Ngôi Sao Sáng Nhất

Chương 18: Mang ơn đội nghĩa




CHƯƠNG 8

“… Hắn rốt cuộc thế nào? Có thể sống lại hay không?” Giọng nam ôn nhuận thanh nhã vang lên, dường như tương đối quen tai.

“Bẩm Hầu gia, một vuốt kia thương đến gân cốt, cộng thêm mất máu quá nhiều, tuy là thần đã cố gắng hết sức, nhưng chỉ sợ lành ít dữ nhiều…”

Rầm!

Sau một tiếng nổ, trong giọng nói ban đầu kia lại hơn vài phần tức giận: “Ngay cả một người cũng không cứu được, vậy đám phế vật các ngươi này dùng để làm gì? Tất cả đều cút ra ngoài cho ta!”

“Hầu… Hầu gia.”

“Ngươi! Lại tiến cung thêm một chuyến nữa cho ta, tìm mấy ngự y đến đây!”

“Hả? Nhưng mà… Đã đổi qua ba lần rồi, còn tiếp tục như vậy, vạn nhất hoàng thượng trách tội xuống…”

“Bảo ngươi đi thì ngươi phải đi! Ở chỗ này lắm miệng làm gì? Không muốn sống nữa à?”

Loảng xoảng!

Sau một loạt tiếng đồ đạc bị đập bể, trong phòng mới lần nữa khôi phục im lặng.

Sau đó có người nhẹ chân nhẹ tay bước tới trước giường, cúi đầu lẩm bẩm: “Này! Xú hòa thương, ngươi hẳn là sẽ không chết như vậy chứ? Đều nói tai họa di ngàn năm, tính tình của ngươi ác liệt như vậy, cho nên nhất định sẽ tỉnh dậy, đúng không?”

Dừng một lát, bỗng lại thay đổi giọng điểu khác, hung tợn uy hiếp: “Ngươi nếu không mở to mắt ra, ta sẽ sai người đi đốt Phổ Pháp tự, thuận tiện giết sạch người bên trong không còn một mống. Hừ hừ! Bản Hầu gia xưa nay nói là làm, cho nên… Xú hòa thượng! Sao ngươi vẫn là bộ dáng như người chết thế này?”

Kế tiếp là một khoảng im lặng đến ngạt thở.

Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên cảm giác ngón tay thon dài phủ lên khuôn mặt, xoa nhẹ lên hai má, rồi lại lẳng lặng rút về.

Sau đó là một tiếng thở dài lo lắng.

Tiếng bước chân người nọ rời đi rất nhẹ rất nhẹ, rồi lại cố tình thật chậm, tựa như mỗi bước đi lại phải quay đầu lại liếc nhìn một cái.

Thật sự là! Bị y ồn đến ồn đi như vậy, ta sao có thể an tâm dưỡng thương?

Vì thế đành phải hơi hơi cười khổ dưới đáy lòng, rồi cố gắng mở to mắt.

“Khụ… Khụ khụ!” Vốn là muốn mở miệng gọi lại người nào đó, kết quả vừa hé miệng ra lại ho khan không dừng lại được.

“Ngươi tỉnh?” Khúc Lâm Uyên đã đi tới cửa đột nhiên quay ngoắt đầu lại, hai tròng mắt sáng ngời, mừng như điên chạy lại bên giường, cả đường đi đá ngã vô số ghê dựa.

Ta kéo kéo khóe môi, miễn cường cười, nói: “Hầu gia, lâu rồi không gặp.”

Xem tình trạng thân thể, ta hẳn là đã mê man hơn ba ngày rồi.

“Ngươi…” Y nhíu nhíu mày, trừng mắt liếc ta một cái, nói: “Mê man lâu như vậy, câu đầu tiên ngươi nói với ta, đó là câu này?”

Ta ngẩn người, lập tức sửa lại nói: “Vậy… Thân thể Hầu gia xem ra không có việc gì.”

“Vô nghĩa! Cũng không biết là người nào ngu ngốc không muốn sống thay ta cản một vuốt kia!” Trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tức giận, “Ngươi có biết ngày hôm đó mình chảy bao nhiêu máu không? Một bộ xiêm y tốt đẹp của ta, đều bị ngươi làm hỏng! Sau khi đưa về trong phủ, sắc mặt khó coi đến dọa người, ngự y đổi hết người này đến người kia, tất cả đều nói không cứu được, hại ta…”

Khúc Lâm Uyên sựng lại, vẻ mặt quái dị nhìn thẳng vào ta, trong mắt ám quang lưu chuyển.

Sau một lát, lại thay đổi sắc mặt, không còn vẻ mặt kích động như vừa rồi nữa, chỉ là nhếch môi vẻ châm chọc, nói: “Đừng hiểu lầm, bản Hầu gia chưa từng lo lắng đến sống chết của người một chút nào. Ta sớm đoán được, loại yêu tăng giống như ngươi này, mới không có khả năng dễ chết như vậy!”

A? Lúc trước như vậy, lúc sau lại như thế, bổn sự trước sau không đồng nhất, nói đổi ý liền đổi ý này, thật sự là rất giống với tên đồ đệ ngốc nhà ta kia.

Không khỏi mỉm cười, đáp: “Hầu gia nói rất đúng.”

Khúc Lâm Uyên hừ nhẹ một tiếng, xoay người, bưng từ trên bàn lên một chén nước màu đen, nhìn qua như là chén thuốc.

Ta vì thế ngồi nửa người dậy, đưa tay muốn cầm chén thuốc kia, kết quả lại bị y đập cho một phát.

“Hầu gia?”

Y trực tiếp ngồi xuống mép giường, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ta bón cho ngươi.”

“A?” Hoảng sợ trợn tròn hai mắt, “Như vậy… Không tốt lắm đi?”

Y ngước mắt trừng ta một cái, hung tợn hỏi: “Làm sao? Thứ bản Hầu gia bón, ngươi dám không uống?”

“Đương nhiên…” Mắt thoáng nhìn vẻ mặt của y càng ngày càng khủng bố, bất đắc dĩ sửa lại miệng, “Không dám.”

“Vậy thì mau uống cho ta!” Nói xong, đã múc một thìa nước thuốc đưa đến bên miệng ta.

Phương thức nói chuyện của y tuy là thô lỗ, nhưng động tác lại nhẹ nhàng ôn nhu, thật sự làm cho người ta không tiện cự tuyệt.

Cho nên chỉ đành thở dài bất đắc dĩ, ngoan ngoãn há mồm, mặc cho y đưa nước thuốc vào trong miệng mình.

Ai ngờ, thuốc kia vừa mới nuốt xuống, ngực lại cảm thấy ứ đọng, lập tức ho khan kịch liệt, cảm giác đau đớn như xé ruột xé gan đánh úp lại, muốn dừng cũng không dừng được.

“Này, yêu tăng! Ngươi… Không có việc gì chứ?”

Khúc Lâm Uyên thoáng cái liền luống cuống tay chân, muốn giơ tay thuận khí giúp ta, rồi lại sợ tác động đến vết thương nên chậm chạp không dám đụng vào ta, bộ dạng bối rối vô thố làm cho người ta nhìn mà buồn cười.

Một lúc lâu sau, cảm giác không khỏe trong ngực mới dần dần ổn định, ta dựa người vào đầu giường, khẽ cười nói: “Xem tình hình thế này, bần tăng bây giờ quả thật bị thương không nhẹ đâu!”

Người ngồi bên cạnh ta sắc mặt cứng đờ, bàn tay cầm chén run lên một cái, đột nhiên cụp mắt xuống.

“Hầu gia?” Hơi nghi hoặc gọi khẽ, vì sao y lại cố ý tránh đi tầm mắt của ta?

Khúc Lâm Uyên cắn chặt răng, liếc mắt dò xét ta, nói: “Lúc ngươi mê man, ta tìm không ít danh y đến chữa bệnh, kết quả…”

“Các vị danh y đều nói, Trường Ly bị thương rất nặng?” Lúc nửa mơ nửa tỉnh, có nghe được một số câu nói, huống chi, tự thân ta cũng có hiểu biết sơ về y học.

Y gật gật đầu, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Hình như là thương đến gân cốt, cánh tay trái tuy là không phế, nhưng… Sau này chỉ sợ không tiện sử dụng. Mặt khác, tim phổi cũng bị thương, chỉ sợ sẽ bị hen suyễn.”

“… Thì ra là thế.” Khó trách vai trái có hơi đau, lúc hô hấp cũng không quá thoải mái.

“Cũng chỉ là bốn chữ như thế thôi sao?” Y hung hăng nhíu mày, thanh âm đột nhiên cao lên, “Rốt cuộc ngươi có ý nghĩa trong câu nói của ta không? Ta là nói, tay trái của ngươi gần như không thể dùng, hơn nữa thân thể sẽ yếu đến tệ hại, hơi động khí một chút thôi sẽ ho khan kịch liệt! Như vậy…”

Ta liếc nhìn y một cái, bình tĩnh cười cười, hỏi ngược lại: “Như vậy, thì có thể làm sao?”

“Ngươi… Không thèm để ý sao?”

“Đứt tay đứt chân, hoặc là thương đến gân cốt, đối bần tăng mà nói, thật sự không coi là cái gì, Hầu gia càng không cần để ở trong lòng.” Nói xong, môi khẽ nhếch lên, miệng cười ôn hòa như cũ.

Khúc Lâm Uyên bỗng chốc ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn ta một lát, thần sắc trong mắt liên tục thay đổi.

Sau đó, đột nhiên vươn tay ra chậm rãi sờ lên vai trái của ta, hỏi khẽ: “Đau không?”

“Không đau.” Vừa mới đầu thật sự có hơi đau, nhưng đến bây giờ, cũng đã không còn cảm giác nữa…

“Người xuất gia không thể gạt người.”

Ta mỉm cười, đáp: “Bần tăng chưa bao giờ nói dối. Cho nên, quả thật một chút cũng không đau.”

Phương pháp quên đi đau đớn rất đơn giản, chỉ cần luôn mỉm cười là được.

Đạo lý này, từ năm mười tuổi ta đã thấu hiểu rồi.

Khúc Lâm Uyên nhíu chặt chân mày, nhìn vào ta thật sâu, bỗng nở nụ cười.

“Tuy là ngươi xem vào việc của người khác, nhưng thương này dù sao cũng là do bản Hầu gia mà thành, cho nên…” Đôi mày khẽ nhướn, vẻ mặt thêm vài phần tà khí, từng chữ từng chữ nói, “Ngươi chờ đấy, bản Hầu gia nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”

Dứt lời, đứng lên, bước thẳng ra ngoài không hề quay đầu lại, bỏ lại một mình ta ngồi trên giường sững sờ.

Chịu trách nhiệm? Rốt cuộc y… Muốn chịu trách nhiệm cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.