Ngốc!

Chương 39




10 giờ.

Ba tấm thiếp đúng giờ được đưa đến phòng các cô gái.

Nghiêm Gia Kỳ ôm gấu bông hồng nhìn chằm chằm tấm thiệp màu lam trên bàn, nói: "Long Nữ, cô chọn đi."

Không phải cô hào phóng, mà là Long Nữ đã thắng trò đoán nghề nghiệp ngày đó nên được quyền chọn trước.

Long Nữ khẽ cắn môi, do dự một lát rồi chậm rãi mở ra tấm thiệp đầu tiên ——

"Chùy, cây búa hả?" Nghiêm Gia Kỳ mông lung, "Chắc là cây búa đi? Cây búa thì có ý nghĩa gì?"

Long Nữ và Đoạn Vi Vi cũng hoang mang, đều lắc đầu.

Nghiêm Gia Kỳ: "Thôi, Long Nữ tiếp tục đi."

Long Nữ nhanh chóng mở hai tấm thiệp còn lại, thế là các cô gái thấy một cây búa, một cái mũ rơm và một con cá mập chibi.

Các cô gái nhìn nhau, không hiểu mấy cái này nghĩa là gì.

"Sao một chữ cũng không có, ý gì vậy?" Nghiêm Gia Kỳ bực bội, thế này thì các đoán ra ai được?

Long Nữ khẽ nói: "Có lẽ sợ chúng ta nhận ra ai thông qua chữ viết."

Đoạn Vi Vi ngồi xuống ghế nghiêm túc đánh giá mấy tấm thiệp, một lát sau ngẩng đầu: "Long tỷ tỷ chọn tấm nào? Tôi thấy cá mập rất đáng yêu, hẳn là công viên hải dương đi?"

Cô có dự cảm, người vẽ cá mập nhất định không phải là Túc Hàn Anh!

Nghiêm Gia Kỳ liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư cô ta, liền nói ngay: "Cá mập đúng là rất đáng yêu, nếu không phải Thiên Trì thì cũng là Thẩm Ương nhỉ?"

Ha ha, thật ra sau khi dần quen biết Túc Hàn Anh, hứng thú của cô đã không còn nhiều như trước nữa —— không phải người ta không tốt, mà vì cô tự biết Túc Hàn Anh không có cảm giác gì với mình, khó có kết quả, bởi vậy không định lãng phí thời gian làm gì.

Nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa với việc cô không đấu với Đoạn Vi Vi nữa.

Nghiêm Gia Kỳ hứng thú nhìn Đoạn Vi Vi, người sau hô hấp cứng lại, nhịn cơn tức quay mặt đi, giữa hai người bùng lên mùi lửa cháy.

Long Nữ rất mẫn cảm, tất nhiên cũng nhận ra sóng ngầm cuồn cuộn lúc này, cô cũng chỉ coi như không biết, mím môi cười nói: "Tôi chọn tấm cá mập này nhé?"

Cô nguyện ý tin vào trực giác của mình —— cá mập đáng yêu như vậy, nhất định là người đó!

* Đậu: Cá mập đáng yêu nè



Thấy Long Nữ chọn tấm thiệp, Đoạn Vi Vi thoáng thả lỏng, cô tặng Long Nữ một nụ cười ngọt ngào, "Được, để tôi xem kỹ hai tấm còn lại."

Cô cầm tấm cây búa lên trước, "Cái này chỉ gì nhỉ? Phường thủ công à? Sao cứ cảm thấy quen mắt nhỉ......"

Nghiêm Gia Kỳ cũng nghiêm túc tự hỏi, nhưng vẫn nhớ không ra đã thấy cây búa này ở nơi nào, ngược lại còn nhớ đến cái ô —— cây búa, chẳng lẽ đang ám chỉ thuê phòng khách sạn sao? Khụ, nhanh chóng thu liễm biểu tình, ngồi nghiêm chỉnh lại, phỉ nhổ mình thật là ô Yêu Vương(1) chuyển thế.

(1) Ô Yêu Vương 污妖王 biệt danh dân mạng đặt cho Phí Ngọc Thanh, bắt nguồn từ một số video được cắt ghép lại, hầu hết đều có từ ngữ thô tục và hài hước. Chữ "Ô" ở đây nghĩa là bẩn

"Thôi, không xem cây búa vội." Đoạn Vi Vi lại cầm lên tấm thiệp khác, "Mũ rơm đại diện cho cái gì nhỉ? Bện à? Hay là ra ngoại thành chơi? Hoặc là...... Luffy? Triển lãm manga sao?"

Nghiêm Gia Kỳ lười đoán, trực tiếp hỏi: "Cho nên cô chọn cái nào?"

Đoạn Vi Vi cảnh giác, "Cô thì sao?"

Nghiêm Gia Kỳ cố ý xuyên tạc: "Vi Vi cho tôi chọn trước à? Vậy thì chọn ——"

Cô vươn tay về phía "Mũ rơm"......

"Tôi chọn mũ rơm!" Đoạn Vi Vi nhanh tay lẹ mắt cướp về, ôm vào ngực, "Tôi thấy khả năng lớn là triển lãm manga, hoặc ra ngoại thành chơi, cả hai đều thích."

Nghiêm Gia Kỳ cũng tranh, chỉ lạnh lạnh nói: "Biết đâu đi trồng cây thì sao?"

Đoạn Vi Vi thắng Nghiêm Gia Kỳ nên tâm tình rất tốt, vì thế nghịch ngợm chớp chớp mắt, "Ai lại đi trồng cây ngày hẹn hò, bị điên sao?"

Nghiêm Gia Kỳ cong cong môi, lấy đi tấm "Cây búa", nói đầy thâm ý: "Phường thủ công à...... Nhìn đã thấy là lựa chọn tốt nhất, biết đâu là đến thành phố trò chơi thì sao? Đập chuột gì đó......"

Lời này nói ra làm Đoạn Vi Vi biến sắc, cô đột nhiên cảm thấy phường thủ công mới đúng là địa điểm hẹn hò hợp với khí chất của Túc Hàn Anh, thành phố trò chơi lại càng có khả năng......

Nhưng mà chọn cũng đã chọn xong, ai cũng không đảm bảo suy đoán của mình là chính xác, cô không thể để Nghiêm Gia Kỳ xỏ mũi!

Đoạn Vi Vi hít sâu một cái, cười nói: "Vậy chúc Gia Kỳ ngày mai hẹn hò thuận lợi."

Nghiêm Gia Kỳ cười đến tự nhiên hào phóng, "Cảm ơn, cũng chúc hai người có thể hẹn hò đúng người trong lòng."

Hai người âm thầm đối diện, lại đồng thời rời mắt.

Bên kia, Thẩm Ương đã tắm xong, lúc ra khỏi phòng tắm thấy Túc Hàn Anh đang nghịch di động, theo bản năng nhìn cửa, hoá ra nhóm quay phim đã hết giờ làm.

"Hôm nay nghỉ quay sớm như vậy à?" Thẩm Ương nhìn đồng hồ, 10 giờ 15.

Túc Hàn Anh: "Ngày mai hẹn hò nên tổ sản xuất để chúng ta nghỉ sớm một chút."

Thẩm Ương cầm máy sấy tóc, thuận miệng nói: "Cũng rất tri kỷ nha."

Anh đang muốn quay lại phòng tắm sấy tóc thì Túc Hàn Anh đột nhiên nói: "Gần trung tâm Đông Hoa mới mở một nhà hàng Quảng Đông cao cấp, trang trí rất đặc sắc."

Thẩm Ương phản ứng chậm nửa nhịp mới ngộ ra là Túc Hàn Anh đang đề cử nhà hàng cho mình, "Cụ thể ở đâu vậy? Tên là gì thế?"

Túc Hàn Anh đưa di động ra, trên giao diện là WeChat của nhà hàng Quảng Đông kia, tên "Ngự Việt Đình".

Thẩm Ương lướt một lát, cơ bản đã hiểu phong cách và giá cả —— đúng là lựa chọn tối ưu.

Bởi vì quanh trung tâm Đông Hoa phần lớn là toà nhà văn phòng và khách sạn, mấy nơi anh tìm thấy đều khá xa, Túc Hàn Anh thật sự đã giúp anh giải quyết được phiền toái lớn.

"Cảm ơn cậu nhé." Thẩm Ương trả điện thoại lại cho Túc Hàn Anh, cảm kích nói: "Nếu bạn nữ hẹn hò với tôi có thể ăn được món Quảng Đông, bọn tôi sẽ đến chỗ này."

Túc Hàn Anh "Ân" một tiếng, hơi rũ mắt, "Ngày mai......"

Thẩm Ương:?

Túc Hàn Anh trầm mặc, "Không có gì, nghỉ ngơi sớm một chút."

Thẩm Ương đầu đầy dấu hỏi, "...... Hảo."

Ngày kế thời tiết tốt, vạn dặm trời quang, trong xanh không mây.

Ăn xong cơm trưa, Thẩm Ương chuẩn bị cẩn thận một phen, còn vuốt keo lên mái tóc mềm oặt của mình, lúc này mới mang tinh thần hăng hái ra khỏi cửa.

Anh đi tàu điện ngầm tới địa điểm gặp mặt, chờ đối tượng hẹn hò của mình, trong lòng có chút chờ mong, lại càng khẩn trương.

Hai giờ rưỡi, Thẩm Ương thấy một cô gái tóc uốn lọn đang đi về phía này, anh hơi bất ngờ, ngay sau đó vẫy tay gọi: "Gia Kỳ, nơi này!"

Nghiêm Gia Kỳ ngừng bước, cũng đã nhìn thấy Thẩm Ương, trong lòng tuy có chút tiếc nuối nhưng lại không cảm thấy thất vọng —— hẹn hò với Thẩm Ương, hôm nay không sợ không thú vị.

Bất quá, thú vị mà cô nghĩ tới không phải là chuyện hẹn hò của bản thân, mà là Thẩm Ương, đối phương có đôi khi ngốc bạch ngọt làm cô thật sự nhịn không được muốn trêu chọc.

Hai người đối mặt, Nghiêm Gia Kỳ liền mở miệng: "Sao cậu lại biến mình thành Tony thế này?"

Thẩm Ương: "Tony gì cơ?"

Nghiêm Gia Kỳ: "Hiệu cắt tóc của Tony lão sư a."

Thẩm Ương: "......"

Thấy Thẩm Ương ăn quả đắng, Nghiêm Gia Kỳ liền vui vẻ, cười hơn nửa ngày mới nói: "Nhìn thấy tôi có thất vọng không?"

Thẩm Ương nói chắc nịch: "Không thất vọng, rất vui!"

Anh cũng không nói dối, trong ba người thì ở cùng Nghiêm Gia Kỳ là tốt nhất, cùng Đoạn Vi Vi dễ làm anh khẩn trương, còn cùng Long Nữ thì lại dễ ngại.

Nghiêm Gia Kỳ nghe Thẩm Ương trả lời như vậy thì rất hài lòng, cũng lười truy cứu thật giả, hỏi: "Cậu vẽ cây búa là có ý gì? Hôm nay chúng ta đi đâu thế?"

Thẩm Ương chỉ chỉ toà nhà cao phía sau, thần thần bí bí nói: "Đến lúc đó cô sẽ biết."

Nghiêm Gia Kỳ thuận mắt nhìn lên, biểu tình đột nhiên cổ quái, "...... Khách sạn á?"

Thẩm Ương: "Đúng vậy, chúng ta vào trước đã."

Nghiêm Gia Kỳ: "......"

Nghiêm Gia Kỳ:???!

* Đậu: Tiểu bạch thỏ đi cùng ma vương đại tỷ thật là đủ hài

Nhưng mà khi Thẩm Ương đưa cô đi qua khách sạn, đi tắt vào trung tâm Đông Hoa, Nghiêm Gia Kỳ thật sự xấu hổ muốn chết!

Cô, nghĩ bậy bạ quá rồi! Với loại hình nhìn đã biết là độc thân từ khi sinh ra đến giờ như Thẩm Ương, sao có thể có tư tưởng sâu cay thế được!

"Triển lãm Marvel, cô có hứng thú không?"

Nghiêm Gia Kỳ đối mặt với ánh mắt tự tin lại chờ mong của Thẩm Ương thì chột dạ, trả lời trái với lương tâm: "Đương nhiên!"

Thực tế, tuy cô biết Marvel là gì, nhưng ngày thường ngay cả Marvel hay Weiman(2) cũng gọi nhầm thì nói gì tới chuyện hứng thú.....

(2) Marvel 漫威 tiếng trung đọc ngược lại là Weiman 威漫

Vì thế sau đó, hai người bắt đầu gian nan trải qua cả chặng đường ông nói gà bà nói vịt ——

"Hoá ra cậu vẽ vũ khí của Lôi Thần(3), bảo sao tôi cứ thấy quen mắt!"

(3) Thẩm muội vẽ cái búa của Thor ý, mình để nguyên là Lôi Thần để thể hiện Gia Kỳ tỷ ít quan tâm tới Marvel nên không gọi tên Thor nhé

"Đúng vậy."

"Diễn viên diễn Lôi Thần gần đây có phải có phim mới không? Lúc trước có người bạn hẹn tôi đi xem, hình như gọi là 《 Hải Vương 》?"

"《 Hải Vương 》 là của DC, với cả diễn viên đóng Lôi Thần và diễn viên phim đó cũng không phải một người......"

"Nga, DC là gì?"

"......"

"A a a! Tôi muốn chụp ảnh chung với siêu nhân!"

"Kia là Captain America......"

"Ai, sao vẫn không thấy Batman nhỉ?"

"...... Batman cũng là của DC."

......

Dạo xong mấy khu vực triển lãm, Thẩm Ương miệng khô lưỡi khô, đầu váng mắt hoa!

Lúc này cho dù anh có ngốc cũng biết chủ đề hẹn hò của mình quá thất bại.

Rút kinh nghiệm xương máu, Thẩm Ương quyết định không để Nghiêm Gia Kỳ khó xử, cũng không tự làm khó mình.

Mới 3 rưỡi hai người đã ra khỏi triển lãm, so với dự tính của Thẩm Ương sớm hơn rất nhiều, để bổ sung thời gian trống, anh đành phải đáp ứng bồi Nghiêm Gia Kỳ dạo phố.

Quanh trung tâm Đông Hoa không tiện đón xe, Nghiêm Gia Kỳ dùng app gọi taxi, nhưng lái xe đi theo hướng dẫn mà vẫn lạc đường, nói qua điện thoại cũng không thông, nếu không phải lái xe nói xin lỗi mãi thì với tính cách của cô đã sớm huỷ đơn, khiếu nại dịch vụ rồi.

Đợi khoảng mười lăm phút, lái xe mới khoan thai tới muộn, đối phương là một đại thúc tầm 50 tuổi, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, vừa thấy chính là nhân dân lao động dãi dầu nắng mưa.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi mới đổi nghề chưa lâu nên chưa quen đường, để các vị đợi lâu!"

Lái xe thành khẩn xin lỗi trấn an Thẩm Ương, nhưng mà tính tình anh vốn ôn hoà nên cũng không để ý, nhưng Nghiêm Gia Kỳ lại dễ nổi nóng, cô thấy trong xe không có quay phim, lập tức quở trách: "May mắn bác gặp người kiên nhẫn như chúng tôi nên dễ nói chuyện, cũng may không có việc gấp gì, vạn nhất chúng tôi không có thời gian, bạn chậm trễ như vậy làm lỡ việc thì sao? Đều nói làm nghề nào yêu nghề đó, không quản bác nhận mấy đơn, cũng cần chuẩn bị ——"

Cô đang nói ào ào thì Thẩm Ương đột nhiên lớn tiếng hơn: "Bác tài thật ngại quá, bác lái xe đi, chú ý an toàn."

Nghiêm Gia Kỳ ngẩn người, không nghĩ tới Thẩm Ương sẽ ngắt lời mình, lập tức thấy ủy khuất. Nhưng cô cũng sẽ không tranh cãi với Thẩm Ương, chỉ nhỏ giọng chất vấn: "Sao nào? Tôi cũng không chửi người, chờ lâu như vậy còn không được nói sao?"

Thẩm Ương khẽ lắc đầu, trộm nhìn lưng ghế phụ, trên đó dán một tờ giấy có chữ viết tay.

Nghiêm Gia Kỳ vừa lên xe đã nhìn thấy, còn tưởng đó là quảng cáo trị vô sinh nấm chân thường thấy gì đó, giờ được Thẩm Ương nhắc nhở mới nhìn kỹ lại, hoá ra phía trên toàn là chữ viết tay, nội dung càng khác suy nghĩ của cô ——

"Chào ngài, hoan nghênh ngài đi xe, tôi là con gái của tài xế! Ba ba lúc trước lái xe tải nuôi tôi ăn học, hiện giờ tuổi lớn thân thể ăn không tiêu nên phải đổi nghề. Ba ba lái xe không được nhanh, người nói ra khỏi cửa thì an toàn là trên hết, nếu ngài cần đi gấp xin nói trước với ba ba. Ba ba ngoài lái xe thì cái gì cũng không giỏi, cũng không giỏi giao tiếp với mọi người, nếu chẳng may phục vụ không chu toàn cũng mong ngài thông cảm.

Trong túi sau lưng ghế phụ có khăn giấy, túi rác và bản đồ, nếu ngài cần thì có thể lấy.

Cuối cùng, xin cho ba ba đánh giá năm sao nga."

Xem xong, Nghiêm Gia Kỳ liền trầm mặc, cô không mềm lòng giống Thẩm Ương nhưng lại vì Thẩm Ương mà mềm lòng.

Nghiêm Gia Kỳ lại đưa mắt nhìn nam sinh bên cạnh, ánh mắt dần dần nhu hòa.

Ô tô đi vào một con đường cây xanh, bóng cây loang lổ, lấp ló ánh mặt trời.

Mà ở ngoại thành A thị, Đoạn Vi Vi đè chặt mũ rơm ngửa đầu nhìn mặt trời, trong lòng ấm ức nghĩ —— vì cái gì mình lại tới đây chịu tội thế này?

Người khác hẹn hò ai mà không mỹ mỹ? Ngọt ngào? Còn cô thì sao? Lớp trang điểm kỹ càng đã sớm bị mồ hôi chảy hết, mái tóc bết lại dính vào cổ, da vì phơi nắng mà đỏ lên, môi cũng thiếu nước mà khô nứt, càng miễn bàn tới xương cốt mỏi rã rời.....

Đoạn Vi Vi một tay chống nạnh, một tay xách cuốc, sớm đã không màng hình tượng nữa. Lúc này, cô chỉ muốn một mồi lửa đốt hết ruộng hoa trước mắt, lại càng phải bóp chết Nghiêm Gia Kỳ miệng quạ đen kia!

Triển lãm manga? A.

Dạo chơi ngoại thành? Ha ha.

Cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình thật sự phải đi trồng cây......

Vốn dĩ nhìn thấy Túc Hàn Anh ở địa điểm gặp mặt, cô kích động đến suýt nữa mất cả hình tượng —— chọn giấu mặt cũng trúng chứng tỏ hai người có duyên đó!

Dọc đường đi cô cũng không hỏi Túc Hàn Anh rốt cuộc muốn đi đâu, chỉ chờ đối phương tạo ra kinh hỉ, nhưng mà kinh hỉ thì không thấy đâu, chỉ có kinh hách.

Mới đầu, Đoạn Vi Vi cũng không đau khổ như vậy, tâm nói trồng cây thì trồng cây, coi như một loại tình thú đi.

Nhưng cô rất nhanh phát hiện Túc Hàn Anh nghiêm túc muốn trồng cây, cả khi cô uyển chuyển ám chỉ, đối phương còn mời một bác gái tới làm mẫu......

"Mệt muốn chết rồi hả?" Bác gái truyền bình nước qua, "Ngồi xuống nghỉ ngơi uống nước chút đi."

Đoạn Vi Vi nói cảm ơn, cũng chẳng quan tâm bên dưới là đất bùn mà đặt mông ngã ngồi xuống, cô nhìn từng vườn hoa lớn, hỏi: "Ruộng hoa quanh đây đều là của Túc ca sao?"

"Đúng vậy, đều được Túc tiên sinh bao." Bác gái cẩn thận giải thích: "Hôm nay chúng ta gieo giống, dăm ba bữa là nẩy mầm, chừng hai ba tháng cô quay lại đây là có thể thấy cả vườn cúc bách nhật."

* hoa cúc bách nhật



Đoạn Vi Vi thoáng tưởng tượng, tức khắc cảm thấy mồ hôi của mình có ý nghĩa. Cô quay đầu lại nhìn Túc Hàn Anh còn đang chăm chỉ lao động, hiếu kỳ hỏi: "Bác có biết vì sao Túc ca lại muốn trồng cúc bách nhật không?"

Bác gái: "Túc tiên sinh không nói, chỉ bảo chúng tôi chăm sóc ruộng hoa cho tốt."

Lúc này, Đoạn Vi Vi nghe thấy Túc Hàn Anh gọi mình, vội trả lời, lúc biết đối phương định quay về, cô gần như mừng tới phát khóc.

Phải biết rằng bọn họ mới sáng sớm đã xuất phát, tới chỗ này thôi đã mất hai giờ đi xe, hiện tại về đến nhà không sai biệt lắm cũng đến 6 giờ.

6 giờ......

Thứ bảy cô háo hức mong chờ, thứ bảy tươi đẹp, toàn bộ đều dùng để trồng cây......

Đoạn Vi Vi còn tưởng Túc Hàn Anh sẽ về thẳng nhà nhỏ, ai ngờ khi tới trạm thu phí cao tốc thì đối phương lại hỏi cô: "Cô ăn được món Quảng Đông không?"

Nháy mắt, Đoạn Vi Vi quả thực nghi ngờ lỗ tai của mình, chẳng lẽ Túc Hàn Anh muốn mời cô ăn cơm chiều? Chẳng lẽ ngày hẹn hò mà cô cho là đã đến sơn cùng thủy tận thì lại có hy vọng?!

"Ăn!" Đoạn Vi Vi nói ngay, chỉ sợ đáp chậm một chút thì đối phương sẽ đổi ý.

Vì thế nửa giờ sau, Túc Hàn Anh mang cô tới một nhà hàng Quảng Đông.

Có thể biết trước được, mấy máy quay theo sau bọn họ gây chú ý không nhỏ, nhưng phục vụ nhà hàng có tố chất đã qua huấn luyện mà cười nói: "Xin hỏi hai vị có đặt trước không?"

Túc Hàn Anh không trả lời ngay mà nhìn về hướng đại sảnh.

Người phục vụ bảo trì mỉm cười: "Tiên sinh muốn tìm người sao?"

Túc Hàn Anh đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi cậu, "Túc ca?"

Cậu vừa quay đầu lại đã thấy Nghiêm Gia Kỳ đeo một cái túi Celine mẫu mới nhất đứng ở phía trước, mà theo sau chính là trợ thủ đắc lực Thẩm Ương đang tay xách nách manh mấy cái giấy túi, trông hệt cây thông Noel.

Lúc này, Túc Hàn Anh có thể đọc ra trên mặt anh # sống không còn gì luyến tiếc #, # ủy khuất #, # nhiệm vui bảo tiêu Trung Nam Hải: xách túi cho lãnh đạo #......

Tác giả có lời muốn nói: Tài xế taxi kia là một nhân vật có thật ta gặp được ở thành phố khác, nếu có duyên không chừng mọi người cũng có thể gặp được chú ấy.

——

20 bao lì xì~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.