng việc. Ông đi ngang qua căn phòng, rồi ngồi xuống chiếc ghế tựa. Ông gác cả hai tay lên hai tay ghế, thở thành tiếng. Vừa thở, ông vừa quay đầu nhìn vào tấm gương treo trên tường. Nó được treo ở đây để đuổi hắt ma quỷ ra ngoài, nhưng nó đã không đủ mạnh. Con quỷ đã tới đây, đã không bị tấm gương hù dọa như lời truyền từ thời xưa để lại.

Ông già nhìn thấy mình trong gương.

Khuôn mặt của một người đàn ông mang tên Đối Hữu Lễ. Ông là người già nhất gia tộc, ông là già làng tóc bạc với đôi mắt đã đục lờ, với những nếp nhăn hằn sâu trên mặt, nhưng vẫn luôn còn đủ sức mạnh để dẫn đường.

Nhưng dẫn đường cũng có nghĩa là bị đòi hỏi. Và đây là lúc ông đang vấp phải những thách thức gay cấn. Ông phải lãnh nhận trách nhiệm. Đối Hữu Lễ những tưởng việc đã kết thúc và cùng với động tác rời xa thành Cuồng Diệm, ông đã đoạn tuyệt được với cuộc đời thứ nhất của mình.

Nhưng ông đã lầm, cuộc đời này có những sự việc hằn khắc quá sâu vào số phận một con người, nó sẽ không buông tha anh ta cho tới chết.

Ông đã không bao giờ muốn chấp nhận điều đó, nhưng giờ buộc lòng Đối Hữu Lễ phải nhìn ra sự thật: không thể trốn tránh khỏi bàn tay số phận vì nó bao giờ cũng mạnh hơn con người.

Ông đã giữ gìn gia đình mình qua nhiều năm tháng. Và ông đã gìn giữ được, chỉ trừ có Đối Hữu Bân. Bàn tay người cha không giữ nổi đứa con trai đó, nó đã gục ngã trước những ước muốn xấu xa, và nó đã thành người đầu tiên trả giá. Có lẽ Đối Hữu Lễ đã có thể cứu mạng Đối Hữu Bân, nhưng đứa con trai đã biến khỏi cuộc đời ông. Nó cắt đứt mọi quan hệ với gia đình. Bạn bè cho người đàn ông già nua biết rằng Đối Hữu Bân chỉ giữ thái độ câm lặng, thậm chí còn tỏ ý khinh miệt người cha đẻ.

Thời gian đầu, Đối Hữu Lễ khổ sở vô cùng. Ông ngã bệnh hàng tuần liền, nằm liệt trên giường. Vợ ông đã gắng sức chăm sóc ông, để rồi sau đó không lâu cũng qua đời vì phiền muộn.

Vậy là còn lại một mình ông dẫn dắt gia đình. Ông có thể nghiêm khắc, có thể hiền từ, nhưng luôn luôn cương quyết bảo vệ những luật định mà họ mang theo từ quê hương.

Đối Hữu Lễ hạ ánh mắt, nhìn xuống đôi bàn tay mình. Nó đã hiện rõ những dấu hiệu của tuổi tác và khô gầy như cành cây trụi lá. Các ngón tay nhiều khi trông như những khúc xương chỉ được phủ một lớp da rất mỏng.

Các móng tay được cắt vuông. Mặt móng tay đã rất nhiều vết rạn và nứt li ti. Đôi bàn tay này đã làm lụng, đã vuốt ve cũng như trừng phạt, và bây giờ nó sẽ thực hiện chính công việc mà Đối Hữu Lễ đã sợ hãi suốt cả đời ông.

Nhóm đạo đã quay trở lại!

Đó là cái Ác, là Tử Thần, là đạo Ma Tử mà mọi người dân Cuồng Diệm đều chỉ dám nhắc đến bằng giọng thì thào, tắc nghẹn trong sợ hãi.

Một tay phù thủy khát máu, khinh miệt con người mà mọi đứa trẻ Cuồng Diệm đều biết đến qua các câu truyện cổ.

Người dân Cuồng Diệm nhìn thấy quyền lực của lão thật sống động qua những buổi biểu diễn của sân khấu rối. Đây là nơi tái tạo lại các nhân vật huyền thoại, là nơi tái diễn những câu chuyện chỉ khiến cho người ta kinh sợ.

Quyền lực của nhóm đạo Ma Tử là vô giới hạn, nó đã ra tay chính giữa thành phố Thượng Thanh.

Người đàn ông già nua biết đứa con trai Đối Hữu Bân của ông không còn sống nữa. Có người đã báo cho ông hay tin, và người ta cũng tả cho ông biết Đối Hữu Bân đã qua đời ra sao.

Từ giây phút nhận được tin dữ, người đàn ông già nua hiểu rằng thời điểm quyết định đã tới. Sẽ nảy ra trận đụng độ chung cuộc. Sức Mạnh Đen chống lại Sức Mạnh Đen. Quyền uy chống lại quyền uy.

Đối Hữu Lễ hắng giọng. Cổ họng ông như đang bị một thứ keo dính chặt. Hai con ngươi ông như đang bị một lực vô hình ấn lồi ra, bàn tay phải run rẩy đút xuống túi áo khoác và rút ra một chiếc chìa khóa nhỏ. Chỉ mình ông được phép mang giữ nó. Đối Hữu Lễ chưa bao giờ trao nó cho ai, bởi đây là chiếc chìa của chiếc ngăn kéo nằm khoảng giữa bàn viết.

Thật cẩn thận, ông từ từ tra chìa vào ổ. Suốt những năm qua ông đã chăm sóc chiếc chìa khóa này thật cẩn thận, thỉnh thoảng lại mang nó ra lau dầu. Bây giờ, ông đón nhận kết quả. Chìa khóa xoay thật nhẹ nhàng. Khóa đã mở.

Phần gỗ ngăn kéo đã giãn nở theo thời gian. Nó kêu lên khe khẽ khi bị ông già kéo ra ngoài.

Trong phòng thật tĩnh lặng, ông già chỉ nghe thấy hơi thở của chính ông và tiếng kẹt của gỗ. Không một tiếng động nào vang lên từ các phòng bên. Những người khác biết rằng bây giờ là lúc họ phải yên lặng. Chỉ khi ông già rời khỏi căn phòng này, ông sẽ giải thích cho họ hiểu mọi chuyện.

Ngăn kéo đã nhô một nửa ra ngoài. Ông già thò tay phải vào trong, từ từ sờ về hướng cuối ngăn cho tới khi đầu ngón tay chạm vào một lớp vải mềm. Một nụ cười thoáng lướt qua khuôn mặt ông, thế rồi Đối Hữu Lễ kéo bọc vải nhỏ ra đầu ngăn kéo.

Những cử chỉ của ông đều được tính toán chính xác. Không một chút vội vàng. Với vẻ bình tĩnh vững như thành, Đối Hữu Lễ thực hiện kế hoạch của ông từng bước, từng bước một. Đôi mắt già nua ánh lên ánh sáng tuổi xuân khi ông lôi bọc vải ra ngoài.

Trước khi đặt nó lên mặt bàn làm bằng gỗ hồng đào, người đàn ông từ từ đóng ngăn kéo lại.

Nó đã nằm trước mặt ông...

Đối Hữu Lễ lấy hơi thật sâu. Dù mi mắt ông khép kín nhưng hai đồng tử vẫn chuyển động, chỉ nhìn thấy nét run run của hàng mi. Những gì được bọc trong lần vải dần dần hiện ra theo bàn tay chầm chậm mở khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.