Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 39: Chuyến tàu cuối nổ tung (1)




Translator: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ cụp mắt, lông mi dài che khuất đôi mắt đang gợn sóng long lanh.

"Cho dù sức lực của mười Hoắc Vi Vũ gộp lại cũng không địch nổi một Cố Hạo Đình." Hoắc Vi Vũ nói.

Đôi mắt Cố Hạo Đình thâm trầm, ngầm hiểu hàm ý của cô là nếu như cô đủ sức đẩy hắn thì cô vẫn sẽ làm thế.

Cố Hạo Đình đanh mặt khó chịu, lạnh lùng nhìn về phía trước.

Bầu không khí cũng thay đổi theo hắn. Toàn bộ thang máy bị bao phủ bởi áp suất thấp, đè nặng lòng người, nhiệt độ cũng giảm xuống vì sự lạnh lùng ấy.

Cố Hạo Đình không nói gì, bầu không khí trong thang máy chùng xuống đầy quái dị.

Hoắc Vi Vũ hắng giọng một cái, nhìn góc mặt cương nghị của hắn: "Tôi mời anh ăn cơm tối."

"Ừ." Hắn chỉ đáp một chữ ngắn gọn, không liếc nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy hắn đang tức giận, nhưng không nghĩ ra lý do vì sao.

Mới vừa rồi cô còn khen hắn mạnh mẽ, uy lực mà?

Người đàn ông này thật khó dò. Nịnh bợ quá nhiều lại phản tác dụng, quả nhiên công việc nịnh bợ cao cấp thần thánh này không hợp với cô.

Hoắc Vi Vũ cụp mắt xuống, nhìn thang máy từ từ đi xuống. Trong chốc lát đã đến lầu một.

Điện thoại Cố Hạo Đình đổ chuông. Hắn nhìn tên hiển thị, cau mày, nghe máy, trầm giọng: "Sao thế?"

"Hạo Đình, Minh Nặc xảy ra chuyện rồi. Tìm khắp nơi rồi cũng không thấy, phải làm sao đây? Nếu nó xảy ra chuyện gì thì tôi biết ăn nói làm sao với ba tôi?" Phùng Tri Dao lo lắng nói, giọng nghẹn ngào.

"Đừng cuống, tôi bảo Trung tá Thượng dẫn người qua đó, chắc chắn sẽ tìm thấy." Cố Hạo Đình cam đoan.

"Thật ra mấy ngày này tâm trạng nó không tốt, không chịu ăn cơm, cũng không ngủ, bảo là chờ anh về nhưng anh bận quá. Đều tại tôi, không sớm báo với anh. Hôm nay lúc lên biểu diễn nó không trông thấy anh nên giờ mới biến mất." Phùng Tri Dao khóc nức nở.

"Biết rồi, giờ tôi qua đó đây, đừng lo lắng." Cố Hạo Đình trầm giọng. Hắn nhìn về phía Hoắc Vi Vũ như hỏi ý.

Cô mỉm cười tươi tắn, biết điều: "Tư lệnh cứ tự nhiên."

"Tôi đưa em về trước." Cố Hạo Đình nói, đi về phía xe mình.

"Không cần, vừa hay tôi có thể đi bộ, ăn cơm tối rồi về." Hoắc Vi Vũ bình thản nói.

Cố Hạo Đình nhìn cô chằm chằm, cuối cùng gật đầu nhẹ: "Về đến nhà thì gọi điện cho tôi."

Hắn lên xe đi mất.

Hoắc Vi Vũ nhìn hắn đi xa, lấy điện thoại ra, nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ của Cố Hạo Đình, còn một cuộc là từ nhà họ Hoắc.

Cô nhớ ra chuyện mình đã hẹn tám giờ tối nay về nhà họ Hoắc.

Ánh mắt Hoắc Vi Vũ ảm đạm, lòng nặng trĩu. Cô bật lại chế độ nhạc chuông bình thường, gọi điện thoại về nhà Hoắc.

Bà Quế - người hầu nhà họ Hoắc bắt máy.

"Ban nãy ông chủ bảo tôi gọi điện cho cô chủ, không biết cô chủ đang bận nên đã quấy rầy rồi, xin lỗi." Giọng bà Quế lạnh băng, nghe thì có vẻ cung kính nhưng ẩn ý chế nhạo.

Hoắc Vi Vũ nhận ra điều đó. "Ban nãy tôi để chế độ im lặng. Có chuyện gì không?"

"Ông chủ nói trong nhà không chuẩn bị cơm cho cô chủ, dặn cô ăn cơm rồi hẵng tới. Với lại cũng không cần mang quà cáp gì, ông chủ không nhận đồ của cô đâu." Bà Quế nói bằng giọng lãnh đạm.

Hoắc Vi Vũ trầm mặc nhìn về phía trước, lòng đau nhói như bị kim châm. Vết thương ngày nào nay lại như ứa mủ, nỗi đau tê tái khiến toàn thân cô chết lặng.

Gia tộc cô đã chán ghét mà vứt bỏ cô rồi, biết rõ họ gọi cô tới để lăng mạ sỉ nhục thì cô tội gì phải tới chứ.

Hoắc Vi Vũ hít sâu, nhếch miệng lạnh nhạt nói: "Nếu đã như vậy thì tôi không tới nữa, kẻo lại làm ông ta tức giận."

Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại.

Bà Quế: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.