Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

Chương 18: - Chương 18




Edit: Mèo Ú

Beta: Sakura

” Hoa Bỉ Ngạn?”

Bách Hợp nhìn đến đây, hai mắt không khỏi sáng ngời. Đây là lần đầu tiên sau khi ba người tiến vào U Minh đến nay thấy được  ánh sáng, lúc này Ly Viên cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy mọi người không sợ bóng tối nhưng chung quy con người vẫn thích sống dưới ánh sáng hơn, ở cái nơi quỷ quái này ngẩn người lâu như vậy rồi làm cho lòng ai cũng đầy áp lực, Bách Hợp vừa dứt lời thì Thanh Qua liếc nhìn cô một cái, cô nhìn ra được ánh mắt này của Thanh Qua là có ý gì, bởi vậy giải thích cho anh:

“Em có một nhiệm vụ, là phải hái hoa Bỉ Ngạn.”

Cô nói xong, muốn chia sẻ nhiệm vụ lúc trước nhận được với hai người Thanh Qua và Ly Viên, không biết có phải do là nhiệm  vụ nhận được lúc vừa tiến vào trò chơi hay không mà, lúc Bách Hợp muốn chia sẻ nhiệm vụ, lại được hệ thống nhắc nhở: “Nhiệm vụ không thể chia sẻ!”

“Không có cách nào chia sẻ.” cô nói xong thì kể lại chuyện lúc trước mình trở thành chủng tộc che dấu, được Tiếp Dẫn NPC giao nhiệm vụ, việc che giấu chủng tộc cũng không phải bí mật gì, bọn người Ly Viên sớm đã biết rõ, trong lúc Bách Hợp nói chuyện thì trên mặt sông đột nhiên nổi lên một chiếc thuyền, bên trên có người hô: “Người chết có thể qua, kẻ sống không thể qua. Quỷ hồn có thể đi, con người không thể nhập.”

“A, nhà đò.” Đột nhiên Ly Viên giơ tay lên gọi, thuyền kia lung la lung lay chạy qua bên này, lão đầu lái thuyền mặt cứng ngắc nói: “Người chết có thể qua, kẻ sống không thể qua. Quỷ hồn có thể đi, con người không thể nhập.”

Ở trên sông không có cầu lại không có phương tiện giao thông khác có thể qua, mặc kệ cái phó bản địa cực U Minh này muốn như thế nào mới có thể qua cửa, nhưng lúc Bách Hợp thấy được hoa Bỉ Ngạn phía đối diện, lại không thể không qua sông.

“Muốn lên thuyền. phải giao lộ phí.” Ông già mặt lạnh lấy mở miệng, “Các anh không phải người của địa cực U Minh, trừ cậu ta ra cùng với…” Lão chỉ vào Ly Viên, lại liếc nhìn Bách Hợp, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc: “Hai người là người địa cực U Minh có thể giao ít một chút, nhưng tôi không thích khí tức trên người cậu ta, nhất định phải giao gấp bội!”

Đi thuyền trả tiền là điều đương nhiên, Bách Hợp nhẹ gật đầu, từ trong túi lấy ra một vạn kim tệ. Ông già lắc đầu thì cô lấy thêm mười vạn rồi lại thêm trăm vạn nữa nhưng lão vẫn lắc đầu như trước. Như vậy muốn qua sông này thì không thể dùng kim tệ bình thường của trò chơi rồi. Cô xuất ra thức ăn, nước uống, cùng với các loại đồ vật khi đánh quái rơi xuống. Thậm chí cuối cùng còn thử đưa ra quyền trượng trên tay mình thế mà lão vẫn lắc đầu.

“Rốt cuộc ông muốn gì?”

Ly Viên tức giận nói. Ông già chỉ lắc đầu. Thanh Qua thả tay ra lại nắm lại, cuối cùng rốt cục không chịu đựng được giơ trường kiếm trong tay lên: “Đưa chúng ta qua sông, nếu không giết chết lão đoạt thuyền qua!”

Sau khi anh thốt ra lời này thì Ly Viên thầm kêu không tốt.

Quả nhiên lão già tính tình cổ quái kia nghe Thanh Qua nói xong thì cầm mái chèo trong tay đánh về phía ba người. Mái chèo trong tay ông liền biến thành ma trượng, một đạo hắc hỏa diễm từ ma trượng của ông bay thẳng đến trước mặt ba người! Thanh Qua lôi kéo Bách Hợp nhanh chóng lui về phía sau, Ly Viên sau khi tiến vào U Linh biến ảo trạng thái tránh được một kích này, sau một khắc Thanh Qua trong tay trường kiếm liền chém tới lão!

Kiếm khí mang đến lực sát thương cực lớn cắt đứt cả mặt, ông già cố tránh đi, song phương giao đấu mấy hiệp, tuy thực lực ông già không kém, nhưng Ly Viên chiêu số xuất quỷ nhập thần, một bên còn có Bách Hợp phóng hỏa, càng đừng đề cập Thanh Qua có lực công kích cực kỳ cao, ba người phối hợp ăn ý, lão già tính tình cổ quái kia rất nhanh đầu hàng: “Được rồi được rồi, đừng đánh đừng đánh!”

“Đừng phá hỏng việc làm ăn của tôi.” ma trượng trong tay lão nhanh chóng biến trở về mái chèo, trong miệng hô to cầu xin tha thứ: “Tôi mang các cậu qua, nhưng những thứ vừa đáp ứng cho tôi, không thể thiếu.”

“Hừ.” Thanh Qua cười lạnh một tiếng, lại giơ tay lên, lão đầu thấy tình cảnh như vậy, vội vàng nói: “Không cho cũng được, nhưng tiền cũng phải có chứ?”

“Ông muốn bao nhiêu?”

Bách Hợp hỏi một câu, lão giơ một ngón tay lên: “Một trăm vạn.”

“Nhiều quá!” Vừa rồi Bách Hợp nguyện ý ra một trăm vạn nhưng lúc này thì khác, lão già kia giờ ở thế yếu rồi cô cũng không muốn coi tiền như rác, hai bên trả tới trả lui, một bên ngại một trăm vạn quá nhiều, một bên quyết không nhương bộ, đang trả đến khí thế ngất trời thì giọng nói lạnh lùng của Thanh Qua truyền đến: “Lên thuyền!”

Bách Hợp và ông già còn đang trả giá nghe thấy thế đều quay đầu lại nhìn, chẳng biết lúc nào Thanh Qua và Ly Viên đã nhảy lên thuyền, lúc này thuyền đã cách bờ sông một khoảng xa. Thanh Qua một bên gọi Bách Hợp lên thuyền, một bên bổ ra một kiếm hướng lão già kia, lão đầu theo bản năng nghiêng người trốn, thừa cơ hội này, Bách Hợp nhảy lên thuyền, Thanh Qua giơ kiếm ở  trong sông vẽ một cái, trong nháy mắt thuyền đã trôi ra ngoài mấy mét.

“A!!! Trở về!” Lão nhân gấp đến độ giơ chân, “Các cậu cướp bóc, trả thuyền cho tôi!”

“Muốn lên thuyền? Lão phải trả tiền ah!”

Trên thuyền Thanh Qua lắc đầu, lão đầu khóc không ra nước mắt nói: “Một vạn!”

“Quá ít.” Thanh Qua lắc đầu

“Mười vạn.”

“Trăm vạn!”

Tình cảnh lúc này hoàn toàn ngược lại trước kia, mặc cả trong tiếng cuối cùng dùng một trăm vạn thành giao, thuyền một lần nữa nhích lại gần, lão già nhảy lên thuyền, mặt âm trầm hô: “Lỗ lớn rồi, lỗ lớn rồi!”

Càng đến gần bờ đối diện, cánh đồng hoa Bỉ Ngạn cách mấy người càng ngày càng gần rồi, lão nhân đưa ba người đến bên kia bờ sông, nhóm Bách Hợp rời thuyền, lão già kia thở phì phì đong đưa thuyền chạy. Bách hợp lúc này cũng chẳng quan tâm lão, tại đây bốn phía đều là hoa Bỉ Ngạn, Bách Hợp nhớ tới nhiệm vụ của mình, đang lúc thò tay hái hoa thì có một giọng nói nam đột nhiên vang lên:

” Hoa Bỉ Ngạn, một ngàn năm nở, một ngàn năm tàn, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau. Tình không là nhân quả, duyên nhất định sinh tử.” Sau khi tiếng nói vang lên, một thân ảnh xuất hiện đột nhiên trong bụi hoa, đưa lưng về phía mọi người, cầm trong tay lấy một đóa hoa Bỉ Ngạn, tình cảnh này hình ảnh ấy, rõ ràng tựu là giống hệt bóng lưng chủ nhân của U Minh.

Nhưng Bách Hợp lại thấy giọng nói này có chút quen tai, từ lúc thân ảnh ấy xuất hiện, cánh đồng hoa đỏ tươi kia bắt đầu phát ra hương khí ngào ngạt, hương khí mông lung này nhất định có tác dụng khiến người xuất hiện ảo giác, bởi vậy Ly Viên rất nhanh không chịu nổi một kích, hôn mê ở trong bụi hoa, cũng không biết mơ tới cái gì, mặt lúc thì cười lúc thì vui.

Mà Bách Hợp tuy cảm giác mình thanh tỉnh nhưng cô lại phát hiện mình như đã ngủ, thân thể cùng với tinh thần không theo khống chế của mình, cô thấy được lúc mình tiến vào nhiệm vụ trong đủ loại thế giới, thấy lúc mình bị tai nạn xe mà chết, cô thậm chí loáng thoáng thấy được một số hình ảnh kỳ dị, cô thấy được Lý Duyên Tỷ, nhưng lại không giống với Lý Duyên Tỷ cô đã từng gặp, nhìn càng thêm có sức sống.

Anh lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt kia giống như đang nhìn một người xa lạ. Cô thấy Lý Duyên Tỷ cao cao tại thượng, giống như vĩnh viễn không thể với tới, cái loại cảm giác này từ khi hai người bầu bạn,liền không còn, thế nhưng mà lúc này cái loại cảm giác này lại vô cùng rõ ràng, thậm chí Bách Hợp có loại cảm giác, như là mình không phải quen biết sau khi cô chết đi tiếp nhận nhiệm vụ,mà là đã quen biết từ rất lâu trước kia rồi. Đáng tiếc lúc cô muốn nhìn lại thì thoáng cái bừng tỉnh.

Bách Hợp kinh hãi, hoa Bỉ Ngạn này đến cùng có ma lực gì có thể làm cô thấy những chuyện kia! Nếu chỉ là chuyện trong thế giới này thì thôi, nhưng có rất nhiều chuyện đến cô còn gần như không nhớ được, nó đều gợi lại, đến cả ngững chuyện không tồn tại  mà hoa Bỉ Ngạn cũng chiếu ra được là sao?

“Rốt cuộc đây là cái gì?”

Vừa mới thấy hình ảnh của Lý Duyên Tỷ đã kích thích cô, anh đối với mình như người xa lạ, sau khi thân mật thì anh không còn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình nữa. Hôm nay lại bị NPC trong trò chơi lừa gạt, trong lòng Bách Hợp giận dữ, cái cảm giác Lý Duyên Tỷ sẽ rời khỏi mình làm cho sắc mặt Bách Hợp hết sức khó coi.

Rõ ràng hai người đã từng vui vẻ bên nhau, hai người đã từng thân mật như vậy, cô giơ tay nắm lấy tay Thanh Qua, có lẽ Thanh Qua cũng chịu ảnh hưởng, cho dù đang mê man cũng nắm chặt tay cô.

“Đang giở trò gì?”

Trong lòng Bách Hợp đang rất không vui, cô đã có một thời gian rất dài tâm tình ác liệt cực độ như bây giờ rồi, cô bị hương hoa ảnh hưởng thấy một màn cuối cùng kia, Lý Duyên Tỷ rời xa cô. rất giống với tình cảnh bây giờ của cô, chỉ một mình cô ở trong tinh không, không biết Lý Duyên Tỷ khi nào trở về, thậm chí trong lòng luôn lo lắng không biết anh có thể trở về hay không, lúc này cảnh mà hương hoa cho cô thấy lại đánh đúng vào điểm yếu của cô, làm cô càng thêm phẫn nộ.

Cô không phải người dễ xúc động, làm nhiệm vụ luôn chắc chắn mới quyết định động thủ, nhưng lúc này Bách Hợp gần như không khống chế được mình, quyền trượng trong tay giơ lên.

” Hoa Bỉ Ngạn nằm ở trên đường mà quỷ hồn phải đi qua, còn có tên khác là hoa Tiếp Dẫn, có thể gợi lên tất cả ký ức kiếp trước kiếp này của người chết, cũng không phải do ta làm, thứ cô thấy chỉ là những chuyện cô đã từng trải qua mà thôi!”

“Nói hươu nói vượn!” Ánh mắt Bách Hợp lạnh như băng, nhìn kẻ chủ nhân U Minh này, dù biết rõ cái NPC này không phải dễ đối phó, nhưng rồng có nghịch lân, người có nhược điểm, hoa Bỉ Ngạn mang đến cho cô ảnh hưởng quá ác liệt, trong lòng cô đã động sát khí nói: “Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn tự động!” Bách Hợp ở trong trò chơi niệm ra Đạo Đức Kinh, sau khi cô niệm xong, đại lượng linh lực chung quanh tụ lại, chủ nhân U Minh đứng trong bụi hoa đưa lưng về phía cô đột nhiên giơ tay lên hỏi:

“Cô không muốn biết cuộc đời của Medusha sao?”

Bách Hợp cười lạnh một tiếng: “Giết anh thì tôi cũng sẽ tìm được cách khác để biết được thôi.”

“Cô không muốn biết nguyên nhân hình thành Vùng đất Thất Lạc sao?”

Chủ nhân U Minh lại hỏi một câu, Bách Hợp không được nhịn  ném quyền trượng trong tay về phía anh ta rồi nói: “Nói nhảm nhiều như thế làm gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.