Ngôi Sao Sáng Nhất

Chương 2: Nói dối




- Trước mua mọt ít ký lục chỉ châm rồi nói sau, nếu như phương vị giống như đúc trên bản đồ, chúng ta tranh thủ động thủ trước. Cho dù có Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên, thứ này chỉ cần có Nam Hỏa Kim Tinh quáng mạch thai nghén mấy ngàn năm mới sinh ra một chút, có cũng không quá nhiều, chúng ta ít người đi vào đầu tiên, nếu như bằng vào lực lượng vài tên cao thủ mà không thể vào được, như vậy nhân số nhiều hơn nữa cũng không có cách nào đâu.

Trong lòng Đàm Địa Quân khẽ động, truyền âm nói:

- Đúng vậy, chính là như thế!

Trong lòng của hắn lập tức yên ổn một ít, nhưng mà sắc mặt ngưng trọng càng nhiều, Lý Vân Tiêu này tài trí song toàn, hơn nữa thực lực nghịch thiên, hơn nữa hắn càng nhìn càng không thấu. Hắn đột nhiên cảm giác phái mình đi đối phó Lý Vân Tiêu so với chuyện tìm bảo tàng còn khó hơn rất nhiều.

Phương Thiên Hạc đẩy một giá gỗ thật lớn vào trung ương bình đài, từng ký lục chỉ châm hiện ra trước mặt mọi người, mỗi mười cái là một chồng, toàn bộ phương hướng chỉ vào phía nam.

- Tất cả ba trăm ký lục chỉ châm này đều ghi phương hướng vĩnh viễn, chư vị không cần lo lắng bị sửa chữa hoặc là ghi chép biến mất. Hiện tại bắt đầu đấu giá, tổng cộng ba mươi tổ, mỗi tổ giá quy định một ức trung phẩm nguyên thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một ngàn vạn trung phẩm nguyên thạch! (1000 vạn = 100 ngàn)

Hắn vung tay lên, lập tức có mỹ tỳ xinh đẹp tiến lên cầm một tổ ký lục chỉ châm giơ lên, bày ra trước mặt mọi người.

Phương Thiên Hạc nói:

- Bắt đầu đấu giá tổ một!

- Mẹ kiếp! Một ức một tổ, tại sao các ngươi không đi chết đi!

Không ít người nghe giá cả, tất cả đều mắng to. Cũng không phải tất cả mọi người cũng là thổ hào giống như Lý Vân Tiêu, động cái là vài tỷ, ra giá trên ức, tuyệt đại đa số võ giả vốn lưu động dừng lại ở mấy vạn, hơn mười vạn, hơi chút tốt một chút là mấy trăm vạn mà thôi.

Giá cao như thế trực tiếp bỏ qua những võ giả có ý định gia nhập vào trong, rất nhiều người đều chửi ầm lên.

Phương Thiên Hạc hừ lạnh nói:

- Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên là thứ trân quý bực nào, không hao tổn máu tươi cũng muốn tranh thủ cơ hội? Nằm mơ đi thôi. Đồ vật bực này không phải dế nhũi các ngươi có thể nhúng chàm.

Hắn nói là sự thật, mọi người cũng hiểu, trên tình cảm thì tiếp nhận nhưng tiếng chửi bậy càng lớn.

Phương Thiên Hạc ngoảnh mặt làm ngơ, một mình đứng ngạo nghễ trong đám người, trong mắt tràn đầy vẻ châm chọc.

- Thành phẩm ký lục chỉ châm chỉ cần một ngàn trung phẩm nguyên thạch, lại bị bán đi với giá một ức, tiền thật dễ kiếm, ta cũng động tâm, muốn đi mở thương hội đấy.

Tiêu Minh Huy nhẹ nhàng thở dài cười khản nói, trong mắt không có nửa phần tươi cười, yên tĩnh như nước.

Đàm Địa Quân nói:

- Đây chỉ là giá quy định, còn không biết giá mua được sẽ là bao nhiêu. Lôi Phong thương hội quả nhiên bàn tính tốt, không chỉ triệu tập chúng ta đi mở đường, nhưng lại lời được số tiền lớn.

Lý Vân Tiêu không cho là đúng, cười nói:

- Ta ngược lại có biện pháp, làm cho chúng không bán được một cái nào cả!

- Ah?

Tất cả mọi người hiếu kỳ, Mạc Hoa Nguyên ngạc nhiên nói:

- Biện pháp gì?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Cái này cần Đàm tông chủ phối hợp.

Đàm Địa Quân không rõ hắn có trò gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, chỉ cần thương hội ăn thiệt thòi thì hắn sẽ phối hợp, cho dù ra tay giết người cũng được.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng hít một hơi, phun ra một ngụm chân nguyên, giọng như lôi đình vang vọng trong hội trường.

- Bắc Đấu Tông cảm thấy giá tiền của ngươi rất cao, nếu là vật vô chủ ở thành Nam Hỏa, nên quy tất cả cho mọi người, Lôi Phong thương hội cùng Thiên Hạc thương hội rõ ràng dám dùng thứ công cộng mang ra đấu giá, nhân thần cộng phẫn, thiên địa không dung. Ba trăm ký lục chỉ châm này nên mang ra làm vật bồi tội, về phần trách phạt ra sao, chờ mọi người sau khi đi tìm mỏ trở về sẽ định đoạt.

- Cái gì?!

Giọng nói vừa vang lên, đám người đứng ngoài xem phải sợ hãi!

Ngay cả Đàm Địa Quân và người Bắc Đấu Tông đều quá sợ hãi, thoáng cái trợn mắt nhìn. Một gã trưởng lão tiến lên tức giận nói:

- Vậy mà cầm danh hào Bắc Đấu Tông ra dệt chuyện, điều này hiển nhiên chính là kéo thù hận lên chúng ta và thương hội.

Sắc mặt Đàm Địa Quân cũng âm trầm, Lý Vân Tiêu nói ra lời này hắn không thể thu hồi, nếu hắn yếu thế sẽ có phiền phức, không thu hồi trở lại cũng không theo, chuyện này rõ ràng cho thấy sẽ khai chiến với đối phương.

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:

- Chớ hoảng sợ, hiện tại Bắc Đấu Tông như mặt trời ban trưa, mà phải nhìn xem phản ứng của Lôi Phong thương hội.

Tên trưởng lão tức giận nói:

- Phản ứng? Còn có thể phản ứng gì, đương nhiên là trực tiếp xông lên đánh chết chúng ta!

Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh như băng nhìn qua, nói:

- An tĩnh cho ta, đây là phó tông chủ các ngươi đồng ý ta xử lý, không tới phiên ngươi hô to gọi nhỏ!

- Ngươi...

Tên trưởng lão này tức giận không nhẹ, nếu không phải hoàn cảnh đặc thù, đã sớm đi lên chụp chết Lý Vân Tiêu.

Đàm Địa Quân bình tĩnh lại, ngăn cản trưởng lão này, nói:

- Giao cho ngươi xử lý, nhưng nếu như làm hư, đừng trách ta trở mặt!

Lý Vân Tiêu cười nhạt không nói, giờ phút này Bắc Đấu Tông sinh ra một tên Võ Đế, như mặt trời ban trưa.

Dưới Cửu Thiên đế khí đều là con sâu cái kiến, điểm ấy hắn hiểu rõ nhất, những người khác có lẽ không biết, nhưng Lôi Phong thương hội tuyệt không thể không biết, cho nên dù có bị tức hơn nữa cũng sẽ không mạo muội trở mặt chịu chết. Cũng không phải tất cả mọi người đều biến thái như Lý Vân Tiêu, trừ phi tổng bộ phái Võ Đế hàng lâm mới có khả năng chiến một trận.

Lý Vân Tiêu vừa hét lớn, trong đấu giá hội an tĩnh lại, Phương Thiên Hạc và người Lôi Phong thương hội ở sau màn trợn mắt há hốc mồm. Loại khiêu khích công khai này, sau nhiều năm hai thế lực ngừng chiến với nhau không xảy ra, trong lúc nhất thời sửng sờ không biết nên xử lý thế nào.

Phương Thiên Hạc tức giận nói:

- Vật tạ tội? Trách phạt cụ thể? Ha ha, Bắc Đấu Tông các ngươi quá càn rỡ a? Căn bản không có đặt mấy chục thương hội thành Nam Hỏa vào trong mắt.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Vốn... đã chưa từng đặt các ngươi vào trong mắt bao giờ, các ngươi còn xem mình là cái rễ hành gì?

- Ha ha ha ha!

Cả hội trường cười rộ lên, thế lực bản thổ vốn nhiều người, hơn nữa phần lớn đều là tán tu, càng thích theo chân ồn ào, tiếng cười quái dị vang lên liên tục, Phương Thiên Hạc tức giận sắc mặt tái nhợt, đứng ở giữa đài không biết làm gì.

- Nói không sai! Vật vô chủ thì phải là của mọi người, các ngươi là người từ bên ngoài đến lại dám tự tiện dò xét, còn có ý định khai thác, phải bị tội gì!

- Ai, chịu tội tạm thời không nói. Bắc Đấu Tông đại nhân đã lên tiếng, trước bảo chúng dâng ký lục chỉ châm ra, đợi mọi người đi điều tra về sau đó định tội!

- Không sai, Bắc Đấu Tông đại nhân quả thật anh minh, không hổ là đứng đầu thành Nam Hỏa chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.