Ngọn Đèn Tàn

Chương 34: Dông Dài




Lúc này, điện thoại của Giang Thần Hy lại đổ chuông, anh nhìn nhìn điện thoại, sau đó quay người đi ra khỏi phòng, “Ừ, Cảnh Niên, sao vậy?”

“Tôi đã cho người nhập số liệu mà cậu đưa cho tôi vào hệ thống máy tính của các cấp lãnh đạo rồi, hiện giờ phải làm như thế nào?”

“Thêm mật khẩu, sau đó gửi cho tôi. Còn nữa, sau này chuyện này tôi muốn cậu đích thân phụ trách, những đám người kia bảo họ ngậm chặt miệng lại như bình, tôi không hy vọng bọn họ tiết lộ bất cứ thông tin gì, tiếp sau đây làm như thế nào, cứ để tôi suy nghĩ đã.”Giang Thần Hy nhẹ nhẹ xoa đầu Tiểu Gạo Nếp.

? “Được.”

“Cậu vất vả rồi.”

“Được rồi đấy, câu này cậu vẫn nên nói ít đi một chút, khi nào đó cho tôi nghỉ ngơi khoảng một năm hai năm là tôi cảm tạ trời cảm tạ đất rồi.” Nói xong Lục Cảnh Niên liền ngắt điện thoại đi.

Tô Lê ở bên cạnh khẽ cười thành tiếng, nói: “Lục thiếu bị anh bắt nạt như vậy, thật là đáng thương mà.”

Giang Thần Hy cười nói: “Ai bảo anh là gian thương chứ? Gian thương thì nên như vậy.”

Tô Lê nghe xong không khỏi bật cười thành tiếng, “Nói cũng đúng.”

Giang Thần Hy bế lấy Tiểu Gạo Nếp đã được ăn no đang thèm ngủ đứng dậy nhìn Tô Lê cười nói: “Em đi tắm đi?”

Tô Lê “ừ” một tiếng rồi đứng dậy, cô nhìn Giang Thần Hy rồi hỏi: “Giang thiếu, hôm nay Vương tiểu thư của phòng quan hệ công chúng của tập đoàn Giang thị có tới đây, mang tới khá nhiều tác phẩm của các nhà thiết kế khác nhau.”

Giang Thần Hy cười nói: “Em chọn thứ mà em thích trước đi, có thời gian anh sẽ cùng em chọn.”

Tô Lê cúi xuống người hơi nghiêng để dựa dựa vào anh, nói: “Em có chút lo lắng là có phải là quá phô trương rồi không. Hôm đó trên bàn ăn bên nhà Giang gia, lão gia nếu mà thiếu chút nữa thôi, thì sẽ hất hết bát đồ ăn lên mặt anh đó.”

Giang Thần Hy cúi xuống nhìn Tiểu Gạo Nếp đã ngủ ngon lành trong lòng anh, cười nói: “Anh hôm đó không phải là thương lượng với bọn họ, mà là báo với bọn họ một tiếng, còn về việc bọn họ có đồng ý hay không, đó là chuyện của họ, không liên quan gì tới chúng ta.”

Tô Lê khẽ cười một tiếng, nói: “Thế nhẫn cưới của chúng ta cũng phải thiết kế mới lại sao?”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, “Không hợp thì vứt đi. Sau này đồ của em đều là những thứ độc nhất vô nhị.”

Tô Lê gật gật đầu, quay người cười bước vào nhà tắm, nói: “Thế em phải chọn thật kĩ, không thể nào dễ cho anh quá được.”

Giang Thần Hy cười, nhưng cũng không nói gì cả chỉ là nhìn Tiểu Gạo Nếp đã ngủ rất say trong lòng, một tay anh đỡ lấy sau lưng gáy của Tiểu Gạo Nếp, từ từ cẩn thận đặt con bé vào trong cái nôi, nhìn con bé nhỏ bé mềm mại, cười nói: “Không thể để mẹ con thiệt thòi được nữa, có phải không nào?”

… …

Tất cả vẫn như bình thường, Tô Lê gần đây vẫn là quan sát động thái tin tức mới gần đây.

Hoa Hoa đưa cho cô một chai nước lọc, nói: “Em nghe giới truyền thông bên đó nói, Kiều Minh bị trúng gió đột quỵ, mạng giữ được rồi, nhưng mà nghe nói bị liệt rồi. Gần đây tập đoàn Giang thị đang can thiệp, chuẩn bị tất cả thủ tục sau này tiếp quản tập đoàn Kiều thị.”

Tô Lê nhẹ nhàng nói: “Chuyện này chị cũng nghe nói rồi. nhưng mà chị cảm thấy chuyện này, không đơn giản như thế đâu.”

“Chị đang nói đại tiểu thư nhà Kiều gia sao?” Hoa Hoa hỏi.

Tô Lê gật gật đầu, “ừ” một tiếng, “Kiều Vy tuyệt đối sẽ không dễ dàng cam tâm bỏ qua như vậy đâu.”

Hoa Hoa gật gật đầu, chu đáo nói: “Quả thật, người phụ nữ này rất thủ đoạn, một bên thì là gả cho đứa cháu mà lão gia Giang gia yêu thương nhất, một bên lại cứ bám chặt lấy tam thiếu gia Giang gia, ai ya, … thật không biết cô ta còn làm ra những chuyện gì nữa đây.”

Tô Lê gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Hoa Hoa nhìn thời gian, nói: “Chị Tô Lê, thời gian hẹn với các chị Tôn Hàm đi uống trà buổi chiều tới rồi, chúng ta xuất phát đi chứ?”

Tô Lê gật gật đầu.

Giang Thần Hy rời khỏi công ty, nhìn nhìn điện thoại, hơn ba giờ chiều một chút.

Tô Lê gọi điện thoại cho anh, nói tối nay không về nhà ăn cơm.

Muốn gọi cho cô một cuộc điện thoại, nhưng mà lại cảm thấy bản thân mình có phải là quá gia trưởng không, cô cũng cần có thời gian và không gian riêng của mình chứ.

“Đi đâu thế, có cần tôi đưa đi không?” Lục Cảnh Niên từ trong công ty đi ra, nhìn thấy Giang Thần Hy đang đứng ở cổng do dự, vì thế mới tới hỏi.

Giang Thần Hy nhìn anh, cười nói, “Cảnh Niên, bình thường cậu dỗ dành người yêu cậu như thế nào vậy?”

Lục Cảnh Niên cảm thấy dường như là đang nghe một chuyện không thể tưởng tượng được vậy, cười nói: “Tôi nói này Giang đại thiếu gia, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Cậu cũng bắt đầu lụy tình rồi sao?”

Giang Thần Hy không nói gì.

Lục Cảnh Niên cười nói: “Phụ nữ rất thích hình thức, cái gì mà kỉ niệm đầy năm này, một trăm ngày này, ba trăm ngày này, à, đúng rồi, lần trước có một em, lần đầu tiên xem phim cùng với tôi mà cũng nhớ nữa.”

Giang Thần Hy chau mày lại, nhẹ nhàng đáp: “Không nhớ.”

Chuyện này thì thật là làm khó Giang Thần Hy rồi,nếu tính thật, thì đúng là không biết tính bắt đầu từ khi nào nữa.

Lục Cảnh Niên nhìn anh, khẽ thở dài một cái, nói: “Thế thì mua một bó hoa này, nếu như có hỏi vì sao mà cậu lại tặng hoa cho cô ấy, thì nói là nịnh cô ấy vui, chỉ như vậy thôi, ai ya, phụ nữ mà, rất là dễ nịnh.”

Giang Thần Hy cảm thấy cũng có lý, gật gật đầu, vỗ vỗ vai anh rồi nói: “Tôi đi mua hoa ngay đây.”

Nói xong, anh bèn đi thẳng, cứ thẳng hướng cửa hàng hoa mà đi.

Mua hoa, việc như này anh dường như đã lâu lắm rồi không làm thì phải.

Lúc còn trẻ hình như anh đã từng làm qua chuyện này, mười mấy năm rồi, hồi tuổi trẻ, tới bây giờ thời đó đã qua, anh đã dần dần quên đi cách làm thế nào để tạo lãng mạn rồi.

Một bó hoa tươi, dường như nó còn có trọng lượng hơn cả chiếc vòng cổ kim cương quý giá.

Mua một bó hoa tươi đẹp, sau đó chờ cô về rồi tặng nó cho cô, ừ, dường như không tệ chút nào.

Anh dừng xe ở trước một cửa hàng hoa, xuống xe, đi vào.

Cửa hàng không lớn lắm, nhưng được trang trí rất tinh tế, vừa mới bước vào, liền ngửi thấy ngay mùi thơm của hoa huệ.

? “Tiên sinh muốn mua gì ạ?” Chủ quán là một cô gái trắng trẻo, đang tập trung tinh thần vào những đóa hoa trên nền nhà, xem ra hoa tươi vừa mới được đưa tới, trên nền nhà hơi loạn một chút, nhưng mà dường như không hề ảnh hưởng tới tâm trạng con người một chút nào.

Giang Thần Hy nhìn hết cửa hàng hoa một lượt,lại không biết trả lời như thế nào.

Cửa hàng không lớn, nhưng có bán rất nhiều loại hoa, có những loại nhất thời còn không nhớ ra tên của nó nữa.

Sắc mặt của Giang Thần Hy có chút xấu hổ, anh nên chọn hoa gì để tặng cho Tô Lê đây?

Cô ấy thích loại hoa nào? Dường như cô ấy hoa gì cũng thích, không cảm thấy cô ấy đặc biệt thích loại nào cả.

Hoa viên ở nhà cũng trồng rất nhiều loại hoa, nhưng mà bình thường cô ấy chỉ nhìn thôi, bởi vì cô ấy cũng không biết trồng.

“Tiên sinh, anh muốn chọn hoa gì ạ?” Chủ quán nhìn anh đứng ngây người ra đó một lúc lâu rồi, chỉ đành cười bước tới hỏi thăm.

? “Tôi muốn mua hoa.” Giang Thần Hy tiện miệng nói ra rồi lại nhìn bốn xung quanh, chuyện nịnh phụ nữ như này, anh đúng là không chuyên.

Xem phim hay ăn cơm là những phương thức anh cũng đã có thể nghĩ ra rồi.

Chủ quán nghe vậy cũng không nhịn được cười, vào cửa hàng bán hoa đương nhiên là để mua hoa rồi, "Thế anh muốn mua loại hoa gì ạ?"

Tặng hoa hồng đi, dường như loại này phụ nữ đều thích, đáng chết mà, sớm biết thế này thì nên hỏi Lục Cảnh Niên xem cậu ta thường hay tặng loại hoa gì, không có nhiều kinh nghiệm yêu đương gì cả, trước đây hình như Lạc Nhan cũng không nói là cô ấy thích cái gì cả, sau đó anh cũng tự cho rằng là cô cũng sẽ thích hoa hồng, nhưng mà hình như sau đó lại nghe nói thật ra là cô ấy thích loại khác, nhưng mà chính xác là thích loại nào thì anh cũng không nhớ rõ nữa.

Tuy rằng bên cạnh anh cũng không phải là chưa từng có phụ nữ, nhưng mà anh cũng chưa từng làm qua việc này.

? Sau cùng anh vẫn là đổ dồn ánh mắt của mình vào bó hoa hồng tươi máu đỏ rực kia, "Lấy bó hoa hồng đó đi."

?"Được ạ." Chủ quán cười, sau đó chuẩn bị đi lấy bó hoa hồng to đó.

"Ừ, chờ chút, hoa hồng dường như hơi thông tục quá." Những lần kinh doanh của anh trị giá cả chục triệu cũng chưa từng thấy anh do dự khó quyết như vậy, giờ mua có bó hoa mà cũng suy nghĩ cả nửa ngày trời.

Chủ quán nhìn thấy Giang Thần Hy như vậy, nhịn cười nói: "Tiên sinh, hay là anh nói cho tôi biết, amh muốn mua tặng cho ai? Là phu nhân hay là bạn gái ạ? Tôi góp ý cho anh được không ạ?"

"Ừ." Giang Thần Hy gật gật đầu, "Tặng cho phu nhân của tôi, chỉ là muốn khiến cho cô ấy vui, tôi nên chọn loại hoa nào?"Giang Thần Hy vô cùng khiêm tốn chờ góp ý.

"Nếu như thế thì, tôi kiến nghị là tặng hoa hồng ạ." Chủ quán nói: "Tặng hoa hồng cho người ta thì tương đối bảo đảm hơn."

Giang Thần Hy "ừ" một tiếng, nói: "Thế lấy cái này đi."

"Được ạ. Anh chờ một chút."

Chủ quán cẩn thận gói những bông hoa lại, rồi lại cẩn thận kiểm tra lại, sau đó đưa cho Giang Thần Hy, “Tiên sinh, hoa của anh đây ạ.”

Sau đó cô ấy đưa cho anh một chiếc túi nhỏ màu ghi có đựng hạt giống cây, “Đây là quà tặng nhỏ dành cho anh ạ.”

? Giang Thần Hy cúi xuống nhìn nhìn, là hạt giống cây hướng dương.

Cô chủ quán cười nói: “Loại giống cây hướng dương này rất thấp, là để ngắm chơi ạ, sẽ không mọc quá cao quá to, rất đẹp ạ.”

Giang Thần Hy nhìn giống hạt hoa hướng dương trong tay, cười lên, “Cảm ơn.” Sau đó bèn quay người ôm bó hoa ra về.

Khi Giang Thần Hy về đến nhà, xe của Tô Lê đã dừng ở bên ngoài rồi, điều này chứng tỏ cô đã về nhà rồi.

Anh vào đến cửa, Vú Trương nói: “Thiếu gia, cậu về rồi ạ?”

? “Tô Lê về rồi sao?” Giang Thần Hy hỏi.

“Phu nhân về một lúc rồi. Cô ấy nói lên lầu nằm một chút, tôi đã chuẩn bị canh gà đen rồi, cậu gọi phu nhân dậy hoặc là lúc nữa tôi mang lên cho cô ấy?” Vú Trương nói, “Phu nhân đến kì tháng, xem ra là lại bị đau bụng rồi.”

Giang Thần Hy cười cười, “Ừ, tôi lên xem sao đã.”

Lên lầu, Giang Thần Hy mở cửa phòng, bên trong phòng rất dễ chịu, cửa sổ mở, làn gió nhẹ thổi qua chiếc rèm cửa sổ màu trắng, Tô Lê đã thay đồ ngủ đang nằm ngủ trên giường.

Anh nhếch môi lên, cô ngủ rất ngon lành.

Anh nhẹ nhàng bước tới chỗ cửa sổ, khẽ khép lại một chút, trời tuy rằng đã bắt đầu nóng rồi, nhưng vẫn phải chú ý tránh bị gió lạnh.

Anh quay người nhìn người phụ nư đang ôm chiếc gối ôm ngủ ngon lành, không khỏi khẽ cười rồi nhẹ nhàng bước tới, quay người ngồi bên cạnh giường, ngắm dáng vẻ ngủ ngon lành của cô.

Anh đắp cho cô chiếc chăn mỏng, cô quay người, bộ quần áo ngủ bằng lụa che giấu đi nửa thân hình thanh tú của cô, cô ngủ không có thói quen mặc đồ lót, nhưng mà ngay cả như thế, các đường cong của cô vẫn như cũ rất đẹp.

Giang Thần Hy nhẹ nắm lấy tay cô cúi xuống hôn lên tay cô một cái, sau đó quay người lại hôn lên trán cô, mũi cô.

Anh nhìn cô đăm chiêu, Tô Lê khẽ hắng giọng một cái, từ từ mở mắt ra, nhìn anh cười ngọt ngào, “Anh về rồi à.”

“Ừ, đúng vậy.” Giang Thần Hy cong môi lên khẽ cười, gõ nhẹ lên mũi cô một cái, “Nghe Vú Trương nói em về rồi.”

Cô nói rồi sà vào lòng Giang Thần Hy, “Cái đó đột nhiên tới rồi, làm bẩn quần áo, định quay về thay đồ, nhưng mà bụng lại bắt đầu thấy đau, nên không muốn đi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.