Ngôi Sao Sáng Nhất

Chương 4: Bao lì xì trừ tịch




Tễ Lâm kinh hãi, không dám dùng tay phải đang run lên, mà là tay trái bắt kiếm quyết đánh ra một kiếm, vận đủ bảy phần lực lượng, không gian trực tiếp bị cắt ra, cắt vào hư không!

Phanh!

Chỉ lực đánh vào Kim Cang Quyền của Hồ Lô Tiểu Kim Cương, phát ra âm thanh "Xèo...xèo". Hồ Lô Tiểu Kim Cương bị đánh bay trở về.

Mà Tễ Lâm cũng bị quyền phong đánh lui vài bước, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc!

Lực lượng một chỉ này là bảy thành thực lực của Võ Tôn đỉnh phong, đừng nói một khôi lỗi, cho dù là huyền khí thất gaii cũng bị tổn hại, nhưng chỉ lưu lại vết rách nhàn nhạt trên quyền của đối phương.

Vào lúc Hồ Lô Tiểu Kim Cương bức lui Tễ Lâm, Phương Thiên Hạc cũng đột nhiên ra tay, mục tiêu chính là Lý Vân Tiêu. Hắn theo sát tới, tới gần Lý Vân Tiêu, khí thế trên người bành trướng tới cực điểm, muốn một kích giết người.

Lý Vân Tiêu khinh miệt cười cười, duỗi tay phải ra, trong lòng bàn tay có một đám cương phong sinh ra, hồn lực của hắn khống chế kéo dài ra, hóa thành kiếm thế chém tới.

- Kiếm quyết -- Tinh Diệt!

Thái cổ cương phong biến thành kiếm quang, lập tức cát nát hư không, gào thét mà đi.

Phương Thiên Hạc chấn động, kiếm quang kia amng theo nguyên tố chi lực bá đạo và khí tức khủng bố, vậy mà làm cho đáy lòng của hắn mềm yếu không dám sinh ra phản kháng.

Đạo kiếm khí phong hệ nguyên tố ngưng tụ thành xé lĩnh vực của hắn như giấy mỏng, đánh tới.

Nội tâm Phương Thiên Hạc trầm xuống, trong tay xuất hiện một đạo hoàng sắc quang mang, ngưng tụ thành một cây trường thương, gào thét xuất toàn lực đâm vào kiếm quang, một đạo bạch quang trên thân thương tỏa ra, uy thế kinh người.

Oanh!

Dù sao thực lực Lý Vân Tiêu quá yếu, kiếm quang đánh vào thân thể đối phương đã tán loạn. Lý Vân Tiêu đã bị sức lực lớn phản chấn, xoay tròn trên không trung, lực phản chấn như nước chảy xẹt qua, giờ phút này Hồ Lô Tiểu Kim Cương cũng bay trở về, tai phải của hắn điểm vào mi tâm.

Một kích đắc thủ, sắc mặt Phương Thiên Hạc không tốt hơn chút nào, kiếm quang bị chấn tán loạn, nhưng thái cổ cương phong lại không ngừng quét qua trên trường thương, theo thương kiếm một tia quấn xuống, giống như đang ma kêu quỷ gào, phát ra âm thanh gợn người, hào quang trên thân thương cũng bị thổi tan.

Phương Thiên Hạc chấn động, vội vàng rót nguyên khí vào thân thương, đau khổ chống lại lực ăn mòn của thái cổ cương phong.

Lần này tất cả võ giả trong đấu giá hội ngây ngốc, vô cùng hoảng sợ.

Người ngày đó tại Bắc Đấu Tông nhìn thấy Lý Vân Tiêu ra tay thì khá tốt, còn lại chỉ là nghe nói hắn đào thoát khỏi tay Võ Đế, vốn không tin, cho rằng là nghe lầm đồn bậy, càng khoa trương càng lớn, nhưng giờ phút này thấy hắn ra tay, vậy mà đồng thời đẩy lui hai Võ Tôn thành danh từ lâu, lập tức hoảng sợ, không còn hoài nghi.

- Ha ha! Nếu Vân thiếu dẫn đầu lấy một phần, Bắc Đấu Tông ta cũng mượn gió bẻ măng a.

Tiếng cười của Đàm Địa Quân truyền đến, lĩnh vực đánh xuống, bao phủ Lý Vân Tiêu cùng Tễ Lâm.

Thực lực Lý Vân Tiêu tuy biến thái, nhưng còn chưa tới mức có thể chống lại Võ Tôn. Điểm ấy Đàm Địa Quân phi thường rõ ràng, sợ hai người lại ra tay tổn thương Lý Vân Tiêu, cho nên đột nhiên ra tay.

Hơn nữa hắn giờ phút này tâm tình thập phần tốt, Lý Vân Tiêu hiện thân đã làm việc này náo lớn, đến lúc đó có thể toàn bộ đổ lên người Lý Vân Tiêu, hiện tại Bắc Đấu Tông đại xuất danh tiếng, tụ tập nhân tâm.

Mọi người chỉ thấy vụ mai chi khí bao phủ bình đài, sau đó một nam tử chòm râu dê xuất hiện, hơn hai mươi tổ chỉ châm tiêu tán, lập tức bay đi.

- Đàm Địa Quân, ngươi...

Tễ Lâm giận dữ không thôi, nhưng hào quang đầy trời, ký lục chỉ châm phân tán, chúng võ giả lập tức tranh nhau, cả phòng đấu giá loạn thành một bầy, vẫn vô lực xoay chuyển trời đất. Hắn tức giận sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào Đàm Địa Quân cùng Lý Vân Tiêu, cắn răng nói:

- Đây là ý của Trương Lăng Hoa?

Đàm Địa Quân xùy cười nói:

- Chính là việc nhỏ, không cần sư huynh của ta hạ ý. Đa tạ chỉ châm của các vị, ta còn vội vàng đi tìm bảo tàng đây. Vân thiếu, chúng ta đi!

Hắn bay lên trời, hóa thành một đạo hào quang đâm rách trần nhà phong đấu giá bay đi, ánh mặt trời chiếu xuống.

Tễ Lâm tức giận toàn thân run rẩy, sát khí trên người đại thịnh, rồi lại không thể làm gì. Cả phòng đấu giá đã loạn thành một đoàn, các lộ võ giả tranh giành ký lục chỉ châm, đã phá hư sân bãi nơi này, trừ phi hiện tại ra tay giết chết toàn bộ bọn chúng, nhưng hiện tại không có khả năng này.

Đệ tử Bắc Đấu Tông trong rạp cũng bay đi.

Mai Đông Nhi lăng không quay đầu lại, nhìn qua Lý Vân Tiêu nói:

- Vân thiếu, ngươi...

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Các ngươi đi trước, ta sẽ theo sau.

Hắn bay vào trong rạp, người Tân Nguyệt Tông cũng đoạt ký lục chỉ châm, chỉ còn lại có Mạc Hoa Nguyên cùng người Tử Vân thương hội.

Mạc Hoa Nguyên lo lắng nói:

- Vân Tiêu đại sư, ngươi náo lớn như thế, triệt để đắc tội Lôi Phong thương hội. Nếu như việc này truyền về tổng bộ, bọn họ sợ rằng sẽ đuổi giết ngươi tới chân trời góc biển.

Lý Vân Tiêu nhẹ giọng cười cười, nói:

- Vẫn câu nói kia, nếu Chu Kỳ Thủy có ý kiến, ngày khác ta đi 'nói chuyện' với hắn thật tốt.

Mạc Hoa Nguyên im lặng, hắn không biết Lý Vân Tiêu có lực lượng cuồng vọng tới từ đâu.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta muốn đi tìm Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên mạch khoáng, hai vị định như thế nào?

Mạc Hoa Nguyên nói:

- Việc này ta tiện nhúng tay vào, Vân Tiêu đại sư cẩn thận.

Hắn cố ý trở về, không muốn cuốn vào chuyện phân tranh nhàm chán này.

Cẩn Huyên trầm tư một chút, nói:

- Cẩn Huyên muốn theo Vân thiếu cùng đi.

Ổ Sâm kinh hãi, nói:

- Hội trưởng đại nhân, không thể, quá nguy hiểm! Hiện tại Tử Vân thương hội đang lâm vào nguy cơ, tất cả còn dựa vào nguy bày mưu nghĩ kế.

Cẩn Huyên nói:

- Không sao. Có Vân thiếu cung cấp những luyện phương kia, Tử Vân thương hội đã đứng ở thế bất bại.

Trong khoảng thời gian này đến nay, luyện phương đã sớm truyền thẳng về cho tổng bộ, hơn nữa đạt được tin tức xác nhận, y theo luyện phương đủ để đánh bại thành phẩm của Thiên Hạc thương hội.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:

- Lần đi này nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, thực lực của ta không lớn, nhưng trốn chết vẫn có.

Cẩn Huyên xinh đẹp cười nói:

- Cẩn Huyên tuy thực lực thấp kém, nhưng tuyệt đối không thành vướng víu cho Vân thiếu, còn xin yên tâm.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

- Được rồi. Tuy ngươi biểu hiện ra chỉ là Võ Hoàng lục tinh, nhưng ta cảm giác được, lực lượng chân thật của ngươi không chỉ như thế, nhưng mà hết thảy cẩn thận.

Cẩn Huyên nói:

- Tất cả dùng Vân thiếu làm chủ.

Lý Vân Tiêu lấy ra một ký lục chỉ châm ném cho Cẩn Huyên, hai người lập tức hóa thành một đạo quang mang, phá vỡ vòm trời bay về phía nam.

Lúc này trong phòng đấu giá thỉnh thoảng có hào quang bay lên, đều là võ giả cướp đoạt ký lục chỉ châm, không muốn lãng phí thời gian, trước tiên bay theo hướng ký lục chỉ châm chỉ dẫn, dù sao lực hấp dẫn của Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên thật sự quá lớn.

Bên trong phòng đấu giá, nhân số càng ngày càng ít, tranh đoạt cũng càng ngày càng kịch liệt, hơn nữa hủy đi không ít ký lục chỉ châm..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.