Ngôi Sao Lớn Quả Cam Nhỏ

Quyển 1 - Chương 8: Nụ hôn hoa anh đào




Mưa liên tục suốt ba ngày, tỷ muội Diêu Mật không ra khỏi cửa, chỉ hăng say viết sách. Các nàng bố trí bối cục của đại thư phòng, dời thư án đến cửa sổ, ba người mỗi góc thư án, vừa cười nói vừa viết sách vô cùng vui vẻ.

Bởi vì Trương đại nhân sai người đưa bạc tới, nói rằng Đột Hoa vương gia muốn viết hai mươi quyển, chậm nhất là ngày mai phải nộp lên. Các nàng viết ngày viết đêm chỉ được mười tám quyển, bởi vậy đêm này vào đại thư phòng viết nốt hai quyển còn lại. Cũng may sách chỉ có tám trang, không nhiều, trong chốc lát đã xong một quyển.

Lại nói Tạ Đằng tới Diêu phủ, nghe Diêu Mật viết sách trong thư phòng liền tới gõ cửa, gọi: “Tiểu Mật!”

Diêu Mật nghe tiếng gọi ngẩng đầu lên, thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cười xấu xa thì đập thư án bảo: “Lão đại tới rồi, lão nhị và lão tam còn chưa tới sao? Chờ chút nữa coi các ngươi cười có nổi không.”

Quả nhiên Diêu Mật vừa dứt lời, chợt nghe Tạ Thắng và Tạ Nam mỗi người gọi một tiếng.

Diêu Mật cười cười: “Chúng ta tuy không lấy chồng nhưng cũng đừng lãnh đạm như vậy, dù sao bọn họ cũng là phụ thân của con chúng ta mà!”

“Con nào mà con?” Sử Tú Nhi không khỏi xấu hổ, “Thai còn chưa thấy đâu, nói gì đến con với cái.”

Phạm Tinh lại lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, thấy Tạ Nam vẫn gọi, đành phải nói: “Cửa không khóa, các huynh vào đi!”

Tiếng mở cửa vàng lên, ba huynh đệ Tạ gia cùng nhau bước vào.

Tạ Đằng dương dương tự đắc cầm một gói đồ đi tới bên người Diêu Mật, tháo vải bọc ra, nịnh nọt: “Tiểu Mật, đây là nghiên mực Thanh Mặc, mực mài ra vừa đen vừa đậm, còn mang theo mùi thơm dịu, dùng mực này viết chữ, đảm bảo chữ nàng tỏa ngát hương thơm.” Nói xong đặt nghiên mực xuống thư án, cầm thanh mực lên mài nhẹ nhàng.

Tạ Thắng cũng mở hộp gấm cho Sử Tú Nhi xem, cười bảo: “Đây là bút lông sói thượng đẳng ta đặc biệt mua cho nàng, hạ bút hữu thần, nàng xem thử.” Nói xong đặt bút vào tay Sử Tú Nhi, đổi cây bút lông dê nhỏ nhỏ nàng đang cầm trên tay. Thấy Sử Tú Nhi do dự chấm mực, hắn lập tức giúp nàng mài mực, muốn Sử Tú Nhi hiểu được đây không phải là cây bút tầm thường.

Tạ Nam cũng không yếu thế, đặt một miếng ngọc trấn giấy (đồ chặn giấy) vào tay Phạm Tinh, đắc ý nói: “Trấn giấy này không chỉ có mình công dụng giữ giấy, viết chữ mà mệt mỏi, cũng có thể làm gối tay.” Nói xong nâng khuỷu tay Phạm Tinh gác lên trấn giấy, giúp nàng đưa nghiên mực tới gần, lại tự mình đốt lư hương, bỏ vài mẩu hương hoa bách hợp vào, đợi đến khi hương thơm dần dần tỏa ra, hắn liền xé tay áo của mình, thốt lên: “Ta là hồng tay áo thêm thơm đấy!”

Tỷ muội Diêu Mật nghe vậy không khỏi nở nụ cười, bầu không khí trong phòng dãn ra, nhưng cũng chưa đủ hài hòa.

Tạ Đằng mài mực xong, Diêu Mật thử ngửi, quả nhiên có hương thơm nhàn nhạt tỏa ra, mực nghiên này so với nghiên của nàng thơm hơn nhiều, nàng hỏi: “Nghiên mực này mua ở đâu, mà rất khác với các loại trên phố!” Nói xong lại quan sát, lúc này mới phát hiện nghiên mực được điêu thành hình cá chép, thân nghiên khắc vân cá, mắt cá dùng hạt châu sáng như đuốc tạo thành, rất rực rỡ. Lập tức Diêu Mật hiểu, đây không phải là nghiên mực dùng giá cả bình thường có thể mua được.

Tạ Đằng cười lơ đểnh: “Nghiên mực Thanh Mặc này là phần thưởng tiên hoàng ban tặng, lâu nay chỉ trưng không dùng đến, vì nghĩ nàng viết sách, muốn mua một nghiên mực tặng nàng, nhưng dạo khắp phố vẫn không tìm thấy cái nào ưng ý, liền nghĩ tới nghiên mực này, vừa dịp cho nàng dùng.”

Vô sự xum xoe, không gian tức đạo. Diêu Mật thấy Tạ Đằng vồn vã thì giật mình trong lòng, nhắc nhở chính mình, không được rung động, không được rung động., không được để hắn nghĩ mình đây dễ mềm lòng, muốn làm gì thì làm. Bởi vậy quyết tâm không nhìn hắn nữa, chuyện tâm viết sách.

Tạ Thắng mài mực xong lại bóp vai cho Sử Tú Nhi, nói: “Thoải mái không? Viết quá lâu, cánh tay rất dễ đau nhức, cái này ta rõ nhất.”

Muốn bóp cánh tay thì lén lút mà bóp, đừng làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mất thuần phong mỹ tục lắm nha! Sử Tú Nhi gạt tay Tạ Thắng ra mới tỉnh ngộ, a, chúng ta sớm đã nói không lấy chồng, có nhu cầu thì nuôi trai, bây giờ chút quan tâm trẻ con thế này đã không chịu nổi, sau này sao mà có dũng khí nuôi trai chứ? Được, phải bắt hắn phục dịch!

Diêu Mật viết sách mấy ngày nay, tay cũng hơi đau nhức, thấy Tạ Thắng bóp tay giúp Sử Tú Nhi liền thèm thuồng, ngẩng đâu nhìn Tạ Đằng, lại lắc lắc cánh tay, uể oải nói: “Tay đau quá!”

Tạ Đằng ngẩn ra, lập tức hiểu được, đi ra sau lưng Diêu Mật xoa bóp, chỉ là trong lòng cảm thấy không quen, hầu hạ nàng trước mặt nhiều người thế này, bị truyền đi thì mất mặt chết!

Tạ Nam thấy Phạm Tinh dò xét nhìn hắn rồi lại vùi đầu viết sách, dường như không muốn nhiều lời, hắn suy nghĩ một chút liền hiểu được, vội càng châm trà đưa tới, lấy lòng: “Tiểu Tinh, uống chút trà rồi viết!”

Trong nháy mắt lòng Phạm Tinh mềm nhũn, nhận chén trà uống hết một nửa rồi nhìn Tạ Nam, thấy trên mặt hắn có ít nước, tay áo hơi ướt, không khỏi nhíu mày thấp giọng nói: “Khi huynh qua đây không mang theo ô sao? Tuy là đầu hè, nhưng trời lúc trong lúc lạnh, mắc mưa không tốt đâu.”

Nhìn đi, Tiểu Tinh nhà ta quả nhiên ân cần dịu dàng nhất, luôn quan tâm chú ý tới ta, không rời được ta. Tạ Nam đắc thắng liếc Tạ Đằng và Tạ Thắng, vênh váo với hai đại huynh, miệng lại nói với Phạm Tinh: “Trước đây chiến tranh, chúng ta lợi dụng trời mưa mai phục trong đất bùn ba ngày ba đêm cũng không sao. Chút mưa này nhằm nhò gì.”

Diêu Mật lúc này mới để ý tới tóc Tạ Đằng dính nước, không nhìn kĩ khó mà phát hiện, cũng cau mày, phủ tướng quân không có nữ quyến, ba huynh đệ Tạ gia ra cửa cũng nào để ý trời mưa, còn cầm ô cái gì. Bởi vậy nàng nhăn nhó hỏi: “Tiểu Đao đâu? Lúc huynh ra cửa hắn không nhắc cầm theo ô sao?”

Tạ Đằng thấy Diêu Mật chủ động hỏi, liền nói: “Tiểu Đao đang bận dọn nhà mới để nhanh chóng cưới Linh Chi rồi.” Nói xong chợt nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh Diêu Mật: “Chỉ là mưa bụi thôi mà, cần gì phải mang ô?” Há há, Tiểu Mật đang quan tâm ta đấy!

Diêu Mật đẩy song cửa sổ nhìn ra ngoài, trong bóng đêm không thấy rõ mưa to hay mưa nhỏ, lắng nghe, thỉnh thoảng vang lên một tiếng “Độp”, tựa như gió phất qua đang lúc giọt nước trên lá cây rơi xuống đất, thì biết chỉ là mưa rơi lác đác, nàng nói: “Mưa bụi cũng là mưa, lần sau nhớ mang ô.” Tại đây trong đêm mưa, cuối cùng lòng nàng không kiên định nổi, bất giác để âm điệu mềm đi, nàng dặn dò : “Đợi tí nữa sai trù phòng* nấu cho chàng một chén nước gừng.”

*Xưa nay mình cứ thuần việt thành nhà bếp, nhưng lâu dần thấy nó không hay, chỉnh sửa sẽ có trong ebook.

Sử Tú Nhi nghe bọn họ nói chuyện, nàng nhìn Tạ Thắng, thấy hắn cả người thoải mái, thầm gật đầu, tốt lắm, rất biết chăm sóc bản thân. Nàng vui vẻ: “Trên người Nhị tướng quân không dính mưa, có lẽ là cầm theo ô.”

Tạ Thắng cười nói: “Đêm nay lúc ra cửa, Cố Mỹ Tuyết cầm ô đuổi theo, bọn họ chạy nhanh không lấy ô, ta thấy không nên cự tuyệt lòng tốt của Cố Mỹ Tuyết, liền thuận ta nhận cây ô che mưa.”

Sử Tú Nhi nghe xong, tim liền lạc một nhịp. Được lắm, Cố Mỹ Tuyết lúc đầu muốn Tạ Đằng, biết không thành, bây giờ nhắm Tạ Thắng. Không nên tức giận, không nên tức giận, không phải đã nói không lấy hắn sao? Chuyện này chẳng liên quan gì tới ta. Mặc dù nghĩ vậy, trong lòng nàng vẫn không thoải mái, gác bút lại nói: “Ta mệt rồi, phải về phòng nghỉ ngơi, các ngươi cứ tự nhiên.” Nói xong đứng dậy, đẩy cửa đi một hơi.

“Nàng ấy sao vậy?” Tạ Thắng nghĩ không ra, hỏi Diêu Mật: “Đang nói chuyện rất vui vẻ, sao lại đắc tội nàng ấy được?”

Diêu Mật nghĩ đến Cố Mỹ Tuyết ở trong phủ tướng quân, trong lòng cũng khó chịu, kéo Phạm Tinh, hai người đứng dậy, nói với huynh đệ Tạ gia: “Trời đã muộn, chúng ta về phòng nghỉ ngơi, các huynh cứ tự nhiên.”

Diêu Mật kéo Phạm Tinh ra khỏi thư phòng, lấy ô trong thùng đặt trên hành lang, đuổi kịp Sử Tú Nhi, ba người che ô chậm rãi bước đi trong mưa.

Tuy nói rằng không lấy chồng, cũng từ hôn, nhưng thật ra thì các nàng vẫn có chút trông chờ. Trông chờ huynh đệ Tạ gia có thật lòng, có thể là phu quân để ta dựa vào. Thế nhưng phủ tướng quân mới đi ba a hoàn, Cố Mỹ Tuyết lại tới. Sau này Cố Mỹ Tuyết đi, không biết sẽ lại là ai nữa đây. Nếu như là tiểu thư nhà quyền quý, một khi truyền ra cái gì, huynh đệ Tạ gia không nạp cũng phải nạp.

Các nàng thật ra không dám mơ cao huynh đệ Tạ suốt đời không có vợ lẻ, nhưng ít ra cũng phải đặt các nàng trong lòng, quan tâm đế ý nghĩ của các nàng mới phải.

“Bái kiến phu nhân!” Hai thị vệ đứng cách đó không xa thấy bóng người lay động, nhìn qua là tỷ muội Diêu Mật, liền hành lễ, xách đèn lồng đi tới.

Diêu Mât nhận ra hai viên thị vệ một gọi Vệ Thất, một gọi Vệ Thanh, là anh em cùng tộc, thì hỏi han mấy câu. Nếu như không lấy chồng, sau này Diêu phủ còn phải dựa vào những thị vệ này bảo vệ, dù sao cũng phải lôi kéo bọn họ.

Vệ Thất và Vệ Thanh là hai thị vệ đầu lĩnh, hỏi một đáp một, có vẻ sáng suốt.

Đoàn người đi vào viện của Sử Tú Nhi, Sử Tú Nhi nhìn Vệ Thất, thấy trên áo hắn hơi ướt thì cầm ô đi tới trước mặt hắn nói: “Cho ngươi!”

Vệ Thất nhận ô, vội nói tạ ơn.

Sử Tú Nhi nghe giọng Vệ Thất hơi pha địa phương, không khỏi cười nói: “Chẳng lẽ ngươi là người Thương Châu?”

“Đúng vậy.” Vệ Thất theo cha rời quê hương từ nhỏ, đối với mọi chuyện trong quê đã không còn rõ, nghe Sử Tú Nhi bảo nàng cũng là người Thương Châu, liền đánh bạo hỏi thăm vài câu.

Vệ Thanh bởi vì cô nương hắn thích liên tục hỏi hắn đã đọc qua ‘Đại tướng quân tư mật tình ngữ’ Diêu Mật viết chưa, rất muốn kiếm một quyển về khoe tỷ muội, hắn liền nói sẽ giúp nàng ấy tìm một quyển. Hắn tới mấy ngày vẫn chưa có dịp nói chuyện này với Diêu Mật. Lúc này nhân cơ hội nói ra.

Diêu Mật vừa nghe thì cười: “Cái này rất dễ, ngươi đợi một lát theo ta tới thư phòng, ta cho ngươi một quyển.” Vừa nãy vội đi, chưa dọn xong sách trong thư phòng, còn phải trở lại dọn dẹp.

Sử Tú Nhi cũng không yên lòng a hoàn dọn thư phòng, nói với Diêu Mật: “Ta cũng đi.”

Vừa lúc Sử di nương đi tới, bà nói: “Sáng mai đi dọn còn chưa muộn, mưa không ngớt thế này, đi lại lung tung làm gì?”

Sử Tú Nhi đáp: “Bởi vì trời mưa, nên mới đi đóng cửa sổ, thu dọn gọn gàng cho yên tâm.”

Diêu Mật cười nói: “A hoàn không biết chữ, bảo nàng ta vào thư phòng, chẳng qua chỉ là lau chùi thư án, cũng không biết sách nào nên để ở chỗ nào.”

Sau đó, Tạ Thắng nghe được, Sử Tú Nhi tặng Vệ Thất một cây ô, vui vẻ trò chuyện với Vệ Thất, hai người còn là đồng hương. Vệ Thất còn hái lá cây thổi một khúc nhỏ phổ biến ở quê hương.

Lại sau sau đó, có tin tức truyền tới, Sử di nương làm đặc sản quê hương, khi nghe nói Vệ Thất và Vệ Thanh là người cùng quê, thì mời bọn họ tới ăn chung. Vệ Thất kia tự mình trò chuyện với Sử Tú Nhi, còn Vệ Thanh lại làm Diêu Mật rất vui vẻ.

Lại sau sau sau đó nữa, bọn họ nghe nói Diêu Mật và Sử Tú Nhi cùng Vệ Thất Vệ Thanh tới đại thư phòng, dáng vẻ rất khả nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.