Ngôi Sao Lớn Quả Cam Nhỏ

Quyển 1 - Chương 51: Sát thủ xinh đẹp




“Thương hiệu trang sức nổi tiếng thế giới La Vanne với đại diện là siêu mẫu Bạch Quý Tinh, hôm nay đã vào trung tâm thương mại Hải Duyệt. Không ít quý bà quý cô đã đặt hàng những sản phẩm do La Vanne chế tác. Buổi họp báo ra mắt hôm nay quả nhiên đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của cơ quan truyền thông…” Trên tivi đang phát tin tức.

Một lẵng hoa được đặt trong văn phòng của phòng kế hoạch marketing, áp phích của La Vanne cũng được dán lên, ở đây đang tổ chức tiệc mừng.

Cao Quốc Thành nói chuyện thân thiết với Hiểu Khiết, Tử Tề, Joe trọc đầu, chỉ có Tử Hào bị bỏ rơi, không cam tâm uống liền một lúc hai ly sâm panh.

Anna thở dài: “Chà chà chà, tổng giám đốc thua rồi. Lần nào cũng vậy, chỉ cần có giám đốc Cao thì tổng giám đốc vốn dĩ đang tỏa sáng lấp lánh lập tức trở nên tối tăm như bóng đèn tắt điện.”

Paul thương cảm: “Chậc, tổng giám đốc cũng thật xui xẻo. Chủ tịch đúng là, chưa nghe câu ‘Đã sinh Du sao còn sinh Lượng’ à?”

Ngải Lâm khéo léo sửa lời, “Chu Du và Gia Cát Lượng đâu cùng một bố!”

Paul hỏi lại: “Điều đó quan trọng ư?”

Lúc này, Cao Quốc Thành khẽ gõ vào đế ly rượu, giơ ly lên: “Các vị, các hoạt động tuyên truyền cho La Vanne lần này đã thành công tốt đẹp, mọi người vất vả rồi.”

Tiếng vỗ tay hoan hô vang lên.

Tử Hào cầm ly rượu, cố tình cạnh khóe: “Đúng thế, ai cũng vất vả! Mà người vất vả nhất, đương nhiên là người từ Thượng Hải sang, Lâm Hiểu Khiết. Cảm ơn cô đã ‘không tính toán những chuyện trước kia’, nỗ lực giúp sức, tôi thay mặt em trai cảm ơn cô.”

Tử Hào đề cập đến chủ đề khiến Tử Tề phải lúng túng, những người có mặt lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau.

Hiểu Khiết vội làm hòa, “Tổng giám đốc đừng nói vậy, thực ra cuộc họp báo thành công vậy là nhờ cô Bạch Quý Tinh làm đại diện. Cô ấy có sức ảnh hưởng lớn nên mới đem lại hiệu quả to lớn vậy.”

Cao Quốc Thành bất giác gật gù khen ngợi.

“Nói như thế…” Tử Hào vỗ vai Tử Tề, “Giám đốc Cao của chúng ta cũng có công, nếu không dựa vào tin đồn giữa cậu ta và Quý Tinh thì sẽ không thu hút sự chú ý đến nhường này. Anh chúc em môt ly.”

Bầu không khí thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

Tử Hào lại rót cho mình một ly sâm panh, Tử Tề khéo léo cầm lấy ly rượu trên tay anh ta, hạ giọng nhắc nhở, “Anh uống nhiều rồi. Chú ý lời nói hành động đi, đừng để nhân viên họ cười.”

Tử Hào có dấu hiệu phát cáu, Joe trọc đầu nhanh chóng tiếp lời, “Kế hoạch marketing lần này rất tốt, phim quảng cáo với chủ đề ‘Người tình bí mật’ chẳng những thu được tiếng vang rộng rãi mà khách hàng cũng rất hài lòng. Chính vì vậy mà phản ứng của giới truyền thông trong buổi họp báo mới nhiệt liệt như vậy.”

Hiểu Khiết mỉm cười: “Ý tưởng ‘Người tình bí mật’ rất phù hợp với sản phẩm trang sức; hơn nữa các khách hàng cương quyết muốn Bạch Quý Tinh làm đại diện, thật đúng chủ đề, một sự lựa chọn thông minh.”

Cô điềm tĩnh nhìn Tử Tề, anh chỉ cười trừ.

Mọi người đều gật gù, chỉ có Tử Hào là khinh khỉnh hừ lạnh.

Cao Quốc Thành uống một ngụm sâm panh, mỉm cười với Hiểu Khiết, “Qua lần hợp tác này, ta cảm thấy nhờ được rèn luyện tại Spirit Hoàng Hải cháu đã trưởng thành hơn nhiều. Tử Hào nói đúng, cháu là người có công lớn nhất.”

Hiểu Khiết không dám nhận, vội vàng nâng ly sâm panh lên chúc, “Nào có ạ. Cảm ơn chủ tịch đã đồng ý cho cháu có cơ hội được làm việc lại với các đồng nghiệp cũ tại Hải Duyệt, hoạt động thành công là công sức của tất cả chúng ta.”

Mọi người khâm phục vỗ tay.

Đợi các nhân viên phòng kế hoạch marketing chúc mừng Hiểu Khiết xong, Joe trọc đầu lên tiếng: “Giám đốc Lâm, hân hạnh được hợp tác cùng cô, hy vọng sau này cô về Thượng Hải, sự nghiệp sẽ ngày càng phát triển.”

Hiểu Khiết mỉm cười: “Các vị cũng vậy.”

Joe quay sang Tử Tề: “Cả giám đốc Cao nữa, cảm ơn anh lần này dẫn dắt chúng tôi giải quyết rất nhiều vấn đề khó khăn.”

“Sau này cũng mong mọi người cùng nỗ lực hợp tác.” Tử Tề mời, cả hội trường vang lên những tiếng cụng chạm.

Cao Quốc Thành nhìn Tử Tề và đồng nghiệp, cười với Joe trọc đầu, “Có sự giúp đỡ của Tử Tề, việc kinh doanh của Hải Duyệt ngày một ổn định, xem ra tôi cũng nên tính đến việc giao Hải Duyệt cho nó quản lý rồi.”

Joe trọc đầu đáp: “Có sự hỗ trợ của giám đốc Cao, hiệu quả công việc thật sự nâng cao rất nhiều.”

Tử Hào đứng bên cạnh, nét mặt sa sầm lại, lòng thấp thỏm không yên.

Cao Quốc Thành nhìn Hiểu Khiết, “Vào phòng làm việc của ta một lát.”

Hiểu Khiết gật đầu, đặt ly sâm panh trên tay xuống, theo Cao Quốc Thành.

Hai người vào phòng, Cao Quốc Thành ngồi trước bàn làm việc, Hiểu Khiết đứng đối diện, gương mặt đều ửng đỏ bởi hơi rượu.

“Cảm ơn sự quan tâm vừa qua của chủ tịch, ngày mai cháu phải về Thượng Hải rồi.” Hiểu Khiết mở lời trước.

Ánh mắt Cao Quốc Thành lộ vẻ luyến tiếc, “Cháu còn nhớ lần đầu tiên cháu lên phòng làm việc này không?”

Hiểu Khiết sửng sốt, vội đáp: “Có ạ, cháu không bao giờ quên khoảnh khắc đó, là chủ tịch cho cháu cơ hội để thay đổi cuộc đời.”

Cao Quốc Thành gật đầu: “Từ lúc ấy ta đã biết cháu nhất định sẽ là một nhân tài. Bây giờ hiện thực đã chứng minh, ta thực sự đã không nhìn nhầm người.”

Hiểu Khiết áy náy, “Cháu xin lỗi, chủ tịch. Không nói lời nào đã rời khỏi Hải Duyệt, phụ lòng mong mỏi của chú.”

Cao Quốc Thành xua tay, nhã nhặn đáp: “Cho dù cháu không nói, ta cũng đoán ra nỗi ấm ức mà cháu phải chịu. Ta thay Tử Tề xin lỗi cháu, cháu vất vả rồi. Mong rằng cháu đã thực sự vượt qua giai đoạn khó khăn. Tương lai nếu có cơ hội, Hải Duyệt lúc nào cũng chào đón cháu quay về.”

Sự chân thành của ông khiến Hiểu Khiết cảm động, mắt hoe đỏ, cúi người kính cẩn, “Cảm ơn những lời dạy bảo của chú. Nếu sau này có cơ hội, cháu nhất định sẽ suy nghĩ thận trọng.”

Cao Quốc Thành đứng dậy, đi đến bên Hiểu Khiết, vỗ vào vai cô.

Hiểu Khiết ngẩng lên.

“Hy vọng cháu sẽ không bao giờ quên lòng nhiệt tình và sự hết mình với công việc khi bán comple cho ta. Về Thượng Hải rồi nhất định phải phát huy hết năng lực để thành công. Ta sẽ luôn dõi theo cháu, ta tin vào con mắt mình!”

Hiểu Khiết cảm kích, gật đầu thật mạnh: “Cháu sẽ không làm chủ tịch thất vọng.”

Thang Mẫn và Thang Tuấn nhận lời mời tới nhà họ Tăng dùng cơm, hai chị em lúc nào cũng có ý đề phòng Đổng sự Tăng, không biết ông ta muốn làm gì.

Quản gia cầm một chai rượu vang, rót vào các ly. Sở Sở nhìn thấy chai rượu trong tay quản gia, chau mày: “Chẳng phải tôi đã nói Thang Tuấn không thích rượu vang năm này? Tại sao lại lấy chai này?”

Quản gia hoảng hốt, vội xin lỗi: “Bếp trưởng dặn, chai rượu này độ mạnh, vị êm, hợp với món ăn tối nay. Nếu chủ nhiệm Thang không thích thì tôi sẽ đổi chai khác ngay.”

Thang Tuấn từ tốn, “Không sao đâu, loại này cũng ngon.”

Sở Sở lắc đầu, mỉm cười với Thang Tuấn, đứng dậy, “Lần này mọi người đều có mặt, hãy mở chai vang Bordeaux 86 đi. Anh đợi em một lát.”

Thang Tuấn không kịp ngăn, Sở Sở đã rời khỏi bàn ăn.

Đổng sự Tăng nhìn theo bóng Sở Sở, bật cười: “Từ tối qua Sở Sở đã nói suốt, bắt tôi phải lấy chai rượu vang Bordeaux 86 ra. Kiểu này thì tối nay không trốn được rồi.”

Thang Mẫn lên tiếng: “Ngại quá, làm uncle phải tốn kém rồi.”

Đổng sự Tăng giơ tay, ngăn không để Thang Mẫn nói tiếp, “Đừng nói như thế, Sở Sở là con gái rượu của uncle, toàn bộ rượu trong hầm đều là của nó. Mở một chai mà khiến nó vui thì chai rượu đó mở là đáng.”

Thang Mẫn và Thang Tuấn lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

Đổng sự Tăng cười rạng rỡ.

Thang Tuấn mở miệng: “Chỉ là ăn một bữa cơm, uncle không cần phải long trọng thế.”

“Hôm nay thì phải vậy. Uncle gọi hai đứa tới là muốn bàn một chuyện quan trọng.” Đổng sự Tăng nghiêm túc.

Thang Mẫn và Thang Tuấn chột dạ, im lặng chờ đợi.

Ông ta ra vẻ thần bí, chậm rãi lên tiếng: “Hai cháu gọi ta là uncle đã bao nhiêu năm, cũng đến lúc chúng ta thực sự trở thành người một nhà rồi. A Tuấn, cháu nên nghĩ đến hôn sự với Sở Sở nhà ta rồi nhỉ?”

Thang Tuấn sững sờ, suy nghĩ chớp nhoáng, cố tìm lý do thoái thác.

Thang Mẫn khẽ chau mày, không ngờ Đổng sự Tăng lại nói thẳng ra như vậy.

Ông ta hùng hổ tiếp tục, không cho chị em họ có cơ hội cân nhắc, “A Tuấn à, hiện giờ Hoàng Hải phải nhờ vào hai chị em bắt tay cùng gánh vác. Sự cố trong dịp lễ kỷ niệm được giải quyết thành công, lại thêm đêm hội WIP trước đó, doanh thu của Hoàng Hải tăng lên nhiều, sớm vượt các trung tâm thương mại khác. Nếu sự nghiệp đã ổn định thì nên nghĩ tới việc thành hôn đi, đừng để Sở Sở của ta phải làm bà cô già.”

Thang Tuấn cười khổ, “Uncle, sắp tới phải chuẩn bị cho Hoàng Hải 2, chúng ta chuẩn bị mời gọi các nhà cung cấp rồi, có lẽ còn bận rộn hơn.”

“Việc đó nếu thiếu người, uncle sẽ giúp các cháu tìm một giám đốc dự án, hiện tại không bàn việc công ty, chỉ bàn ‘việc nhà’.” Đổng sự Tăng gần như ép Thang Tuấn phải đồng ý, “Cháu xem, cháu và Sở Sở quen nhau từ bé, chỉ cần hai đứa kết hôn, không chỉ có thêm một người trợ giúp công việc mà Hoàng Hải cũng sẽ trở thành doanh nghiệp gia đình của hai nhà, chỉ thấy lợi, không thấy hại! Uncle nói có lý không?”

Thang Tuấn nghĩ cách từ chối.

“Nếu hai đứa không phản đối thì cứ thế mà làm nhé.”

Thang Tuấn khó xử, rất muốn phản đối đó chứ, nhưng không biết phải phản đối thế nào.

Đột nhiên Thang Mẫn cắt ngang, “Uncle à, chú đừng trách Thang Tuấn, vì mẹ cháu, nó nào có lòng dạ yêu đương.”

Thang Tuấn ngạc nhiên, không ngờ Thang Mẫn lại nói giúp mình.

“Hơn nữa, nhà họ Tăng và nhà họ Thang còn thân hơn cả người nhà, chúng cháu từ lâu đã coi chú là uncle thực sự.” Cô tiếp tục.

Đổng sự Tăng nhíu mày, không vui: “Mẫn, Tuấn, ta biết các cháu vẫn bận lòng về bệnh tình của Thang Lan. Nhưng Trung Quốc có tập tục xung hỉ, không chừng A Tuấn và Sở Sở kết hôn, bệnh của mẹ cháu chẳng cần thuốc cũng khỏi ấy.”

Thang Mẫn giữ vững lập trường, “Uncle, mẹ cháu chỉ có mình Thang Tuấn là con trai, dù thế nào cũng phải tận mắt thấy nó lấy vợ. Việc kết hôn, hãy đợi mẹ cháu tỉnh dậy rồi bàn lại. Hy vọng uncle có thể thông cảm cho phận làm con chúng cháu, phải tỏ lòng hiếu thảo.”

Đổng sự Tăng cố kiềm cơn giận, trừng trừng nhìn Thang Mẫn.

Thang Mẫn coi như không thấy, cầm ly nước lên uống một ngụm.

Thang Tuấn vội xoa dịu bầu không khí dần trở nên căng thẳng. “Uncle, cháu luôn biết ơn những gì Sở Sở đã làm cho mình, chỉ là hiện giờ cháu rất lo cho mẹ, e với tâm trạng này mà tổ chức hôn lễ thì sẽ thiệt thòi cho Sở Sở. Uncle hãy cho cháu thêm thời gian.”

Trước thái độ kiên quyết của Thang Tuấn và Thang Mẫn, Đổng sự Tăng biết rằng có ép nữa cũng vô ích.

Sở Sở cầm một chai rượu vang tươi cười xuất hiện: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy ạ, hình như rất sôi nổi?”

Thang Mẫn nói: “Không có gì, vài chuyện công ty thôi! Nửa năm nữa trung tâm thương mại hai sẽ đi vào sử dụng, uncle hơi sốt ruột, vẫn chưa thấy phòng kế hoạch có động tĩnh.”

“Bố này, việc của phòng kế hoạch bố đừng sốt ruột, gần đây đang làm kế hoạch Giáng sinh, Thang Tuấn không lười biếng đâu.” Sở Sở mỉm cười với Thang Tuấn.

Đổng sự Tăng dù trong lòng tức giận, ngoài mặt vẫn ráng mỉm cười, “Các cháu có lý đấy, là uncle không tốt, bỏ qua tình hình mấy đứa. Nào nào nào, ăn cơm hẵng. Anh Trần, mau đưa thức ăn lên!”

Sở Sở trách: “Thật là, mọi người mấy khi dùng bữa với nhau, đừng bàn chuyện công ty nữa. Thang Tuấn, tối nay anh phải ăn nhiều vào đấy, có rượu ngon, lát nữa còn nhiều món anh thích nữa, em dặn nhà bếp làm cả đấy. Nhất định phải dùng nhiều một chút. Giám đốc Thang cũng đừng khách sáo.”

Thang Mẫn khẽ gật đầu.

Quản gia đẩy xe đồ ăn ra, đặt thức ăn lên bàn.

Sở Sở không nhận ra không khí thiếu thoải mái trên bàn ăn, cô thuần thục mở chai vang, rót một ly, ngắm màu sắc, lắc nhẹ rồi thưởng thức mùi hương, “Ừm, perfect. Cả nhà nhất định sẽ thích.” Sau đó lần lượt rót rượu.

Thang Tuấn tỏ ý cảm ơn.

Đổng sự Tăng tái mặt nhìn anh.

Xong bữa, Thang Mẫn và Thang Tuấn rời khỏi nhà họ Tăng.

Xe chạy nhanh trên đường.

Thang Tuấn liếc Thang Mẫn lòng đầy khúc mắc, nói: “Chị, sao chị dám từ chối thẳng thừng Đổng sự Tăng? Không sợ ông ta giở thủ đoạn đối phó Hoàng Hải?”

Thang Mẫn kiên định: “Chị nghĩ kỹ rồi, không để ông ta xỏ mũi dắt dây nữa.”

Thang Tuấn bất ngờ.

“Chị nhận ra trái tim em ở bên Lâm Hiểu Khiết, hoàn toàn không có chỗ cho Sở Sở. Em là em trai chị, lẽ nào chỉ vì sợ hãi và lo lắng mà chị hy sinh hạnh phúc của em?”

“Chị.” Thang Tuấn vô cùng cảm kích.

“Trong chuyện tình cảm, chị nhất định sẽ đứng về phía em. Hạnh phúc của em phải do chính em quyết định, không khiến người khác chọn giùm. Nhưng đừng quên, Sở Sở là người vô tội, cố đừng để cô bé tổn thương, biết chưa?”

Thang Tuấn gật đầu.

Thang Mẫn mỉm cười, “Về Hoàng Hải, chị sẽ không cho phép mấy lão cáo già đó muốn làm gì thì làm. Nếu họ tưởng chị lại nuốt hận im lặng thì nhầm to rồi!” Ánh mắt cô cương quyết, không chịu nhượng bộ.

“Em nhất định sẽ giúp chị, không để người ngoài có cơ hội chõ mũi vào công ty.”

Hai chị em nắm tay nhau thật chặt, mỉm cười.

Chiếc xe bon bon chạy về phía biệt thự nhà họ Thang.

Hôm sau, trong phòng họp, Thang Mẫn cầm một danh sách, phân công công việc cho lễ Giáng sinh, “Đây là hoạt động quan trọng nhất dịp cuối năm của phòng kế hoạch. Bây giờ tôi sẽ phân việc, các bạn cứ theo sự phân công này để hoàn thành kế hoạch Giáng sinh năm nay!”

Mọi người đồng thanh: “Vâng.”

“Trịnh Phàm, cô phụ trách việc liên hệ làm catalogue. Tố Tố, việc trưng bày các tầng sẽ giao cho chị. Tô Lợi phụ trách đàm phán với nhà cung cấp về quà tặng, phần trăm chiết khấu. Sở Sở và Thang Tuấn phụ trách thiết kế bữa tối tình yêu. Tiểu Trương, Tiểu An phụ trách truyền thông, quảng cáo. Còn vấn đề gì không?”

Tất cả lại đồng thanh: “Không vấn đề.”

“Tốt! Vậy mau bắt đầu nhiệm vụ, giải tán!” Dứt lời, Thang Mẫn đứng lên rời đi.

Lần lượt từng người đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Sở Sở đến bên Thang Tuấn, “Em đã liên hệ với một số nhà hàng rồi, trưa nay chúng ta đến ăn thử một trong số đó nhé.”

“Ừ! Em nhanh thật.”

Sở Sở mỉm cười, như có tính toán.

Phòng làm việc, mọi người đang xử lý công việc vừa được giao.

Trịnh Phàm cầm tài liệu, lặng lẽ tiếp cận Thang Tuấn, mở tài liệu ra, giả bộ chỉ vào nội dung giấy tờ, làm như đang trao đổi công việc, cô hạ giọng: “Chủ nhiệm Thang, nhất định anh phải biết một hai nhà hàng tốt. Lễ Giáng sinh này có đối tượng tương đối được hỏi tôi muốn đi ăn ở đâu. Không thể chọn nơi rẻ quá được, tôi muốn xem thành ý anh ta với tôi thế nào.”

“Trước tôi có đến một nhà hàng được lắm.” Thang Tuấn cười, lôi ví lấy tấm danh thiếp đưa Trịnh Phàm, không ngờ làm một mảnh giấy rơi ra.

“Cảm ơn, chủ nhiệm.” Trịnh Phàm hôn gió, vui vẻ nhận danh thiếp bỏ đi.

Thang Tuấn chú ý đến mẩu giấy rơi xuống đất, “Cái gì đây?” Anh nhặt nó.

Trên giấy viết: Thang Tuấn, hiện giờ em đang đợi anh ở quán thịt nướng, hy vọng lát nữa sẽ nhìn thấy anh, dù anh đã rời công ty nhưng em tin anh vẫn còn quan tâm đến em. Lần này tìm anh đến là muốn nói với anh rằng, bất kể vấn đề gì, em đều tình nguyện bên cạnh anh, cùng anh đối diện.

Là chữ của Lâm Hiểu Khiết, Thang Tuấn sững sờ.

Anh nhìn chỗ ngồi trống của cô mà buồn.

“Thang Tuấn, Thang Tuấn.” Giọng Sở Sở vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.

Anh định thần lại, vội cất mảnh giấy vào ví, bình tĩnh nhìn cô.

“Đang nghĩ gì vậy? Gọi mãi mà anh không nghe thấy.”

Anh mỉm cười che giấu.

Sở Sở nhận ra nét thất vọng trên gương mặt anh, bất giác liếc về chỗ Hiểu Khiết.

Thang Tuấn đáp: “Đang nghĩ lát ăn gì. Đi thôi.”

Sở Sở gật đầu, “Vâng, đi thôi.”

Cả hai rời khỏi công ty, đến một nhà hàng phong cách kiểu Tây nhẹ nhàng.

Giai điệu du dương bao trùm, khách khứa không nhiều, họ nhanh chóng gọi món, vừa ăn vừa trò chuyện.

Sở Sở hỏi: “Anh thấy bữa tối tình yêu thế này có được không?”

Thang Tuấn nhìn món ăn đã gần hết trước mắt, nghĩ một lát rồi đáp: “Cũng đáng suy xét!”

“Em cũng thấy khá ngon. Ánh sáng lung linh, không khí trang nhã, đôi tình nhân cùng nhau dùng bữa tối Giáng sinh sẽ cảm thấy rất tuyệt! Khách hàng có thể nhờ đầu bếp thiết kế sự kiện đặc biệt, như giấu nhẫn đính hôn vào bánh ngọt hay chuẩn bị một màn cầu hôn bất ngờ.”

Thang Tuấn không lấy làm quan trọng, “Trước mặt bao nhiêu người á?”

Sở Sở trách: “Anh đúng là chẳng hiểu tâm lý phái đẹp, Giáng sinh là dịp thích hợp cầu hôn! Hơn nữa, màn tỏ tình trước đám đông sẽ thỏa mãn được tính hư vinh của các cô gái. Không tin, anh có thể thử ngay bây giờ, không chừng em cũng sẽ đồng ý đấy.”

Thang Tuấn không hiểu, “Thử cái gì?”

Sở Sở cười: “Thử cầu hôn em ấy!”

Thang Tuấn sững sờ, “Anh? Cầu hôn?”

Sở Sở ngượng ngùng: “Rồi một ngày… chúng ta cũng phải kết hôn mà.” Cô nghiêm túc.

Thang Tuấn chau mày, “Sở Sở, kết hôn là ước định một đời, là sự ràng buộc rất quan trọng, không thể quyết định vội vàng. Phải chọn đúng thời điểm, đúng địa điểm, đúng người mới được.”

Sở Sở hiểu nhầm, vui vẻ: “Em biết. Cho nên em mới bảo thật may mắn, từ cái nhìn đầu tiên em đã tìm được người ấy rồi! Anh còn nhớ ngày nhỏ, có lần chúng ta làm phù dâu phù rể không? Em đã tự coi mình là cô dâu, hét to lên với anh rằng em đồng ý, lúc đó em rất nghiêm túc. Em đã quyết định sau này lớn lên em sẽ trở thành cô dâu của anh! Cảm giác hạnh phúc ấy em vẫn chưa quên. Thang Tuấn, ngay từ ngày gặp anh, em đã coi anh là hạnh phúc của em. Em luôn chờ đợi, chờ đợi chúng ta lớn lên, chờ đợi có một ngày em chính thức trở thành cô dâu của anh.”

Một Sở Sở đang đắm chìm trong tình yêu khiến Thang Tuấn thấy nặng nề. Anh hạ quyết tâm, phải nói thẳng với cô.

Nhẹ nhàng phủ lấy bàn tay Sở Sở, anh dịu dàng lựa lời, “Cảm ơn tình cảm của em. Nhưng Sở Sở, từ trước đến nay anh chỉ coi em như em gái, anh không muốn lừa dối em, làm tổn thương em. Sắp hết thời gian nghỉ trưa rồi, chúng ta thanh toán rồi về thôi.”

Sở Sở chặn tờ hóa đơn thanh toán xuống, hoang mang: “Có phải em còn chỗ nào chưa tốt không?”

“Sở Sở, em đừng như vậy.”

Cô khẩn thiết: “Em có thể trở thành người như anh muốn, em có thể.”

Thang Tuấn ôm lấy vai cô, “Sở Sở, em đừng như thế.”

Sở Sở đau khổ ôm mặt, nghẹn ngào buộc tội, “Tại sao? Tại sao anh lại như thế? Tại sao lại lừa em? Nếu ngay từ đầu anh đã không định bên em, tại sao còn nói dối? Tại sao để em thích anh hai mươi mấy năm nay? Tại sao anh chưa bao giờ từ chối em? Tại sao lại để em như một con ngốc vậy…?”

“Anh xin lỗi.”

Sở Sở đau khổ ngắt lời, “Em không muốn nghe ba chữ ‘Anh xin lỗi’! Nếu câu trả lời cuối cùng của anh không phải như điều em mong đợi, anh hãy nói là anh ghét em, chỉ muốn đùa giỡn tình cảm của em. Hãy nói với em người mà anh thích luôn luôn là Lâm Hiểu Khiết!”

Thang Tuấn khựng lại, nhanh chóng lẩn tránh ánh mắt cô như một lời khẳng định.

Sở Sở tuyệt vọng, đau khổ cười: “Thừa nhận rồi đúng không. Cảm ơn anh, đã để em có lý do chính đáng mà căm hận anh!”

Thang Tuấn xót xa thay cô, muốn chạm vào cô an ủi.

Sở Sở không nể tình, hất anh ra.

Anh kinh ngạc.

Cô lau nước mắt, giữ lại chút tự tôn cuối cùng, kiêu ngạo ngẩng cao đầu thoát khỏi vòng tay anh, rời khỏi nhà hàng.

Thang Tuấn nhìn theo bóng dáng thất thểu ấy, bất giác ân hận.

Đài Bắc, chiều tối.

Tòa nhà của trung tâm thương mại Hải Duyệt đã tối đen, chỉ riêng đèn ở văn phòng Tử Tề vẫn sáng. Anh còn làm việc, người trong công ty đã về từ lâu.

Tử Tề đang chăm chú xem tài liệu, đột nhiên cửa phòng đẩy mạnh ra.

Tử Tề sửng sốt, ngẩng lên, Tử Hào say khướt đi vào. Anh chau mày, nhìn đồng hồ, “Muộn thế này rồi anh vẫn chưa về?”

Tử Hào không vui, hét to: “Ở công ty của tao, mấy giờ về còn phải báo với mày?”

Tử Tề nhận ra tình trạng của Tử Hào, “Về nhà ngủ đi, anh say rồi. Công ty không phải nơi để anh uống rượu rồi làm loạn!” Anh lạnh lùng nói xong, cúi xuống tiếp tục xem tài liệu.

“Làm loạn? Ai bảo mày là tao uống rượu làm loạn?” Tử Hào đập mạnh hai tay xuống bàn, khiến tài liệu bay tung lên. Anh ta nổi điên, “Dù tao có làm loạn thì cũng không phải vì rượu! Mà là vì mày!”

“Ồ? Em đã làm gì khiến anh không vui vậy? Sao em không biết nhỉ?”

Tử Hào tức giận: “Khốn kiếp! Mày không biết? Mày biết rất rõ! Mày đừng có tưởng tao bị mù, mày muốn chọc tao nổi giận nên mới vào Hải Duyệt!”

Tử Tề bình tĩnh: “Là bố bảo em vào giúp công ty!”

Tử Hào lại gào lên: “Bố bảo mày vào là mày vào? Vậy tao bảo mày cút sao mày không cút? Cao Tử Tề mà tao biết từ trước đến nay không phải là đứa biết nghe lời! Nếu không phải mày cũng thèm muốn Hải Duyệt thì mày đến đây làm gì?! Tao nói cho mày biết, mày đừng tưởng vào công ty rồi thì có nghĩa được chia gia sản! Tao sẽ không để mày đắc ý đâu!”

Tử Tề tuy bị khiêu khích nhưng vẫn nhẫn nại: “Tốt nhất anh hãy về đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ lên đấy!”

Tử Hào vung tay vung chân, “Gọi đi! Mày gọi chúng lên đây, để xem chúng nghe tao hay nghe mày, thằng con bà hai, Cao Tử Tề!”

Tử Tề phẫn nộ bật dậy, nghiến răng: “Anh nói cái gì?”

Tử Hào cay nghiệt: “Tao nói đấy! Mày là con bà hai!”

Đầu Tử Tề bốc hỏa, đấm cho Tử Hào một cái.

Tử Hào lảo đảo lùi ra sau vài bước, ôm mặt, không dám tin nhìn Tử Tề, đùng đùng phát giận, “Mày dám đánh tao!”

Tử Tề trừng mắt: “Nếu tôi là anh thì sẽ học cách quản lý cái mồm mình cho tốt.”

Tử Hào nhận ra cảm xúc của Tử Tề, sung sướng tiếp tục châm biếm, “Mày là con bà hai, tao nói sai à? Mày đừng tưởng mày họ Cao, mọi người sẽ coi mày là người nhà họ Cao? Nực cười! Ai cũng biết Cao Tử Tề mày chẳng là cái gì! Mày không phải là con trai của vợ cả! Không phải là người thừa kế của Hải Duyệt! Mày chẳng là cái gì cả! Mày chỉ là rác rưởi!”

Cơn nóng càng bốc cao, Tử Tề xông vào Tử Hào. Lần này Tử Hào có đề phòng, anh ta vung nắm đấm trước, khóe miệng Tử Tề tóe máu.

Tử Hào đắc ý, “Ha ha! Biết sự lợi hại của tao chưa?!”

Tử Tề quẹt miệng, không nói lời nào, thụi mạnh vào bụng Tử Hào.

Tử Hào đau đến gập người, “Mày!”

Tử Hào nổi điên, xông vào Tử Tề.

Hai anh em cùng nhào lên, không ngừng đấm đá. Bàn làm việc bị xô đẩy, các thứ trên bàn rơi hết xuống mà họ vẫn chưa dừng lại. Một lát sau, cả căn phòng trở nên tanh bành.

8 giờ tối, Hiểu Khiết sực nhớ là cô để quên tài liệu ở công ty, vội quay lại. Lúc bước từ nhà vệ sinh ra, thì đúng lúc đụng phải Tử Tề cũng từ nhà vệ sinh nam. Cô bất ngờ: “Tử Tề? Muộn thế này anh vẫn chưa về? Anh bị thương à?” Hiểu Khiết hốt hoảng.

Tử Tề sờ lên vết thương trên mặt, cười khổ.

Hiểu Khiết kéo anh vào phòng kế hoạch, tìm hộp thuốc rồi cẩn thận sơ cứu. Anh giấu cô chuyện đánh nhau với Tử Hào, chỉ nói là Thiên Thiên xô ngã.

“Thiên Thiên bất cẩn quá, đi đứng thế nào làm anh ngã thành thế này?” Hiểu Khiết càu nhàu.

Cô bôi thuốc nơi khóe miệng xong, chuyển sang vết thương trên trán.

Tử Tề điềm nhiên cười: “Ừ, Thiên Thiên vốn là một thiên binh mà. Sao muộn thế này em còn đến công ty?”

Hiểu Khiết dán một miếng urgo lên trán anh: “Ồ, em quên tài liệu. Được rồi, anh nhớ ngày nào cũng phải rửa lại và bôi thuốc nhé, như thế vết thương sẽ mau lành.”

Tử Tề cảm động trước sự tỉ mỉ của cô.

Hiểu Khiết thu dọn hộp thuốc, định ra về. Chợt Tử Tề kéo cô lại.

“Em không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì à?”

Hiểu Khiết nghĩ một lát rồi lắc đầu cười: “Nếu anh muốn thì sẽ tự kể. Từ lúc em gặp anh ở nhà vệ sinh đến giờ, anh đâu có ý định giải thích với em. Em đoán là anh cũng không muốn em hỏi.”

Tử Tề ngạc nhiên, “Em... vẫn rất hiểu anh.”

“Đương nhiên.” Hiểu Khiết tự trào, “Dù gì thì chúng ta cũng từng sắp kết hôn mà.”

Tử Tề cầm bình thuốc trên bàn, ân hận: “Nghĩ lại thật đáng châm biếm. Khi anh bị thương, em bôi thuốc cho anh. Nhưng chính anh lại là kẻ khiến em tổn thương nhất.”

“Không sao. Vết thương của em đã khỏi rồi, anh chẳng bảo trông em thay đổi ư? Em tự hồi phục rồi. Thuốc bôi xong rồi!”

“Nếu như mọi thứ lặp lại, em có bên anh không?”

Hiểu Khiết sửng sốt chốc lát, sau đó dứt khoát đáp: “Có!”

Tử Tề bất ngờ, “Thật? Tại sao?”

Hiểu Khiết nghiêm túc: “Bởi vì anh là một đối tượng rất tốt. Em sẽ không vì chuyện Quý Tinh mà phủ nhận toàn bộ những ưu điểm của anh. Bất kể là ngoại hình, năng lực hay gia cảnh, anh đều rất tuyệt. Đương nhiên, quan trọng nhất là anh và em thực sự hiểu nhau. Lúc ấy em đã rung động. Nên dù mọi thứ lặp lại lần nữa, em vẫn bị anh hấp dẫn, vẫn sẽ ở bên anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.