Ngôi Nhà Cổ Trên Phố Tradd

Chương 9: Đèn trời




Bồ Vũ và cô đều là người mới, những nghệ sĩ nhỏ đang giãy giụa ở tận cùng giới giải trí. Trước kia Bồ Vũ là người mẫu, vì ngoại hình rất đặc biệt nên được công ty kí hợp đồng, vốn là đối tượng quan trọng mà công ty chuẩn bị bồi dưỡng năm nay. Ai biết đột nhiên xuất hiện một người tên Cố Tương.

Bồ Vũ rất xinh đẹp, vì đã gia nhập giới người mẫu, trên người cũng nhiễm một chút khí chất của người mẫu, đối với một diễn viên muốn thành danh mà nói, thì chuyện có khí chất là chuyện rất tốt. Nhưng đối với những nghệ sĩ vừa ra mắt, trong sáng như một tờ giấy trắng mới tốt. Bồ Vũ xinh đẹp, Cố Tương cũng xinh đẹp, hơn nữa vẻ đẹp của Cố Tương linh động hơn vẻ đẹp của Bồ Vũ, được nhiều người công nhận, cho nên lúc đang tuyển người đóng quảng cáo đồ uống, thật ra người lúc đầu được chọn là Bồ Vũ, nhưng Cố Tương lại là người đóng cái quảng cáo này.

Cũng vì cái quảng cáo này, Cố Tương mới nổi tiếng một chút, tuy không nổi tiếng đến mức ai ai cũng biết nhưng ít nhất cũng có người biết cái tên Cố Tương này.

Trong lòng Bồ Vũ nghĩ thế nào Cố Tương không biết, nhưng sau khi cô ta quen biết với Cố Tương vẫn tỏ ra thân thiết bình thường. Bình tĩnh xem xét, nếu đổi lại là mình, trong lòng Cố Tương chắc chắn ít nhiều cũng có chút khó chịu. Bồ Vũ như vậy làm thay đổi nhận thức của Cố Tương, kiếp trước cô suy nghĩ nát óc cũng không hiểu, đành phải quy cho tính cách của Bồ Vũ. Chỉ đến sau này, khi Cố Tương đã hiểu được quy tắc ở giới giải trí, gặp nhiều người như Bồ Vũ, cuối cùng cô cũng có thể phân loại được Bồ Vũ.

Loại người này, chính là Bạch Liên Hoa.

Bồ Bạch liên hoa thấy Cố Tương chậm chạp không nói lời nào: "Sao em lại đứng ở đây?"

"À" Cố Tương cúi đầu xuống: "Buổi sáng em uống sữa, ruột cảm thấy không khỏe."

"Sao không đi toilet?" Bồ Vũ liếc cái túi trên tay Cố Tương: "Đây là váy sao? Chị giúp em vào phòng nghỉ cất nha."

Cố Tương cười: "Giờ còn sớm, phòng nghỉ của nghệ sĩ còn chưa mở cửa đâu, Văn Tĩnh đang đi lấy chìa khóa."

"Không cần đâu." Bồ Vũ chỉ vào một hành lang khác: "Phòng nghỉ của khách quý bây giờ không có ai cả, có thể qua đó. Vừa rồi chị cũng thay ở bên đó. Khách quýít nhất hơn một tiếng sau mới đến, không cần gấp đâu."

"Em nên tự mình làm thì hơn." Cố Tương khoát tay.

"Cái này có là gì! Chuyện nhỏ thôi." Bồ Vũ như đột nhiên nhớ ra gì đó: "Đúng rồi, vừa nãy chị quên mất nên trình diện với phòng quảng cáo, Cố Tương, chị giúp em cầm quần áo đến phòng nghỉ, em giúp chị đến phòng quảng cáo ký tên trình diện được không? Làm ơn đi."

Bồ Vũ có đôi mắt cười, khi cười lớn thì mắt híp cả lại, rất giống con gái Hàn Quốc, cũng rất có lực sát thương. Khi một cô gái xinh đẹp, dịu dàng nhờ vả thì lực sát thương gần là như vô địch.

"Chuyện này...." Cố Tương nhẹ nhàng nhíu mày, giống như có chút không kiên nhẫn rồi lại như không thể không nề hà, miễn cưỡng nói: "Được rồi."

"Cảm ơn em, Cố Tương." Bồ Vũ khoát tay với Cố Tương, vừa cầm túi vừa chạy nhảy ở hành lang.

Cố Tương đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng.

Phòng nghỉ của khách quý.

So với phòng nghỉ của nghệ sĩ thì lớn và thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất không có đồ trang điểm để lênh láng và móc treo quần áo, có một chỗ thay quần áo rộng lớn ngăn cách bởi lớp kính, thậm chí còn khuyến mãi thêm bức rèm che lòe loẹt. Nhưng thật ra việc làm này rất thừa thãi, bởi vì không có vị khách quý nào chịu thay quần áo ở chỗ như thế này, phần lớn, phòng nghỉ của khách quý chỉ dùng cho nhóm khách quý trang điểm hay uống trà trước khi bước lên khán đài mà thôi.

Bồ Vũ đứng giữa căn phòng, để cái túi trên ghế, cầm một nửa chiếc váy lên.

Chất vải lụa lướt qua đầu ngón tay, cảm giác rất tốt, nếu nó bao bọc một dáng người yểu điệu, thì xinh đẹp biết bao nhiêu. Lễ phục này thiết kế rất đơn giản, sau lưng khoét một lỗ nhỏ, cài lại bằng hình một con bướm nhỏ, khiêm tốn mà gợi cảm.

Đây là một bộ lễ phục dệt hoa trên gấm.

Ngón tay Bồ Vũ lướt theo những đóa hoa nhỏ, chậm rãi trượt đến nút thắt trên áo.

Nút thắt màu bạc, cánh bướm vô cùng sống động. Tuy không phải thương hiệu nổi tiếng, nhưng đường may sắc sảo và sự thiết kế cũng đủ làm cho chiếc váy này trở nên xa xỉ. Ít nhất đối với một nghệ sĩ vừa ra mắt mà nói, là một số tiền không nhỏ. Nếu không phải để cướp đi sự nổi bật, thì không cần mua nó.

Ngón tay Bồ Vũ đột nhiên siết chặt, tay còn lại cầm kéo.

Mũi kéo nhẹ nhàng đặt lên nút thắt hình con bướm, càng là đồ vật tinh xảo thì càng không chịu nổi sự tác động, quần áo cũng như vậy. Chỉ cần nhẹ nhàng lướt qua, làm khóa kéo bị hư, tạm thời không nhìn thấy gì, ngồi trang điểm cũng không xảy ra chuyện. Nhưng đến lúc ra sân khấu, đứng dậy, hoạt động một thời gian dài, khóa kéo rớt xuống, nội y lộ ra, đoán chừng phong cảnh vô hạn.

Đối với một người mới mà nói, nhất là một nữ nghệ sĩ, chuyện này gần như là vực sâu không đáy.

Khóe miệng Bồ Vũ cười lạnh một cái, trên tay đã dùng sức làm vỡ cái yếm khóa.

"Tôi suy nghĩ hoài, cuối cùng vẫn cảm thấy không có lời." Một giọng nói đột ngột xuất hiện ở sau lưng Bồ Vũ.

Bồ Vũ sợ hãi, cái kéo trên tay "lạch cạch" rơi xuống đất, cô ta quay đầu lại, Cố Tương đứng ở cửa, giơ điện thoại, cười ôn hòa.

"Phòng quảng cáo quá xa, chị nên tự đi đi." Ánh mắt Cố Tương liếc cây kéo dưới đất, cười: "Nhưng thoạt nhìn cô muốn làm thợ may giúp tôi cắt quần áo hả?"

"Bây giờ có phải cô đang nghĩ, dù sao cũng bị nhìn thấy rồi, không bằng cắt nát nó, để tôi không thể ra sân khấu." Cố Tương nói.

"Cô không nghĩ đến hành động này của cô sẽ ăn nói với công ty như thế nào, nhưng......." Cô giơ điện thoại lên: "Tôi vừa chụp hình lại, cô nói kéo của cô nhanh hơn hay tay của tôi nhanh hơn."


Dạo này không biết cách nào kiếm thêm chút ít tiền nữa đây, có ai biết chỉ cho mị nào, mị cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.