Ngôi Sao Lớn Quả Cam Nhỏ

Quyển 1 - Chương 38: Tình dục không tình yêu




Trong phòng Ánh sao, trên tay Hiểu Khiết là chiếc nhẫn, cô nhìn Tử Tề. Tử Tề cũng nhìn cô, day dứt cùng do dự. Bạch Quý Tinh ngồi dưới gầm bàn ra sức lắc đầu, lo lắng đợi câu trả lời của anh.

Hiểu Khiết ngây thơ mong chờ.

Tử Tề cuối cùng quyết định, “Đúng! Tối nay anh quyết định ngỏ lời cầu hôn người phụ nữ ngồi ở vị trí đối diện anh.”

Lời lọt vào tai Quý Tinh khiến cô khổ sở vô cùng.

Hiểu Khiết bật cười, luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út, nhận thấy nó không vừa, lỏng quá. Cô còn cố ý đeo ra đeo vào chiếc nhẫn cho Tử Tề xem, “Size lớn quá rồi, đây không phải là cỡ của em.”

Câu nói của Hiểu Khiết chạm vào đúng nỗi đau của Tử Tề, “Đúng thế! Anh ngốc quá! Hoàn toàn chưa hiểu rõ tình hình đã mạo muội muốn cầu hôn!” Anh cố ý nói cho Quý Tinh nghe thấy, “Cho dù buổi cầu hôn được sắp đặt cẩn thận đến mấy, nhưng nếu chưa hiểu tâm ý đối phương, cũng không tìm hiểu xem đối phương đang nghĩ gì, kết quả là tự gây rắc rối thôi.”

Quý Tinh nhận ra anh đang trách chính mình, cô càng mím chặt môi lại.

Hiểu Khiết thốt lên: “Trời, anh không cần nghiêm trọng thế đâu, chẳng hài hước gì cả! Thực ra anh cũng đâu đến nỗi, mặc dù lúc mặt trời mọc anh đang ngủ tít.”

Tử Tề và cô cùng bật cười.

Hiểu Khiết hơi xấu hổ, “Với đa phần phụ nữ thì một người vừa đẹp trai, vừa lãng mạn, vừa nhiều tiền như anh, căn bản sẽ là hoàng tử số một trong các hoàng tử. Mỗi ngày bên anh, em đều thấy giấc mơ này như không có thật.”

Cô xúc động, “Em hay tưởng tượng tương lai em bên anh sẽ thế nào.”

Tử Tề thoáng bất ngờ.

Hiểu Khiết mỉm cười: “Cho nên em mới là đồ ngốc! Cho dù chiếc nhẫn này không vừa, em vẫn rất vui khi được trở thành nữ chủ nhân của nó.”

Tử Tề xúc động nhìn Hiểu Khiết, không biết phải nói gì.

Quý Tinh đang ngồi dưới gầm bàn, nắm lấy bàn tay đang thõng xuống của Tử Tề như cầu cứu. Anh hơi sựng người lại, nội tâm bắt đầu giằng xé.

Lúc này, ánh đèn trong phòng giảm dần độ sáng. Máy thổi bong bóng tự động thổi bong bóng ra, dưới ánh sáng này, gian phòng trở nên lung linh đầy màu sắc.

Ngoài cửa, bếp trưởng đẩy chiếc xe đồ ăn đi vào, dẫn đầu là một người đang kéo violin và một nhân viên phục vụ chịu trách nhiệm hướng dẫn.

Thiên Thiên sực nhớ ra định ngăn cản, lại nhìn thấy phía sau bếp trưởng là Cao Quốc Thành, Thang Lan và những người khác đang tiến vào, bất giác đứng ngây ra.

OMG[2] Thiên Thiên giơ tay che mắt, không dám nhìn.

[2] Viết tắt của “Oh, my God”.

Nhân viên phục vụ mở ra, mọi người theo xe đồ ăn của bếp trưởng lần lượt đi vào.

Thang Tuấn đứng sau Cao Quốc Thành và Thang Lan, nhìn thấy Hiểu Khiết đang cùng Tử Tề thưởng thức bữa tối bên ánh nến, lòng trào dâng nỗi thất vọng không tên.

Bếp trưởng đẩy xe đồ ăn đi vào, trên xe có thắp nến. Dưới ánh nến lung linh, các món ăn được bày biện tinh tế, trên còn viết: “Would you marry me?”

Cao Quốc Thành cười: “Hóa ra Tử Tề định cầu hôn Hiểu Khiết?”

Quý Tinh ở dưới gầm bàn nghe thấy Cao Quốc Thành cũng có mặt, càng thêm tuyệt vọng.

“Bố, sao bố lại đến đây?” Tử Tề ngạc nhiên định đứng lên, Cao Quốc Thành giơ tay ra hiệu anh cứ ngồi xuống.

Thang Lan lên tiếng: “Chúc mừng chủ tịch Cao.”

Thang Tuấn nhìn thấy ngay chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út của Hiểu Khiết, cảm giác như đang bị một hòn đá khổng lồ đè xuống ngực.

Tử Tề càng ngạc nhiên khi phát hiện ngoài Cao Quốc Thành còn Thang Lan và mọi người đang mỉm cười đứng đó. Hiểu Khiết hơi xấu hổ, giải thích: “Chuyện này, Tử Tề vẫn chưa chính thức cầu hôn cháu!” Cô rút chiếc nhẫn ra, đặt trên bàn.

Thang Tuấn lặng lẽ thở phào.

Cao Quốc Thành vui vẻ: “Không ngờ chúng ta vẫn chưa lỡ thời điểm cao trào! Chính thức cầu hôn, ít ra cũng cần phải quỳ xuống, thế mới thể hiện được thành ý chứ!”

Tử Tề coi như đã cưỡi trên lưng hổ, anh nhìn Hiểu Khiết đang xúc động, không biết nên làm sao cho phải.

Thiên Thiên biết boss khó xử, tay đan vào nhau bối rối, “Lần này chết chắc rồi.”

Thang Tuấn chau mày, nắm chặt bàn tay thành đấm, anh giận không thể xông lên kéo Hiểu Khiết đi.

Quý Tinh nước mắt vòng quanh, nắm chặt bàn tay Tử Tề, gào lên ở trong lòng: “Tử Tề, đừng!”

Tử Tề nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi lại mở mắt ra, “Nếu như, những ai có mặt ở đây không phản đối, thì tôi xin được chính thức cầu hôn Hiểu Khiết.”

Anh vừa dứt lời, giọng Thang Tuấn vang lên: “Tôi phản đối.”

Hiểu Khiết kinh ngạc nhìn Thang Tuấn, khẽ gọi anh một tiếng, mong anh đừng làm mọi chuyện rối lên.

Thang Tuấn bước đến trước mặt Tử Tề, đưa mắt sang Hiểu Khiết, rồi quay lại nói với Tử Tề bằng một giọng quả quyết: “Tôi hy vọng, đây là quyết định mà anh đưa ra sau khi đã suy nghĩ kỹ càng thấu đáo!”

Tử Tề và Hiểu Khiết đều thấy bất ngờ, những người khác đều nhìn Thang Tuấn với vẻ nghi ngờ, không hiểu anh có ý gì. Thang Tuấn không chùn bước, nhìn Tử Tề, “Anh có thể đảm bảo sẽ không bao giờ biến mất khỏi bữa tiệc mừng nữa? Sẽ không bao giờ tắt máy cả đêm? Sẽ không bỏ Hiểu Khiết một mình? Sẽ không nói dối cô ấy? Tất cả những việc anh làm vì cô ấy đều xuất phát từ đáy lòng?”

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Tử Tề sững sờ, không hiểu mục đích của Thang Tuấn.

Thang Tuấn đáp: “Điều tôi muốn nói... Anh là tên khốn may mắn nhất thế giới! Những lúc quan trọng, thật đáng chết, anh đều xuất hiện rất đúng lúc. Mặc dù tôi không thích anh, thế nhưng phụ nữ lại yêu anh, một thằng vừa cao to, vừa đẹp trai, lại nhiều tiền, hấp dẫn.”

Anh nhìn Hiểu Khiết, mỉm cười nhượng bộ, lại quay sang Tử Tề, “Cho nên tôi muốn anh đảm bảo, sẽ không để Hiểu Khiết vì anh mà rơi một giọt nước mắt. Trước mặt tất cả mọi người, anh có dám đảm bảo như thế không?”

Quý Tinh ngồi dưới gầm bàn, nước mắt giàn dụa, nắm chặt tay Tử Tề, không muốn anh đồng ý.

Tử Tề nhìn Thang Tuấn, một mặt đã cưỡi lên lưng hổ rồi, mặt khác cũng để xảy ra cuộc đấu trí này rồi. Anh rút bàn tay Quý Tinh đang nắm ra, quả quyết trả lời: “Tôi đảm bảo.”

Thang Tuấn nhìn Tử Tề, “OK, tôi rút lại lời phản đối. Nhưng nếu anh không làm được như lời anh nói, tôi nhất định sẽ cho anh một trận!”

Hiểu Khiết cảm động đến nghẹn lời trước hành động của Thang Tuấn.

Thang Tuấn nhìn cô, dịu dàng thốt lên: “Lâm Hiểu Khiết, chúc cô hạnh phúc!”

Hiểu Khiết khẽ mỉm cười với anh, hai mắt long lanh ngấn nước.

Cao Quốc Thành lên tiếng: “Xem ra không ai có ý kiến nữa nhỉ? Tử Tề, phần còn lại thuộc về con đấy.”

Tử Tề cầm chiếc nhẫn trước mặt Hiểu Khiết, quỳ một chân xuống, nói rất chân thành: “Hiểu Khiết, em có đồng ý lấy anh không?”

Hiểu Khiết nghĩ một giây, vui vẻ gật đầu, quả quyết đáp: “Em đồng ý.”

Quý Tinh nhìn thấy chân Tử Tề đang quỳ xuống đất, cô gục xuống ủ rũ, nước mắt không ngừng trào ra lăn dài trên gương mặt.

Thang Tuấn nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Hiểu Khiết mà lòng đắng ngắt.

Nhân viên phục vụ trong nhà hàng, Cao Quốc Thành, Thang Lan và mọi người đứng xung quanh đều vỗ tay mừng thay hai người. Thiên Thiên nhăn nhó, nhưng không thể đứng im.

Tử Tề và Hiểu Khiết nhìn nhau mỉm cười, nhưng ánh mắt anh vẫn lặng lẽ liếc về phía gầm bàn.

Thiên Thiên lái xe, cửa sổ ô tô phản chiếu vẻ mệt mỏi của Tử Tề. Suốt dọc đường anh không nói gì, từ lúc rời khỏi nhà hàng anh cứ chau mày suốt như thế.

Cho đến khi nghe thấy tiếng sấm nổ ầm ầm, từng giọt mưa lớn thi nhau quất vào xe, Tử Tề mới định thần lại. Anh lầm bầm: “Mưa rồi.”

Cơn mưa xối xả nhanh chóng tạo nên những vũng nước to trên mặt đất.

Quý Tinh mang giày cao gót đứng trong mưa, chiếc dù cô đã ướt đẫm từ lúc nào, lớp trang điểm trên mặt nhòe đi khiến cô càng thảm thương.

Cô đứng trước cửa nhà Tử Tề, ngóng trông mãi mới thấy ánh đèn pha chói lóa xuyên màn đêm, Quý Tinh lập tức đứng chặn trước chiếc xe.

Thiên Thiên dừng lại, lo lắng liếc Tử Tề phía sau, anh vẫn ngồi yên bất động. Quý Tinh ra sức gõ vào cửa kính, anh trầm ngâm một lát rồi quyết định xuống xe.

Tử Tề dặn Thiên Thiên, “Đỗ xe xong thì cậu về trước đi.”

Thiên Thiên lo lắng, nghĩ nghĩ rồi khẽ cổ vũ: “Boss, cố lên!”

Tử Tề gật đầu, đẩy cửa xe.

Quý Tinh nhìn anh đầy hy vọng, nhưng Tử Tề lại nhìn cô với ánh mắt lạnh đến thấu xương.

Giọng anh không còn cảm xúc: “Vừa chia tay xong lại đến nhà tìm anh là sao?”

Quý Tinh khẩn thiết: “Chúng ta cần nói chuyện.”

Tử Tề mệt mỏi: “Anh và em thực sự đã không còn gì để nói nữa, em đi đi!” Dứt lời anh quay người bỏ đi, không muốn mở miệng nữa.

Hình như cô để mất anh rồi, hoảng sợ đến nỗi không thể kiềm chế được kéo anh lại.

Tử Tề quay đầu nhìn cô, sớm biết cô sẽ níu kéo, ánh mắt anh bình tĩnh trong khi Quý Tinh rất kích động. Cô không tin anh lại không chút phản ứng gì.

“Lẽ nào... anh định kết hôn với Lâm Hiểu Khiết thật?” Cô run run hỏi.

Ánh mắt Tử Tề sắc lạnh, châm chọc trả lời: “Đây cũng là một sự lựa chọn không tồi. Ít nhất, người ta đánh giá cao việc cầu hôn bất ngờ của anh.”

“Tử Tề, trò đùa này không thú vị chút nào.” Sắc mặt của Quý Tinh trở nên trắng bệch.

Tử Tề hất tay cô ra, “Có người lấy việc cầu hôn ra đùa ư? Hay em muốn nói, lúc nãy em từ chối lời cầu hôn của anh cũng chỉ là đùa?”

Quý Tinh chợt thấy bực mình, nhưng cô cố kìm nén, “Anh biết rõ hoàn cảnh của em, anh bảo em sao nhận lời anh được?”

Tử Tề ngắt lời cô, gào lên đầy kích động: “Vậy thì đừng để anh hy vọng! Đừng đối tốt với anh! Đừng nói muốn hàng ngày ở bên anh! Đừng nói với anh em chỉ muốn trở thành Bạch Quý Tinh của duy nhất Cao Tử Tề!” Anh càng hét càng to, hai bàn tay siết chặt lại, hai mắt anh bắt đầu đỏ hoe.

“Đương nhiên em muốn! Em muốn ở bên anh. Tử Tề, em yêu anh.” Quý Tinh cũng bùng nổ.

Tử Tề tự trào: “Đúng thế, em yêu anh. Nhưng e định nghĩa về tình yêu của chúng ta khác nhau! Anh muốn một tình yêu giữa hai người, còn em lại muốn sự ngưỡng mộ và sùng bái của cả thiên hạ!”

Trống ngực Quý Tinh đập thình thịch, mắt cô đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống. Cô nghẹn ngào: “Lẽ nào phải vì anh mà từ bỏ tất cả, mới thể hiện được tình yêu em dành cho anh?”

Bất giác Tử Tề không biết phải phản bác ra sao, anh chỉ biết nắm chặt bàn tay.

Quý Tinh vừa khóc vừa nói: “Lẽ nào không biết, nếu anh mở cửa cho nhà đi vào thì đã hủy hoại Bạch Quý Tinh. Anh rõ ràng biết rằng, Bạch Quý Tinh tồn tại được là nhờ những tràng vỗ tay và sự sùng bái của tất cả mọi người. Nếu Bạch Quý Tinh trở thành người bình thường, trở thành người phụ nữ của gia đình, vậy thì Bạch Quý Tinh sẽ không còn là Bạch Quý Tinh!”

Mưa càng lúc càng lớn, những giọt mưa vô tình thi nhau tạt lên họ.

Tử Tề nhìn cô, hít một hơi thật sâu, anh nới lỏng nắm tay, thở dài bất đắc dĩ, “Bây giờ anh đã hiểu được tâm trạng của em lúc đó, vì sao không cho mở cánh cửa đó.”

Quý Tinh mừng thầm, có lẽ Tử Tề sẽ tha thứ cho cô. Nhưng anh lại khổ sở tiếp tục: “Em không thể đối diện với ánh đèn flash để nói về tình yêu của chúng ta; cũng giống anh không thể nói với bố và Hiểu Khiết rằng việc cầu hôn chỉ là một màn kịch!”

Nụ cười trong phút chốc trở nên cứng đờ trên gương mặt Quý Tinh, cô không dám tin...

Tử Tề buông tay ra, chiếc ô trên tay rơi xuống bên cạnh, anh ôm chầm lấy vai Quý Tinh, trên mặt anh không biết đâu là nước mưa đâu là nước mắt, “Anh yêu em, Quý Tinh. Nhưng chúng ta thực sự không thể quay lại nữa rồi. Chúng ta đều quá kiêu hãnh, đều không từ bỏ được cái tôi. Em muốn trở thành Bạch Quý Tinh của tất cả mọi người, anh cũng muốn là một Cao Tử Tề đầy ngạo nghễ!”

Nước mắt Quý Tinh thi nhau rơi xuống.

Tử Tề nâng gương mặt cô lên, hôn cô thật sâu, cô cũng đáp lại anh đầy tha thiết.

Chỉ là hai người đều biết, đây là chiếc hôn cuối cùng, họ hôn nhau nóng bỏng say mê, ôm chặt lấy nhau không muốn rời.

Cuối cùng, Quý Tinh không kiềm chế được mà bật khóc òa. Tử Tề cúi xuống nhặt chiếc ô lên đưa cho cô, lau những giọt nước mưa và nước mắt cho cô, “Đừng khóc nữa, chúng ta đều mệt rồi, đừng lãng phí thời gian của nhau, hãy kết thúc thế này đi.”

Quý Tinh ra sức lắc đầu. Tử Tề hôn lên trán cô, cuối cùng nhìn vào mắt cô, dịu dàng nói: “Bảo trọng! Lần sau gặp lại, chúng ta chỉ là những người xa lạ.” Dứt lời, anh đi thẳng không quay đầu lại.

Những chiếc máy bay trên đường băng đang hạ cánh hoặc cất cánh, phát ra âm thanh ầm ù chói tai.

Thang Tuấn và Thang Lan ngồi ở ghế phía sau ô tô, lái xe khởi động, rồi nhanh chóng đưa xe ra khỏi vị trí chờ đón khách của sân bay.

Thang Tuấn khó giấu nỗi thất vọng, im lặng một cách khác thường. Thang Lan cũng hiểu phần nào tâm trạng của con trai, bà không muốn phá vỡ sự im lặng này.

Thang Tuấn trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật thành phố Thượng Hải vừa lạ vừa quen, trong lòng anh mọi cảm xúc đan xen lẫn lộn.

Tại cửa vào trung tâm thương mại Spirit Hoàng Hải Thượng Hải, Sở Sở thông minh, tháo vát trong bộ trang phục sang trọng, tay cầm kẹp tài liệu, cùng với vài quản lý cấp cao đang đứng ngoài chờ.

Chiếc ô tô màu đen sang trọng chạy vào, dừng ngay trước cổng công ty.

Sở Sở và các quản lý lập tức chạy lại đón, mở cửa xe rồi đồng thanh chào: “Chủ tịch Thang.” Mọi người đưa mắt sang Thang Tuấn tò mò, không biết anh là ai.

Thang Lan mỉm cười giới thiệu, “Trợ lý mới của tôi, Thang Tuấn.”

Mọi người đều ngầm hiểu. Sở Sở liếc Thang Tuấn, khẽ mỉm cười. Mọi người đi thành một hàng tiến vào công ty, chốc chốc lại có giám đốc của các phòng ban báo cáo tình hình.

Trong phòng họp cao cấp, Thang Lan ngồi ở vị trí chính, Thang Tuấn, Sở Sở và các quản lý khác lần lượt ngồi xuống, Thang Lan để ý thấy vị trí đối diện bỏ trống.

Thang Lan lên tiếng: “Mấy hôm tôi không có ở đây, các vị vất vả rồi. Vừa nãy có nghe phòng kinh doanh, phòng tài vụ báo cáo, cũng không có vấn đề gì lớn. Còn dự án đêm WIP tiến hành đến đâu rồi?” Bà nhìn khắp lượt tất cả mọi người, mắt dừng lại ở chỗ ngồi đối diện, chợt nghiêm giọng hỏi: “Giám đốc sáng tạo phụ trách đêm WIP đâu?”

Sở Sở vội giải thích: “Hôm nay giám đốc không được khỏe, đi khám bệnh xong sẽ đến ngay.”

“Sao phải vất vả vậy, cứ bảo nó yên tâm nghỉ ngơi, không phải đến đâu.”

Sở Sở bèn đứng dậy báo cáo: “Vậy tôi xin phép thay mặt giám đốc báo cáo về kế hoạch của hoạt động WIP. Chúng ta sẽ dùng túi xách Louis Vuitton, là mặt hàng xa xỉ, có số lượng hạn chế để hấp dẫn đối tượng khách hàng VIP, là đối tượng chiếm 1% lượng khách hàng của Hoàng Hải.”

Đoạn, cửa phòng họp bật mở, Thang Mẫn bước vào. Cô hơi cúi người xuống, trông có vẻ vẫn không khỏe mạnh, nhưng thần sắc mạnh mẽ, phong độ không hề giảm sút.

Cô tiến về phía Thang Lan, cung kính đưa bản kế hoạch cho bà: “Tôi xin lỗi đã đến muộn. Đây là bản kế hoạch cho hoạt động WIP lần này, mời chủ tịch xem qua.”

Thang Lan cầm lấy, gật đầu.

Thang Mẫn ngồi xuống vị trí đối diện Thang Lan. Bà xem bản kế hoạch, bất giác chau mày, dừng một lát mới nói: “Kế hoạch bán các mặt hàng độc quyền có vẻ bình thường quá, không có cái mới sẽ không dễ kích thích tiêu dùng, giám đốc sáng tạo có lẽ nên đưa ra những biện pháp mang tính sáng tạo hơn.”

“Vâng.” Thang Mẫn dù không vui, nhưng vẫn khiêm nhường chấp nhận.

Những người xung quanh còn lại tỏ rõ thái độ “lại thế rồi”, họ đã quá quen với việc tranh đấu giữa mẹ con hai người phụ nữ này.

Thang Mẫn nói: “Nhưng việc bán các sản phẩm độc quyền số lượng hạn chế là phương án đã được quyết định từ trước.”

Thang Lan cười lạnh: “Nói như chị thì hình thức kinh doanh tẻ nhạt này thuộc trách nhiệm của tôi?”

Thang Mẫn từ tốn đáp: “Tôi chỉ có trách nhiệm thực hiện đúng theo phương châm mà chủ tịch đã đặt ra.”

Thang Tuấn ngửi thấy mùi thuốc súng giữa mẹ và chị gái, chỉ biết cười khổ. Sở Sở và những người khác không dám ho he nửa lời, chăm chú nhìn Thang Lan, chờ phản ứng của bà.

Thang Lan ung dung cười: “Rất tốt. Dự án WIP tôi sẽ để trợ lý mới là Thang Tuấn tham dự, giám đốc Thang chắc sẽ không ý kiến chứ?”

Thang Mẫn hơi chau mày, không hiểu mẹ mình đang định làm gì.

“Không vấn đề ạ.” Cô thấy khó hiểu, tại sao mẹ phải cố tình giả vờ coi Thang Tuấn như người lạ, nhưng vẫn hùa theo ý muốn của bà, quay sang cười với em trai: “Trợ lý Thang, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”

“Vâng, giám đốc Thang.” Thang Tuấn cười khổ nhìn Thang Mẫn.

Từ khi nhận lời cầu hôn của Tử Tề, mỗi ngày với Hiểu Khiết đều là một ngày hạnh phúc. Buổi tối Tử Tề hẹn cô ra ngoài, lại còn tỏ vẻ bí mật, khiến cô càng vui vẻ.

Cuối cùng màn đêm cũng buông xuống, đèn các cửa hiệu hai bên đường bật sáng trưng, không gian còn rực rỡ hơn cả ban ngày. Cô và anh đi chầm chậm trên phố, Thiên Thiên tủm tỉm đi đằng sau.

Hiểu Khiết tò mò: “Rốt cục là đi đâu anh? Em còn phải mua đồ để mai đi Thượng Hải nữa.”

“Chính là đây!” Tử Tề chợt dừng bước, nghiêng người.

Hiểu Khiết ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy trước mắt là cửa tiệm áo cưới cao cấp. Cô há hốc miệng, không che giấu được tâm trạng xúc động và sung sướng.

Tử Tề nói: “Chúng ta đều bận, khó khăn lắm hôm nay mới có được chút thời gian, vào đây xem đi.”

“Xin chào quý khách.” Nhân viên nhiệt tình mở cửa đón tiếp.

Có người cầm album đến, nhiệt tình giới thiệu: “Chỗ chúng tôi không chỉ chụp ảnh cưới rất đẹp mà mẫu áo cưới cũng toàn là kiểu dáng độc đáo cao cấp, trông hệt áo cưới thủ công. Chiếc này chẳng hạn, kiểu cổ điển rất hot trong năm nay, váy chữ A ôm dáng, khiến cho cô dâu trông sẽ càng mảnh mai duyên dáng.”

Hiểu Khiết gật đầu hân hoan, “Kiểu này có vẻ được đấy anh nhỉ.”

Tử Tề nhìn qua: “Váy cưới chỉ xem thì không biết thế nào, phải mặc thử.”

“Thế à...”

Nhân viên cửa tiệm nói nhỏ với Hiểu Khiết: “Thông thường nếu chưa đặt tiền đặt cọc thì không được thử, nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ, tôi là một fan hâm mộ trong blog của chị.”

Hiểu Khiết vừa ngạc nhiên vừa sung sướng, mình cũng có fan hâm mộ?

Lát sau, nhân viên đẩy một chiếc váy cưới đến, “Mời chị vào thử đồ.”

Hiểu Khiết hơi ngượng ngùng đi theo nhân viên, rèm che được kéo lại.

Tử Tề ngồi trên sofa nhắm mắt thư giãn. Thiên Thiên thấy sắc mặt anh không tốt, nước da xanh mét liền lo lắng hỏi: “Boss, trông anh tệ quá, không sao chứ ạ?”

“Vẫn OK.” Tử Tề cố gắng gượng. Bất chợt điện thoại đổ chuông, là Quý Tinh. Thật hết chịu nổi, anh ấn nút từ chối.

Thiên Thiên liếc nhìn gian thay đồ, hạ thấp giọng: “Cô Quý Tinh gọi điện cả ngày hôm nay rồi.”

Tử Tề bực bội: “Thì sao?”

Thiên Thiên cảm thấy khó xử, “Mặc dù hôm đó cô Quý Tinh có hơi quá đáng, nhưng boss cũng đâu nhất thiết phải vội vàng kết hôn?”

Tử Tề lạnh lùng hỏi lại: “Nếu không cậu bảo tôi phải làm thế nào? Mở một cuộc họp báo tuyên bố việc cầu hôn chỉ là một màn kịch? Hay là công khai mối quan hệ với Bạch Quý Tinh, rồi cuối cùng lại bị cô ta phủ nhận mối quan hệ đó.”

Thiên Thiên á khẩu, vội tìm cách rút lui, nói: “Việc này... cá nhân tôi cho rằng, boss cứ coi như ngón tay bị buộc, không cần lo lắng. Đàn ông năm thê bảy thiếp, kiếm một cô bồ cũng là bình thường.”

Nhân viên cửa tiệm kéo rèm ra, Thiên Thiên vội dừng lời, cùng với Tử Tề quay nhìn Hiểu Khiết.

Cô mặc một chiếc váy lụa ren trắng, có đính kim cương bước ra, ngực hơi lộ, nhưng trông rất sang trọng duyên dáng, chiếc đuôi váy dài khiến cô như một nữ thần.

Đẹp quá! Thiên Thiên nhìn Hiểu Khiết từ trên xuống dưới, ngạc nhiên đến mức không khép được miệng lại, không ngừng nuốt nước bọt.

Tử Tề giơ tay che tầm nhìn của Thiên Thiên, nhưng Thiên Thiên mải ngắm Hiểu Khiết đến độ mặc kệ xung quanh, lập tức phá bỏ tuyên ngôn trước đó: “Ôi boss, một lòng một dạ yêu một người phụ nữ mới là đàn ông đích thực.”

Hiểu Khiết xấu hổ, đưa mắt về phía Tử Tề, “Thế nào? Có đẹp không anh?”

Tử Tề mỉm cười: “Perfect!”

Thiên Thiên đứng dậy, ra sức tán thưởng, “Như nữ thần vậy! Hiểu Khiết... Không, từ bây giờ, cô chính là nữ thần của tôi!”

Hiểu Khiết phì cười, “Thiên Thiên, anh nói hơi quá rồi đấy!”

Nhân viên cửa tiệm đến bên Hiểu Khiết, “Vậy tôi đi chuẩn bị thêm bộ dạ hội để cô thử nhé.”

Hiểu Khiết gật đầu, nhân viên đẩy chiếc váy cưới rời đi.

Tử Tề đột nhiên ho một tiếng, Hiểu Khiết mới để ý sắc mặt anh không tốt. Cô lại gần: “Sao trông lại mệt mỏi thế này? Anh không sao chứ hả?” Cô lo lắng giơ tay đặt lên trán anh, cảm thấy hơi nóng bèn chau mày lại: “Anh sốt rồi!”

Tử Tề xua tay, “Không sao đâu. Mấy hôm trước bị dính tí mưa nên cảm thôi.”

“Anh sốt rồi còn ‘thôi mà’ cái gì?” Hiểu Khiết sốt ruột, quay sang Thiên Thiên: “Anh đưa Tử Tề về trước đi.”

Tử Tề gạt đi: “Anh không sao, lát nữa còn phải đi mua đồ đi Thượng Hải nữa.”

Hiểu Khiết nói: “Để em tự đi mua cũng được. Anh sốt thế này còn không chịu nghỉ ngơi.”

Thiên Thiên góp lời: “Boss, thôi để tôi lên mạng đổi vé máy bay cho anh.”

Tử Tề nhìn Hiểu Khiết, “Nhưng anh không thể yên tâm để em một mình đi Thượng Hải.”

“Không sao mà, em tự lo được, anh đổi vé máy bay đi. Cứ ở lại Đài Loan nghỉ ngơi thêm vài ngày, khỏe hơn hẵng đến Thượng Hải.” Hiểu Khiết cương quyết, Tử Tề cuối cùng cũng phải gật đầu.

Thiên Thiên gật đầu nói: “Tốt rồi.”

Hiểu Khiết nói: “Anh về đi. Đừng lo cho em, lát em thay bộ váy này rồi tự bắt taxi đi mua đồ là được!”

“Đã vậy thì anh về trước đây.” Tử Tề ngoan ngoãn nghe lời, đứng dậy.

“Vâng, anh mau về nghỉ đi.” Hiểu Khiết cẩn thận dặn dò Tử Tề, nhìn theo bóng lưng khuất dần của anh và Thiên Thiên.

Cô mặc bộ váy cưới, quay lại nhìn gương, lòng tràn đầy hy vọng và hạnh phúc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.