Ngôi Nhà Cổ Trên Phố Tradd

Chương 27: Hoang mang




“Thế nhưng bây giờ ta không thể xác định người nằm trong tay gia tộc Thủy thị chính là mẫu thân của nàng” Tử Mộ trầm ngâm một lúc, nói tiếp: “Dù sao trên đời này người giống người không hề thiếu, trước đây ta cũng từng nhìn thấy nhiều nữ tử khá giống nàng”

“Nói cũng đúng, nhưng ta vẫn phải xác định có đúng là bà ấy hay không” Vân Liệt Diễm gật gật đầu. Nàng biết Tử Mộ nói như vậy chính là sợ nàng tùy tiện hành động, không chừng còn không cứu được Phượng Tâm Nghiên mà chính nàng cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh. Nhất là lúc này đây ở trong mắt mọi người, Vân Liệt Diễm chính là người đã chết từ tám năm trước. Huống hồ nhiều năm trôi qua, bọn họ không ngừng dán hình của nàng lên bố cáo, người của bát đại gia tộc phỏng chừng đều biết diện mạo của nàng.

Lúc nàng ở địa phận của gia tộc Kim thị không bị họ nhận ra quả thật là may mắn, nguyên nhân cũng có thể là do nàng không dừng lại ở thành Kim Giáp mà đến thẳng Kim thành. Bọn họ dán hình nàng cũng không thể nào chạy thẳng vào thành chủ nhà người ta mà dán. Tuy rằng bây giờ nàng thực lực bất phàm nhưng sau khi trải qua chuyện ở Kim thành, nàng nhận ra để đối mặt với thế giới này thì nàng vẫn chưa đủ cường đại. Muốn bảo vệ người thân của mình, nàng nhất định phải trở nên càng thêm cường đại.

“Nếu gia tộc Thủy thị nói sẽ giao người cho chúng ta thì cứ để bọn ta xác nhận giúp ngươi, không được sao? Sau đó còn tiện tay cho ngươi đưa người về, chỉ cần ngươi tiếp tục chờ đợi ở chỗ này thôi” Vinh Hình chen miệng nói. Lần này bọn họ đến đây ngoại trừ bàn chuyện hợp tác cùng gia tộc Thủy thị ra thì còn phải nhìn nữ tử này giống Liệt Diễm đến cỡ nào.

Đúng lúc, nhất cử lưỡng tiện.

“Cũng tốt, ta ở đây chờ tin của hai người” Nếu bọn họ thật sự có thể thuận lợi đưa mẫu thân ra ngoài thì sẽ giảm đi nhiều phiền phức không cần thiết.

“Chuyện này không nên để lâu, bây giờ chúng ta hãy đi đi” Vinh Hình vô cùng tích cực đứng lên, thúc giục Tử Mộ.

Tử Mộ gật gật đầu, sau đó nhìn Vân Liệt Diễm nói: “Mọi người hãy ở nơi này chờ bọn ta”

“Cám ơn hai người” Vân Liệt Diễm gật gật đầu.

Trong mắt Tử Mộ nhanh chóng xuất hiện một chút ảm đạm rồi biến mất. Nàng vẫn là khách khí như vậy, vẫn xa cách với hắn như vậy.

Liệt Diễm, rốt cuộc thì đến bao giờ nàng mới có thể nhớ lại chuyện năm đó?

Tử Mộ xoay người sang chỗ khác, trong lòng lại tràn ngập phức tạp và chua sót. Hắn biết suy nghĩ của mình rất ích kỷ, hắn ích kỷ khi muốn nàng nhớ lại hắn, biết đâu nàng sẽ ở lại bên cạnh hắn. Thế nhưng chính hắn lại không đành lòng phá hư cuộc sống hiện tại của nàng.

Liệt Diễm, rốt cuộc ta phải làm gì với nàng đây?

Đợi cho Tử Mộ cùng Vinh Hình rời đi, Kim Trầm Khê mới phân vân hỏi: “Diễm nhi, tiếp theo nàng có tính toán gì không?”

“Ngại quá, ta quên mất phải giới thiệu ngươi với hai người kia rồi!” Vân Liệt Diễm nghe thấy lời nói của Kim Trầm Khê mới giật mình nhớ bản thân chỉ lo chuyện của mình mà không giới thiệu Kim Trầm Khê và Vàng cho bọn họ.

“Không sao, thật ra vào ngày hội liên kết đồng minh của bát đại gia tộc tám năm trước bọn ta đã có cơ hội gặp nhau rồi” Kim Trầm Khê không ngờ Vân Liệt Diễm lại nói đến chuyện này, chỉ buồn cười lắc lắc đầu. Sao hắn có thể không biết Hỏa Tử Mộ là ai chứ!

“Chuyện tám năm trước ngươi cũng biết sao?” Vân Liệt Diễm nhìn Kim Trầm Khê bằng ánh mắt kinh ngạc. Gần đây luôn nghe bọn họ nhắc đến chuyện tám năm trước cho nên nàng cũng biết sơ sơ, không ngờ chính Kim Trầm Khê cũng biết đến.

“Trận chiến đó oanh động cả đại lục Thần Chi làm sao ta có thể không biết, huống chi ngày đó ta cũng có mặt” Kim Trầm Khê nhớ lại tình cảnh lúc đó vẫn nhịn không được thầm cảm thán “Hắn quả thật là một nam nhân tài giỏi!”

“Đương nhiên rồi, cha con luôn luôn là người lợi hại nhất! Tuy Tử Mộ thúc thúc có vẻ không tệ nhưng vẫn không thể sánh được với cha con” Nhắc đến cha của mình, Đóa Đóa luôn xem hắn là niềm tự hào nhất, bởi vì cha là người đối tốt với nàng nhất.

“Được rồi, không ai giành cha của con đâu” Vân Liệt Diễm liếc Đóa Đóa, sau đó lại im lặng.

Không biết vì sao nàng lại không muốn nghe Kim Trầm Khê tiếp tục nói về chuyện này, về tám năm trước, về Hàn Chỉ, về tất cả. Nàng có thể tưởng tượng được cảnh lúc đó, nàng có thể cảm nhận được tổn thương lúc đó của hắn nặng hơn nàng như thế nào. Nàng hôn mê mấy tháng không tỉnh ngoại trừ nguyên nhân mất đứa nhỏ, còn là vì Hàn Chỉ. Bọn họ tâm ý tương thông, luôn có thể cảm nhận được đối phương.

Nhắc đến chuyện này, Vân Liệt Diễm khẽ nhắm mắt lại, muốn cảm nhận bây giờ Hàn Chỉ đang ở đâu. Tuy nhiên, khi nàng chưa kịp cảm nhận ra thì Kim Trầm Khê đột nhiên hỏi một câu: “Diễm nhi, sau khi rời Thủy thành nàng sẽ đến Hỏa thành sao?”

Kim Trầm Khê mở miệng lại cắt đứt suy nghĩ của Vân Liệt Diễm. Ngẫm lại, bây giờ Hàn Chỉ nhất định là đang ở Hỏa thành, cách nơi này cũng không xa lắm, hẳn là sẽ gớm gặp lại thôi.

“Nếu xác định thật là mẫu thân thì ta sẽ đến Hỏa thành” Vân Liệt Diễm gật gật đầu, thật ra nàng hi vọng đó không phải phải là Phượng Tâm Nghiên vì bây giờ đại lục Thần Chi cũng không an toàn.

“Vậy còn sau khi đến Hỏa thành thì sao hả mẹ?” Đóa Đóa lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên là phải tìm cha con trước, sau đó sẽ đến Thổ thị cùng Lôi thị” Trong tay Vân Liệt Diễm đã có bốn viên ngọc căn nguyên, chỉ thiếu mỗi Hỏa Nguyên, Thổ Nguyên cùng Lôi Nguyên. Chỉ cần thực lực của nàng đột phá một lần nữa, muốn lấy được Thổ Nguyên cùng Lôi Nguyên cũng rất dễ dàng. Còn về Hỏa Nguyên thì ít nhiều gì vẫn có chút khó xử. Bây giờ Tử Mộ đang là tộc trưởng gia tộc Hỏa thị, Vân Liệt Diễm cũng không muốn đối đầu với hắn, cho nên nàng đã tự đặt Hỏa Nguyên xuống cuối cùng.

“Hì hì… Mẹ, nói không chừng cha đã lấy được Thổ Nguyên cùng Lôi Nguyên rồi thì sao? Không phải mẹ nói ca ca có dị năng trời sinh hệ lôi sao? Chẳng lẽ tám năm qua ca ấy không lấy được một viên Lôi Nguyên?” Đóa Đóa le lưỡi, nói. Tuy mẹ lấy được những viên ngọc này đều do may mắn, nhưng nàng vẫn tin tưởng năng lực của cha và ca ca cũng không kém mẹ.

Nếu Vân Liệt Diễm biết suy nghĩ trong đầu Đóa Đóa bây giờ nhất định hung hăng nhéo nàng một phen. Xem đi, đây là con gái mà nàng đau đau khổ khổ nuôi lớn đó!

Nghe thấy Đóa Đóa nhắc đến Thiểm Thiểm, Vàng cũng chỉ là mỉm cười, giống như chỉ nghe chuyện về một người xa lạ.

Để ý đến điểm này, trong lòng Vân Liệt Diễm cũng thấy lạnh lẽo. Không cần nghĩ nàng cũng biết nhất định Thiểm Thiểm đã làm ra chuyện gì rất đáng trách, nếu không thì với tính tình của Vàng cũng sẽ không tuyệt vọng đến vậy. Vàng ở bên cạnh nàng tám năm, thậm chí thời gian ở bên cạnh nàng còn dài hơn Thiểm Thiểm, cho nên nàng hiểu Vàng đã buông tay chuyện liên quan đến mình và Thiểm Thiểm.

Như vậy cũng tốt, nếu như Thiểm Thiểm thật sự đã làm cho Vàng đau khổ thì chẳng thà cứ để nàng buông bỏ mọi chuyện.

Vân Liệt Diễm không trả lời Đóa Đóa, nàng cũng không mong Hàn Chỉ hay Thiểm Thiểm đã thay nàng làm chuyện gì, chỉ cần bọn họ đều bình an là được rồi.

Bọn họ đợi không bao lâu thì Vinh Hình đã trở lại, nhưng không có Tử Mộ.

“Sao chỉ một mình ngươi quay lại vậy? Tử Mộ đâu?” Vân Liệt Diễm nhìn phía sau Vinh Hình nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tử Mộ.

“Liệt Diễm, đã có chuyện xảy ra cho nên ta phải về báo với ngươi một tiếng” Sắc mặt Vinh Hình có chút trầm trọng “Mẫu thân nàng không thấy đâu nữa”

“Cái gì? Không thấy? Đã xác nhận là mẫu thân ta sao?” Vân Liệt Diễm nhíu mày, một người trưởng thành còn sống thì sao có thể đột nhiên biến mất được?

“Trước khi bọn ta đến nơi thì bà ấy đã biến mất khỏi địa lao, bây giờ gia tộc Thủy thị đã sai người đi tìm. Từ miệng bọn họ biết được, nữ tử đó tên là Phượng Tâm Nghiên” Khi nhận được tin tức, Tử Mộ đã bảo hắn quay lại báo tin cho Vân Liệt Diễm.

“Quả thật là mẫu thân!” Tên của mẫu thân không nhiều người biết, trước khi nàng nói cho hai người họ thì những người khác cũng không biết nàng còn một mẫu thân, dung mạo cũng giống nàng thì hẳn không phải là sự trùng hợp. Thế nhưng tại sao bây giờ lại không thấy đâu? Là bà ấy đã trốn thoát hay bị bắt đi?

“Tử Mộ bảo ta về nói với ngươi đừng vội hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ huynh ấy đang nói chuyện với tộc trưởng Thủy thị. Một lát nữa huynh ấy quay lại rồi chúng ta bàn đối sách sau” Vinh Vinh nhìn Vân Liệt Diễm như sợ nàng sẽ xúc động tự tìm rắc rối, tiếp tục nói: “Thực lực của gia tộc Thủy thị không phải là yếu, nếu không lúc trước cũng không kết thù với Hàn thị mà chẳng tổn hao gì”

“Ta biết” Vân Liệt Diễm biết ý của hắn, nhưng nàng thật sự không biết sẽ có biến cố này. Bây giờ cũng chỉ có thể chờ Tử Mộ trở về rồi cùng nhau nghĩ cách. Không phải là nàng không thể đến Thủy thị ngay bây giờ để tìm hiểu mọi chuyện, nhưng Tử Mộ vẫn còn ở đây, nàng không thể phớt lờ hắn được. Mặc dù nàng không muốn liên lụy đến Tử Mộ nhưng không muốn nhìn thấy vẻ mặt tổn thương của hắn mỗi khi nàng cố ý trốn tránh hắn.

Lúc này đây, lòng Vân Liệt Diễm nóng như lửa đốt. Tuy nàng với người mẫu thân này không có cảm tình sâu đậm gì, nhưng những gì bà ấy phải trả giá cho mình đã định sẵn nàng không thể không quan tâm.

Lúc trở lại, sắc mặt Tử Mộ có chút không tốt.

“Liệt Diễm, thật xin lỗi, ta không đưa mẫu thân nàng về được” Tử Mộ thoạt nhìn có chút mệt mỏi, đối mặt với Vân Liệt Diễm lại dùng thanh âm tràn ngập có lỗi.

“Không sao, cũng không phải là chuyện hai người có thể ngăn được. Ta muốn đến địa lao của Thủy thị tìm hiểu tình hình, xem có thể tìm được manh mối gì hay không. Nếu như mẫu thân bình an vô sự thì ta cũng không cần phải lo lắng quá mức” Vân Liệt Diễm nhìn thấy bộ dạng đó của Tử Mộ thì lại có chút đau lòng. Hắn ở Thủy thị lo lắng mọi chuyện đã đủ mệt mỏi lại còn giúp nàng hỏi thăm chuyện của mẫu thân, nàng mới là người cảm thấy có lỗi.

“Ta đi với nàng” Ánh mắt của Tử Mộ dừng trên người Vân Liệt Diễm, mang theo sự chân thật cùng đáng tin.

“Ta…” Vân Liệt Diễm vừa định nói không cần, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tử Mộ thì nàng vẫn nhịn không được gật gật đầu đáp: “Được rồi!”

“Mẹ, còn bọn con thì sao?” Đóa Đóa cùng Vàng hỏi.

“Hai đứa cứ chờ ở đây đi, ta chỉ là đi tìm hiểu tình hình chứ không phải đi liều mạng” Vân Liệt Diễm muốn biết nguyên nhân mất tích của Phượng Tâm Nghiên trước đã, dù sao biến mất ở địa lao Thủy thị cũng có chút kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.