Ngôn Của Anh

Chương 19: Phiên ngoại 1




Đối với người gia tộc Tát La Cách mà nói, Đan Á là thánh địa, là nơi thể hiện địa vị và quyền lực của gia tộc Tát La Cách, một khi Đan Á còn tồn tại thì gia tộc Tát La Cách vĩnh viễn tồn tại. Bất cứ ai đạt đến bậc Cung trong gia tộc Tát La Cách đều rất tôn kính nơi đó, và những người này đều được các tộc nhân khác kính trọng, tôn sùng như những bảo vật quý hiếm, ấy vậy mà gia tộc Tát La Cách – gia tộc lớn nhất ở Miêu Linh Tộc – lại có một thế hệ khiến mọi người không ai không lo lắng, đó là —— cho đến nay vẫn chưa có một người nào đạt đến Cung.

Trong tộc, những người mang lam nhãn đều có thể đạt đến Đường, còn nếu như ai mang lam nhãn mà có cả ấn ký hình lam diễm (hình ngọn lửa màu xanh) thì người đó nhất định có thể đạt tới Cung. Gia tộc Tát La Cách không thiếu người có lam nhãn, điển hình là Bố Nhĩ Thác Ngả Đặc đã đạt đến Đường, ngoài ra còn có một người mang lam diễm nhưng người này lại lãng phí của trời ban, sau khi tu luyện đến Tỉnh liền không tu luyện nữa, điều đó khiến rất nhiều người tức đến nghiến răng nghiến lợi, đã có khá nhiều người muốn dùng năng lực của mình để khuất phục, cưỡng chế người kia tiếp tục tu luyện.

Tộc nhân Miêu Linh Tộc sau khi đạt tới Cấn tâm tình sẽ bắt đầu biến đổi, dần dần trở nên không quan tâm tới bất cứ cái gì, còn người đã đạt tới Đường và Cung lại càng tuyệt tình tuyệt dục hơn, tất nhiên là ngoại trừ người hầu của họ. Cho nên cái người được trời ban lam diễm kia thay vì tu luyện lại nay đây mai đó tiêu dao bên ngoài, mãi cho đến khi hắn bị anh trai của mình phế bỏ một thân năng lực mà quăng vào xã hội nhân loại, xém chút nữa chết bởi lốp ô tô, thì câu chuyện mới bắt đầu thay đổi. Người anh kia chính là Bố Nhĩ Thác Ngả Đặc, trưởng tử của tộc trưởng gia tộc Tát La Cách Thụy Văn Ba Địch Ma, mà người có lam diễm kia chính là đứa con nhỏ nhất của Ba Địch Ma, tên là Đề Cổ Cát Kha.

Bố Nhĩ Thác Ngả Đặc sở hữu đôi lam nhãn, càng lớn lên hắn càng có phong thái giống cha mình, đặc biệt là cái tính cách thì không lẫn vào đâu được, trầm ổn, vững vàng, chuyên tâm với việc tu luyện, gánh vác sứ mệnh của gia tộc, là tấm gương mẫu mực cho đám em. Cho dù hắn không phải là người có tư chất lớn nhất nhưng thời gian hắn đạt đến Đường so với cha hắn lại không hơn là bao. Cái ngày đạt đến Đường, Bố Nhĩ Thác Ngả Đặc đã làm một chuyện khiến mọi người phải đồng loạt chấn động, lần đầu tiên hắn ra tay đánh em trai của mình, hơn nữa còn đánh cho đến khi sống dở chết dở, mấp mé giữa ranh giới của sự sống và cái chết mới thôi. Mà cái lý do cho hành động của hắn lại càng khiến mọi người kinh ngạc hơn, nếu Đề Cổ Cát Kha không biết quý trọng năng lực của mình, vậy thì phế bỏ cho rồi.

Bởi vì chuyên tâm ngày đêm tu luyện nên quan hệ giữa Bố Nhĩ Thác cùng em trai và em gái mình không có điểm nào gọi là thân mật cả, thế nhưng chuyện lần này làm cho mọi người khiếp sợ bởi lẽ Bố Nhĩ Thác vốn rất quan tâm tới Đề Cổ —— đúng là sự khác biệt giữa người mang năng lực cao với người thường. Đề Cổ có tu luyện hay không cũng không quan hệ gì đến Bố Nhĩ Thác, ngược lại, nếu Đề Cổ không tu luyện lên cao, cho dù là người mang lam diễm cũng sẽ mất đi tư cách thống lĩnh gia tộc, cơ hội cho Bỗ Nhĩ Thác sẽ lớn hơn một chút, việc Bố nhĩ Thác đánh Đề Cổ có thể nói là thay cha giáo huấn đứa em không có ý chí tiến lên này một chút.

Dụng tâm của hắn sau cùng cũng được hồi báo, cuối cùng Đề Cổ cũng quyết định tu luyện, mục đích rất đơn giản, sau khi tu luyện tới Cung sẽ giết chết Bố Nhĩ Thác. Mặc dù biết rõ tâm tư của Đề Cổ nhưng Bố Nhĩ Thác không thèm quan tâm để ý. Dù không có lam diễm nhưng Bố Nhĩ Thác tin tưởng bản thân có thể đạt đến Cung, đến lúc đó không biết ai chết dưới tay ai đâu. Chính hắn cũng không thể ngờ rằng, hắn cũng có một ngày biến thành một người không có tiền đồ tiến lên như Đề Cổ trước đây, không hề chuyên chú vào việc tu luyện. Bởi vì hắn đã gặp người hầu của mình.

Lại nói tiếp, chuyện xảy ra thật khéo. Bố Nhĩ Thác chưa từng có ý định đi tìm người hầu, bởi việc đó quá lãng phí thời gian. Không có người hầu, sẽ không có dục vọng, càng không cần lo lắng. Vừa mới đạt đến Đường, hắn chỉ có một việc duy nhất cần phải làm đó là tiếp tục tu luyện thẳng đến Cung mới thôi. Bất quá, trước khi bước vào giai đoạn chuyên tu, hắn còn phải giải quyết đứa không có tiền đồ —— Đề Cổ Cát Kha kia.

Từ khi Đề Cổ bị thương đến lúc được con người cứu chữa, Bố Nhĩ Thác vẫn luôn quan sát, thậm chí hắn còn hạ lệnh cho cấp dưới không ai được đi cứu Đề Cổ, bởi lẽ kỳ thực hắn không hề phế bỏ năng lực của y, mà chỉ phong ấn lại mà thôi. Chờ lúc Đề Cổ còn lại một hơi thở, hắn sẽ tháo phong ấn để cứu y một mạng, nhưng nếu tình huống đó xảy ra, Đề Cổ không xứng đáng làm em của hắn, gia tộc Tát La Cách không cần một kẻ yếu đuối như vậy.

Đề Cổ không những không chết mà còn bắt đầu thay đổi chuyên tâm tu luyện, hắn có thể tạm thời không cần để ý tới cái tên kia nữa. Còn đối với tên nhân loại cứu Đề Cổ kia, đến lúc cần hắn sẽ giúp y thực hiện một nguyện vọng, đương nhiên điều kiện đầu tiên là tên loài người đó phải chiếu cố tốt cho Đề Cổ. Vừa mới đạt tới Đường, hắn cần nghỉ ngơi lấy sức trong chốc lát, trong khoảng thời gian này hắn sẽ tạm ở lại xã hội nhân loại, vừa có thể giám sát Đề Cổ có chuyên tâm tu luyện hay không, vừa phụ trợ cha xử lý công việc trong gia tộc, đây là trách nhiệm mà hắn không thể cự tuyệt hay tránh né được.

Thời điểm trước khi đạt tới Cấn, hắn cũng đã có lần tò mò muốn gặp được người hầu của đời mình xem cái loại cảm giác đó sẽ như thế nào? Thỉnh thoảng hắn cũng muốn biết vì sao người cha lãnh khốc vô tình của hắn lại không thể nào cự tuyệt được ý muốn của mẹ. Ý nghĩa sự tồn tại của người hầu không phải là giúp chủ nhân lưu lại dòng máu sao? Yếu ớt, phiền toái, một người chỉ biết làm nũng như mẹ đã dùng cái gì mà có thể khiến cho cha hắn – một người đã đạt đến Cung ngày ngày sủng trong tay, hắn không hiểu, lại càng không thể lý giải nổi. Khi hắn hiểu được mình phải làm gì để tồn tại, hiểu được năng lực có tầm rất quan trọng trong Miêu Linh Tộc thế nào, hắn lại càng không thể nào giải thích được nguyên do. Cha hắn cũng không rõ, bởi vì bất cứ một chủ nhân nào cũng đều đối xử như vậy với người hầu của mình. Nghĩ đến đấy, đối với việc tìm kiếm người hầu của mình, hắn có chút kháng cự, hắn không thích có người khác khống chế tâm tư của hắn, nếu có ai đó hỏi nhược điểm của người có năng lực cao trong Miêu Linh Tộc là gì, thì câu trả lời ắt hẳn là người hầu, mà hắn thì không muốn có nhược điểm.

Nhưng mà không ai nói trước được gì cả. Sau khi biết được nam tử đã cứu Đề Cổ sang Đức, đúng nơi mà hắn đang ở, hắn lập tức quyết định phải nhìn tận mắt nam tử kia, hắn nghe nói Đề Cổ luôn bám dính lấy người này, điều đó không bình thường chút nào, nam tử này chỉ có thể là người hầu của Đề Cổ. Tộc nhân Miêu Linh Tộc cho dù có bị đánh cho quay về nguyên hình mèo hay không, thì cũng không thể vô duyên vô cớ thân cận với người khác được. Người hầu của Đề Cổ, cũng đáng để hắn dành chút thời gian đi gặp.

Người đã gặp được, nhưng hắn chỉ liếc nhìn một cái không hơn. Bởi toàn bộ lực chú ý của hắn đều bị nam nhân đi kế bên hút đi, đúng, chính là “hút” đi. Ánh mắt của hắn không nhìn tới bất luận kẻ nào khác, thân thể hắn không hiểu sao lại run lên, một cảm giác mới lạ chưa bao giờ có như thôi thúc hắn tiến lên đem nam nhân kia đặt dưới thân mình, rồi xé rách y phục của y, tách hai chân của y ra, mà đoạt lấy thân thể của y. Đây là… loại cảm giác gì? Mà đi kèm với cái cảm giác khó tả không tên này lại là phẫn nộ vì bị phản bội. Hắn nhìn thấy trong mắt nam nhân kia mang theo say đắm nhìn người khác, đó có nghĩa là phản bội hắn. Không thể giải thích, hắn chỉ cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Hóa ra cái cảm ứng đặc thù khi nhìn thấy người hầu của mình chính là cái cảm giác này. Không thể tha thứ được, người hầu của hắn như thế nào lại đi yêu người khác chứ, không thể chấp nhận được.

Người nam nhân kia gọi là gì nhỉ? Hắn lập tức sai hỏi thuộc hạ, rất nhanh sau đó, hắn đã có được đáp án trả về, nam nhân kia tên là —— Mục Dã, cái tên đó… khiến cho dục vọng của hắn càng trở nên mãnh liệt. Nếu không phải định lực bản thân khá cao, thì có lẽ chỉ sau một giây thôi, hắn sẽ lột sạch quần áo của nam nhân kia.

Hắn thấy nam nhân kia đi tới chỗ một người nào đó, vừa đi vừa tươi cười niềm nở, nhưng nụ cười sáng chói đó không phải dành cho hắn, hắn không thể bỏ qua được. Ý thức điều khiển hai chân hắn bước tới chỗ nam nhân, hắn không ngờ chỉ một cái đụng chạm nho nhỏ lại khiến đối phương thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất. Trong tích tắc đỡ lấy đối phương, hắn có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập rạo rực của mình.

Chứng kiến người nọ chịu đựng đau đớn xoa lấy bả vai, lý trí của hắn mới thoáng trở về được một ít. “Xin lỗi.” Thân thể người này rất yếu, không xong rồi.

“Không có việc gì.” Người nọ ngẩng đầu lên. Vật thể giữa hai chân hắn trướng đến phát đau, y lẳng lặng nhìn hắn, giống như đã từng gặp ở đâu đó. Nhận thấy ánh mắt nhìn chăm chăm không rời của y, hắn lập tức hiểu được y đang nghĩ cái gì, một khắc này, hắn rất hận vì sao bản thân hắn lại có đôi mắt giống Đề Cổ đến vậy, hắn mới là người đứng trước mặt y, không phải con mèo tên Đề Cổ kia! Dục vọng trên đà bùng nổ phá cửa bức ra ngoài, không quản ai trước mắt, hắn nhanh chóng rời đi. Khẽ liếc Khổng Thu đang đứng tại khu dùng đồ ăn, hắn híp mắt lại, tên kia tốt nhất nên ngoan ngoãn đi tìm Đề Cổ, bằng không đứng trách hắn không khách khí.

Tốt lắm, nam tử tên Khổng Thu kia đủ thông minh đó, không có tâm tư không nên có với người hầu của hắn. Sau khi nghe xong cuộc nói chuyện điện thoại của Khổng Thu với Đề Cổ, bước kế tiếp hắn cần phải làm là chứng minh cho người hầu của hắn biết, ai mới là chủ nhân chân chính. Tại lần gặp mặt thứ hai giữa bọn hắn, tựa hồ vẫn có chút hiểu lầm, hắn làm đau tay người này. Người nọ còn yếu ớt hơn hắn tưởng tượng nhiều, dù hắn đã phải rất cố gắng kiềm chế lực đạo trên tay để không làm bị thương y, thật đúng là nan giải. Không khí gặp mặt giữa hai người cả hai lần đều không có đạt được kết quả tốt đẹp, hắn vốn dự trù để cho người nọ chút ít thời gian, nhưng lý trí của hắn sau khi nghe lời thổ lộ tình cảm của người nọ với Khổng Thu liền lập tức biến sạch. Người hầu của hắn lại đem lòng yêu người khác, điều này đối với hắn chính là vũ nhục lớn nhất từ trước đến nay.

Phẫn nộ xâm chiếm toàn bộ ý thức của hắn, không để cho người nọ có thời gian thích ứng, lần thứ ba gặp mặt, hắn đã cùng người nọ kí kết khế ước chủ nhân người hầu. Từ giờ trở đi, người này mãi mãi thuộc về hắn. Hắn sẽ cho y cuộc sống sung túc không cần lo toan bất kể thứ gì, y chỉ cần nghe lời hắn, và quan trọng nhất là thỏa mãn dục vọng của hắn, thỏa mãn cơn khát mỗi khi hắn nhìn thấy y —— đó chính là cách lý giải về người hầu của hắn lúc bấy giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.