Ngôi Sao Rực Sáng

Chương 6




Thổi thuốc nguội càng khó uống hơn, cho nên ngoại trừ lúc Lâm phu nhân bưng thuốc vào phòng Thư Hoàn có chút buồn bực, cũng không nhùng nhằng mè nheo gì thêm. Còn Lâm phu nhân sau khi đưa thuốc cũng không có định rời đi ngay, do dự một lát thử thăm dò nói: “Sắc mặt cô nhìn có vẻ không tốt, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Thư Hoàn lắc đầu, tình trạng cơ thể lúc này của nàng đương nhiên không thể nói với người ngoài, nàng còn đang đợi oán giận với ám vệ Lục đấy, cho nên nàng chỉ nhìn Lâm phu nhân lắc đầu tỏ vẻ không có vấn đề.

Lâm phu nhân gợi chuyện, sau đó bà thuận tiện nói, “Ta thấy dường như Lục công tử rất khổ não!”

“Hả?” Thư Hoàn không hiểu.

Lâm phu nhân nhìn dáng vẻ kinh ngạc của nàng không giống là giả, bà không khỏi nâng trán, nếu Lục công tử biết vị Thư Hoàn cô nương này hoàn toàn không biết hắn đang rối rắm chuyện gì, có lẽ hắn sẽ tức giận đến hộc máu nhỉ? Lâm phu nhân quyết định làm người tốt đến cùng, tiết lộ với Thư Hoàn, “Dường như Lục công tử đơn phương hiểu lầm cô!” Lâm phu nhân nói đến dễ nghe, cũng không dám đề cập đến thái độ không thỏa đáng gọi thì đến đuổi thì đi của Thư Hoàn.

Thư Hoàn rất muốn nói một câu ta có chuyện gì mà bị người khác hiểu lầm!

Nhưng lời gượng gạo như vậy nàng không thể nói, nàng phải uyển chuyển một chút, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc;

Quả nhiên, Lâm phu nhân thuận theo tự nhiên nói: “Trong lòng của hắn, ừm, luôn có khúc mắc quan hệ chủ tớ với cô!”

Thư Hoàn nghệch đầu! Động tác khả ái như vậy nhất định là nàng giả bộ, vì tốt hơn lời nói khách sáo mà thôi. Nghe giọng điệu của nữ nhân này ắt hẳn ám vệ Lục nói với bà ấy không ít chuyện giữa hai người, Thư Hoàn sinh ra chút đố kị, theo đó nhìn Lâm phu nhân cũng có chút chướng mắt, nhưng nàng cực kỳ thông minh không biểu lộ ra, còn làm ra động tác nhỏ bởi vì lời nói của Lâm phu nhân mà đỏ hốc mắt, thật ra là tay nàng ở trong chăn véo đùi mà thôi.

Còn hàng loạt động tác nhỏ này của Thư Hoàn ở trong mắt Lâm phu nhân không hiểu nội tình lập tức cảm thấy uất ức, Lâm phu nhân vội vỗ mu bàn tay Thư Hoàn an ủi nói: “Cô đừng gấp, Lục công tử nhất thời nghĩ không thông mà thôi, chờ hắn quay lại cô nói dễ nghe chút, tâm tình của hắn sẽ tốt thôi!”

Ý là để bản công chúa nịnh nọt hắn?

Rõ ràng Thư Hoàn nghĩ sai lệch, ở trước mặt Lâm phu nhân cúi đầu không nói gì.

Trong lòng nàng càng không thích Lâm phu nhân, mặc dù biết lý do rất gượng ép, mặc dù biết không nên, nhưng cũng là vì ám vệ Lục nói quá nhiều chuyện với Lâm phu nhân mà sinh ghét. Lâm phu nhân cũng tốt bụng, nếu không phải bà nhiệt tình tới đây nói ám vệ Lục ấm ức trong lòng chuyện quan hệ chủ tớ hai người, có lẽ Thư Hoàn vẫn không biết hôm nay ám vệ Lục đang chiến tranh lạnh cái gì.

Chỉ là rốt cuộc chiến tranh lạnh làm cái gì chứ?

Bởi vì câu nói ngươi liếm sạch lòng bàn tay cho ta sao? Trên tay nàng có nước nha! Tay nàng thật sự không bẩn!

Có thể nói đầu óc Thư Hoàn không ngốc tới trình độ nhất định, vài câu nhắc nhở của Lâm phu nhân khiến cho nàng nghĩ ra mấu chốt của vấn đề, sau đó xoay xoay đầu nói, “Ta sẽ nói chút lời riêng tư, nhưng làm phiền Lâm phu nhân đi nói một tiếng, ta đã sớm không coi trọng chuyện chủ tớ rồi, bảo hắn đừng nên suy nghĩ mẫn cảm như vậy!”

“Được được được!” Lâm phu nhân nói ba tiếng được xong liền bưng cái chén không cười cười đẩy cửa đi ra ngoài.

Thư Hoàn nằm ngửa ở trên giường, đá cái chăn mấy lần, trên giường bị nàng làm cho lộn xộn, bạc trong bao cũng rớt ra, trong lòng nàng lại khẩn trương rồi, ôi... muốn chết quá!

Con trai cả trở về phòng chép sách, cậu bé tin lời của ám vệ Lục, nói chép sách xong sách sẽ có móng heo ăn, lúc trở về phòng con trai cả vừa vặn đụng phải Lâm phu nhân vừa đi ra ngoài phòng Thư Hoàn, “Mẹ!” Con trai cả vô cùng cao hứng kêu lên: “Con muốn về phòng chép sách đổi móng heo ăn!”

Lâm phu nhân kinh ngạc, chỉ sờ sờ đầu quả dưa của con trai cả, khích lệ một câu, để cậu bé qua bên chơi.

Mì Trường Nhạc bớt nóng, ám vệ Lục bưng vào phòng Thư Hoàn, nửa đường bị Lâm phu nhân ngăn lại, nói vừa rồi bà có nói chuyện với Thư Hoàn cô nương, hiện tại vào phòng có thể có niềm vui bất ngờ đấy!

Ám vệ Lục chỉ nói đa tạ! Dù sao dựa vào hiểu biết của hắn với công chúa đại nhân, niềm vui bất ngờ trong miệng người khác nhất định là kinh hãi!

Mà hắn dự đoán cũng không sai, vừa mới vượt qua bình phong liền nhìn thấy một ly trà Thư Hoàn ném sang;

Sau ly trà còn có mấy thứ khác, ví dụ như gối, ấm trà, ngay cả bạc cũng bị Thư Hoàn cầm ném.

Thư Hoàn đánh người phát tiết xong còn đổi trắng thay đen, chỉ trích ám vệ Lục sao lạnh nhạt nàng, sao lại bỏ rơi nàng, nói xong còn uất ức đỏ hốc mắt. Khụ! Lần này nàng không véo đùi đỏ đau, mà là thật sự cảm thấy không thoải mái mới muốn khóc.

Ám vệ Lục đặt mì Trường Nhạc lên bàn, ngồi xổm trước giường lau mặt cho Thư Hoàn.

“Vậy ngươi có còn giận ta không?”

“Không giận!”

“Vậy có liếm ngón tay cho ta không?”

Ám vệ Lục sững sờ, cảm thấy huyệt Thái Dương phát đau.

“Có liếm hay không liếm!” Thư Hoàn cố chấp hỏi, dùng sức lắc bả vai người ngồi xổm trước mắt mình, rất có tư thế nếu hắn nói “không” nàng sẽ không ngừng tay.

Ám vệ Lục chậm rãi thở dài, đúng thật là, “Liếm!”

Nhận được đáp án thỏa mãn, Thư Hoàn mới nín khóc mà cười, tiến lại gần để đầu óc buồn bực của ám vệ Lục dựa vào ngực mình, hung hăng nói, “Từ nay về sau ngươi phải đối tốt với ta, dám phát cáu chơi trò chiến tranh lạnh với ta, ta cứ thế mà sầu chết ngươi!”

Đây là chết dưới hoa mẫu đơn là không thể lựa chọn nhỉ?

Ám vệ Lục cười khẽ, “Ta liếm giúp nàng, liếm giúp nàng...”

Thư Hoàn bỗng chốc cảm thấy ngực ngứa ngứa, thân trước hơi ươn ướt...

Lại nói đến chỗ nhà họ Vương.

Trong lời tự thuật lắp ba lắp bắp của bọn sai vặt rốt cục Vương phu nhân cũng biết một sự thật, hạ nhân tên Lục tử kia biết võ, còn là cao thủ khó dây dưa trên giang hồ, người bình thường không đối phó được! Rất hiển nhiên, Vương phu nhân nuôi dưỡng những “đám ô hợp” này không đánh lại Lục tử nhà người ta!

Vương phu nhân giận dữ, mắng một câu lũ ăn hại!

Nhưng có người nghĩ kế cho, “Hổ tốt không ngăn nổi đám sói!” Là ý nói Lục tử hắn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có một mình, sau đó nghe nói bên cạnh còn có một cô nương “nhu mì điềm đạm” tay không tấc sắt cần phải che chở, đám người bọn họ đi lên còn sợ không lại?

Vương phu nhân nghiêm túc suy nghĩ một chút, cho rằng người này nói rất đúng, liền quyết định đi đến nhà họ Lâm thi hành quần đấu với Lục tử!

Mà Vương phu nhân cũng sợ một đám người rầm rộ đi qua nhà họ Lâm bắt người sẽ bị hù dọa chạy trốn, dứt khoát để một đám gã sai vặt chia nhau đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.