Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

Chương 1: - Chương 1LỜI DẪN




Linh thức của Khương Hy vừa ra, tâm thần của đôi phu thê Phong Phiên Cốc liền chấn động không ngừng. Linh hồn bất giác run rẩy lên không tự chủ.

Khương Hy mặc dù phóng xuất linh thức ra nhưng với lực kiểm soát của hắn, đôi phu thê kia mới là người trực tiếp đứng trước mũi sào, còn Ngô Hùng thì vẫn bình an vô sự.

Sắc mặt Phong Cốc chủ vừa hồng hào lại không được bao lâu thì đã tái nhợt trở lại, bờ môi hắn có chút khô khốc cùng run rẩy mà nói ra:

“Cường độ linh thức này... Không thể nào...”.

“Trúc Cơ cảnh...”, Phiên Cốc chủ nuốt một ngụm vào trong mà yếu ớt nói ra.

Luận về cảnh giới, Khương Hy cũng chỉ vừa bước vào Luyện Khí cảnh đỉnh phong có hai ngày nhưng luận về cường độ linh thức, hắn mạnh ngang ngửa tu sĩ Trúc Cơ cảnh sơ kỳ.

Khương Hy chỉ bày ra lực áp của linh thức nên đôi phu thê Phong Phiên Cốc nhận lầm cảnh giới của hắn cũng không phải chuyện lạ thường gì. Nhưng chuyện này đối với hắn hóa ra lại là chuyện tốt.

Khương Hy thu lại linh thức, khóe miệng cong nhẹ lên rồi nói ra:

“Bây giờ chúng ta nói chuyện được chưa?”.

Phong Cốc chủ nghe vậy liền vội vàng kéo lão bà nhà mình lại mà cung kính nói ra:

“Ban nãy phu thê chúng ta đã mạo phạm, mong công tử lượng thứ cho”.

Khương Hy từ tốn đáp lại:

“Không sao, là bọn ta xông vào trước”.

Sau đó, hắn khẽ liếc mắt nhìn Ngô Hùng đả tọa ở phía sau, áng chừng có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian khá dài nên đưa ra đề nghị đến chỗ khác để nói chuyện.

Đôi phu thê nghe vậy ban đầu liền có chút do dự nhưng cuối cùng cũng đồng ý, vậy nên bọn hắn liền vận thân pháp lên mà tiến sâu vào trong Phong Phiên Cốc. Còn Ngô Hùng thì vẫn như cũ mà đả tọa tại chỗ.

...

...

Một đường vận thân pháp cuối cùng cũng đến nơi, Khương Hy nhìn khung cảnh trước mặt mà trong lòng cảm thấy có chút thoải mái.

Cảnh rất đẹp, rất đơn sơ và mộc mạc.

Nơi mà bọn hắn đến là một khu rừng trúc được xây dựng bên trong một tiểu trận pháp. Giữa khu rừng trúc là một căn nhà lớn được dựng lên bằng rất nhiều loại vật liệu khác nhau nhưng để hợp với phong cảnh thì trúc vẫn là chính yếu.

Nơi này chung quy đem lại cho hắn một cảm giác tương đối gần với thời điểm ở Thanh gia tại Linh Vân Trấn cách đây vài năm, một cảm giác rất gần với tự nhiên.

Phong Cốc chủ đối với Khương Hy mà cười nói ra:

“Công tử, mời đi hướng này”.

Khương Hy gật đầu rồi cùng Phong Cốc chủ đi đến một cái bàn trúc ở giữa sân mà ngồi xuống nói chuyện. Hắn di chuyển ánh mắt lên bả vai của Phong Cốc chủ một chút rồi nói ra:

“Thương thế của Phong đạo hữu như thế nào rồi?”.

Nghe vậy, Phong Cốc chủ liền nhìn qua một chút rồi cười đáp:

“Không hề gì, Phong mỗ đã sử dụng đan dược để trị thương rồi, công tử không cần lo đâu”.

Khương Hy không quản lời Phong Cốc chủ nói, thương thế do Ngô Hùng tạo ra nào phải bình thường. Một đao trảm thiên cuối cùng kia mang toàn bộ thiên địa đại thế đi chém người, Khương Hy đã lãnh trọn một chiêu đó nên rất rõ.

Mặc dù linh lực của hắn hùng hậu nhưng đau thì vẫn cứ đau, nếu không phải nhờ đám Hồi Mệnh Phù trực tiếp dán lên vết thương thì chưa chắc hắn đã có thể khinh đạm phong vân như bây giờ.

Nghĩ nghĩ một chút, Khương Hy liền lấy từ trong giới chỉ ra một tấm Hồi Mệnh Phù rồi đưa cho Phong Cốc chủ.

Thấy vậy, Phong Cốc chủ vội vàng nói ra:

“Công tử... cái này...”.

“Ngươi nhận đi, bị đao thế chém không dễ chịu đâu”, Khương Hy đáp.

Bị nói như vậy, Phong Cốc chủ liền thở dài một hơi, mi tâm liền có chút nhíu lại. Quả thực hắn rất đau, một đao chiêu kia chỉ có sượt qua thôi mà đã đau như rách toạc cả lớp cơ rồi.

Vậy nếu ăn trọn thì sẽ như thế nào?

Phong Cốc chủ không biết nữa, có khi hắn cũng không còn toàn mạng để mà cảm nhận.

Tiếp nhận xong, thái độ của Phong Cốc chủ cũng đã hòa hoãn hơn rất nhiều, chí ít thì cỗ nộ khí ban đầu cũng tiêu tan đi. Thông qua linh thức, Khương Hy rốt cuộc cũng có thể từ tốn mà nói chuyện rồi.

Hắn sắp xếp lại từ ngữ một chút rồi nói ra:

“Phong đạo hữu, hôm nay ta đến đây là muốn làm một cuộc giao dịch”.

“Giao dịch?”, Phong Cốc chủ đáp.

Khương Hy gật đầu nói tiếp:

“Đúng vậy, là một cuộc giao dịch, ta muốn Phong đạo hữu cùng Phiên đạo hữu trở thành nhãn tuyến của ta ở tu chân giới”.

Nghe vậy, Phong Cốc chủ liền biến sắc, hắn ngưng trọng nói ra:

“Công tử, đôi phu thê chúng ta từ lâu đã ẩn thế khỏi tu chân giới, yêu cầu này chúng ta không thể tiếp nhận, mong công tử lượng thứ cho”.

Khương Hy vẫn bình chân như vại, câu trả lời này vốn không nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn mỉm cười nói tiếp:

“Phong đạo hữu khoan hãy từ chối, ta nói đây là giao dịch tất đối với các ngươi cũng có lợi”.

Phong Cốc chủ nhíu mày lại, suy nghĩ thêm một chút rồi nói ra:

“Bất kể là gì thì chuyện này chúng ta vẫn không thể đồng ý được. Công tử... nên tìm người khác thôi”.

Khương Hy mỉm cười, ánh mắt hắn lướt qua một tia tinh quang rồi nói tiếp:

“Vậy nếu ta nói ta có thể chữa quái bệnh cho con trai ngươi thì thế nào?”.

“Chúng ta vẫn... Khoan đã...”.

Phong Cốc chủ đáp nhưng giữa chừng lại ngưng lại, ánh mắt hắn lập tức chuyển thành dáng vẻ ngờ vực rồi cẩn thận nói ra:

“Làm sao công tử biết được?”.

Khương Hy đáp:

“Ta chỉ đoán thôi”.

Nội tâm Phong Cốc chủ trầm xuống, hắn đương nhiên không tin vào lời Khương Hy rồi, nhưng một câu đó lại làm cho hắn phải suy nghĩ một chút. Một lúc sau hắn nói ra:

“Công tử biết từ khi nào?”.

Khương Hy nhún nhẹ vai đáp lại:

“Mới đây”.

Phong Cốc chủ có chút á khẩu không biết nói sao nhưng nghĩ kỹ lại đối phương là tu sĩ Trúc Cơ cảnh, cường độ linh thức mạnh hơn bọn hắn là chuyện không phải bàn cãi. Vậy nên cảm nhận được cũng là chuyện thường.

Chỉ có điều Phong Cốc chủ cũng không vội vàng đáp ứng Khương Hy. Mặc dù từ lâu hắn đã ẩn thế nhưng đối phương cùng hắn từ trước đến nay vốn không có giao tình gì cả, đột nhiên xuất hiện đưa ra một cuộc giao dịch mờ ám như thế này tất có huyền cơ.

Phong Cốc chủ suy tính rất lâu, một đường nghĩ ngợi cực kỳ kỹ càng, vô tình cũng làm cho không khí giữa đôi bên đột nhiên rơi vào một khoảng không trầm lặng.

Đối với tình huống này, Khương Hy vẫn rất bình tĩnh, Phong Cốc chủ biểu hiện như vậy hắn rất vừa ý, không phải dạng người hấp tấp vì cái lợi trước mắt được.

Lại nói về chuyện con trai của Phong Cốc chủ, ban nãy khi hắn bước vào khuôn viên căn nhà này, hắn đã cảm nhận được một cỗ nhiệt khí toát ra từ bên trong căn nhà. Phiên Cốc chủ cũng vì cỗ nhiệt khí này mà xin cáo lui trước.

Cỗ nhiệt khí này rất phù phiếm, Khương Hy tinh thông công pháp nên hắn có thể mười phần xác định rằng cỗ nhiệt khí đó không phải do công pháp tạo thành.

Như vậy chỉ còn một khả năng để giải thích, đó chính là quái bệnh.

Bất quá ở trong mắt Khương Hy, quái bệnh này thuộc về tiên thiên, là một phần không thể nào thiếu được trong có thể của đứa bé kia.

...

Cân nhắc đến hơn nửa canh giờ sau, Phong Cốc chủ mới lên tiếng:

“Công tử nắm chắc bao nhiêu phần?”.

Khương Hy nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra:

“Ta cần kiểm tra lại một lần nữa. Nếu đúng với suy nghĩ ban đầu thì mười phần, còn nếu không thì khoảng năm phần”.

Nghe vậy, ánh mắt Phong Cốc chủ liền lướt qua một vẻ ngạc nhiên vô cùng sâu đậm, hắn chưa già nên tai hắn vẫn còn thính lắm. Đừng nói là mười phần, coi như năm phần thì Phong Cốc chủ vẫn cảm thấy đủ cao.

Bởi vì trong suốt mười năm nay, đôi phu thê bọn hắn không lúc nào không tìm kiếm phương thức để chữa trị, từ phù lục cho đến linh đan diệu dược, thậm chí là đi cầu tình ở các tông môn nhưng cuối cùng vẫn là không có cách trị.

Trên thực tế, bọn hắn chỉ là tán tu, các tông môn vô cùng khinh thị bọn hắn, vậy nên về cơ bản bọn hắn không thể nào tiến vào bên trong để cầu tình.

Phong Cốc chủ hướng Khương Hy mà ảo não nói ra:

“Nếu công tử có thể chữa trị được, giao dịch kia chúng ta sẽ tiếp nhận”.

Khương Hy gật đầu đáp lại:

“Thành giao”.

Sau đó, Phong Cốc chủ đưa Khương Hy tiến vào bên trong căn nhà. Bên ngoài mộc mạc bao nhiêu thì bên trong đơn sơ bấy nhiêu, trong căn nhà không có quá nhiều đồ dụng trang bị, chỉ có một bộ bàn ghế cùng giường ngủ mà thôi.

Bất quá ở cương vị là tu sĩ, ngần này với Khương Hy vẫn tương đối nhiều hơn một thứ mà thôi.

Phiên Cốc chủ thấy tình huống này cũng rất ngạc nhiên nhưng lão công nàng chủ trì đến đây nên nàng cũng không có thêm ý kiến gì.

Phiên Cốc chủ hiện giờ đang xếp bằng ngồi trên giường, hai tay chuyển thành thế song chưởng áp vào lưng một nam hài đang ngồi ở phía trước.

Nam hài tử này khoảng độ không lớn, tầm mười tuổi là cùng, toàn thân hắn bây giờ gần như là đắm chìm bên trong mồ hôi rồi. Trên người hắn như có như không tồn tại một cỗ nhiệt khí hùng hồn bốc ra.

Nơi nào có nhiệt khí nhiều nhất thì đoàn khí tức nhu hòa của Phiên Cốc chủ sẽ tiến vào để áp chế lại, quá trình này cứ liên tục diễn ra không ngừng nghỉ. Cho đến khi cỗ nhiệt khí kia lắng xuống thì Phiên Cốc chủ mới chịu thu tay.

Khoảng năm, mười phút sau, Phiên Cốc chủ thu song chưởng về mà thở ra một ngụm trọc khí, sau đó vội vàng đỡ lấy nam hài ở trước mặt. Sắc mặt hắn bây giờ phi thường đỏ, mỗi lần thở là như có như không tồn tại một hơi nhiệt khí bay ra.

Ánh mắt Phiên Cốc chủ liền hiện lên một tầng nước mỏng mà đau lòng. Nam hài tử dường như cảm nhận được điều đó, hắn liền quay lại đối với nàng mà nói ra:

“Mẫu thân, con không sao thật mà, người đừng khóc có được không?”.

Phiên Cốc chủ chỉ mỉm cười nhìn hắn nhưng nam hài tử cho rằng nàng không tin, thế là hắn liền chạy nhảy xung quanh trên giường, cố gắng bày ra trạng thái khỏe mạnh cho nàng xem.

Nhưng hắn đâu biết được, càng tỏ ra khỏe mạnh, Phiên Cốc chủ lại càng đau lòng hơn, ánh mắt nàng mỗi một lúc lại càng ngập nước hơn, thậm chí nếu hắn còn cố làm thêm, nàng có khi cũng sẽ không nhịn được mà khóc mất.

Phong Cốc chủ thấy vậy liền nhẹ giọng nói ra:

“Khánh nhi, đừng quậy nữa”.

Nam hài tử gọi Khánh nhi kia bất ngờ bị gọi tên liền có chút giật mình mà quay lại, ánh mắt hắn liền có chút vui mừng nhưng không qua mấy giây thì phát hiện ra vết thương trên bả vai mà giật mình nói ra:

“Phụ thân người bị thương?”.

Phong Cốc chủ muốn giải thích nhưng nào ngờ, nam hài tử lại nhanh chóng chỉ ngón tay về phía Khương Hy mà quát:

“Là ngươi đả thương phụ thân ta?”.

Phong Cốc chủ trầm giọng quát lại hắn:

“Khánh nhi, không được vô lễ”.

Nghe vậy, nam hài tử liền giật mình mà co rụt lại nhưng ánh mắt hắn vẫn không thèm che giấu mà thể hiện địch ý với Khương Hy.

Khương Hy cảm thấy nam hài tử này có chút thú vị, hắn liền bật cười một tiếng mà nói ra:

“Tiểu đệ đệ, gan ngươi cũng lớn lắm”.

Nam hài tử hừ một tiếng mà nói lại:

“Liên quan gì ngươi”.

Lúc này, Phong Cốc chủ liền muốn quát thêm tiếng nữa nhưng Phiên Cốc chủ lại nhanh hơn, nàng nhẹ giọng đối với nam hài tử mà nói ra:

“Khánh nhi, mẫu thân đã dạy con thế nào?”.

So với Phong Cốc chủ, nam hài tử này dường như sợ mẫu thân hắn hơn nhiều, nàng chỉ nhẹ giọng hỏi một câu bình thường thôi mà nam hài tử đã rụt đầu lại rồi.

Nhưng hắn không dám không trả lời, giọng có chút lí nhí mà đáp lại:

“Người dạy con không được vô lễ với người khác...”.

“Vậy ban nãy con vừa làm gì?”, Phiên Cốc chủ lại hỏi tiếp.

Nam hài tử lí nhí đáp lại:

“Nhưng hắn đả thương phụ thân...”.

Phiên Cốc chủ thở dài một hơi mà răn dạy:

“Phụ thân con bị người khác đả thương, còn không mau đi xin lỗi công tử”.

Nghe vậy, nam hài tử liền có chút không nguyện ý nhưng dưới cái trừng mắt đầy uy hiếp kia mẫu thân, hắn nào không dám làm. Hắn liền hướng Khương Hy mà nói ra:

“Xin lỗi... thúc thúc”.

Khương Hy xém chút hộc máu, hai bên thái dương hắn như có như không mà nổi tầng gân xanh nhưng rất nhanh liền bị ép đi xuống.

Một thế này hắn chịu rất nhiều danh xưng nhưng chưa có ai dám đứng trước mặt hắn mà gọi hắn bằng hai chữ ‘thúc thúc’ cả. Luận về tuổi tác, đối với một số người, hắn đúng là thúc thúc thật nhưng đâu phải ai cũng biết tuổi thật của hắn.

Mặt khác, dung mạo của hắn hiện tại là đường đường là thiếu niên, trừ khi bị mù, trên đời này ai dám gọi hắn thúc thúc được. Nam hài tử này dám gọi hắn như thế chứng tỏ tâm tư liền có chút nhỏ, thích ghi thù người khác.

Bất quá giận thì giận thật nhưng Khương Hy cũng không rảnh đi đối chất với một đứa trẻ. Hắn đưa một tay ra mà sử dụng Cách Không Khiển Vật.

Thân thể nam hài tử trong chốc lát liền như bị ai nắm lấy mà đưa lên giữa không trung. Phiên Cốc chủ thấy thế liền muốn lên tiếng nhưng Phong Cốc chủ đã sớm ngăn nàng lại rồi.

Nam tử bị ‘bốc’ lên trên không trung liền quơ chân loạn tay mà hoảng sợ, ánh mắt nhanh chóng hướng về phía cha mẹ như muốn cầu cứu nhưng vô ích.

Khương Hy dùng linh thức của mình quét qua thân thể của nam hài tử này một chút thì ánh mắt liền sáng lên một thôi.

Hắn nhẹ giọng nói ra:

“Quả đúng như dự đoán a...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.