Ngôi Nhà Hạnh Phúc

Quyển 2 - Chương 45




Chương 242

Em Rất Vui Khi Mua Sắm Cho Anh

Theo lý mà nói, chỉ cần hắn xé lá bùa đang trấn áp năng lực của Cẩm Mặc thì dù hắn không thể phục hồi năng lực ngay, nhưng cũng rất nhanh tỉnh lại.

Nhưng mà hiện tại… chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

Tỉ mẩn xem xét đánh giá lá bùa mùa trắng trong tay, Thương Sùng phát hiện dường như nó không giống lá bùa mà Sở Niệm hay dùng.

Không nói tới việc hắn đã từng thấy lá bùa giống vậy không, nhưng nhìn phần màu trắng của lá bùa giống như giấy tiền vàng mã cũng làm cho Thương Sùng có chút khó hiểu.  

Trước đây hắn từng gặp người trừ ma dùng hoàng phù, hồng phù, hắc phù, thậm chí còn ở một lần cơ duyên xảo hợp có cơ hội nhìn thấy lá bùa cực kỳ quý hiếm tử phù.

Nhưng Thương Sùng cũng thừa nhận, hắn chưa từng thấy qua ai dùng bạch phù.

[Meo_mup đoạn này không dịch là bùa vàng, bùa đỏ, bùa đen, bùa tím, do cảm thấy chữ hán Việt hay hơn. Mong cả nhà đọc và bỏ qua cái ý thích này của Mèo]

Chẳng lẽ Cẩm Mặc đến bây giờ còn tỉnh có liên quan đến lá bùa này.

Thương Sùng nhíu mày, đi đi lại lại bên giường.

Hắn còn chưa nghĩ ra cách giải quyết chuyện này thì dưới lầu đã truyền đến tiếng mở cửa cắt ngang suy nghĩ của Thương Sùng.

Cánh mũi hơi động, Thương Sùng cầm lấy áo khoác trên ghế, ra khỏi phòng xuống lầu.

Sau khi ném cho Hoa Lệ một ánh nhìn, rồi hắn quay sang nhìn Sở Niệm đang tha lôi một đống túi xách đến mệt nhòa.

Hắn đi tới giúp cô để túi hàng lên ghế, Thương Sùng nắm lấy đôi tay nhỏ mệt mỏi rã rời của Sở Niệm. Vừa đỡ cô ngồi xuống ghế sofa, vừa cau mày thổi thổi tay cô.

“Nha đầu ngốc, em mua nhiều đồ như vậy sao không gọi điện kêu anh qua đón?”

Vốn dĩ đi theo Hoa Lệ mua sắm cả buổi làm Sở Niệm thật sự cảm thấy rất mệt, khi thấy Thương Sùng quan tâm và xót mình nên khóe miệng cong lên vui vẻ, thuận theo mà đáp: “Không phải em nghĩ tới anh và Cẩm Mặc đang ấp sao, mấy thứ này đối với em mà nói cũng không nặng lắm.”

Thương Sùng nhíu mày, vẻ mặt không vui. “Không nặng mà tay em rã rời vậy sao? Nha đầu, em đùa anh à?”

Sở Niệm cười hắc hắc, ôm lấy cánh tay hắn, chớp mắt để lấy lòng hắn. Tiếng Sở Niệm làm nũng khiến Hoa Lệ đang chuẩn bị lên lầu cũng rùng mình nổi da dà.

“Em đâu có đâu mà, em chỉ là…lo lắng anh đang có việc mà.”

“Việc của công ty có thể quan trọng hơn em sao?”

Thương Sùng nhéo mũi Sở Niệm trừng phạt.

“Nếu về sau gặp chuyện như vầy mà không báo anh, nha đầu, em xem anh làm sao thu thập em khi về tới nhà.” 

“Yên tâm, sẽ không có lần sau đâu?” Sở Niệm ngọt ngào cười với Thương Sùng, sau đó ngồi thẳng người lại nhìn quanh  phòng khách. “Cẩm Mặc đâu? Việc ở công ty giải quyết sao rồi anh?”

“Giải quyết xong rồi, chẳng qua Cẩm Mặc có chút mệt, cho nên vừa trở về liền lên lầu nghỉ ngơi.”

Sở Niệm chu môi, gật gật đầu. “Vậy là tốt rồi.”

Dường như nghĩ tới cái gì, Sở Niệm đứng dậy lục lọi đống túi mang về. Vừa dặn dò Thương Sùng vừa lấy đồ thảy lên đùi hắn. 

“Thương Sùng, đây là áo sơ mi em mua cho anh. Em không biết size của anh, nên chỉ có thể ước chừng theo trí nhớ thôi. Anh chút nữa đi thử nhé, nếu không vừa thì mai em đi đổi.” 

Thương Sùng cong môi. “Được rồi.”

“Áo này là đồ đi chơi, tuy thường ngày anh toàn mặc đồ tây, nhưng mà lúc mình ra ngoài chơi mặc đồ tây có hơi sai sai.”

“…Được, anh theo em.”

“Còn nữa, em cũng mua cái rèm mới cho phòng anh. Em biết anh không thích màu sắc quá, nhưng mà anh nghĩ coi, phòng anh đồ đạc không trắng thì đen, nhìn lâu cũng cứ quái quái trầm trầm buồn lắm. Màu xanh navy này thì khác, màu không quá nổi bật, lại có thể giúp anh tối ngủ ngon nữa.”

“Được, chút nữa anh thay rèm phòng anh.”

“Đúng rồi, em cũng mua thêm cho anh mấy cái bàn chải đánh răng mới. Mai mốt anh muốn đổi cũng không cần phải đi.”

“Bàn chải đánh răng…, trong nhà anh chắc còn trữ nhiều lắm.”

“Thương Sùng, anh có nghe nói tới sữa tắm mùi dưa leo chưa? Em nghe nói là khá tốt và hợp với anh. Cô bé bán hàng nói đây là mặt hàng giành cho nam giới bán rất chạy trong năm nay, không gây dị ứng mà còn giúp cho da rất mịn và tốt đó!”

“Sữa tắm gội? Anh nghĩ… anh không cần đâu!”

“Đúng rồi, em xém nữa quên mất. Em còn mua áo ngủ cho anh nữa, vải rất mềm, mặc vào có lẹ thoải mái lắm. Nếu chật thì anh nhớ không cần cố, mà nói cho em, em mang đi đổi.”

Nhìn túi mua hàng trên đùi càng lúc càng nhiều, Thương Sùng nhíu mày, đứng dậy ôm lấy Sở Niệm còn đang bị bao vây bởi túi mua hàng.

“Nha đầu, không phải cả chiều nay em đi mua sắm lâu như vậy chỉ toàn mua đồ cho anh đó chứ?”

Thương Sùng trong lòng ngọt lịm, đưa tay chỉ lại mấy cái túi ít ỏi còn lại.

“Nếu mấy túi còn lại đều mua cho anh, vậy anh muốn hỏi một chút là em đã mua gì cho mình vậy?” 

Sở Niệm nghĩ nghĩ, từ trong đống túi lấy ra một cái nhỏ nhất. “Em mua cái này cho mình, anh biết đó, tóc em dài quá nên lúc rửa mặt nếu không có cái này sẽ bị ướt mất.”

“…Em đi hết cả buổi, mua cho mình có cái cài tóc bé xíu vậy thôi?”

“Còn mua chút đồ ăn vặt nữa.” Sở Niệm nói: “Anh cũng biết em hay buồn miệng, lúc mua quần áo cho Hoa Lệ xong, vừa vặn đối diện có cửa hàng bán đồ ăn vặt. Anh biết không, ở đó đồ thật nhiều, em chọn tới hoa cả mắt.”

Thói quen của Sở Niệm hắn cũng đã biết. Nha đầu này trước giờ rất keo kiệt với bản thân, tiền kiếm được tuy nhiều nhưng mà muốn cô chi tiêu xa xỉ cho bản thân thì thật hiếm thấy.

Nghiêng đầu nhìn những thứ cô mua cho hắn, phần lớn đều là hàng hiệu giá trị xa xỉ, có mấy cái tuy không phải nhãn hiệu nổi tiếng nhưng cũng phải tới cả ngàn tệ một cái. 

Thương Sùng không biết Sở Niệm đi cùng Hoa Lệ thì mua sắm thế nào, nhưng…

Hắn đột nhiên duỗi tay ôm Sở Niệm vào lòng, Thương Sùng cảm thấy mắt có chút cay cay, có chút xót xa.

“Nha đầu, sao em phải tốn nhiều tiền vì anh như vậy? Anh muốn cái gì thì anh sẽ tự mua. Em biết không, nếu em thích cái gì, em chỉ cần nói với anh, anh sẽ mua cho em bằng bất cứ giá nào.”

“Những lời anh nói em đều hiểu, em biết chỉ cần em thích, anh sẽ tặng cho em.” Sở Niệm vòng tay ôm lấy Thương Sùng. “Nhưng Thương Sùng à, em cũng hy vọng rằng khi anh thích cái gì thì cũng không giữ lại mà nói cho em nghe.”

“Vì người mình yêu mua đồ này nọ, kỳ thật cũng làm cho người ta cảm thấy thực hạnh phúc. Em muốn để anh mặc đồ em mua, cũng muốn anh dùng đồ mà em mua tặng.” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.