Ngốc!

Chương 16




Bí: Nốt chương này là Bí nghỉ Tết rồi. Chúc cả nhà ăn Tết vui vẻ\(T∇T)/

Hưởng thụ ánh mắt cao hơn đỉnh đầu của đám người kia đối với mình nịnh nọt, rót cho các nàng một ly nước, mẹ A Khánh mới cố mà làm ra đáp ứng tận lực cho các nàng mỗi người một bình, sau đó vội vội vàng vàng liên hệ với con trai nhà mình.

"A Khánh à, tinh chất hoa đào kia của con còn không?"

"Không còn, làm sao vậy?"

"Sao lại không còn chứ?" Mẹ A Khánh nóng nảy.

"Bán hết rồi a." A Khánh ngay thẳng hoàn toàn không biết mẫu thân đại nhân nhà mình đang sốt ruột cái gì, ở trong mắt hắn xem ra đồ vật tốt còn không phải là sẽ bán nhanh sao.

"Các con hẳn là còn làm nữa đi? Mẹ đã đáp ứng sẽ đưa cho các dì của con rồi."

A Khánh: "......"

Dì? Ông bà ngoại hắn chỉ sinh có một mình mẹ hắn thôi, đâu ra dì vậy, chẳng lẽ là bạn tốt của mẹ mình?

Mặc kệ là dì từ đâu tới, A Khánh vẫn kiến nghị nói: "Con lúc trước cho mẹ 5 bình, mẹ chỉ cho đi 2 bình thôi mà?"

Nào biết được A Khánh vừa nói xong, phía đối diện liền nổ tung, liên tục nói: " Cái thằng con bất hiếu này, mẹ mày chỉ có chút đồ vật này thôi, mẹ chỉ còn dư lại 3 bình, bản thân dùng còn không đủ, mày còn bảo mẹ cho đi? Thật là sinh mày ra có ích lợi gì, chỉ biết ăn uống, không có chút tác đụng gì hết."

Lại tới nữa......

A Khánh không khỏi trợn trắng mắt, lão mẹ nhà mình một lời không hợp liền bắt đầu nổ súng liên thanh, không muốn cùng nàng dài dòng hắn trực tiếp đơn giản rõ ràng: "Vậy mẹ muốn bao nhiêu?"

Cẩn thận nghe kỹ có thể thấy được bất đắc dĩ trong đó.

Nghe câu nói như vậy, A Dung cuối cùng cũng vừa lòng: "Đây mới là con trai ngoan của mẹ."

Sau đó cười cười, nói tiếp: "Cũng không cần quá nhiều, gửi về cho mẹ tám mươi một trăm bình là được rồi."

A Khánh: Mặt người da đen mang dấu chấm hỏi.jpg

Cũng không cần rất nhiều, tám mươi một trăm bình là được?

Từ lúc nào tám mươi một trăm bình coi là ít?

"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, không có nhiều như vậy đâu."

"Nhưng mẹ đã đáp ứng với người ta rồi, con nghĩ cách gì đi?" Mẹ A Khánh chưa từ bỏ ý định.

"Aiz...! Con làm gì còn cách nào nữa, thật sự không nhiều như vậy, tinh chất hoa đào đều bán hết rồi!"

"Sao các con lại bán nhanh như vậy chứ?"

"Đồ vật vừa đẹp vừa tốt ai không thích, vừa thả ra liền bán hết, mẹ muốn sớm 2 ngày thì còn có, hiện tại ngay cả cánh hoa cũng không có, nhưng lúc trước có làm kem hoa đào sữa bò còn chưa bán, nhưng mà, còn phải mất nửa tháng nữa mới có thể bắt đầu bán, mẹ muốn không? Nếu muốn con đi tìm tiểu lão bản đặt trước."

Nghe đến đó, mẹ A Khánh còn có thể làm gì bây giờ, đương nhiên muốn a.

Nàng cũng không nghĩ tới loại xưởng nhỏ này làm ra đồ vật cư nhiên tốt như vậy, hàn huyên với hai người kia xong mới biết vì sao bản thân dạo này đột nhiên có thể ăn ngon ngủ tốt, cũng là vì đem tinh chất hoa đào kia làm nước hoa xịt phòng thôi!

Nếu sớm biết như vậy nàng sao có thể đem hai bình tinh chất kia đưa cho người khác! Hiện tại thì hay rồi, cũng không biết phải đợi bao lâu mới có thể có nữa, nguyên vật liệu cũng còn chưa có nữa mà.

Nghĩ tới đây, mẹ A Khánh càng thêm kiên định muốn đem ba bình tinh chất trong tay mình dấu cho kín, ai tới cũng không cho.

"Con nhớ cho rõ, về sau bên chỗ con mặc kệ là làm ra sản phẩm gì, con cũng phải trước tiên mua cho mẹ nhiều một chút nhé!" Trước khi ngắt máy mẹ A Khánh còn ngàn dặn vạn dò, chỉ sợ con trai bảo bối nhà mình đem đại sự quên mất.

A Khánh liên tục gật đầu.

Tạm biệt mẹ mình xong, hắn nghĩ nghĩ, quyết định đi tìm mấy đồng nghiệp độc thân mua tinh chất hoa đào.

Theo hắn quan sát, tinh chất trên tay họ hẳn là còn chưa tặng cho ai, hiện tại mua lại của bọn họ còn được, nếu hiện tại không mua, vậy về sau cũng đừng nghĩ tới.

Dù sao sau núi cũng không có nhiều cây đào mấy, mới 100 cây, hơn nữa hiện tại còn đang trong trạng thái trụi lủi, đợi nó ra hoa ít nhất cũng phải hai tháng nữa, hơn nữa tiểu lão đại nhà mình còn muốn làm cái gì mà rượu hoa đào, cánh hoa mọc ra lần tới không biết có đủ dùng hay không cũng là vấn đề.

"A Khánh tiểu tử cậu muốn nhiều tinh chất hoa đào như vậy làm gì? Tôi thấy cậu đã đi thu bảy tám bình rồi còn gì?"

Bạch Hổ vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn, tuy là một con chó độc thân không có bạn gái cũng không có bạn trai để tặng quà, nhưng hắn có em gái và mẹ nha!

Tinh chất này là hắn định để cho em gái và mẹ dùng, cũng không thể để người ta lừa đi.

A Khánh thành thật không muốn che dấu, thực ngay thẳng nói: "Bởi vì dì của tôi cũng muốn, cho nên mẹ tôi có một chút không đủ dùng."

Bạch Hồ: "......"

Dì? Không đủ dùng?

Kinh ngạc nhìn hắn một cái, hắn thật sự không nghĩ tới A Khánh cư nhiên có nhiều dì như vậy.

Nghĩ nghĩ, Bạch Hồ có chút mềm lòng, cảm thấy mình và hắn thường ngày cũng chơi rất tốt, không thì, để cho hắn một lọ nhỉ?

Nghĩ nghĩ, cuối cùng Bạch Hồ thật sự đưa ra một lọ, A Khánh hàm hậu cười cười, liên tục nói lời cảm ơn.

Thu thập chỗ này chỗ kia cuối cùng hắn thu được 10 bình, A Khánh gửi hết về cho mẹ, còn kèm theo một tờ giấy nhắn tin.

【 mẹ dùng tiết kiệm một chút, đây là con phải nói khó với đồng nghiệp mới có đấy, không có nhiều đâu 】

Nhìn tới tờ giấy A Khánh nhắn mẹ hắn đắc ý cười cười, tuy đứa con trai này ở trong mắt người khác phi thường "không làm việc đàng hoàng", nhưng rất là thương nàng nha, còn không phải sao? Có thứ tốt người đầu tiên nghĩ tới chính là nàng!

............

Lạc Vân Thanh cũng không nghĩ tới sản phẩm mình tùy tay làm ra lại hót hòn họt như vậy, cậu chỉ đặt ở cửa hàng bên cạnh đăng vân thê bán mà thôi, còn chưa kịp quảng cáo gì đâu, đồ vật không tới mấy ngày liền bán hết.

Đương nhiên có thể bán hết cũng là việc trong dự kiến của mọi người, đầu tiên cửa hàng này của cậu nằm trên đoạn đường thuận lợi, đăng vân thê một trong những tiêu điểm hot nhất hiện tại của trấn nhỏ Vân Quế, lưu lượng khách qua lại không ít, các hàng quán nhỏ bên cạnh đăng vân thê chắc chắn là thơm lây không ít, hơn nữa cửa hàng này trang hoàng rất là cổ xưa, giống như là khách điếm thời cổ đại, phong cách khác với kiến trúc thời đại tinh tế vốn dĩ khiến cho người có dục vọng tìm tòi đến tột cùng.

Có dục vọng tiến vào là tốt! Vừa đi vào, cũng thật khiến người xem đến hoa mắt, đồ vật bên trong không nhiều lắm, nhưng cố tình mỗi loại đều thực chọc người.

Thậm chí có vài chỗ bởi vì dễ nhìn, Lạc Vân Thanh còn cho người bày một ít chai lọ vại bình lên, cái này không chê vào đâu được, thương phẩm giá trị sắc đẹp cao như vậy đặt ở nơi đó, đẹp lại không phải đặc biệt quý giá, tới du lịch dù thế nào cũng phải mang chút vật kỷ niệm gì đó trở về nhỉ?

Được rồi, mua, cái gì cũng không cần phải nói, chính là mua! Mua mua mua!! Chỉ cần mua là được rồi.

Cứ như vậy, trong sự xúc động tiêu phí của đại chúng, chút đồ vật ít ỏi này liền giống như trò chơi, mới vừa mang lên không bao lâu đã hết hàng, lại mang lên không bao lâu lại hết tiếp.

May là Lạc Vân Thanh giật mình, để lại một rương, bằng không hiện tại muốn tặng người cũng không biết có còn hay không nữa.

Tự mình biết việc của mình, nguyên liệu làm tinh chất hoa đào này vốn dĩ rất tốt, thành phẩm đi ra sao có thể không tốt chứ? Chỉ là cậu không nghĩ tới có thể tốt đến mức này mà thôi.

"Đây là cho mẹ cậu, đây là cho học tỷ, đây là cho bạn cùng lớp, đây là cho thím Bulma...."

Lạc Vân Thanh đem mấy bình tinh chất nhất nhất phân loại đóng gói xong, sau đó nhìn trên mặt bàn còn dư lại ba bình, đem quyền quyết định cho Leonard: "Cậu có muốn đưa cho ai không?"

Không nghĩ tới thật là có!

Leonard nghĩ nghĩ nói: "Cho Tần Tử Mặc một phần đi."

Không phải cậu mẫn cảm, chỉ là hiện tại nghĩ tới Tần Tử Mặc cậu sẽ liền sẽ nghĩ tới lời nghe được ở khách sạn, bởi vậy thật sâu nhìn Leoarnd một cái.

Cảm nhận được tầm mắt, Leonard không rõ nguyên do hỏi: "Làm sao vậy?"

Lạc Vân Thanh lắc đầu, sau đó đảo đảo con ngươi, nói: "Không nghĩ tới cậu lại đưa cho cậu ta thứ này, là một đại minh tinh, cậu ta sẽ dùng sao?"

Này còn cần phải nói sao?

Leonard đương nhiên gật gật đầu, đối với người bạn có thể lợi dụng này có thể nói là tuyệt đối không thể buông tha: "Yên tâm, chắc chắn cậu ta sẽ dùng, lại còn sẽ giúp chúng ta tuyên truyền nữa."

Lần này đến lượt Lạc Vân Thanh không nói, tuyên truyền? Ngẫm lại tính cách Tần Tử Mặc, này đúng là có khả năng.

Vì thế cậu yên lặng cầm một bình ra, đây là chuẩn bị gửi cho Tần Tử Mặc.

Còn hai bình còn lại?

Cho mình dùng thôi! Tinh chất hoa đào này không cần làm gì chỉ cần pha nước tắm cũng tốt, dùng mấy ngày, Lạc Vân Thanh đều quen, không những có thể thư giãn thần kinh lại còn tốt cho da, tác dụng điều dưỡng thân thể không nhỏ.

Quan trọng nhất chính là sau khi dùng vài ngày, khí sắc cả người cậu trở nên rất tốt.

Nghĩ tới đây, Lạc Vân Thanh hứng thú tăng cao: "Qua mấy ngày cây giống tới, chúng ta cùng nhau trồng cây, đến lúc đó toàn bộ sau núi đều trồng đầy hoa đào."

Leonard sủng nịch nói: "Được."

Nói thực, bọn họ cũng chưa nghĩ tới tiền của nữ nhân dễ kiếm như vậy, đối lập với những thẻ bài xa hoa, kỳ thực tinh chất hoa đào này cậu bán không đắt lắm, cũng chỉ 200 đồng Liên bang mà thôi.

200 đồng Liên bang 200 ml tinh chất ở trong mắt một vài người xem ra ngay cả cấp bậc trung cũng không đủ trình, nhưng chỉ với giá này, 1000 bình liền bán được 200.000 đồng Liên bang, sau đó xưởng của cậu còn có mấy trăm hộp kem nữa, này lại có thể bán được không ít tiền đâu.

Quả thực chính là lợi nhuận kếch xù mà! Cậu đã nói ngày trước sao lại có nhiều người như tre già măng mọc hướng vào cái ngành sản xuất này phát triển chứ!

............

Chuyển phát nhanh tất cả các phần đi, Lạc Vân Thanh phát cho những người đó một tin tức thống nhất, miễn cho bọn họ không biết đó là gì mà từ chối nhận để gửi tới gửi lui.

Tin tức này vừa gửi đi, cậu liền biết mình sắp bận rộn.

Quả nhiên, vừa mới gửi tin mà thôi! Tin nhắn trả lời liên tiếp gửi tới, Lạc Vân Thanh click vào xem, một bên giải thích một bên nói chuyện phiếm với họ, chờ hết thảy đều thu phục xong đã qua hơn một tiếng đồng hồ, lúc này Bulma gọi tới.

Bulma vẫn giống như trước kia, trên khuôn mặt luôn mang theo một nụ cười vui tươi hớn hở, thân mình mập mạp còn có bộ dáng hòa ái kia khiến cho người khác có cảm giác thân cận.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lạc Vân Thanh, Bulma có một loại cảm giác trước mắt sáng ngời: "Đã lâu không gặp, Vân Thanh cháu lại xinh đẹp hơn rồi."

Nhìn xem, khí sắc cũng thật không tồi! Trắng trắng hồng hồng, cả người thoạt nhìn rất khỏe mạnh, hoàn toàn không như lúc trước tinh xảo tái nhợt, xem ra thời gian này cậu trôi qua không tồi.

Nghe được từ ca ngợi xinh đẹp này, Lạc Vân Thanh cũng không giận, chỉ cười cười, rất chi là vô sỉ đem công lao quy về sản phẩm mình làm ra: "Lúc trước trồng hoa đào lên rất tốt, cháu làm một ít sản phẩm, tự mình cảm thấy không tệ, cho nên gửi một cho thím dùng, đến lúc nhận được thím có hể dùng thử xem."

Bulma vui vẻ gật gật đầu, liên tục tán thưởng, bắt đầu tán gẫu với cậu về tình hình gần đây. Trò chuyện một hồi liền tới đề tài: "Vân Thanh à, hiện tại nông nhàn, thím và chú Edward của cháu qua mấy ngày nữa định tới trấn nhỏ Vân Quế chơi, thím Bạch còn có dì Lệ của cháu cũng muốn đến xem thử."

Đây là hàng xóm cũ lúc trước, hơn nữa còn là hàng xóm cũ không thiếu tiền, người ta chỉ là nghĩ nông nhàn muốn ra ngoài du lịch thôi, lựa chọn nơi này trừ bỏ nơi này có chỗ để chơi, phần lớn nguyên nhân có lẽ cũng là muốn nhìn mình một chút, điều này tự nhiên Lạc Vân Thanh sẽ không mất hứng.

Vì thế cho Bulma một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, hào sảng nói: "Được ạ, cháu chờ mọi người tới, mọi người tới cháu dẫn mọi người đi chơi, hơn nữa ở chỗ cháu bên này còn có nhà có thể ở, đến lúc đó mọi người cũng có thể ở thoải mái một chút."

PS: Năm con chuột spoi cho cả nhà một bộ về chuột: Hướng dẫn chăn dắt thiên địch!

Truyện về em chuột ham văn tơ và anh rắn đen, rất dễ thương, ai chưa đọc thì nên đọc nhé!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.