Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở

Chương 48




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Chuyện Lưu Cầm cho mọi người một cảnh cáo, bầu không khí trong công ty có vẻ hơi đê mê.

Lúc Sơ Tranh tan tầm không trông thấy Tiếu Trạch, nhưng cô trông thấy Ninh Tĩnh.

Đây là thay nhau ra trận đúng không.

"Tranh Tranh, cậu làm sao vậy?" Ninh Tĩnh thấy cô liền chạy tới, một bộ dáng lo lắng của bạn thân: "Cậu có biết hai ngày nay tớ lo lắng cho cậu đến thế nào không, có phải cậu và A Trạch cãi nhau không?"

"Tôi và hắn chia tay."

Ninh Tĩnh hơi sững sờ, đáy mắt rõ ràng có một tia mừng thầm, nhưng trên mặt cô ta lại bày ra vẻ nghi hoặc và lo lắng: "Vì sao lại chia tay, không phải hai người đang rất tốt sao? Có phải là anh ta khinh bạc cậu không? Có đôi tình nhân nào ở bên nhau mà không cãi nhau, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy."

"Tôi thoái vị cho cô, không tốt à?" Người tốt như ta đốt đèn lồng cũng không tìm ra đâu, ngươi mau mau cảm ơn ta đi.

Nhịp tim Ninh Tĩnh bỗng nhiên gia tốc nhảy dựng lên.

Sơ Tranh vượt qua Ninh Tĩnh rời đi.

Dường như Ninh Tĩnh bị câu nói kia của Sơ Tranh làm chấn kinh, đợi cô ta lấy lại tinh thần, Sơ Tranh đã biến mất trong đám người tan tầm.

Ninh Tĩnh nắm chặt túi xách, câu nói kia của Sơ Tranh không ngừng lượn lờ trong đầu.

...

Thứ bảy, môi giới gọi điện thoại tới, nói là đã có người mua, hỏi cô lúc nào thuận tiện ký hợp đồng.

Sơ Tranh đi qua ký hợp đồng với đối phương.

Sơ Tranh không có yêu cầu gì về vấn đề tiền bạc, hai bên trò chuyện vui vẻ, ký xong hợp đồng, Sơ Tranh giao chìa khóa nhà cho hắn.

Nhưng ngày hôm sau, người mua liền gọi điện thoại cho cô.

"Cẩm tiểu thư, trong nhà cô còn có người ở à!" Người mua rất không vui: "Cô thế này không phải là hố tôi sao? Tôi đến lấy nhà, bà ta lại còn nói tôi tự tiện xông vào nhà dân."

"Tôi không biết bà ta, anh đuổi người ra ngoài là được."

"Khi Cẩm tiểu thư bán nhà cho tôi cũng không nói có những chuyện này, cô tranh thủ thời gian tới... Bà làm gì thế, buông ra..."

Bên kia cãi nhau, Sơ Tranh xoay người ngồi dậy, bực bội đá chân bàn một cái, lái xe đi.

Còn chưa tới tầng kia, đã nghe thấy bà Tiếu lớn giọng.

"Dựa vào cái gì mà đến lấy nhà, nhà này tôi đang ở, cậu nói thu liền thu! Nhà này là của vị hôn thê của con trai tôi, các người dựa vào cái gì mà lấy?"

"Nhà này là Cẩm tiểu thư bán cho tôi."

"Bán cho cậu? Nó điên rồi sao? Sao nó lại bán nhà cho cậu, nó bán nhà rồi thì nó ở đâu?" Bà Tiếu hoàn toàn không tin.

"Chuyện này giấy trắng mực đen đã viết rõ rành rành!"

Bà Tiếu hung hăng càn quấy, chính là không nhận hợp đồng, càng không tin Sơ Tranh sẽ bán nhà.

Người mua đang thúc thủ vô sách, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Sơ Tranh đi từ trong thang máy ra.

"Cẩm tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến rồi!"

Bà Tiếu chặn ở cửa ra vào cũng nhìn thấy, lớn giọng hô: "Sơ Tranh, cô còn biết trở về à, đám người này không biết xuất hiện từ đâu, nói cô bán nhà."

Sơ Tranh đi từ thang máy tới, gật đầu: "Ừ, tôi bán."

Miệng bà Tiếu mở rộng, quên cả phản ứng.

"Mời cùng con của bà, lập tức dọn ra ngoài."

"Mày... mày dựa vào cái gì mà bán nhà?! Mày đã thương lượng với con trai tao chưa?" Bà Tiếu kịp phản ứng, lập tức cả giận nói: "Mày bán nhà đi rồi, thì chúng tao ở đâu?"

Sơ Tranh: "..."

Con của ngươi tính là cái rễ hành gì chứ!

Ta bán nhà còn phải thương lượng với hắn?

Ở chỗ này, còn có cả cảm giác ưu việt nữa à?

Ai cho các ngươi mặt mũi!

"Nhà của tôi, tôi muốn bán liền bán." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Các người ở đâu thì liên quan gì đến tôi."

Ta lại không phải mẹ của các ngươi.

Còn phải quản các ngươi ăn uống ngủ nghỉ chắc.

Bà Tiếu không nói đạo lý: "Mày dựa vào cái gì mà mặc kệ? Mày là bạn gái của con trai tao, bây giờ mày bán nhà đi, mày có ý gì? Muốn cho tao ngủ đầu đường đúng không?"

Tình huống bình thường, làm đối tượng kết giao, nên là nhà trai có nhà có xe.

Con mụ này ăn bám còn ăn đến rất đắc ý đúng không?

Coi như ta có tiền, ta cũng chỉ muốn nuôi thẻ người tốt của ta!

Sơ Tranh bảo trì phong thái của lão đại: "Tôi và con trai bà đã chia tay, hắn không nói cho bà biết à?"

Bà Tiếu rõ ràng còn chưa biết chuyện này.

Người mua nghe đến có chút cạn lời: "Đây là mẹ của bạn trai cô à?"

"Cũ." Sơ Tranh uốn nắn.

Cái này cũng không tính là ta.

Đây là nguyên chủ.

Không có quan hệ gì với ta cả.

"Ha ha..." Người mua gượng cười: "Mẹ bạn trai cũ của cô cũng rất cực phẩm, có một bà mẹ như thế, chia tay sớm mới tốt."

Người mua thân là đàn ông, cũng nhìn không được.

Có thể thấy hành vi của bà Tiếu làm cho người ta phản cảm bao nhiêu.

...

Ngay khi bà Tiếu không biết nên làm sao, đột nhiên nhìn về phương hướng thang máy.

"Con trai, con trai, con về rồi, con mau tới đây."

Tiếu Trạch nhìn thấy Sơ Tranh còn vui mừng một chút, cho là cô chịu trở về.

Nhưng nhìn lại thì phát hiện tràng diện không đúng lắm, nhanh chóng đi tới: "Mẹ, sao lại nhiều người như vậy."

"Con trai, bọn họ... Bọn họ đến lấy nhà, đối tượng của con còn nói là bán nhà rồi, muốn chúng ta dọn ra ngoài."

Tiếu Trạch thần sắc khiếp sợ: "Bán nhà rồi?"

Tiếu Trạch nhìn về phía người mua bên cạnh, cướp lấy hợp đồng trong tay người mua.

Bà Tiếu vẫn tiếp tục hỏi: "Nó còn nói đã chia tay với con, có phải thật vậy không?"

Mặc dù mụ ta không phải rất thích Sơ Tranh, nhưng cũng không muốn Tiếu Trạch chia tay.

Bà Tiếu cũng là thấy Sơ Tranh dễ bắt nạt, nhìn thấu được tính tình của nguyên chủ, cho nên mới bắt đầu khi dễ ác liệt hơn.

Hộ khẩu của Tiếu Trạch ở nông thôn, nếu có thể cùng Sơ Tranh kết hôn, thì sau này bọn họ chính là người trong thành phố.

Tay cầm hợp đồng của Tiếu Trạch có chút phát run.

Khoảng thời gian này hắn ta vẫn luôn tặng hoa đến công ty của Sơ Tranh, mỗi ngày tan tầm đều đến chờ, nhưng hắn ta vẫn luôn không thấy được người.

Đáy lòng của hắn ta vẫn cảm thấy Sơ Tranh chỉ tức giận, không có khả năng thật sự chia tay với mình.

Nhưng hắn ta không nghĩ tới, mình sẽ chờ được một kết quả như vậy.

"Em... em thật sự muốn chia tay với anh, bây giờ ngay cả nhà ở cũng muốn bán?"

"Tôi đã nói rất rõ ràng." Sơ Tranh chắp tay: "Tiếu tiên sinh thu dọn đồ đạc, mời đi, đừng ép tôi động thủ." Đến lúc đó có thể sẽ không đơn giản như là dọn ra ngoài đâu, chỉ sợ ngươi còn phải đi bệnh viện báo danh nữa đấy.

Sắc mặt Tiếu Trạch tái xanh.

Bà Tiếu đại khái cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, không dám hô to gọi nhỏ nữa: "Con trai, con..."

"Mẹ, đi thu dọn đồ đạc."

"Nhưng..."

Tiếu Trạch trực tiếp kéo bà Tiếu trở về phòng.

Người ta đã tới tận cửa, chẳng lẽ hắn ta còn có thể thật sự bá chiếm không chịu đi?

Chút mặt mũi ấy Tiếu Trạch vẫn có.

Tiếu Trạch đã ở đây nhiều năm rồi, đồ đạc không ít, ngay cả bà Tiếu cũng không ít đồ.

Chờ bọn họ thu thập xong đi ra, bên ngoài chỉ còn lại người mua, Sơ Tranh đã đi rồi.

"Nó cũng thật quá đáng đi?" Bà Tiếu còn đang phàn nàn: "Vậy mà đuổi chúng ta ra như thế, người trong nhà nó giáo dục nó thế nào chứ?"

"Lão thái thái à, không phải tôi nói, nhà của cô gái người ta, muốn bán liền bán, lời nói này của bà đúng thật là khôi hài." Người mua nhịn không được châm chọc một câu.

"Liên quan gì đến cậu!" Bà Tiếu trừng người mua một cái.

Người mua chậc một tiếng: "Đúng là kỳ hoa khó gặp, tôi thấy cô gái người ta chia tay rất đúng."

"Cậu!"

Tiếu Trạch giữ chặt bà Tiếu, đen mặt rời đi.

"Con trai, chúng ta đi đâu đây?" Bà Tiếu thấy sắc mặt Tiếu Trạch không tốt, lúc này rất cẩn thận: "Con và nó thật sự chia tay rồi sao?"

"Con dẫn mẹ đến khách sạn ở trước."

"Con trai..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.