Ngôi Sao Lớn Quả Cam Nhỏ

Quyển 1 - Chương 16: Ân cần và lừa dối (2)




Đến tối, tân khách vui vẻ ra về. Sử Tú Nhi và Phạm Tinh chui vào phòng Diêu Mật rồi đóng cửa lại, ba tỷ muội ở trên giường rì rầm tán chuyện.

Một năm trước các nàng cùng nhau tiến vào phủ tướng quân, muốn gả cho Tạ Đoạt Thạch, khổ cực thế nào chỉ mình các nàng thấu được. Không ngờ một năm sau các nàng trở thành người trong lòng Tạ gia huynh đệ, được bọn họ cầu hôn trước mặt mọi người, bằng lòng không nạp thiếp, vui vẻ thế nào cũng chỉ có các nàng rõ nhất.

Diêu Mật tay trái ôm eo Sử Tú Nhi, tay phải ôm eo Phạm Tinh, ‘Ôi’ một tiếng nói: “Chúng ta không có cách nào nuôi trai nữa rồi!”

“Ta thấy có thể nuôi ngay trước mặt tướng quân mà.” Sử Tú Nhi nhỏ giọng: “Chúng ta có bổng lộc riêng, biết viết sách kiếm bạc, bây giờ còn có cổ phần tú trang, tự nuôi sống bản thân là không thành vấn đề. Gả vào phủ tướng quân chỉ như dệt hoa trên gấm, không cần phải cực khổ như các phu nhân phủ khác, phải giúp phu nhân nạp thiếp, sống trong đau khổ không niềm vui.”

Phạm Tinh vô cùng vui mừng, không ngờ rằng Tạ Nam cầu hôn nàng trước mặt đông người, dễ dàng hứa toàn tâm toàn ý với nàng, còn thề nguyện không nạp thiếp. Nửa năm này nàng vốn thiếu kiên, định thiếu tự tin, nhưng bây giờ đã không còn như vậy, mà chỉ có một niềm vui sướng không thể nói thành lời. Nàng nghĩ tâm trạng mình có được ngày hôm nay chính là kết quả cùng tranh đấu, giúp đỡ lẫn nhau của nàng cùng Diêu Mật và Sử Tú Nhi. Nếu chỉ dựa vào bản thân, chắc chắn lúc trước sẽ không hiến thân, không chống đỡ được cho tới ngày Tạ Nam nguyện ý. Bởi vậy nàng cũng mở miệng góp giọng: “Mặc dù đồng ý thành thân, chúng ta không thể để họ xem thường, phải tiếp tục viết sách kiếm tiền, để họ biết dù có họ hay không, chúng ta vẫn sống tốt.”

Diêu Mật nghe xong gật đầu thật mạnh: “Đúng đúng, phải để họ biết, không có họ chúng ta vẫn khỏe mạnh, không có chúng ta, họ phải hối hận cả đời.”

Sử Tú Nhi nghĩ đến một chuyện, cố gắng nén xuống nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được, nói vào tai Diêu Mật: “Tiểu Mật, không phải muội thổi ra mê hương sao? Vậy muội chỉ cần lúc cùng tướng quân thân thiết thổi một hơi vào mũi tướng quân, tướng quân còn dám…” Còn dám chê muội sao?

Phạm Tinh cũng vì chuyện này rối đầu rất lâu, chỉ là không tiện hỏi Diêu Mật, nay thấy Sử Tú Nhi đề cập cũng không nhịn được nữa, thốt lên: “Nếu không tỷ làm tướng quân bất tỉnh rồi tóm gọn vào tay?”

Diêu Mật trợn mắt, hai nàng này gần đây viết tiểu thuyết và đọc tiểu thuyết, đầu óc đúng là toàn những suy nghĩ không bình thường, sức tưởng tượng cũng phong phú quá rồi.

Thấy Diêu Mật không đáp, Sử Tú Nhi lắc vai nàng: “Nói mau, nói mau!”

Diêu Mật miễn cưỡng trả lời: “Tướng quân ăn thuốc giải, không sợ ta thổi mê hương.”

“Chậc, thì ra là thế! Thật không ngờ!” Sử Tú Nhi hấp háy mắt: “Vậy thì y chang phu thê thông thường, chẳng có gì mới mẻ. Tỷ bảo này Tiểu Mật, muội có thiên phú dị bẩm lại không dùng được, phí quá đi mất!”

Phạm Tinh phụ họa: “Ta còn nghĩ sau này tướng quân không nghe lời, hoặc là ầm ĩ với tỷ, tỷ thổi hắn một ngụm rồi kéo vào phòng. Ngày hôm sau hắn ngoan ngoãn ngay.”

Diêu Mật trợn tròn mắt nhìn Phạm Tinh: “Tiểu Tình, ta phát hiện sau khi Tam tướng quân cầu hôn, muội dường như trở thành người khác, cái gì cũng dám nói.”

“Có đâu?” Phạm Tinh cười thầm, không chịu thường nhận bởi có Tạ Nam làm chỗ dựa vững chắc mà trong lòng yên ổn, lá gan to ra, cái gì cũng nói được.

Các nàng ở đây tán dóc, huynh đệ Tạ gia lại trằng trọc cả đêm không ngủ. Ở Diêu phủ lâu như vậy lại không được gần gũi vợ mình. Vượt qua bao nhiêu khó khăn mới có thành công ngày hôm nay, tưởng rằng sắp được âu yếm, ai ngờ các nàng lại cùng nhau trốn vào phòng, hoàn toàn bỏ mặc bọn họ! Không được, phải nhanh chóng thành thân để tránh đêm dài lắm mộng, ba a đầu này lại giở trò gì nữa thì khốn.

Tạ Đoạt Thạch khuya cũng không đến thăm mà phải lo bàn bạc hôn sự với Diêu lão gia, Sử lão gia và Phạm lão gia, ông muốn huynh đệ Tạ Đằng nhanh chóng thành thân. Đám Diêu lão gia năm ngoái lên kinh, nán lại đến bây giờ vẫn chưa về quê, gia đình dưới quê sớm đã liên tục gửi thư giục về, bọn họ cũng muốn mau chóng tổ chức hôn sự cho tỷ muội Diêu Mật rồi an tâm về quê. Hai bên giống ý nhau, đều muốn thành thân càng nhanh càng tốt.

Đám Cố phu nhân cũng nóng ruột lo sợ Diêu Mật lại đổi ý không muốn thành thân. Huynh đệ Tạ gia càng lo lắng hơn, ngày hôm sau đã gấp gáp đi mời bà mối rồi lập tức áp tải bà mối tới phủ cầu hôn, làm tất tần tật mọi cấp bậc lễ nghi chỉ trong một ngày.

Hai hôm sau, tỷ muội Diêu Mật phát hiện bà dì đúng hẹn lại tới, không khỏi thét lên: “Á, trời ơi, ta chưa có em bé.”

Ba người hơi uể oải, muốn có đứa bé sao lại khó khăn đến thế?

Diêu Mật thấy vẻ mặt của các nàng thì an ủi: “Không phải là do chúng ta làm quá ít đó sao, sau thành thân làm nhiều chút sẽ nhanh có thôi.”

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh xấu hổ đẩy Diêu Mật: “May mà người nói đó.” Ba người lại đùa giỡn ầm ĩ.

Ngay sau đó, Tạ Đoạt Thạch cũng đã nhanh chóng nhờ Khâm Thiên Giám* chọn ngày tốt, định ngày tám tháng tám thành thân.

*Cơ quan trông nom về thiên văn và việc làm lịch của các triều đình phong kiến.

Sau khi định ngày, Cố phu nhân đuổi huynh đệ Tạ Đằng về phủ, không cho họ ở lại Diêu phủ.

Lần này huynh đệ Tạ Đằng ở lại Diêu phủ, tuy mọi việc đều đã có người xử lí ổn thỏa, nhưng lại không muốn đi. Cố phu nhân cười nói: “Cưới vợ mà các cậu không chịu rời đi, sẽ bị người ta đàm tiếu.”

Huynh đệ Tạ Đằng hết cách, đành phải về phủ tướng quân.

Cố phu nhân đã chuẩn bị của hồi môn cho tỷ muội Diêu Mật xong từ sớm, bây giờ chỉ còn đợi huynh đệ Tạ Đằng sang rước dâu, không còn việc gì nhưng lại rất sốt ruột. Lại lo lắng phủ tướng quân không có nữ quyến, không người lo liệu hôn sự, sợ Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết không cam tâm, nên nói với Tạ Đoạt Thạch mong ông mời hai tẩu tẩu nhà mình sang lo liệu hôn sự.

Tạ Đoạt Thạch đương nhiên không từ chối, hai vị tẩu tẩu này của Cố phu nhân là mợ Diêu Mật, là dì Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, sao lại không tận tâm chứ? Các bà ở phủ tướng quân lo liệu, mọi việc tất nhiên bàn bạc với đám Cố phu nhân, rồi lại hỏi ý kiến mình, so ra thì thuận tiện hơn Mạnh Uyển Cầm nhiều.

Hôn sự của Tạ gia huynh đệ và tỷ muội Diêu Mật chưa định xong, mọi người vẫn rất lo lắng, nghe chọn được ngày tốt liền hùng hổ chuẩn bị.

Đến ngày thêm trang (nôm na là tặng trang sức), nữ quyến Cố phủ, Tuyên vương phủ và La phủ đến thêm trang cho tỷ muội Diêu Mật, Trương đại nhân cũng bảo phu nhân ông tới thêm trang, lựa lúc giục sách, nói rằng các nàng mấy tháng nay vẫn chưa viết xong tình trích lời một, ngoài ra còn giục mau viết tình trích lời hai, thêm hai quyển truyền kì nọ cũng phải mau chóng viết ra. Nếu đợi sau khi thành thân, các nàng phải giúp chồng dạy con, còn đâu thời gian trống để viết sách?

Diêu Mật đang định trả lời Trương phu nhân thì quản gia nương đến bẩm rằng hoàng hậu phái người đến thêm trang, nàng đành vội vàng đích thân ra nghênh đón.

Lúc đầu của hồi môn của tỷ muội Diêu Mật vốn hơi ít, sau này viết sách kiếm không ít bạc đã mua thêm ít trang sức mới, lại thêm việc thêm trang của các phủ, trong cung ban thưởng đồ trang sức, của hồi môn, thu được một lượng quá sức tưởng tượng.

Đám Cố phu nhân âm thầm tính toán, kiểm kê xong thì thở phào nhẹ nhõm. Lần này nữ nhi nhà mình được nở mày nở mặt gả đi, không sợ thiên hạ chỉ trỏ.

Tới ngày đưa tráp hai tám tháng bảy, Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn đích thân mang của hồi môn đến phủ tướng quân, trên đường đi có rất nhiều người vây xem. Ai cũng tấm tắc khen: “Ai bảo Diêu thị không có của hồi môn? Vậy từng cái rương lớn này là gì? Ta nói rồi mà, nàng có hoàng hậu và Tuyên vương phi chống lưng, lại biết viết sách kiếm bạc, sao lại không có của hồi môn chứ?”

Lại có nhiều người ước ao: “Các nàng may mắn quá, chỉ là con gái tiểu quan vùng khác lại được gả cho ba vị tướng quân.”

Thấy sắp thành thân, tỷ muội Diêu Mật vô cùng căng thẳng. Rồi tự cười chính mình, cùng nhau gả vào một chỗ sao lại lo lắng làm gì?

Tới đầu tháng tám, Đức Hưng quận chúa cùng La Nhuận và vài biểu muội Cố phủ đến đưa gả, lại tặng thêm chút lễ vật, nói là đích thân làm.

Diêu Mật dù lo lắng vẫn không quên quan sát Đức Hưng quận chúa, muốn hỏi lại thôi. Lát sau thấy Đức Hưng quận chúa ngắm giá y, mới lặng lẽ hỏi La Nhuận: “Ta nghe nói phủ nhà em nhờ người đến vương phủ cầu hôn cho nhị ca em, thật không vậy?”

La Nhuận cười đến mặt mày cong cong, lặng lẽ đáp: “Tất nhiên là thật. Bên kia tuy không lập tức đồng ý nhưng đã giữ lại canh thiếp, nói rằng muốn xem bát tự, đây không phải là được bảy tám phầm rồi sao?”

“Đợi nhị ca em thành thân xong tất nhiện sẽ đến lượt em, nhớ chọn một người thật tốt nhé.” Diêu Mật thấy La Nhuận dịu dàng ngoan ngoãn, cũng thích nàng, không khỏi trêu vài câu.

Đang nói chuyện thì có vài vị tiểu thư có chút giao tình với Diêu Mật đến tặng lễ chúc phúc, khiến Diêu Mật bớt lo lắng.

Sắp đến giờ, Cố phu nhân mang bà tử đến dẫn Diêu Mật đi tắm và trang điểm. Đang bị nhào qua nhào lại thì Sử Tú Nhi và Phạm Tinh tới, ngồi xuống hai bên Diêu Mật.

Sử Tú Nhi hừ hừ nói: “Không phải là cùng gả vào phủ tướng quân sao? Dĩ nhiên phải cùng nhau trang điểm mặc giá y, cùng nhau đợi gả. Tách chúng ta ra làm gì không biết?”

Phạm Tinh cũng sợ ở một mình, kiên quyết không chịu đi ra ngoài, không chịu không ở cùng Diêu Mật và Sử Tú Nhi.

Đám Cố phu nhân bất đắc dĩ nói: “Chúng nó muốn ở một chỗ thì ở một chỗ! Đừng mặc nhầm giá y là được.”

Bà tử vội vàng dạ thưa rồi tiếp tục bận rộn sửa móng chải tóc cho tỷ muội Diêu Mật, sau đó hỏi đã tới canh nào rồi.

Cố phu nhân đáp: “Còn hai canh nữa kiệu hoa sẽ tới!”

Tỷ muội Diêu Mật bị nhào nặng xong thì dùng bữa đơn giản, sau đó lại dùng nước hương liệu tắm rửa rồi trang điểm.

Hai vị ma ma trang điểm đã quen với việc này, giúp các nàng vẽ mi tô môi xong thì cười nói: “Da phu nhân thật đẹp, trang điểm xong càng thêm xinh.”

Diêu Mật đợi ma ma trang điểm xong thì soi gương, vừa nhìn vào suýt nữa không nhận ra chính mình, không khỏi kinh ngạc nói: “Đây là ta sao?”

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng soi gương, lại nhìn đối phương, lẩm bẩm: “Trang điểm xong chẳng phân biệt được ai ra ai. Chúng ta giống tỷ muội sinh ba quá!”

“Trang điểm là như vậy.” Ma ma trang điểm nói: “Tân nương phải vui vẻ mới tốt.”

Vui vẻ là đúng, nhưng trên mặt mấy lớp phấn thế này, mày to thế này, môi đỏ thế này, ai mà nhìn ra dung mạo thật chứ? Diêu Mật thầm toát mồ hôi, nếu chúng ta không mở miệng thì ai phân biệt được chúng ta?

Các nàng nghĩ một canh giờ là đủ rồi, không cảm thấy lo lắng nữa, ngồi từ từ chải đầu. Không ngờ bên ngoài bỗng ồn ào, có người la lên: “Tướng quân bọn họ sợ không kịp nên tới sớm trước một canh rồi!”

Cố phu nhân nghe xong quýnh lên: “Không phải bảo giờ Thân mới tới sao?”

Bên ngoài vọng vào: “Tướng quân nói rằng Khâm Thiên Giám nói hôm nay giờ Mùi và giờ Thân đều là giờ lành, tới sớm một canh giờ cũng là lấy vợ thế thôi.”

Có muốn cũng không nên gấp như thế chứ? Mọi người thầm nói, vội vàng giúp tỷ muội Diêu Mật mặc giá y, đội khăn voan đỏ lên đầu.

Trong lúc lộn xộn, Diêu Mật kéo tay Cố phu nhân, không nỡ bỏ ra. Cố phu nhân chỉ vỗ tay nàng nói: “Con vừa vào cửa phủ tướng quân đã là chủ mẫu, việc gì cũng phải đắn đo suy nghĩ và khoan dung hơn. Những lời tối hôm qua của con, con phải nhớ thật kĩ.”

Mũi Diêu Mật bỗng hơi xót, nói khẽ: “Con biết.”

Hỉ nương nghe bên ngoài ồn ào xôn xao, pháo nổ tưng bưng liền nhắc nhở: “Lão phu nhân, mau cho tiểu thư lên kiệu hoa thôi, chớ để lỡ giờ lành.”

Sử di nương và Phạm di cũng dặn dò Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vài lời, nghe được kiệu hoa tới thì sai hỉ nương đỡ Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ra ngoài.

Cố phu nhân nhớ còn một hà bao phải đưa Diêu Mật, vội kéo Diêu Mật lại, lấy hà bao từ trong tay áo mình ra nhét vào tay Diêu Mật, thấp giọng dặn dò: “Vào tân phòng, con nhét hà bao này xuống dưới gối.” Trong hà bao hé ra một tấm bùa xin được từ miếu, khi phu thê thân mật đặt dưới gối thì sau đêm tân hôn hôn phu sẽ toàn tâm toàn ý.

Sử di nương và Phạm di cũng kéo Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lại đưa hà bao có bùa xin được từ miếu ấy cho các nàng.

Ba hỉ nương đang đỡ tỷ muội Diêu Mật thì nghe gian ngoài vang lên tiếng trống rất vang, ba người lập tức dìu tân nương ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa lớn, một giọng nói bỗng vang lên: “Giờ lành đã đến, tân nương lên kiệu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.